Lũ Học Sinh Cá Biệt

Chương 27: Mày không thể nói thật cho tao sao?




Nhóc cố gắng phóng xe đến chỗ nó thiệt nhanh, không là chết chắc. Nhỏ này mà nổi điên lên chắc chết quá!!

Còn nó thì đang tức sôi máu lên kia kìa. Gọi nó lúc 5h chiều, giờ đã 6h rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Nó mà phát hiện con nhóc này mải chơi bời chắc nhóc ốm đòn

Nó rút điên thoại ra, gọi cho nhóc, nhóc biết nó đang rất tức giận, do dự không muốn nhấc máy. Nhưng thôi, vì tương lai con em chúng ta, nhóc vẫn nhấc máy và để ra xa tai nhất có thể

- CON CHẾT TIỆT KIAAAA!!! CÒN KHÔNG MAU ĐẾN CHỖ TAO!!!???

Nhóc kinh ngạc. Đùa chứ, sau bao lâu mà nó vẫn chẳng thay đổi gì cả à?? Nhóc trả lời:

- Tao đang đi đây. Kêu gì to thí??

- Tao đợi mày 1 tiếng rồi đấy!

- Xin nhỗi xin nhỗi, tao gặp chút vấn đề lúc đi

- Có vụ gì à?? Tao nhớ mày không còn là sát thủ nữa mà?

- …Ờ… nhưng vẫn còn rắc rối

- Tao tha cho lần này, nhanh dùm cái

- Ok Ok

“…Tít… Tít…”

“ Mày không thể nói thật cho tao sao? Đừng nghĩ qua mặt tao dễ vậy…”

Nó buồn bã nghĩ. Con nhóc này không có năng khiếu nói dối chút nào

Nhóc phóng xe thật nhanh. Mở định vị ra, nó đang ở gần một tiệm quần áo của tập đoàn The sun, có Vân thị và Hàn thị nắm cổ phần cao ngang ngửa nhau.

Nhóc đi theo đường tắt để đến cửa hàng. May mà có mang theo thẻ, xíu bắt con kia mặc quần áo nữ cho biết thế nào là… quần áo nữ (!?). Nhóc đến nơi thì phát hiện ra con này đang ngồi chễm chệ trong cửa hàng quần áo rồi. Cũng biết điều đấy, nhưng đã quá muộn rồi, a hi hi

Nhóc ngang nhiên bước vào, nhìn thấy nó đang… chảy nước ở bàn uống nước. Bàn này làm ra để mọi người chờ đợi người khác thử đồ

Nhóc vừa bước vào, mọi người đã được một phen… sang mắt ra. Ai kêu nhóc đập zai quá làm chi? Đẹp trai cũng là một cái tội. Nhóc rón rén đi từ đằng sau nó, vỗ vai nó thiệt thiệt là mạnh, cười cười nói:

- Êy mày, đợi tao lâu không?

- 1 tiếng thôi chứ mấy

Nó liếc xéo nhóc, nói đểu

- Mày nói tha cho tao lần này rồi mà! Cũng tại mày nữa chứ, ai kêu đi lung tung chi?

- Mày nghĩ tao có thể ngồi giữa đường như một con ăn mày để đợi 1 tiếng được à?

- Hì hì

- Không vòng vo nữa, mày tính tiền đi còn về!

- Ok, tao tính tiền nhưng chưa về được!

- ???

Nhóc không trả lời, chạy vào tính tiền rồi kéo nó lên tầng 2

Mà tầng hai… Là tầng bán đồ nữ. Nó có chút chút hiểu ra vấn đề:

- Này này, mày tính mua đồ nữ để đổi phong cách á hả? >.<

- Tao tính mua đồ nữ, nhưng không phải tao đổi phong cách

Và sau câu này, nó đã hoàn toàn hiểu ra vấn đề chính. Ý con này là… Nó, phải, đổi, phong, cách!!!!

Nó vùng vẫy thoát khỏi tay nhóc nhưng đâu có dễ vậy. Dù gì nhóc cũng từng là sát thủ (theo suy nghĩ của nó), nên việc thoát khỏi tay nhóc bằng chút võ mèo cào thì đâu dễ. Nó đành bất lực để nhóc kéo đi.

- Mày thử đồ đi, tao mua tặng

- Lên tầng 3 được không?

Nó hỏi lại. Tầng 3 là đồ nam a~~

- No no, đâu dễ!

Nhóc kéo nó đi, chọn từng bộ váy

- Lòe loẹt quá!

- Đơn giản quá

- Rộng quá

- Dài quá

- Thiếu vải quá

- Sặc sỡ quá

- Bó sát quá

- Hở quá

Vân vân và vân vân. Nó cứ thử bộ nào là nhóc chê ngay bộ đấy. Qua qua lại lại, cuối cùng cũng đến bộ thứ 23…

- Ừm…

Nhóc đang tính mở miệng chê thì nó chen vào:

- Tao thấy bộ này được đấy!!

- Mày nói thật không đó

Nhóc nở nụ cười ma quái làm nó nổi cả da gà da ốc (!?) lên. Nó lo sợ nhìn vào trong gương. Con lợn gợi tình?? Nó đang mặc cái đé* gì vậy cà?? Một cái váy ngắn ngắn trễ vai màu xanh dương đầy hoa hoét??? Nó tự cảm thấy thật... đáng sợ, nhìn qua nhóc đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, nó tức giận:

- VŨ! KHÁNH! PHƯƠNG!! Tao giết mày!!!!!!

~~~ End chương 27 ~~~