[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 3 - Tử Lam

Chương 16: Buổi sáng ngọt ngào




Adam bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, hôm qua miệt mài quá độ khiến xương cốt anh cũng không chịu nổi. Anh nhìn Louis vẫn còn ngủ say, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu rồi xuống giường, tìm được chiếc áo tắm treo trên móc, khoác hờ vào rồi ra ngoài mở cửa.

Adam mặt hầm hầm mở cửa, bắt gặp ngay vẻ mặt sửng sốt của bố Rick cùng một đám người phía sau, anh chợt buồn cười.

- Yo, mọi người đến sớm thế?

- Adam! Con về bao giờ thế? Sao không báo với mọi người? - Rick oán hận đập anh một cái.

- Mọi người vào nhà đã, đứng ngoài này sẽ làm phiền hàng xóm! À, nhỏ giọng chút, Louis đang ngủ!

Fie đang bước vào nhà, nghe Adam nói thế chợt cười hắc hắc, đảo mắt nhìn quanh phòng rồi giơ tay hình chữ V với bố Rick. Rick cũng ranh mãnh cười lại, vẻ mặt ám muội khiến Adam chỉ muốn đập cho một phát.

- Có gì cứ nói, đừng nhìn con bằng ánh mắt đáng sợ đó! - Adam bâng quơ nói rồi đi vào bếp.

- Hắc hắc, tối qua giao thừa, bố cứ hỏi sao Louis không đến thì ra là bị tên sắc lang là con "ăn" mất!

Nhớ đến tối hôm qua, Adam mỉm cười. Anh không trả lời bố mà hỏi:

- Mọi người uống café không?

- Cho em một tách! - Fie lên tiếng.

- Em nữa! - Mad phụ họa.

- Rei cũng muốn!

- Em mới tý tuổi đầu mà café gì? Uống sữa! - Mad nhíu mày nói.

Rei mếu máo:

- Sữa chẳng ngon gì cả!

- Không ngon cũng uống, như thế mới cao được! Xem em đi, bé tí!

- Hứ! Anh bắt nạt em, em méc Louis nè!

- Hừ, Louis mới không thèm quan tâm em!

Adam bật cười nhìn đám nhỏ cãi nhau, đã lớn cả rồi mà chúng nó vẫn vậy. Cũng đã rất lâu rồi anh không trò chuyện cùng bọn nó, mọi tâm tư nơi anh đều đặt cả lên người Louis, người anh cả này cũng quá không trách nhiệm rồi. Rick nhìn Adam thất thần, nhẹ giọng hỏi:

- Bao giờ con lại đi?

- Không lâu...

- Haiz, bây giờ Louis cũng đã trở về, con không nghĩ nên rút chân ra sao?

Adam suy nghĩ một chút rồi từ tốn trả lời:

- Con còn một việc quan trọng phải làm!

- Bố biết con muốn làm gì, nhưng bố cũng khuyên con, nếu đã đạt được mục đích thì nên dừng tay lại, đừng lún quá sâu...

- Con hiểu được...

Louis nghe tiếng ồn bên ngoài khẽ cựa mình ngồi dậy. Dù đã cố gắng đè thấp giọng nhưng tiếng nói chuyện khe khẽ vẫn lọt vào đây. Louis bước xuống giường, đôi chân như bước trên mây khiến cậu cười khổ. Cậu nhặt chiếc sơ mi của Adam mặc vào, cứ thế chân trần đi ra khỏi phòng.

Fie nghe tiếng động nhìn lên, ngồi ngốc lăng nhìn bộ dáng vô cùng gợi cảm của anh hai mình. Adam cũng dừng nói chuyện với bố nhìn về phía bên này, anh thật có xúc động lại ôm cậu ném lên giường và làm cho đến chết. Louis lúc này, vẻ mặt vừa tỉnh ngủ trông thật đáng yêu, trên người ngoài chiếc áo của anh ra thì chẳng mặc gì bên trong. Chiếc sơ mi khá rộng nên xương quai xanh tinh tế của cậu cứ lộ ra ngoài phô bày những dấu hôn dày đặc... Adam khụ một tiếng nhìn đi chỗ khác, Louis chú ý thấy anh né tránh mình cảm thấy lạ, cúi đầu nhìn xuống bản thân rồi đỏ mặt trốn lại vào phòng, bỏ lại bên ngoài là tiếng cười như điên của bố Rick. Đúng là mất mặt mà!

