Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Chương 47




Edit: Ry

Lư Dương kéo Lưu Minh Hổ từ dưới đất dậy, đang định rời khỏi sân huấn luyện thì Lý Chiến đột nhiên đứng dậy chặn đường anh, mỉm cười nói: "Thiếu tướng, anh cuối cùng cũng chịu so tài, đấu với em một ván đi."

Lư Dương hơi nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng: "Được."

Dù sao thì bây giờ anh cũng đã là một con sói dơ dáy đầy mồ hôi, phải tiện thể dạy cho lũ chết tiệt này một bài học mới được, để cho bọn họ ngoan ngoãn lại, đừng có ngày nào cũng quậy phá.

Lý Chiến hưng phấn bẻ đốt ngón tay. Trong quân đội, nếu như có người có thể đánh mấy chiêu với Lư Dương thì chỉ có mình anh ta thôi.

Lúc đầu Lư Dương còn nghĩ là Lý Chiến có thể đánh qua lại với mình mấy chiêu, không ngờ hôm nay Lý Chiến rõ ràng rất mất tập trung, cứ một mực cười dịu dàng với anh, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Miên. Thay vì nói là đang hết mình tranh tài, anh ta như thể đang đùa giỡn vậy.

Lư Dương đánh mấy chiêu thì ngừng tay, nhíu mày nhìn anh ta: "Rốt cuộc là cậu có đánh hay không? Không đánh thì cút xuống, đừng có ở đây lãng phí thời gian của tôi."

"Đánh!" Lý Chiến giật mình, vội vàng nói: "Em, vừa rồi em vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái, bây giờ em sẽ tập trung hơn."

Anh ta vừa dứt lời đã lập tức tung một đấm về phía Lư Dương. Mặc dù là Beta, nhưng nhờ sự huấn luyện nghiêm ngặt ngày đêm, sức của Lý Chiến cũng rất lớn.

Mắt Lư Dương khẽ híp lại, nhanh chóng thu nắm đấm, không chút do dự đánh vào cằm của anh ta. Hai người anh đấm tôi đá, đánh nhau cực kì kịch liệt, trong chốc lát không thể phân được ai cao ai thấp.

Nguyễn Miên đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, ánh mắt di chuyển theo động tác của hai người. Đây là lần thứ hai cậu nhìn hai người bọn họ đánh nhau, cậu có thể nhìn ra được, cả hai đã mạnh hơn mấy năm trước nhiều, động tác ra đòn cái nào cái nấy đều mạnh mẽ.

Mỗi lần nắm đấm của Lý Chiến rơi xuống người Lư Dương, tim Nguyễn Miên đều nhảy lên một cái, cậu kinh sợ nhìn trận chiến, cho đến khi Lư Dương ra đòn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng hung ác, cuối cùng quét chân gạt Lý Chiến ngã xuống đất, cậu mới nhẹ nhàng thở phào.

Cậu tính toán trong đầu, Lư Dương hẳn là không bị thương, cùng lắm là trên người có thêm vài vết bầm tím, lát nữa cậu kiếm rượu thuốc xoa một chút cho anh là được.

Mặc dù bị đánh cho nằm trên đất, nhưng Lý Chiến không mảy may nhụt chí, thậm chí còn cười vô cùng vui vẻ.

"Anh Dương, đúng là đánh nhau với anh vẫn sướng nhất!"

Lư Dương giơ tay kéo anh ta dậy, thản nhiên nói: "Sau này đừng gọi tôi là anh Dương, tôi nghe không quen."

Nụ cười của Lý Chiến cứng lại trên mặt, anh ta sửng sốt một hồi rồi giơ tay chỉ vào Nguyễn Miên, trầm giọng hỏi: "Tại sao trước kia anh lại không thấy vậy, bây giờ cậu ta tới, anh tự nhiên lại thấy không quen?"

Anh ta không cam tâm. Xưng hô này anh ta đã gọi mấy năm nay, là xưng hô anh ta tự đặt ra dùng để chứng minh cho quan hệ thân mật của mình với Lư Dương. Từ đó đến giờ anh ta không cho phép những người khác trong quân đội được gọi Lư Dương như vậy, dựa vào cái gì mà hiện giờ chỉ vì Nguyễn Miên không thích mà anh ta lại không được gọi nữa.

