Lư Sơn Kỳ Nữ

Chương 33: Diệu ngộ trong than tâm am




Độc Cô Sách gượng cười hỏi :

-Thúy tỷ, tiểu đệ muốn lãnh giáo việc gõ cửa của Thúy tỷ là lý do gì?

-Chả lẽ Sách đệ không trông thấy hai câu thơ sau cùng viết:"Du khách đáo môn

thiên mạc khấu, hưu sinh môn nội phún kinh thanh". Chủ trì trong am nếu thực sự

phụng kinh, thì chúng ta cũng không nên quấy nhiễu thực, nhưng bây giờ trong cửa

không có tiếng tụng kinh như vậy chúng ta gõ cửa thì có làm cản trở gì đaau?

Nói xong nàng không cần hỏi ý kiến của Độc Cô Sách mà giơ tay lên gõ ba

tiếng vào cửa am.

Thấy trong am không có người trả lời, Thúy Thúy lại gõ thêm mấy cái nữa, khôn

gthấy sự phản ứng gì hết.

Độc Cô Sách liền vừa cười vừa nói tiếp:

-Đấy tôi nói có đúng không?Người ta không thèm đếm xỉa gì đến chúng ta hà tất

chúng ta cứ phải vào phá quấy người ta làm chi.

Thúy Thúy trợn ngược đôi lông mày lên thủng thẳng đáp:

-Không lý không được. Thế nào đêm nay phải cùng Sách đệ hoan hỉ ở Thanh

Tâm am này và chúng ta còn biểu diễn ngay trước mặt người chủ trì cho người đó

phải động lòng trần mà cởi áo cà sa nuôi tóc hoàn tục mới được!

Nói xong nàng vận kình lực vào bàn tay nhắm hai cánh cửa Thanh Tâm am tấn

công luôn một chưởng. Sau tiếng kêu "ùm" hai cánh cửa đã bị nàng phá vỡ tan

tành.

Độc Cô Sách thấy thế cau mày lại, rồi đành phải theo Thúy Thúy đi vào trong

Thanh Tâm am.

Am đó không lớn rộng cho lắm nhưng rất sạch sẽ, hai người đi quanh một vòng,

không thấy bên trong có một bóng người nào cả, Độc Cô Sách liền hỏi tiếp:

-Thúy tỷ, am chủ của Thanh Tâm am đi vắng, tất nhiên không có ai trả lời chúng

ta. Nay ta đánh vỡ cửa am như vậy, nhỡ am chủ về vấn tội thì sao?

Thúy Thúy cười đáp:

-Sách đệ chúng ta chỉ ở nhờ nơi đây có một đêm để ân ái cho đỡ tương tư bấy

lâu nay. Sáng mai chúng ta đã phải đi tới Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân rồi, chưa chắc

đã được gặp am chủ Thanh Tâm am này. Huống hồ am chủ đã khoá trái cửa vượt

tường mà đi như vậy, chắc thể nào cũng là người trong võ lâm chúng ta. Chúng ta

với am chủ đã là người đồng đạo mà ta mượn giường thiền của am chủ để giải

tương tư như thế, cũng không phải là quá đáng, hơn nữa người đi tu bao giờ cũng

sẵn lòng giúp người, thì cho mượn cái giường để sử dụng có sao đâu?

Thúy Thúy nói xong cười khì một tiếng, trông rất lẳng lơ rồi kéo tay Độc Cô

Sách tiến vào phòng ngủ.

Độc Cô Sách biết Thúy Thúy đã quyết tâm rồi, đêm nay mình khó mà thoát

được trận ma kiếp son phấn này. Nhưng chàng vẫn còn muốn phản kháng lần cuối

cùng chàng liền gượng cười nói:

-Thúy tỷ, chúng ta không nên phóng đãng một cách quá đáng, vì cửa am đã bị

phá huỷ, nhỡ có người xông vào thì chúng ta còn mặt mũi...

Không đợi chờ Độc Cô Sách nói xong. Thúy Thúy đã xếch ngược đôi lông mày

lên lộ vẻ không vui và đỡ lời:

-Đến giờ phút này mà Sách đệ vẫn còn làm bộ làm tịch như thế, có phải Sách đệ

định đùa rỡn tôi đấy không?

Vì sợ Thúy Thúy giở thứ thuốc Đãng Tâm ra thì không sao phản kháng nổi nên

Độc Cô Sách không dám làm cho nàng ta mích lòng quá, chàng đành giơ tay ra ôm

lấy ngang lưng nàng cười gượng và dùng giọng rất dịu dàng nói:

-Sao chưa chi Thúy tỷ đã giận dỗi tiểu đệ rồi, chúng ta yêu nhau muốn sống với

nhau suốt đời, và đã định sống với nhau trọn đời thì còn ngày giờ lâu dài biết

bao?Nếu tiểu đệ mong Thúy tỷ đừng có tham sự khoái lạc nhất thời, khiến đệ phải

mang tội với ân sư, rồi chúng ta danh chính ngôn thuận kết hôn với nhau. Lúc ấy

thì chúng ta tha hồ đường hoàng ân ái với nhau, hết đêm này sang đêm khác có

hơn không?

Thúy Thúy cười khẩy và đáp:

-Lời nói của Sách đệ lý do chính đại lắm nhưng sự liên can của chúng ta đã vượt

qua mức giới đạo đức của thế tục rồi. Trong Tây Thi cốc núi Điểm Thương...

Độc Cô Sách chỉ sợ nàng ta nhắc nhở đến chuyện ở Tây Thi cốc nên chàng vội

ngắt lời Thúy Thúy mà gượng cười hỏi tiếp:

-Câu chuyện ở Tây Thi cốc là vì tiểu đệ bị chất kỳ độc làm cho mê sảng, dù có

hành vi vượt giới hạn đạo đức đi chăng nữa, nhưng vẫn không trái với lương tâm

của mình. Nay hai ta đều tỉnh táo hết, khi nào chúng ta lại còn đi theo vết bánh xe

cũ ấy nữa?Giới luật sư môn của tiểu đệ rất nghiêm khắc, tôi vẫn biết Thuý tỷ yêu

tôi lắm, nhưng xin Thúy tỷ hãy lượng thứ cho tiểu đệ điều đó.

