Love Love Love

Chương 16




Tôi bước đến trước cửa nhà…

_Cút ra khỏi đây mau… Mau cút đi… Cút mau…

Tôi nghe thấy có tiếng chửi bới. ở phía nhà của chúng tôi. Dân tình đứng xung quanh bàn tán. Tôi lách mình qua hàng người chật cứng ở đó.. Và tôi sững sờ…

Một chiếc váy ngủ còn mặc trên người nhưng xộc xệch. Những túi đồ quần áo để bên cạnh. Thú vị thật… Thú vị thật… Thì ra đó là tiếng của cha…

_Anh có quyền gì mà đuổi tôi ra khỏi nhà.- bà ta hét lên.

_Một con đàn bà như cô không đáng được sống trong ngôi nhà này. Cô rõ chưa?- ông ta chỉ vào mặt người đàn bà đó và quát tháo- tại sao trên đời này lại có người phụ nữ như cô: làm tình với một người đàn ông khác trên giường của vợ chồng mình.

Hơ… Thật nực cười… Cuộc đời này… Đủ thú vị rồi đấy. Tôi cảm giác sao mắt tôi như nhòe đi. Nhưng tôi đã dụi mãi mà vẫn không khá hơn là bao. Đương nhiên, hai con người đó còn ai khác nữa. Hai con người mà tôi rất mực “ghét bỏ”.

Ông ta là bố tôi. Còn người phụ nữ đó chính là mẹ tôi. Tình cảnh này, tôi có thể nói là yêu quá thành hận không?

_Đứng lại!- nữ chính đã đứng lên và thể hiện sức mạnh quật cường của mình- Anh đứng lại đấy cho tôi.

_Cô định làm gì tôi?- nam chính đã cất lên tiếng nói của bản thân.

_Tôi không định làm gì anh đâu! Thế này đi.- tôi thấy nữ chính đứng lên chống hai chân thở dốc một hồi rồi nói- anh cứ thử đuổi tôi ra khỏi cái nhà này mà xem, tôi sẽ không để cho cô tình nhân bé nhỏ của anh yên đâu!

Không đợi nam chính phản ứng, nữ chính đã giơ chiếc điện thoại có chứa hình ảnh của nữ chính.

Thế lực của bà ta có vẻ lớn mạnh hơn rồi đấy. Có vẻ như nữ chính đã áp đảo nam chính rồi. Hoan hô. Nam chính dường như không thể làm gì được liền đập nát chiếc điện thoại và bực bội liếc nhìn nữ chính.

Tôi nhếch miệng lên cười nhìn hai cặp diễn viên được yêu thích nhất. Rất đáng để hoan nghênh.

_Nào, bây giờ để tôi vào được chưa.- bà ta khoanh tay vào và nói đầy thách thức.

Nhưng có vẻ nam chính không cam chịu, ông ta đứng đực ra đấy không nhích bước chân của mình.

Tôi cảm giác rằng: hình như mình đã quen với tình cảnh này rồi thì phải? Tôi thấy mặt tôi không đọng một chút nước mắt. Mắt tôi không còn bị nhòe đi nữa. Nhưng nhìn cái tình cảnh đấy thì rốt cuộc đã đến lúc tôi cũng phải ra mặt rồi.

Tôi bước lên, nhìn hai con người đấy và nói:

_Diễn đủ rồi chứ?- tôi liếc mặt nhìn sắc mặt của bọn họ- tôi hỏi là : hai người diễn đủ rồi chứ? Rốt cục còn định diễn đến bao giờ chứ? Hai người đi vào nhà ngay cho tôi.

_Con bé này…- người đàn bà ấy đưa một tay lên vỗ vào mặt tôi- từ bao giờ mày có cái gan quát mắng bọn tao như thế hả? Tao nuôi mày như thế để mày có thể quát tao như thế hả?

mẹ tôi gằn từng tiềng nhưng ba của tôi cũng vô cùng phối hợp. Ông ta liền đưa một tay lên và tát vào mặt tôi.

“Bốp”.

Một âm thanh chua chát.

Nhưng tôi không còn gì nữa. Tôi không cảm thấy gì cả. Tôi thấy không hận họ. Bởi mọi người vẫn thường nói khi chúng ta hận một ai đó thì chứng tỏ chúng ta vẫn còn tin tưởng, hi vọng vào họ rất nhiều. Nên tôi không cảm thấy hận. Má tôi sưng tấy đỏ và tôi nhìn chằm chằm vào họ:

_Bây giờ chúng ta đi vào nhà được chưa? Thưa ba? Thưa mẹ?

Tôi có một cảm giác lạ. Có một ai đó đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Tôi quay lại đằng sau và nhìn. Khải. Tôi sửng sốt. Cậu ấy sao lại ở đây? Tôi không muốn ai nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh này. Cả cuộc đời này, tôi ghét nhất là sự thương hại thế nhưng được một ai đó chia sẻ gần gũi cũng rất tốt. Nhưng tôi không thích ai đó biết chuyện của gia đình mình.

_Cậu đi đi.- tôi lạnh lùng liếc nhìn cậu ta. Thế rồi tôi quay mặt đi, mặc dù tôi biết cậu ta vẫn đứng đó nhìn tôi cho đến khi tôi vào trong.

Thế rồi họ cũng yên lặng đi vào phòng khách của căn nhà mình.