Adam liếc bố một cái:

- Bố đừng cười nữa, em ấy da mặt mỏng!

- Hắc, nó nhớ lại rồi à?

Adam lắc đầu:

- Vẫn chưa... nhưng không sao đâu, con không quan trọng chuyện đó, miễn sao Louis bên con là đủ rồi!

- Haiz, cũng đúng là khổ cho nó! Thời gian con không ở đây, nó tìm đủ mọi cách nhớ lại nhưng vẫn chẳng ích gì. Lúc đó nó bị thương khá nặng dẫn đến hôn mê sâu...

Tách café trên tay Adam bị anh bóp nát bét, café bắn ra tung tóe, máu cũng từ kẻ tay chảy xuống.

- Á... Adam, buông ra, con bị thương rồi kìa! - Rick luống cuống tìm đồ cầm máu.

Adam như không có việc gì, đem mảnh vỡ ném vào thùng rác rồi đưa tay vào vòi nước rửa đi. Vết thương không sâu nhưng chi chít, anh nhìn máu chảy ra từ tay mình đến thất thần, Louis lúc đó có phải càng đau đớn hơn anh lúc này... Nick Ilovastor, hắn ta nhất định không được yên ổn!

Louis lại trở ra, thấy vẻ mặt lo lắng của bố bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Adam đứt tay rồi, mau lấy hộp cứu thương!

Louis sửng sốt, vội vã đi lấy hộp cứu thương. Adam ra ngồi trên ghế sô pha, bàn tay máu chảy ròng ròng, Louis nhìn mà tim giật thót.

- Sao lại để bị đứt thành như vậy?

- Không sao, vô ý làm vỡ cốc thôi! - Adam cười nhẹ.

- Anh thật là... sao không cẩn thận một chút! - Louis vừa oán trách vừa nhẹ nhàng xử lí vết thương cho anh khiến Adam thật vui vẻ. Đã rất lâu rồi cậu mới lại dùng vẻ dịu dàng này thể hiện trước mặt anh...

Thấy Adam không nói gì, Louis nhìn lên, bắt gặp anh nhìn mình hồi tưởng. Có chút chua xót, có chút ngọt ngào... mọi cảm xúc phức tạp khiến Louis thở dài trong lòng.

- Không đau đâu mà! - Adam nhẹ giọng an ủi.

- Ừ... - Louis đáp, bàn tay vẫn thật nhẹ nhàng vì sợ anh đau.

Rick ngồi bên cạnh, nhìn khung cảnh hài hòa này mà lòng vô cùng ấm áp...

----------oOo----------

Cùng lúc đó, bên ngoài sân bay nước Ý, David bất đắc dĩ nhìn đứa em họ duy nhất của mình biến mất sau cổng soát vé. Anh đã dùng mọi lời lẽ khuyên ngăn nhưng vẫn không làm nó thay đổi ý định đi L.A. Nhớ đến vẻ mặt hạnh phúc của Adam khi bàn giao công việc cho anh để nghỉ phép, David chỉ biết cười khổ, tình cảm sâu đậm mà Adam dành cho người kia, đến anh còn hâm mộ thì một chút khiêu khích của Eden liệu có thể làm cậu ấy thay lòng sao? Anh chưa bao giờ nghi ngờ sự kiên định của Adam trong tình cảm đó, anh chỉ hi vọng lần này Eden đi, khi về sẽ không phải là một Eden thương tích đầy mình, không gượng dậy nổi...

Eden nhàm chán ngồi lật quyển tạp chí trên máy bay, Adam đã vứt bỏ mọi công việc lại cho anh em cậu, nào có dễ như vậy, cậu cũng muốn xem xem người tình bé nhỏ của anh dạo này thế nào, đã đến lúc bọn họ chính diện đối đầu nhau, Adam cậu muốn, dù cho anh ấy không thích cậu thì cậu vẫn muốn một trận chiến công bằng.

