Lũ Học Sinh Cá Biệt

Chương 43: Vạch mặt




Nghe đến 3 chữ “Nhị sư huynh”, ánh mắt của Đại sư huynh bỗng. Huynh dừng lại, nhóc thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nền đất. Một lúc lâu sau, huynh mới lên tiếng:

- Mất tích rồi

Nhóc sững người. Ơ ơ, cái gì mà mất tích? Không phải Nhị sư huynh còn ở trong nước sao?? Vụ gì kì vậy?

- Chẳng phải Satan sai Nhị sư huynh về nước à?

Nhóc nghi hoặc hỏi lại. Đại sư huynh nhíu mày, trả lời nhóc:

- Không.

Nhóc há hốc miệng, lên tiếng:

- Thôi được rồi...

Nhóc tính nói sẽ tìm Nhị sư huynh, nhưng lại không chắc chắn nên cũng không nói nốt câu, trèo lên xe rồi đi mất. Đại sư huynh lên trực thăng, lặng lẽ nhắn tin...

[ Nhiệm vụ thất bại ]

...

Tối hôm qua, về tới nhà thì nhóc không sao chợp mắt được. Nhóc chỉ để tâm tới việc của Nhị sư huynh. Sáng nay dậy, mắt nhóc thâm quầng, như con gấu trúc. Vừa mới chuẩn bị để đi học, nhóc mới bàng hoàng phát hiện ra. Ơ hơ, hôm nay Chủ Nhật nha

Nhóc vui vẻ, nhảy cẫng lên như con điên. Oh yeah, được chơi roài!!

Rồi, một ý nghĩ xẹt qua. Nhóc phải xác minh thân phận của Nhị sư huynh kia đã. Và vậy là nhóc vội vã nhắn tin cho Nhị sư huynh, nói rằng muốn gặp ở cánh đồng cỏ ngoại ô thành phố

...

Nhóc đi lòng vòng ở nơi đã hẹn sẵn. Một lát sau, thấy Nhị sư huynh cũng phóng xe đến. Nhóc chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ vạch mặt. Nhị sư huynh lên tiếng:

- Sao, thấy nhớ huynh quá hả?

Cách nói chuyện y hệt với Nhị sư huynh làm nhóc khó phát hiện ra. Người này... thật quá giống, giống đến từng mi – li – mét!

- Muội kêu huynh qua đây là có chút chuyện cần bàn bạc.

- Ờ, rồi việc gì?

Nhị sư huynh tựa lưng vào cây, hỏi nhóc. Nhóc nhìn huynh, nói tiếp:

- Huynh có biết sinh nhật của Đại sư huynh không? Muội nhớ vào tháng này nhưng không nhớ ngày nào!

Nói vậy thôi, chứ 4 huynh muội bọn họ đều hiểu rõ nhau lắm, làm gì có chuyện nhóc không nhớ sinh nhật của Đại sư huynh? Nhưng vì chuyện này ít người biết nên nhóc mới đánh cược đem ra hỏi “Nhị sư huynh” giả mạo này đấy chứ. Quả nhiên, không uổng công nhóc, Nhị sư huynh này chẳng biết cái quái gì cả. Cũng nhờ câu hỏi không chắc chắn của nhóc, tên kia nghĩ nhóc không biết là Nhị sư huynh có biết hay không nên liền trả lời:

- Huynh không nhớ

Nghe được câu trả lời, nhóc nhếch môi, nhanh nhẹn rút súng ra, bắn một phát vào cánh tay trái của tên đó – tay thuận của Nhị sư huynh cũng như tên giả mạo. Nhờ phát bắn của nhóc, cánh tay trái của tên đó hoàn toàn bị phế. Hắn ta ôm lấy cánh tay, nhăn mặt, khẽ kêu lên một tiếng. Súng của nhóc có lắp giảm thanh nên không thu hút sự chú ý.

- Muội... Sao lại...

Hắn ta đau đớn, khó nhóc nói ra được vào từ. Nhóc cười “hiền từ”, khoanh tay nhìn hắn ta từ từ ngồi xuống rồi mới lên tiếng:

- Đóng máy rồi anh zai!

Ý nhóc là khuyên tên đó không cần phải diễn nữa. Hắn ta vẫn ôm cánh tay, mồ hôi đầm đìa. Nhóc lạnh lùng gí súng vào hắn ta, băng lãnh lên tiếng, giọng nói vô cảm tới đáng sợ:

- Nói, ai đã sai khiến ngươi?

Hắn nhếch mép, cười nhạt nhìn nhóc. Nhóc trừng mắt, đe dọa tên đó. Một lát sau, hắn ta mới chịu lên tiếng:

- Có đánh chết ta cũng không nói!

Nhóc khó chịu, lôi hắn ta ném lên xe, đi theo con đường tắt để về nhà

Rồi, nhóc lại lôi hắn ta xềnh xệch vô nhà. Hắn đau quá, la lên. Nhóc thấy vậy, nở nụ cười man rợ...

......

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!

- Mua ha ha ha ha ha hớ hớ hớ hớ

Tiếng la hét thất thanh và tuyệt vọng của một chàng trai vang lên, cùng với điệu cười man rợ của cô gái nào đó, khiến người khác không sợ mà run

- Ta... xin... ngươi

Hắn ta yếu ớt cầu xin nhóc. Nhóc vẫn chưa thấy chán, tiếp tục công việc còn đang dang dở. Ôi ôi, chỉ cần nhìn thôi là thấy vô cùng man rợ. Chờ chương sau nhé, Min sẽ miêu tả cho mà xem nhé