Nguyễn Miên đang ngồi xổm trên mặt đất, lục lọi tìm trong túi băng gạc và thuốc sát trùng, may mà cậu mang theo mấy thứ này. Vì vừa rồi cậu thấy mu bàn tay Lư Dương có vết trầy, cho nên muốn xử lý vết thương cho anh. Nét mặt cậu chăm chú, hoàn toàn không để ý tới cuộc đối thoại giữa Lư Dương và Lý Chiến, cũng không cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí.

Lư Dương nhìn Nguyễn Miên, trong mắt xẹt qua một tia ấm áp, anh quay đầu lại, thản nhiên trả lời Lý Chiến: "Lý Chiến, tôi đã nói rồi, mong cậu có thể tôn trọng Miên Miên. Đây là cảnh cáo lần cuối, nếu như cậu còn muốn làm anh em với tôi, điều đầu tiên cậu cần làm là học cách tôn trọng Miên Miên, em ấy là ranh giới cuối cùng của tôi."

Sắc mặt Lý Chiến hơi tái, đôi mắt u ám, cuối cùng không kìm được mà hỏi: "Rốt cuộc là anh thích cậu ta ở điểm gì?"

Lư Dương nghe xong, như thể nghe được chuyện cười, không chút do dự trả lời: "Tôi thích tất cả mọi thứ của Miên Miên, và, tôi thích nhất việc em ấy là của tôi."

Lý Chiến: "..." Tôi đang nghiêm túc hỏi anh đấy, không phải là để cho anh show ân ái với tôi!

Lư Dương nói xong, tháo miếng bảo vệ cổ tay, ném xuống sàn huấn luyện. Anh không tiếp tục đôi co với Lý Chiến, đi đến chỗ Nguyễn Miên, xốc cậu lên, bế cậu đi tới bậc thang của sân huấn luyện.

Nguyễn Miên rất nhẹ, hiện giờ Lư Dương có thể bế cậu dễ như trở bàn tay. Nguyễn Miên bị bế cũng không phản kháng, ngoan ngoãn dựa vào vai của anh.

Các binh sĩ thấy cảnh này lại nhảy cẫng lên hoan hô. Lưu Minh Hổ vừa bị đấm mấy cú vào mặt, vừa hò hét vừa đau đến nhe răng trợn mắt, trông cực kì buồn cười.

Lư Dương đặt Nguyễn Miên xuống bậc thang, thấy băng gạc và thuốc sát trùng trong tay cậu thì khẽ cười, thấp giọng nói: "Tớ đi tắm đã, đợi tớ quay lại rồi cậu thoa thuốc cho tớ nhé."

Nguyễn Miên gật đầu, dặn dò anh: "Lư cục cưng, lúc cậu tắm thì nhớ cẩn thận một chút, đừng để nước vào vết thương."

"Ừ." Lư Dương xoa đầu cậu: "Nếu như cậu không yên tâm thì tắm cùng tớ đi, vừa hay giúp tớ chăm sóc vết thương."

Nguyễn Miên lập tức lắc đầu. Nếu như là hồi còn bé thì có lẽ cậu sẽ đồng ý, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới cảnh mình và Lư Dương tắm chung đã khiến cậu mặt đỏ tim run, không cả dám nhìn Lư Dương.

Lư Dương chỉ định trêu cậu một chút, nhưng giờ thấy gương mặt đỏ bừng của cậu thì cực kì hài lòng.

Anh nhớ lại câu hỏi vừa rồi của Lý Chiến, không khỏi bật cười. Thế mà lại có người hỏi anh thích điểm gì ở Nguyễn Miên, chú thỏ tai cụp bé bỏng này, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, không có chỗ nào là anh không thích.

Lý Chiến đứng ở đằng xa nhìn bọn họ, trong đầu quẩn quanh câu trả lời vừa rồi của Lư Dương, còn có thái độ hời hợt của anh, không khỏi cảm thấy chua chát.