Thúy Thúy nghe chàng giở những lý do đó ra, liền tủm tỉm cười, thủng thẳng

đáp:

-Bất cứ Sách đệ yêu tôi thực hay giả, nhưng lý do của Sách đệ đưa ra đây rất

đường hoàng, khiến tôi không thể nào không nén lòng dục xuống, để Sách đệ khỏi

bị sư môn khiển trách.

Độc Cô Sách nghe nói mừng rỡ khôn tả, vội nói:

-Cám ơn Thúy tỷ, ngày còn dài chúng ta không nên vì sự vui thú nhất thời mà

làm nhục danh tiết suốt đời!

Nói xong chàng còn an ủi thêm Thúy Thúy vài lời và lần này chàng lại chủ động

ôm lấy Thúy Thúy mà hôn.

Thúy Thúy rất ngoan ngoãn ngồi yên để cho chàng ôm ấp và khẽ cười nói tiếp:

-Thúy tỷ có ơn nghĩa nặng với tôi như vậy, tôi không biết lấy gì báo đền cho

Thúy tỷ mới phải?

Thúy Thúy lắc đầu vừa đáp:

-Tôi không muốn Sách đệ đền bù gì cả, tôi chỉ muốn Sách đệ trả lời tôi một câu

hỏi này thôi.

Độc Cô Sách không hiểu nàng ta hỏi gì liền đáp:

-Thúy tỷ muốn hỏi gì xin cứ hỏi, tiểu đệ rất sẵn sàng trả lời.

Vẻ mặt bỗng lạnh lùng, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Sách, Thuý Thúy

trầm giọng hỏi:

-Có phải vừa rồi Sách đệ nói, chờ Sách đệ thưa với ân sư rồi, lúc ấy sẽ danh

chính ngôn thuận tha hồ chúng ta âu yếu với nhau không sợ ai dị nghị nữa phải

không?

Nhận thấy ngoài kế đó ra cũng không còn cách gì để an ủi nổi Thúy Thúy, Độc

Cô Sách không chần chừ gì hết liền gật đầu nhận lời.

Sắc mặt đã dịu xuống, Thúy Thúy mỉm cười nói tiếp:

-Sách đệ, Đại Bi Tôn Giả là một vị võ lâm thánh tăng tiếng tăm lừng lẫy giang

hồ như vậy liệu ông ta có cho phép Lục Y ULinh tiếng tăm bừa bãi này kết hợp với

hiền dệ không?

Độc Cô Sách không ngờ nàng ta lại hỏi thế, nhất thời cứng lưỡi lại trố mắt không

sao trả lời được.

Thúy Thúy lại cười õng ẹo nói tiếp:

-Sách đệ còn nói bảo sẽ trả ơn tôi và thực yêu tôi, nhưng bây giờ chỉ một vấn đề

này mà cũng không sao trả lời được rồi!

Mặt đỏ bừng, Độc Cô Sách ấp úng đáp:

-Thúy tỷ, ... tôi...

Thúy Thúy tủm tìm cười, nắm lấy hai tay của chàng với giọng dịu dàng nói tiếp:

-Sách đệ lo ngại như thế, Thúy Thúy sẽ thổ lộ hết tâm sự cho hiền đệ nghe.

Độc Cô Sách gượng cười đỡ lời:

-Tiểu đệ đã biết rõ Thúy tỷ rất thương yêu tiểu đệ...

Thúy Thúy vội xua tay không cho Độc Cô Sách nói tiếp nàng liếc chàng một

cách tình tứ và thủng thẳng đỡ lời:

-Sách đệ hai ta diễn kịch với nhau cũng quá nhiều rồi, chúng ta hãy dẹp tình yêu

giả dối ấy sang một bên và nói sự thật cùng nhau vài lời.

Độc Cô Sách thấy lúc này đôi mắt của Thúy Thúy bỗng đẹp một cách khác

thường, chàng liền đáp:

-Thúy tỷ nói như vậy rất hợp với tâm sự của tôi, vậy bây giờ chúng ta nên thành

thực với nhau thì hơn!

-Do tôi đề nghị trước thì hãy để tôi nói trước! Bây giờ tôi hãy nói cho Sách đệ

biết một việc quan trọng để Sách đệ khỏi mang ơn với tôi nữa! Cuộc ân ái chúng ta

ở trong Tây Thi cốc ngày nọ cả hai ta đều có sợ chết vì lúc ấy tôi cũng bị Tây Thi

Thiệt đốt!

Độc Cô Sách nghe nàng ta nói như vậy rất kinh ngạc liền kêu "ủa" một tiếng.

Thúy Thúy lại vừa cười vừa nói tiếp:

-Sách đệ là thiếu niên anh hiệp của danh môn chính phái bao giờ cũng chú trọng

đến vấn đề:"Uống của người một ngụm nước, thể nào cũng phải đền ơn cho được

mới thôi" nếu tôi không nói cho rõ cho hiền đệ hay, thì thế nào Sách đệ cũng một

mặt ghét bỏ tôi, mà một mặt phải hàm ơn tôi. Bây giờ tôi không giấu giếm gì cả,

thành thực nói cho Sách đệ biết như thế, tôi chỉ có thiệt chứ không có lợi gì hết,

nhưng Sách đệ là người thông minh, thế nào cũng đoán ra được Điền Thúy Thúy

này không bao giờ chịu thiệt thòi lép vế ai cả. Như vậy tại sao Thúy Thúy lại chịu

làm một việc dại dột như thế?

Độc Cô Sách ngơ ngác lắc đầu, Thúy Thúy rất nhu mì, tựa đầu vào lòng chàng

khẽ cười và nói tiếp:

-Đó là do mấy ngày hôm nay từ khi rời khỏi La Phù đến giờ, thái độ của Sách đệ

đối xử với tôi mà nên!

Vẫn thắc mắc không hiểu, ĐộcCôSách lại hỏi tiếp:

-Thuý tỷ nói như thế, tiểu đệ ngu muội không sao đoán ra được. Mong Thúy tỷ

nói rõ cho tiểu đệ biết thì hơn.