Tôi vứt cặp sách xuống ghế. Gọi điện cho anh hai. Xong rồi tôi quay ra liếc nhìn họ. Hai con người ở hai ghế đối diện nhau. Lườm nhau.

_Thôi đi! Ngày nào xũng diễn cái trò này. Hai người có thấy cái trò này có cũ không?

_Mày thì biết gì mà nói: con nít mà còn đòi lắm chuyện.- “nữ chính” nói rồi bĩu môi vô cùng điệu.

_Xin thưa với mẹ rằng con đã 17 tuổi rồi. Con đã lớn để đủ hiểu những chuyện đang diễn ra rồi thưa mẹ.- tôi nói xong và để ý đến ánh mắt bà ta. Không biến chuyển nhưng bà ta liếc nhìn tôi.

Tôi nhìn họ với một ánh mắt chán chường.

_thôi được rồi, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện một cách tử tế đi!

_Mày muốn nói gì?- bố tôi cất tiếng- chúng tao chẳng có chuyện gì để nói với mày cả.

_Hai người không có nhưng tôi thì có rất nhiều chuyện muốn nói với hai người đấy.- tôi mỉm cười nhìn hai bọn họ một cách đắc thắc- nếu hai người cảm thấy như thế này mệt thì tại sao không LY HÔN. Đó có vẻ là cách tốt nhất cho hai người đấy.

_Không đời nào! –có một sự đồng thanh vang lên.

_wow!- tôi ngạc nhiên nhìn họ rồi họ rồi vỗ hai tay của tôi- hai người có một sự đồng thanh phết đấy. Vậy sao hai người cứ cố làm khổ nhau làm gì? Tôi có thể gọi đây là biểu tượng của một tình yêu không nhỉ?

_Mày đừng có nói linh tinh ở đây. – mẹ tôi tức giận, quát tháo.

_Đừng kích động thế, mẹ yêu! Kích động quá không tốt cho da mặt của mình đâu! Nhưng mà hình như mẹ có tật giật mình đấy!- tôi nhẹ nhàng đáp lại và quan sát nét mặt của bà ta. Hơi đỏ nhưng không dễ dàng thấy.

_Thế bây giờ mày muốn gì?- bố tôi bình tĩnh nói. Quả là một con người thật đáng ngưỡng mộ. Một con người như thế này tại sao người mẹ thân yêu của tôi có thể bỏ đi mà ngoại tình chứ?

_Đơn giản lắm… Tôi …- tôi đang định nói…

_Mỹ Anh…- cửa mở ra và anh hai tôi hớt hải bước vào.

ồ! Cuối cùng thì người anh trai yêu quý của tôi cũng đã về rồi.

_Anh hai! Ngồi xuông đây đi anh!- tôi mỉm cười nhìn anh ta rồi chỉ về cái ghế mình đang đứng gần nhất.

Tôi mỉm cười nhìn ba người bọn họ. Tôi ngồi xuống ghế. Vắt chân và thong thả đàm phán.

_Hình như cả hai người có vẻ ghét gia đình này lắm. Vậy hai người còn sống với nhau và đẻ hai chúng tôi ra làm gì? Hay là say rượu rồi tưởng nhầm đối phương rồi… làm bừa à?

_Mỹ Anh! Sao em dám nói thế?- anh trai tôi ngắt lời tôi.

_Đến bây giờ mà anh hai yêu quý của tôi vẫn còn đối tốt với họ đến như thế cơ à? Anh hai muốn gì ở tôi và ở họ mà tại sao lại đối xử với chúng tôi tốt thế.- tôi ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi.

_Em nói thế là có ý gì, Mỹ Anh?- anh ta dùng bộ mặt ngạc nhiên hỏi.

_ồ! Anh không muốn nói thì để tôi nói nhé!- tôi nhìn anh ta đầy mỉm cười- có phải anh muốn khối gia tài của tôi đúng không?

_E..m..- anh ta muốn ngắt lời tôi.

_Khoan! Bình tĩnh đã anh hai yêu quý đừng xúc động mạnh như vậy. Anh tưởng tôi không biết chắc? Tôi…

_Chúng mày đang làm náo loạn cái gì ở đây vậy?- bố tôi xúc động nói.

_Cũng không có gì cả. Chỉ là về vấn đề tranh chấp tài sản thôi mà!- tôi nhìn ông ta và mỉm cười.

_Có vẻ chúng mày đã đủ lớn để làm cái việc tranh chấp với nhau rồi ấy nhỉ? Tao có cần nói rằng phim truyền hình ảnh hưởng đến chúng mày nhiều quá không?- mẹ tôi nói. Bà ta nhíu mày.

_Vâng đúng là thế! Nhưng con nghĩ rằng: sắp đến lúc mẹ phải đi chăm sóc cho da mặt của mình. Nhăn mày nhiều quá không tốt đâu.- rồi tôi lại quay sang nhìn anh trai của tôi- anh hai à! Vở kịch đến đây là kết thúc. Chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Tôi… - tôi đưa một tay của mình lên chỉ về phía ngực anh ta và nói- tôi biết tất cả rồi.

Tôi mỉm cười quay gót. Xách cặp và đi lên phòng trong sự ngơ ngác của ba con người đó!

Đóng cửa phòng lại.

Tôi thở dài.

Và nước mắt tôi lăn dần xuống.

Từng giọt , từng giọt.

Cuộc đời của tôi thật tệ hại...