Phản ứng vừa rồi của Lư Dương như thể chuyện anh thích Nguyễn Miên là đương nhiên, là chuyện duyên số trời định. Chỉ có những người ngớ ngẩn mới hỏi về vấn đề này.

Lý Chiến không phục. Anh ta đi tới trước mặt Nguyễn Miên, từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Miên đang ngồi trên bậc thang, nặng nề hỏi: "Rốt cuộc cậu có chỗ nào đáng giá để Lư Dương thích? Cậu không thể cùng anh ấy chiến đấu trên chiến trường, cũng không thể tỷ thí với anh ấy giống như tôi. Nếu như vừa rồi là cậu lên sàn đấu, cậu cảm thấy mình có thể chịu được mấy đòn của Lư Dương?"

Nguyễn Miên nhớ lại sức lực vừa rồi của Lư Dương, thành thật trả lời: "Chắc là một đấm cũng không đỡ nổi đâu."

Lý Chiến lập tức hừ một tiếng: "Chính bản thân cậu cũng hiểu rõ, ngay cả một đấm của anh ấy cậu cũng không chịu nổi. Cậu tự hỏi lòng mình đi, cậu như vậy xứng đáng trở thành bạn đời của anh ấy ư?"

Nguyễn Miên đặt thuốc sát trùng và băng gạc sang bên cạnh, ngây thơ trả lời: "Anh yên tâm đi, Lư Dương sẽ không đánh tôi đâu, cùng lắm là dùng vuốt sói dọa tôi một chút thôi."

Cậu nhớ lại mỗi lần Lư Dương giơ móng vuốt lên, cơ bản là không nỡ cào cậu. Cậu không khỏi mỉm cười, mỗi lần Lư Dương tức giận, nhiều lắm là thu móng vuốt về, dùng đệm thịt vỗ vỗ đầu cậu mà thôi.

Lý Chiến nhìn nụ cười trên mặt Nguyễn Miên, cảm thấy Nguyễn Miên đang khoe khoang một cách trắng trợn, không khỏi càng tức giận.

Anh ta nhẹ nhàng hít vào thở ra mấy cái, giận dữ nói: "Anh ấy là thiếu tướng, anh ấy cần một người bạn đời có thể trợ giúp mình! Cậu là chỉ là một Omega nho nhỏ thì có thể giúp anh ấy cái gì? Ngay cả việc nhập ngũ cậu cũng không làm được!"

"Trợ giúp cậu ấy như thế nào?" Nguyễn Miên rũ mắt, nhìn băng gạc và thuốc sát trùng trong tay, hiếm khi cương quyết đáp trả: "Tôi có thể khiến cậu ấy cười, giúp cậu ấy vui vẻ. Tôi học y, có thể giúp cậu ấy xử lý vết thương. Mặc dù tôi không được mạnh mẽ như các người, không thể cùng cậu ấy kề vai chiến đấu, nhưng tôi sẽ luôn dùng hết sức mình để đối xử tốt với cậu ấy. Hai chúng tôi ở bên nhau đâu phải là vì muốn đánh nhau, chẳng lẽ để kết hôn với cậu ấy tôi phải tập đánh đấm sao?"

"Cậu gọi đó là đối xử tốt với anh ấy ư!" Lý Chiến vẫn không phục. Anh ta cảm thấy chẳng qua là Nguyễn Miên lợi dụng thân phận là bạn từ nhỏ, chứ cậu hoàn toàn vô dụng, không thể giúp đỡ gì cho Lư Dương.

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn Lý Chiến, hai con ngươi không có một gợn sóng, bình tĩnh hỏi anh ta: "Những điều này vẫn không đủ? Vậy thì như thế nào mới là đối xử tốt với cậu ấy? Chẳng lẽ cứ nhất định phải cùng sánh vai với cậu ấy trên chiến trường mới là đối xử tốt với cậu ấy? Mặc dù tôi là bác sĩ, phải ở lại bệnh viện, không thể ra chiến trường, nhưng tôi tin là tôi có thể đối xử tốt với cậu ấy theo cách của tôi. Tôi vẫn luôn cố gắng tiến về phía cậu ấy, xin anh đừng dễ dàng phủ nhận nỗ lực của tôi như vậy."