Thúy Thúy mỉm cười đáp:

-Mấy ngày hôm nay tuy Sách đệ giả dối với tôi làm cho tôi thèm khát vô cùng,

nhưng chính Sách đệ cũng lửa dục bốc lên đùng đùng chứ có kém gì tôi đâu?Sở dĩ

Sách đệ kìm chế nổi là nhờ có chân linh do ngày thường được sư môn dạy bảo và

lúc nào cũng nghĩ đến hai chữ đạo đức mà nên. Tôi đã trông thấy hai mắt Sách đệ

đỏ ngầu, người run lẩy bẩy, cố nghiến răng mím môi chịu đựng. Thoạt tiên tôi rất

thương hại hiền đệ, sau tôi lại kính mến hiền đệ, rút cục mối tà tâm định dùng hiền

đệ làm đồ chơi biến thành yêu hiền đệ thực.

Độc Cô Sách ngẩn người ra không nói nửa lời, nhưng mắt chàng đã trông thấy

Thúy Thuý đang nằm ở trong lòng mình, lúc này quả thực nàng ta không còn một

chút gì là hung ác dâm đãng, mà hầu như đã biến thành một vị bồ tát rất nghiêm

trang vậy.

Thúy Thúy lại vừa cười vừa nói tiếp:

-Yêu giả chỉ là một cuộc đùa rỡn, còn yêu thật lại trọng sự hy sinh. Bây giờ

Thúy tỷ đã chuẩn bị hy sinh hết thảy và đã nói hết sự thực cho Sách đệ nghe rồi.

Vậy Sách đệ cũng không nên lừa dối tôi nữa, nếu Sách đệ không thành thực nói

với tôi, tôi sẽ đau lòng biết mấy!

Lúc này trong lòng Độc Cô Sách có một cảm giác rất kỳ lạ không sao hình dung

nổi, chàng khẽ thở dài một tiếng gật đầu nói:

-Thúy tỷ lúc này trong lòng tôi rất trống rỗng và hoang đường không biết nên

nói những gì với Thúy tỷ mới phải. Nhưng tôi dám thề với Thúy tỷ, từ giờ trở đi tôi

không dám nói dối Thúy tỷ nửa lời!

Thúy Thúy nghe chàng nói, mặt lộ vẻ rất an ủi, vừa cười vừa hỏi tiếp:

-Được!Bây giờ tôi hãy hỏi Sách đệ hai vấn đề này!Vấn đề thứ nhất, tại sao Sách

đệ cứ thoái thác hoài, tránh không muốn gần gũi tôi có phải hiềm tôi là một đứa

dâm đãng, có tiếng tăm xấu xa và tuổi lớn hơn Sách đệ nhiều phải không?

Vì không tiện làm tổn thương đến lòng tự tôn của ThúyThúy, Độc Cô Sách chần

chừ một lát rồi khẽ đáp:

-Về vấn đề tuổi tác hơn kém nhau, thì hai người đã yêu nhau rồi, không bao giờ

quản ngại đến điểm đó hết, nên tôi cho vấn đề đó không ảnh hưởng cho lắm.

Thúy Thúy mỉm cười nói tiếp:

-Sách đệ khéo trả lời và còn giữ được sĩ diện cho tôi. Đồng thời khiến tôi nghe

xong đã hiểu ngay tâm sự của hiền đệ ra sao, tôi lại hỏi đến vấn đề thứ hai. Có

phải Sách đệ đã có bạn gái rất thân rồi phải không?

Đối với vấn đề này Độc Cô Sách chả cần giấu giếm làm chi, liền gật đầu đáp:

-Vấn đề này tôi không giấu giếm Thúy tỷ, thoạt tiên tôi có lòng yêu Ôn Băng

con gái Ôn Sa, sau ở Lãnh Vân Phong trên núi La Phù Bạch Phát Thánh Mẫu với

chị họ của tôi Tạ Dật Tư, đã làm chủ cho phép tôi kết hôn với Mộ Dung Bích.

Thúy Thúy nghe chàng nói như thế ngạc nhiên vô cùng vội trợn ngược đôi lông

mày lên hỏi:

-Sao?Sách đệ đã đính hôn với Mộ Dung Bích rồi ư?Sao Tiêu Anh đang là Bạch

Phát Quỷ Mẫu lại biến thành BạchPhát Thánh Mẫu như thế?

Độc Cô Sách bèn kể rõ hết tiền nhân hậu quả cho Thúy Thúy nghe một lượt,

thậm chí cả chuyện mình đã giả dạng Linh Thông đạo trưởng gặp gỡ nàng ở Thái

Hồ như thế nào cũng nói hết cho Thúy Thúy hay!

Nằm phục ở trong lòng Độc Cô Sách lắng tai nghe, Thúy Thúy nghe xong ngồi

dậy vẻ mặt tươi tắn và thủng thẳng nói tiếp:

-Thực là lời chân thành có thể phá tan được sắt đá. Lời nói chân thực của Sách

đệ vừa kể, đã làm cho Thúy Thúy cảm động hết sức.

Vì chưa rõ lòng dạ của Thúy Thúy như thế nào, Độc Cô Sách cau mày hỏi:

-Thúy tỷ đối với tiểu đệ...

Thúy Thúy biết chàng định hỏi gì rồi, vội cười giọng nũng nịu đáp:

-Sách đệ cứ yên tâm, tôi đã tuyên bố là tôi yêu Sách đệ thực!Tôi sẽ cam tâm hy

sinh cho Sách đệ hết thảy!Đó không phải là tôi nói suông để lấy lòng với Sách đệ

đâu, mà tôi đã đắn đo suy tính kỹ rồi. Tôi phát hiện giữa tôi với Sách đệ quả thực

có một chướng ngại không sao khắc phục nổi, vì thế tôi mới có một quyết định rất

sáng suốt!

Độc Cô Sách cau mày lại thở dài một tiếng nhìn Thúy Thúy khẽ hỏi:

-Thuý tỷ có thể nói rõ thêm một chút cho tiểu đệ hiểu không?

-Chướng ngại của chúng ta chính là hai vấn đề vừa rồi tôi hỏi Sách đệ ấy. Đối

với hai chướng ngại đó tôi chỉ có thể khắc phục được một nửa, vì tôi chỉ cần Ôn

Băng với Mộ Dung Bích hai người bằng lòng, ThúyThúy này cam tâm làm nàng

hầu hay là làm một tình nhân hễ khi nào Sách đệ thích thì gọi tới mà khi nào chán

ghét thì đuổi đi ngay.