Ở dãy ghế phía sau, Nick đang âm thầm quan sát cậu con trai có mái tóc vàng ở dãy ghế phía trước, nếu hắn nhớ không lầm thì cậu ta là người của Song Long đường, là một trong những nhân vật chủ chốt ở đó. Nick vô cùng thắc mắc sao cậu ta lại ở trên chuyến bay này? Nhưng dù sao đó cũng không phải việc của hắn, từ khi để lạc mất Louis, bên phía gia tộc đã gần như tước đoạt mọi quyền hành trong tay hắn, hắn cũng chẳng thiết, chỉ là có chút tiếc nuối vì Louis dù mất trí cũng không lựa chọn hắn. Nick âm thầm thở dài, lần này trở về L.A, hắn hi vọng có thể một lần nữa được làm bạn cùng cậu, tuy hi vọng đó nghe có vẻ quá xa vời, mà người đàn ông bên cạnh cậu hiện giờ chưa chắc đã cho hắn đến gần cậu nửa bước. Năm đó đem cậu đi, buộc Adam vào tù, hắn chưa từng hối hận vì hắn muốn tranh thủ để có được tình yêu nơi Louis, nhưng cách làm của hắn có lẽ đã sai, chỉ khiến Louis hận hắn, thà chết cũng không khuất phục, thời gian qua khiến hắn thay đổi suy nghĩ, Louis giống như một món kẹo mà khi hắn không có được thì muốn tìm mọi cách lấy cho bằng được, giờ nghĩ lại, cũng quá ấu trĩ rồi. Lần này trở về, hắn muốn chính thức xin lỗi cậu ấy...

----------oOo----------

Lần này Adam trở về nghỉ phép nên anh dành toàn bộ thời gian để vui chơi thư giản. Hôm nay thời tiết tốt, Adam đưa cả đám em đi vùng núi cắm trại. Fie háo hức chạy khắp nơi, còn Mad vẫn giữ vẻ ân cần đi theo trong giữ Rei lúc này đang vui vẻ khám phá mọi thứ.

Louis cười nhẹ nhìn đám em vui chơi, cậu đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn và nước uống. Adam còn đem theo cả lều trại để qua đêm ở nơi này nếu cả bọn không muốn về hôm nay. Lúc này anh đã kiếm củi nhóm lửa, cậu ở lại chuẩn bị thức ăn, Fei đã dẫn Mad và Rei đi đến dòng sông gần đó câu cá, nghe cả đám líu lo ầm trời, không biết cá nào dám cắn câu nữa.

Một lát sau Adam trở về với hai bó củi to, nhìn anh mồ hôi đầy đầu, Louis vội vã tìm khăn lau cho anh khiến Adam sửng sốt, một lúc lại vui vẻ cười ngu. Louis thật bất đắc dĩ, cứ khi nào cậu tỏ ra dịu dàng một chút, anh lại trưng cái vẻ mặt đó ra khiến cậu không biết làm sao...

- Anh nhóm lửa đi! Đừng đứng đực mặt ra đấy nữa! - Louis lên tiếng nhắc nhở.

- À, anh làm ngay! - Adam xấu hổ đi nhóm lửa, dạo này Louis đối với anh tốt quá khiến anh như sống trên mây.

Louis lắc đầu, đem thức ăn đã chuẩn bị ra bắt đầu nướng. Chợt Fie kêu to khiến hai người hoảng hốt, vội vã chạy lại.

- Fie, sao thế?

- Oa, anh cả nhìn kìa! Cầu vòng kìa, đẹp quá!

Louis ngẩn đầu nhìn lên, bên kia ngọn núi, một cây cầu bảy màu đang rực rỡ khoe sắc khiến bầu trời càng thêm xinh đẹp. Cả bọn đứng nhìn đến ngẩn ngơ, một bàn tay bất chợt nắm lấy tay Louis, các vết chai sạn ngày càng rõ trên tay Adam khiến lòng cậu chua xót, mấy năm qua chắc anh đã cực khổ không ít...