Nguyễn Miên cúi thấp đầu, tâm trạng trở nên sa sút.

Cậu là Omega, đã xác định không thể đi chung một con đường với Lư Dương. Chính vì thế mà cậu với Lư Dương mới phải xa nhau lâu như vậy, cậu đã rất buồn.

Những năm qua, cậu vẫn luôn rất nỗ lực, muốn trở thành một người sẽ không ngáng chân Lư Dương, cũng hi vọng có một ngày cậu có thể giúp được Lư Dương, dù chỉ là giúp anh xử lý một vết thương nhỏ.

Lý Chiến bị cậu nói đến ngây người, đứng yên tại chỗ một hồi, thấy cậu cúi gằm mặt xuống, không khỏi chột dạ nói: "Này! Đừng bảo là cậu sắp khóc nhé, tôi sẽ không dỗ cậu đâu."

"Không có." Nguyễn Miên cúi đầu, nhẹ nhàng dụi mắt, giọng nói pha chút âm mũi: "Tôi chỉ hơi đau lòng thôi."

"Đau lòng chuyện gì?" Lý Chiến càng thêm chột dạ, anh ta nhìn bộ dáng ủ rũ cúi đầu của Nguyễn Miên, trông thế nào cũng giống như anh ta vừa bắt nạt cậu.

Anh ta là dạng người thẳng thắn, khi thích ai đó cũng vậy, không thích quanh co vòng vèo, có gì muốn nói thì trực tiếp nói hết ra, cảm thấy không phục thì phải càng cố gắng hơn nữa.

Anh ta vẫn luôn tin tưởng hạnh phúc là phải dựa vào chính bản thân mình giành lấy, phải có cố gắng mới có thành quả, nếu không thì người là Beta như anh ta sẽ không phấn đấu đi được đến ngày hôm nay.

Nguyễn Miên nghe thấy câu hỏi của anh ta, buồn bã trả lời: "Anh là Beta, có thể nhập ngũ, còn được phong làm phó tướng. Tôi vốn rất bội phục anh, nhưng không ngờ anh lại là người kì thị Omega, nên cảm thấy hơi thất vọng."

"Tôi không có kì thị Omega!" Lý Chiến giật mình, vội vàng giải thích: "Chính tôi là Beta cũng phải nhận bao nhiêu khổ sở, sao có thể vì cậu là Omega mà kì thị cậu? Cậu đừng có nói oan cho tôi."

Nguyễn Miên ngước mắt, không nói một lời lẳng lặng nhìn anh ta, hàng mi nhẹ nhàng rung động.

"..." Lời của Lý Chiến nghẹn ở họng, nhớ lại những gì mình vừa nói, anh ta không khỏi chột dạ: "Vừa rồi tôi chỉ là thuận miệng nói thôi... Được rồi, cậu coi như là vừa rồi tôi không nói gì đi."

Nguyễn Miên tiếp tục nhìn anh ta, đôi mắt to nhẹ nhàng chớp một cái, đuôi mắt hơi đỏ, trong mắt là có ánh nước mơ hồ, trông vừa vô tội vừa đáng thương.

Lý Chiến nhíu chặt lông mày, nhìn đuôi mắt đỏ ửng của cậu, khẽ cắn răng, do dự một hồi, thô lỗ nói: "Rất xin lỗi!"

Anh ta nói xong cảm thấy có chút bẽ mặt, không đợi Nguyễn Miên trả lời đã xoay người chạy mất.

Nguyễn Miên dụi mắt, hơi kinh ngạc nhìn theo hướng Lý Chiến rời đi, nghi hoặc hỏi: "Sao tự nhiên lại đi mất rồi?"

Cậu lại cúi đầu dụi mắt, vừa rồi có sợi vải rơi vào mắt cậu, cậu nháy mắt kiểu gì nó cũng không rơi ra, mắt bị xoa đến đỏ ửng. Bây giờ dụi được nó ra, cuối cùng cậu cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi.

Cậu không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, mím môi cười, ôm gói thuốc vào trong ngực nhỏ, yên lặng chờ Lư Dương quay lại.

____________

Cha nội Lý Chiến này tìm người yêu hay là tìm bạn đấm nhau vậy =))))))