Độc Cô Sách nghe thấy nàng ta nói như vậy trong lòng rất khó xử hết sức, liền

gượng cười khuyên Thúy Thúy rằng:

-Xin Thúy tỷ đừng có nói như thế.

Thúy Thúy xua tay vừa cười vừa nói tiếp:

-Sách đệ không nên khó chịu như vậy. Không phải tôi nói bóng để chọc tức hiền

đệ đâu, đó là tôi nói thật. Giữa đôi ta chỉ có thể khắc phục được một nửa chướng

ngại thôi, chứ còn một nửa thì không sao khắc phục được đâu. Vì dù Thúy Thúy tôi

có thay tâm đổi tính đến thế nào đi chăng nữa cái tên Lục YULinh nổi tiếng là một

thiếu phụ dâm đãng ác độc đã in sâu vào óc các nhân vật giang hồ rồi, không thể

nào rửa sạch được nữa. Huống hồ giấc mộng hoang đường ba mươi năm và tuổi

xuân đã luống không sao triệu hồi được nữa, thì dù sư phụ của Sách đệ là Đại Bi

Tôn Giả có đặc biệt thi ân, cho phép tôi được cải tà quy chính, nhưng Thúy Thúy

này quyết không đem tấm thân nhờ bẩn, một bông hoa tàn nhuỵ rữa để làm nhục

nhã Sách đệ đâu.

Độc Cô Sách là một người hiệp sĩ đa tình trước kia Thúy Thúy đã dùng hết thủ

đoạn phong lưu để dồn chàng vào tròng nhưng không được, chàng vẫn coi nàng là

bộ xương người tô son bôi phấn thôi lúc nào cũng hết sức kháng cự, không chịu gần

gũi nàng. Bây giờ Thúy Thúy nói rõ hết tâm sự ra việc gì cũng muốn mình hy sinh

để giúp cho Độc Cô Sách, thật là nhân trí nghĩa tận. Thấy nàng có cử chỉ và lời lẽ

chân tình như vậy, Độc Cô Sách lại cảm thấy mủi lòng hết sức. Chàng không biết

bi hay là hận, hai mắt đẫm lệ, cứ nhìn Thúy Thúy rầu rĩ muốn khóc.

ThúyThúy vội móc túi lấy khăn tay bằng lụa ra, rất nhu mì dịu dàng lau chùi

nước mắt cho Độc Cô Sách, nhưng chính nàng cũng đẫm lệ rầu rĩ tiếp:

-Vì tôi mà Sách đệ phải ứa nước mắt, Điền Thúy Thúy này đã cảm thấy rất hài

lòng và đã quyết định sau này sẽ làm những gì cho Sách đệ?

-Thúy tỷ quyết định làm những gì thế?

Thúy Thúy mặt lộ vẻ hớn hở, lớn tiếng đáp:

-Tuy giữa chúng ta có những chướng ngại không sao khắc phục nổi, nhưng sao

kết hợp được, nhưng Thúy Thúy này vẫn vui lòng hy sinh hết thảy để hoàn thành

tâm nguyện của Sách đệ.

Độc Cô Sách rất cảm động, liền kêu lên:

-Thúy tỷ!

Thúy Thúy lại mỉm cười nói tiếp:

-Từ sáng ngày mai trở đi, tôi sẽ cùng Sách đệ đi Ly Hồn cốc, cố hết sức cứu

Ngọc Mỹ Nhân Ôn Băng ra khỏi ổ ma, và thử xem liệu có thể diệt trừ nổi vợ chồng

Âm Dương Song Ma để Sách đệ khỏi bị hậu hoạ nữa.

Độc Cô Sách thở dài một tiếng trả lời:

-Thúy tỷ đối xử với tôi tử tế quá.

Thúy Thúy vừa cười vừa nói tiếp:

-Cứu Ôn Băng thoát nạn rồi, tâm nguyện của tôi chưa hoàn thành. Tôi còn phải

đi khắp chân trời góc bể để tìm kiếm Mộ Dung Bích hiện đã cắt tóc đi tu cho hiền

đệ nữa.

Độc Cô Sách cau mày lại muốn nói lại thôi.

Thúy Thúy vẫn tươi cười nói tiếp:

-Hiền đệ không nên cảm thấy khó chịu như vậy. Tôi đã sớm nghĩ ra được một kế

rất chu đáp cho Sách đệ rồi. Khi cứu ÔnBăng thì tôi ra mặt hợp tác với hiền đệ

nhưng đến lúc đi tìm Mộ Dung Bích thì tôi lại núp ở trong bóng tối trợ giúp.Nói

tóm lại là cứu Ôn Băng thoát nạn rồi.Thúy tỷ này sẽ lánh mặt khonog gặp hiền đệ

nữa để mối tình của hiền đệ với Ôn Băng khỏi bị nứt rạn.

Độc Cô Sách nghe thấy Thúy Thúy nói như vậy nhận thấy nàng ta đối xử với

mình như thế thật là chu đáo không thể tưởng tượng được và chàng đoán chắc lúc

này trong lòng nàng thể nào cũng đau đớn chua chát. Chàng ôm chặt lấy nàng,

muốn an ủi mà không biết nói năng gì khóc mà không có lệ.

Nằm ở trong lòng Độc Cô Sách, Thúy Thúy thở dài nói tiếp:

-Tôi tìm thấy MộDung Bích, nói rõ tất cả các chuyện cho cô ta hay, bảo cô ta

phải nên để tóc hoàn tục. Khi cô ta để tóc hoàn tục thì chính là ba nghìn sợi tóc của

Thúy Thúy đã bắt đầu rời khỏi cái đầu trần tục này, và chỉ biết ngày đêm làm bạn

với ngọn đèn chiếc mõ, quy y trước cửa Phật thôi, cho nên tình duyên của tôi với

Sách đệ chỉ có từ lúc này cho tới lúc cứu được Ôn Băng khỏi sào huyệt ma của

Hoàn Vũ Cửu Sát thôi.

Độc Cô Sách cảm động vô cùng, ôm chặt nàng vào lòng và suy nghĩ xem làm

thế nào đặng báo đền ân tình hồng phấn tri kỷ này.

Chàng nghĩ đi nghĩ lại, rồi nghiến răng mím môi cởi dần khuy áo của Thúy

Thúy.