- Adam...

- Sao thế em?

- Anh có từng trách em vì không nhớ nổi anh không?

Adam nắm bàn tay cậu chặc hơn, một tay khác kéo cậu vào lòng. Anh thì thầm:

- Không trách, cho dù em cả đời không nhớ ra anh cũng không sao, em quên lần nào anh lại bắt đầu lại lần đó, để cho em vĩnh viễn cùng không thể nào rời khỏi anh...

- Ừm...

Tối hôm đó cả bọn chơi rất vui vẻ, sau đó mệt mỏi căng lều ra ngủ. Có lẽ vì chơi mệt nên Mad và Rei ngủ rất sâu, còn Adam cũng nặng nề ngủ vì đã rất lâu rồi anh không được thư giản như vậy. Louis đắp chăn lại cho Adam và các em cẩn thận, sau đó ra ngoài.

Bầu trời đêm nay chi chít đầy sao, ngồi bên đống lửa ngẩn người một lúc lâu, Louis chợt nghe thấy tiếng động khiến cậu chú ý. Louis tìm đèn pin và một cây gậy, lần mò theo tiếng bước chân đang đi sâu vào trong rừng, trong lòng hồi họp.

Đi đến gần khe núi, bóng người dong dỏng cao dừng lại, lom khom tìm kiếm cái gì đấy. Louis đứng đằng xa, nhìn bộ dáng lắm la lắm lét ấy cũng biết là ai nên hạ tâm đề phòng, cố ý phát ra tiếng động rồi đến gần.

- Fie, em không ngủ mà làm gì ngoài này thế?

- A, anh ba! Làm em giật mình... - Fie giật thót tim quay lại nhìn người đến.

- Em đang tìm gì đó?

- Tổ chim! Ban ngày đi dạo em phát hiện một tổ chim nơi này, còn là chim ưng nữa. Nếu có thể bắt đem về nuôi, lớn lên nó sẽ là một trợ thủ đắc lực đấy!

- Em không sợ cha mẹ bọn chúng sao?

- Em để ý rồi nha! Cả ngày hôm nay không thấy con trưởng thành nào về cả, cho nên em mới ra đây!

Louis bật cười, trong đám em của cậu, Fie là đứa tinh ranh lắm trò nhất. Cậu cầm đèn pin, soi vào chỗ Fie chỉ, đúng là có một tổ chim cùng mấy cái trứng rất to, có vẻ sắp nở, nhưng khá là xa.

- Khá xa đó! Làm sao lấy được đây? - Louis quay lại hỏi.

- Haiz... em có cách này! Anh nắm tay em, em trèo xuống lấy!

- Không được, quá nguy hiểm! - Louis lắc đầu.

- Vậy chứ làm sao? - Fie nhăn nhó.

- Để anh trở về lấy dây!

- Adam mà thức là khỏi lấy! Đi mà anh hai, em xé áo buộc vô mình, anh giữ chặt một chút là tốt rồi, cũng không xa lắm đâu!

Louis ngẫm nghĩ một lúc cũng xiêu lòng.

- Em ở lại giữ, anh xuống! Anh dù sao cũng nhẹ hơn em!

- Như thế không được đâu, anh mà có làm sao Adam giết chết em!

- Đừng có mà nói bậy! Nhanh lên đi, Adam mà thức là khỏi có chim chóc gì hết đấy! - Louis cởi áo khoác, cởi luôn áo sơ mi bên trong, bện lại với nhau cùng mấy chiếc áo của Fie rồi đưa cho nó.

Fie khẩn trương kiểm tra sự chắc chắn rồi buộc một vòng qua tay Louis, phần còn lại nắm chặt trong tay. Thấy mọi sự đều ổn, Louis từ từ bò xuống khe núi. Sợi dây làm từ vải căng chặt khiến tay Fie sinh đau, nhưng cậu không dám lơi lỏng.

- Được chưa anh hai?

- Gần được rồi, chút nữa!