Thúy Thuý đang nhắm nghiền đôi mắt đắm đuối trong khung cảnh dịu dàng

bỗng thấy lạnh liền giật mình đến thót một cái ngồi dậy ngạc nhiên hỏi:

-Sách đệ... làm gì thế?...

Độc Cô Sách mặt đỏ bừng hổ thẹn đến chân tay cuống quýt, ấp úng đáp:

-Tôi... tôi...

Thúy Thúy sực vỡ nhẽ liền kéo tay chàng mỉm cười nói tiếp:

-Sách đệ, tôi đã hiểu rồi. Có phải hiền đệ thấy duyên phần của đôi ta không còn

bao lâu nên vừa thương hại vừa cảm động mới quên hết cả sự ràng buộc của lễ

giáo, để cho tôi được toại nguyện mối tương tư và được chút an ủi từ đây cho tới

khi đến Ly Hồn cốc phải không?

Độc Cô Sách gật đầu lia lịa, cởi tiếp quần áo nàng nhưng nàng giơ tay lên khẽ

vỗ vào vai chàng mấy cái vừa cười vừa nói tiếp:

-Sách đệ không nên làm như thế vôi, hãy cứ ôm chặt lấy tôi để tôi được nói nốt

câu chuyện với Sách đệ.

Độc Cô Sách đã động đến mối tình, thì lửa dục cũng nổi lên theo, nhưng chàng

vẫn phải nghe lời Thúy Thúy, ôm lấy nàng ta, mặt đỏ tai tía, vội hỏi:

-Thúy tỷ nói mau!Còn chuyện gì muốn nói cho tiểu đệ hay nữa?

-Lạ thật! Hồi nãy khi tôi đang trầm luân trong bể dục, thì tôi cảm thấy chỉ có cái

trò nam nữ giao hợp với nhau mới là khoái lạc nhất trên đời nhưng từ lúc tôi phá

tan hai cánh cửa của Thanh Tâm am đến giờ tính tình của tôi đã thay đổi hẳn, Tôi

bỗng cảm thấy những trò mây mưa lạc thú kia không khác gì nhai bã mía vừa nhơ

bẩn vửa xấu ác bằng sao được lúc này đôi ta hiểu nhau, hai trái tim thông cảm với

nhau và hai ta cứ lẳng lặng ôm ấp nhau như thế này thật là tao nhã sung sướng biết

bao!Sự khoái lạc này càng hưởng thụ càng thấy thú vị nhất là khi tôi đã quyết đinhj

hy sinh hết thảy để giúp cho người yêu toại nguyện và mưu cầu hạnh phúc cho

người yêu đến giừo thì tôi cảm thấy tâm hồn tôi thư thái biết bao, nhân cách của tôi

đã tiến tới mức độ cao siêu biết bao!Thực cả lời nói lẫn bút mực cũng không thể

nào hình dung nổi sung sướng của tôi lúc này.

-Nhưng Thanh Tâm am chủ chắc thế nào cũng là người trong võ lâm?Có lẽ

người không chấp nhận chuyện nhỏ mọn này đâu?

Thúy Thúy lại thở dài một tiếng và cau mày tiếp:

-Chấp nhất hay không là tự am chủ, còn ăn năn không là ở như tôi. Tôi chỉ mông

trên thế gian này hết vạn kiếp, đừng để trong lòng còn sự áy náy.Thế nào tôi cũng

nghĩ cách giải thích với vị am chủ này mới được.

Độc Cô Sách thấy cửa am tuy bị phá vỡ nhưng bài thơ khắc ở trên cửa vẫn

nguyên vẹn. Chàng sực nghĩ ra một kế, liền hỏi Thúy Thúy rằng:

-Thúy tỷ muốn giải thích cho Thanh Tâm am chủ hay, sao không hoạ một bài

thơ lên cánh cửa bị phá vỡ này có hơn không?

Thúy Thúy nghe lời liền đọc lại bài thơ khắc ở trên cửa:

"Một mặt cà sa rũ sạch,

Từ đây dứt bỏ mọi ân tình

Khách tới xin đừng nên gõ cửa,

E làm náo động bản cầu kinh".

Nàng đọc đi đọc lại hai lượt rồi gật đầu đỡ lời.

Thúy Thúy tủm tỉm cười, giơ tay đỡ Độc Cô Sách dậy. Hai người lại tiếp tục ôm

ấp nhau nhưng lần này họ yêu nhau một cách cao thượng chứ không có một tý gì là

nhục dục nhơ bẩn ở trong.

Hai người chỉ sợ không đuổi kịp Dương Thúc Độ với Sở Lục Châu, nên trời mới

tảng sáng đã rời khỏi Thanh Tâm am đi Ly Hồn cốc ngay.

Vừa ra tới cửa am. Thúy Thúy bỗng lộ vẻ hổ thẹn, lắc đầu và ngừng bước, Độc

Cô Sách ngạc nhiên hỏi:

-Có phải Thúy tỷ đã để quên gì ở trong am chăng?

Thúy Thúy lắc đầu, giơ tay lên chỉ hai cái cánh cửa bị mình phá tan mà thở dài

đáp:

-Sách đệ, nhờ có Thanh Tâm am này, Thúy Thúy mới biết hối cải Thúy Thúy đã

trót phá tan hai cánh cửa này cảm thấy rất hổ thẹn với Thanh Tâm am.

Độc Cô Sách cả cười đỡ lời:

-Cửa am đã bị phá như thế thì làm sao mà bổ cứu được?

Độc Cô Sách nghe Thúy Thúy nói như vậy, biết nàng ta đã ngộ đạo tự trọng sắc

dục, nên chàng cũng phải rùng mình lửa dục ở đơn điền cũng tắt ngóm tức thì.

Thúy Thúy là người từng trải nên nhìn vẻ mặt của Độc Cô Sách nàng biết ngay,

lửa dục với linh trí ở trong nội tâm của chàng đang giao chiến ra sao. Nàng liền gật

đầu, mỉm cười nói tiếp:

-Thế mới phải chứ, Sách đệ muốn cho tôi được an ủi phần nào chỉ ôm nhau như

thế cũng đủ lắm rồi hà tất phải vật lộn cấu xé nhau làm chi. Chẳng lẽ Sách đệ còn

không biết tâm hồn của Thúy tỷ lúc này đã trong sạch rồi, bây giờ Thúy Thúy

không phải là gái sống trong trường nhục mãi nữa và đang muốn trở nên con ngươì

ở Long Hoa hội hay sao?

Độc Cô Sách bỗng nhảy ngay xuống đất quỳ xuống vái lạy. Thúy Thúy cau mày

lại hỏi:

-Sách đệ làm gì thế?Chả lẽ hiền đệ coi tôi như một tượng đất Nữ Bồ Tát chăng?

Độc Cô Sách thở dài một tiếng đáp:

-Thúy tỷ không phải là một pho tượng Bồ Tát mà là một nữ Bồ Tát sống lấy thịt

để độ thế, thấy Phật sống mà không vái lạy thì tội lỗi biết bao?

-Kiến nghị này của Sách đệ rất hay để tôi hoạ lại một bài thơ như vầy cũng tạm

gọi là nói lại một đôi lời với ThanhTâm am chủ.

Độc Cô Sách mỉm cười hỏi:

-Xin Thúy tỷ làm thơ ngay đi. Để tiểu đệ xem Thúy tỷ hoạ như thế nào?

Thúy Thúy hớn hở cười, ngầm vận thần công vào ngón tay khắc luôn bốn câu

thơ vào cạnh bài thơ của Thanh Tâm am chủ liền.

Độc Cô Sách đứng cạnh chờ nàng viết xong bốn câu thơ đó, liền lớn tiếng ngâm

rằng:

"Thanh Tâm am nội hốt tâm thanh

Năng tuyệt tình thời thị chí tình

Kích phá am môn tuyên diệu chỉ

Hảo giáo tục chế thính kính thanh.

Phỏng dịch:

Thanh Tâm am đó bỗng lòng thanh

Có dứt tình thương mới chí tình

Phá vỡ cửa am yêu ý đạo

Để cho kẻ tục được nghe kinh".

Độc Cô Sách ngâm xong khen ngợi vô cùng, gật đầu thở dài nói tiếp:

-Thúy tỷ thật là thông minh tuyệt thế, khiến tiểu đệ kính phục vô cùng. Câu

"kích phá am môn tuyên diệu chỉ, Hảo giáo tục thế thính kính thanh" lại còn sâu

sắc hơn hai câu nguyên thơ của Thanh Tâm am chủ là "du khách đáo ôn thiên mạc

khấu,Hưu kinh muôn nội phủng kinh thanh" nhiều, và thiền lý cũng cao hơn một

mức.

Thúy Thúy thấy Độc Cô Sách khen mình như vậy liền tủm tỉm cười. Lúc này

mặt trời mới mọc, ánh nắng dịu dàng vừa chiếu đúng vào bộ mặt sáng sủa và

nghiêm trang của nàng trông thật giống hệt một vị Bồ Tát độ thế.

Hai người rời khỏi Thanh Tâm am tất nhiên là đi Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân

ngay. Nhưng hai người vừa vào tới khu vực của núi Dã Nhân đã phát giác Ôn Băng

bị lọt vào tay Thúc Độ và đang bị Thúc Độ làm nhục.

Tại sao Ôn Băng lại rời khỏi Ly Hồn cốc?Tại sao nàng lại bị lọt vào tay Dương

Thúc Độ?Ly Hồn cốc đã bị Âm Dương Song Ma phá khuấy như thế nào?

Muốn giải đáp ba vấn đề đó, chúng tay hãy tạm gác chuyện của Độc Cô Sách

với Điền Thúy Thúy sang một bên. Và hãy nói từ lúc Sở Lục Châu rời khỏi núi La

Phù trước.

Khi tới núi La Phù, Lục Châu gặp ngay Thúy Thúy với Độc Cô Sách, nghe thấy

Thúy Thúy nói Dương Thúc Độ đã đi Ly Hồn cốc ở núi Dã Nhân rồi. Y thị nóng

lòng đi cứu viện cho chồng, nên vội vàng rời khỏi núi La Phù. Ythị chỉ muốn hai

vai mọc cánh bay tới núi Dã Nhân ngay, để giết chết Giang Tử kỳ với Đinh

NgọcSương mới nguôi được cơn thù hận kia.

Ngờ đâu y thị vừa đi tới đỉnh Vân Nam đã gặp ngay ĐinhNgọc Sương với Uất

Trì Cảnh.

Sở Lục Châu đang đi ở trên đỉnh núi, Đinh NgọcSương với Uất Trì Cảnh lại đi ở

con đường cách dưới chỗ Lục Châu chừng ba trượng. Cả ba người cùng đi về một

hướng là núi Dã Nhân.

Lục Châu thấy tung tích kẻ địch trước mắt trong lòng mừng rỡ vô cùng muốn phi

t hân nhảy xuống tấn công kẻ thù ngay. Nhưng y thị nghĩ lại nhận thấy tình hình

hơi khác với lời nói của Thúy Thúy. Vì theo Thúy Thúy nói đáng lẽ ĐinhNgọc

Sương đi cùng với Giang Tử Kỳ mới phải sao bây giờ y thị lại đi với Uất Trì Cảnh

như thế?

Chỉ vì sự hoài nghi ấy mà Lục Châu không dám ra tay tấn công vội. Vả lại đằng

nào y thị đi ở trên cao vẫn chiếm lợi thế hơn, lúc nào ra tay chả được nên y thị mới

quyết định hãy theo dò xét trước rồi tính sau.

Lúc ấy Ngọc Sương với Uất Trì Cảnh đang đi bỗng mỏi mệt và thấy chỗ đó

phong cảnh khá đẹp nên hai người liền ngồi xuống tạm nghỉ một lát.

Lục Châu liền len lén đi tới sau một tảng đá khá lớn núp ở đó để lắng tai nghe

lỏm.

Phần vì công lực của Lục Châu thâm hậu hơn Ngọc Sương với Uất Trì Cảnh hai

người, phần thứ hai vì chỗ đó có gió mạnh, cành lại bị thổi kêu ào ào nên hai ma

đầu của nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát mới không hay chỗ đàng sau cách hai người hơn

trượng lại đang có người ẩn núp nghe lỏm.