Cả hai đều không biết, một mắc gút trên sợi dây đó đang từ từ lỏng lẻo...

Adam chợt giật mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh không thấy Louis và Fie đâu thì chợt nhíu mày, vội vã tìm đèn pin ra ngoài. Mấy năm được huấn luyện khiến anh rất nhanh nhạy trong việc tìm kiếm dấu vết, chẳng mấy chốc mà Adam đã tìm ra bọn họ.

- Này, mấy đứa làm gì ngoài đó vậy?

Fie nghe tiếng Adam, vội vã quay lại nhìn, trong lòng thầm hô: "Chết chắc!". Rồi thì sự cố xảy xa, sợi dây trên tay đứt phựt, Fie té ngửa ra sau, bên dưới vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Louis khiến tim hai người bên trên giật thót. Adam nhào ra bên ngoài, nhìn thấy Louis đang đu mình trên vách núi, tim anh như muốn ngừng đập.

Louis cố gắng bám vào mấy mỏm đá nhỏ ra, bàn tay bị xướt chảy máu, tay còn lại đang cầm một quả trứng chim.

- Louis, em sao rồi?

- Em không sao! Mau tìm dây đi, em còn trụ được chốc lát...

Fie bần thần chạy vội đi tìm dây thừng, Adam nhìn quanh, thấy bàn tay Louis đang chảy ra nhiều máu, Louis cũng nén cảm giác sợ hãi của mình, không dám nhìn xuống phía dưới, cậu không muốn chết, cậu còn phải ở bên cạnh Adam rất nhiều năm nữa...

- Em chờ anh một chút! - Adam sốt ruột nói, tìm cách leo xuống mà không có bất kỳ thứ gì bảo hộ.

- Adam, anh làm gì thế? Mau trèo lên!

- Anh xuống với em! Anh không để em có chuyện gì đâu.

Louis biết không ngăn cản được Adam nên đành ngậm miệng, cố gắng bám chắc vào dù tay cậu lúc này đã tê rần và gần như mất cảm giác. Bên dưới đùi truyền đến cảm giác đau đớn khiến Louis nhíu mày.

Một lúc sau Adam xuống đến, đu bên cạnh cậu. Anh nhìn cậu đầu đầy mồ hôi những vẫn tươi tỉnh cũng yên tâm.

- Em bám lên người anh, anh trèo lên!

Louis cười khổ, không nói.

- Sao thế?

- Chân em bị thương rồi!

- Hả?

Adam nhìn xuống, mặc dù rất tối nhưng anh có thể mờ mờ nhìn thấy đùi Louis bị một cành cây đâm vào, mắc kẹt ở đó. Anh nhíu mày thật sâu, trèo xuống bên dưới, vết thương rất nặng, nếu không bẻ gãy cành cây, Louis sẽ không lên được.

- Em chịu được không? Anh phải bẻ nó chúng ta mới lên được!

Louis hít sâu:

- Anh bẻ đi!

Adam không dài dòng, cố dùng sức bẻ một lần cành cây gãy làm hai. Louis nghiến răng nén chịu cảm giác đau như chết, không kêu một tiếng. Adam xé áo mình, buột garo tạm lại cho Louis rồi lại trèo lên.

- Được rồi! Em bám vào anh, chúng ta lên trên!

Louis gật đầu, nén chịu sự choáng váng do mất máu mà ôm choàng cổ Adam. Anh cũng cố bám chắc, từ từ dựa vào vách núi trèo lên. Đến bên trên hai người đều thở hồng hộc, Fie đã đem dây thừng cùng hai đứa nhỏ tới, vẻ mặt cắt không còn chút máu.

- Louis, Adam...

- Không sao rồi! Mau đưa Louis về, chúng ta thu dọn, về thành phố ngay! - Adam bế Louis lên, không nhìn Fie lấy không cái mà đi luôn.

Fie biết mình sai nên chẳng nói gì, im lặng đi theo. Cũng vì sự kiện này mà hai anh em họ lúc nào cũng như có một cái gai trong lòng, mãi đến khi Fie gặp Gino và xảy ra một sự kiện khác mới được xóa bỏ...