Thoạt tiên Đinh Ngọc Sương thở dài một tiếng, rồi gượng cười nói với Uất Trì

Cảnh rằng:

-Uất Trì tam ca, chuyến đi xa này của chúng ta quả thật quá bất lợi, không

những đã kết thù với Điền Thúy Thúy không tìm thấy Bạch Phát Quỷ Mẫu thì

chớ.Trái lại ở trên núi Mã Tích trong Thái Hồ, Giang Tử Kỳ lục đệ lại còn bị toi

mạng nữa.

Có lẽ số mạng của Ngọc Sương chưa tận nên y thị đột nhiên thốt ra mấy lời than

thở ấy, tuy do sự vô tâm mà nói ra, nhưng y thị đã làm cho Lục Châu chứng minh

được lời nói của Thúy Thúy là giả dối.

Lục Châu nghe nói cả kinh, nghĩ bụng:

"Giang Tử Kỳ đã chết ở Thái Hồ, thì làm sao đến được núi La Phù ám hại chồng

ta?"

Phàm cái thế ma đầu, tên nào cũng thông minh hơn người, Lục Châu chỉ hơi suy

nghĩ một chút, đã vỡ nhẽ ngay lời nói của Thúy Thúy toàn là bịa đặt giả dối hết.

Y thị đã vỡ nhẽ nên không muốn ở lại nghe những lời lẽ không liên can gì đến

mình mà vội quay ngay trở về núi La Phù.

Sở dĩ Lục Châu nóng lòng trở về La Phù như thế không phải là tức hận Thúy

Thúy lừa dối mình mà quay về kiếm nàng ta để trả thù đâu, y thị quay trở về La

Phù là vì lo âu chồng của y thị bị nguy hiểm đấy thôi.

Vì Lục Châu suy tính, phát giác lời nói của Thúy Thúy có liên can đến Hoàn Vũ

Cửu Sát tuy là lời bịa đặt giả dối, nhưng còn nàng ta nói đã gặp chồng mình với

Độc Cô Sách rồi htì là sự thật. Bằng không nàng ta biết sao được cuộc hẹn ước hồi

mười sáu tháng tám ở trên Lãnh Vân Phong như thế?

Lục Châu còn biết chồng mình là người hiếu sắc, y thị lại thấy Thúy Thúy đẹp

như vậy thì không nghi ngờ và ghen tuông sao được, nên y thị sợ chồng mình bị

nàng ta cướp mất nên mới phải trở về núi La Phù.

Còn Ngọc Sương với Uất Tri Cảnh ngồi ở đó nghĩ ngợi, thấy NgọcSương than

thở như vậy Uất Trì Cảnh liền đỡ lời:

-Đinh ngũ muội, tuy chúng ta thất bại vì việc Bạch Phát Quỷ Mẫu với Điền

Thúy Thuý nhưng chúng ta lại thành công được việc khác. Đó là khi qua Miêu

Cương ở Quý Châu chúng ta lại may mắn gặp gỡ được Xích Phát chân nhân với

Bích Hoa công chúa hai người đều có công lực rất cao và được hai người ấy vui

lòng nhận lời nhập bọn với chúng ta. Kể như thế, chuyến đi này của chúng ta vẫn

không phải là thất bại hoàn toàn.

NgọcSương cau mày lại đỡ lời:

-Vẫn biết Xích Phát chân nhân với Bích Hoa công chúa mỗi người có một tuyệt

kỷ độc đáo riêng, về mặt công lực họ cũng không kém gì BạchPhátQuỷ Mẫu và

Điền Thúy Thúy thực nhưng Giang Lục đệ thì toi mạng!Chúng ta thêm hai bớt

một, về phương diện tăng cường thực lực để cho đủ số của chúng ta vẫn còn kém

xa.

Vì biết Ngọc Sương có tư tình riêng với Tử Kỳ, Uất Trì Cảnh liền an ủi y thị

rằng:

-Người đã chết không sống lại được, Ngũ muội đừng có vì việc của lục đệ mà

quá đau lòng như thế! Chúng ta còn phải vội về Ly Hồn cốc xử trí NgọcThi Ôn

Băng, đã hoá danh làm Lư San để Chúc nhị ca các người khỏi sơ ý bị nó ám hại

ngầm.

Ngọc Sương đứng dậy cùng Uất Trì Cảnh quay về núi Dã Nhân cười khẩy nói

tiếp:

-Chúng ta nên nhớ, Chúc nhị ca công lực cao siêu biết bao, cơ trí lợi hại vô cùng.

Hơn nữa, Ngọc Thi Ôn Băng chỉ có một mình ở sâu trong hành dinh của chúng ta.

-Ngũ muội định sẽ xử trí Ôn Băng bằng cách nào?

Ngọc Sương hậm hực cười gằn một hồi đáp:

-Tiểu muội muốn Ngọc Thi biến thành huyết thi, lột da nó ra viết tên nó lại, rồi

treo ở trên vách đá chỗ cốc khẩu của Ly Hồn cốc!

Hai hung ma tuyệt thế vừa bàn cách dùng thủ đoạn ác độc để xử trí Ôn Băng

vừa quay trở về núi DãNhân, nhưng chúng có ngờ đâu Tam Liệt Dương Ma Dương

Thúc Độ đang theo dõi chúng.

Thì ra từ khi Thúc Độ nghe lời dối trá của Thúy Thúy rồi trong lòng chỉ lo âu

cho vợ mình đơn thương độc mã đi sâu vào trong hang hùm, nên y vội giở hết tốc

độ khinh công ra đuổi theo vợ.

Khi đến tỉnh Vân Nam, vẫn không thấy tung tích Lục Châu đâu y lại càng nóng

lòng sốt ruột thêm. Nhưng y có ngờ đâu Âm Ma đã quay trở về La Phù, chỉ sai một

ly là hai người đã gặp nhau ở giữa đường mà lại hoá ra không gặp.

Khi đuổi theo vào tới khu núi Dã Nhân thì Thúc Độ mới phát hiện ra tung tích

của Uất Trì Cảnh với Đinh NgọcSương.

Vì y thấy người đi cùng với Ngọc Sương là Uất Trì Cảnh chứ không phải là

Giang Tử Kỳ khác hẳn với lời nói của Thúy Thuý nên y cũng sinh nghi mà ngấm

ngầm theo sau để nghe trộm. Y cũng nhận thấy lời nói của Thúy Thúy sai với sự

thật.

Nhưng nhận thấy mình đã tới khu núi Dã Nhân rồi, thì tiện thể tiến thẳng vào

trong Ly Hồn cốc để xem lần thứ hai Hoàn Vũ Cửu Sát tái xuất, thế lực mạnh nưhư

thế nào mà chúng dám chuẩn bị tổ chức ThiênNam đại hội, tranh cướp bá nghiệp

với các đại môn phái trong võ lâm?Và còn thách thức Đại Bi Tôn Giả với Tam Kỳ

Vũ Sĩ tới dự hội để trả mối thù năm xưa.

Uất Trì Cảnh với Ngọc Sương về tới Ly Hồn cốc, thì vừa gặp Chúc Thiếu

Khoan, Diệu Nhượng, Tô Báo Văn với Ôn Băng hoá danh làm Lư San đang nhậu

nhẹt với nhau.

Quả đúng như Ngọc Sương đã ước đoán, tuy Ôn Băng trà trộn vào trong trọng

địa của ổ ma, nhưng không dám làm gì hết. Nàng đã nhiều lần định thừa cơ hành

thích Chúc Thiếu Khoan, tên ma đầu có nhiều mưu kế và võ công cao nhất trong

nhóm Hoàn Vũ CửuSát nhưng vì Thiếu Khoan giảo hoạt như hồ ly, đề phòng lại rất

nghiêm ngặt, nên nàng không sao có dịp hạ thủ được.

Cho đến lúc này Ôn Băng thấy hai chân tê liệt của Thiếu Khoan đã bắt đầu cử

động và sắp đi lại được, nàng càng rầu rĩ thêm.

Nàng không có cách gì hạ thủ, thì tất nhiên phải muốn thoát thân, nhưng nàng

không có cớ gì để ra khỏi nơi đó được nên đành cứ suốt ngày ở trong Ly Hồn cốc

chuyện trò nhậu nhẹt với bọn âm đầu đồng thời lại luôn luôn phải đề phòng Tô

Báo Văn, một tên đại dâm tà, vẫn thường có cử chỉ định uy hiếp nàng.

Dưới tình thế ấy nàng không lo sao được, nàng càng lo âu bao nhiêu, người càng

gầy đi bấy nhiêu, rầu rĩ bao nhiêu thì bộ da đã uống "Trì tinh linh dịch"lại càng

trắng nhợt bấy nhiêu.

Uất Trì Cảnh với Đinh Ngọc Sương vừa về tới Ly Hồn cốc, Ôn Băng đã đứng

dậy nghênh đón mỉm cười hỏi:

-Sao ngũ tỷ lại về nhanh như thế, đã tìm thấy Bạch Phát Qủy Mẫu và dụ được y

thị nhập bộn chưa?

Ngọc Sương thấy sắc mặt của Ôn Băng nhợt nhạt như không có sắc máu, da dẻ

khác hẳn người thường trong lòng càng tức giận thêm, nhưng vẫn phải mỉm cười

đáp:

-San muội, Bạch Phát Quỷ mẫu Tiêu Anh đã nhận lời gia minh....

Ôn Băng nghe thấy Ngọc Sương nói BạchPhát Quỷ Mẫu đã nhận lời nhập bọn,

thấy mình đã sắp có hy vọng trả được thù mừng rỡ khôn tả, vừa cười vừa nói tiếp:

-Đinh ngũ tỷ...

Ngờ đâu nàng vừa nói được ba chữ đó thì NgọcSương đã ngắt lời và vẫy tay gọi

nàng lại gần rồi nói:

-San muội lại đây, tôi còn có sự bí mật này nói cho San muội hay, chắc San

muội thế nào cũng mừng rỡ lắm!

Tội nghiệp cho ÔnBăng có ngờ đâu phi tai quỷ hoạ tới nơi, liền thủng thẳng đi

tới trước mặt Ngọc Sương mỉm cười hỏi:

-Ngũ tỷ định cho tiểu muội nghe chuyện bí mật quan trọng gì thế?

Ngọc Sương làm ra vẻ chị em cách biệt lâu ngày mới gặp lại nhau, hết sức thân

thiện một mặt nắm lấy hai tay của Ôn Băng một mặt mỉm cười hỏi:

-Băng muội là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần đoán qua một cái là hiểu hết

ngay.

Y thị một mặt nói chuyện với Ôn Băng, một mặt đưa mắt ra hiệu cho Uất Trì

Cảnh.

Uất Trì Cảnh hiểu ý gật đầu, nhân lúc Ôn Băng đang suy nghĩ sự bí mật của

Ngọc Sương đinh nói với mình thì y đã nhanh tay điểm vào huyệt tê ở sau lưng

nàng.

Uất Trì Cảnh đã đột ngột ra tay tấn công, Ôn Băng vừa không đề phòng, hai tay

bị Ngọc Sương nắm chặt thì làm sao mà tránh nổi?

Uất Trì Cảnh vừa tấn công, Ngọc Sương đã vận sức vào mười ngón tay, nắm

chặt lấy hai nơi mạch môn ở hai cổ tay của Ôn Băng luôn.

Lúc ấy Ôn Băng mới biết là nguy tai, chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, thì yếu

huyệt tê ở sau lưng đã bị Uất Trì Cảnh điểm trúng.

Tô Báo Văn vẫn say mê sắc đẹp của Ôn Băng, thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:

-Uất Trì tam ca với Đinh Ngũ tỷ định làm gì thế?

Uất Trì Cảnh với ĐinhNgọc Sương chưa kịp trả lời, thì Thiếu Khoan đã cười

khẩy nói trước:

-Chả lẽTô Báo đệ vẫn còn chưa nhận xét ra hay sao?LưSan không phải là thực

tâm gia minh với chúng ta đâu, có lẽ y thị hoá danh trà trộn vào Ly Hồn cốc để

làm gian tế cũng nên.

Ngọc Sương đặt Ôn Băng nằm xuống đất, rồi mỉm cười khen ngợi ThiếuKhoan

rằng:

-Chúc nhị ca sành sỏi thực!Con nhỏ này là NgọcThi ÔnBăng, chứ không phải là

Lư San gì đâu. Nó rất gần gũi với các người chưởng môn của các phái Điểm

Thương, Võ ĐangThiếu Lâm, Không Động cùng Lăng Tiêu bang chủ của Trúc Chi

Bang, với HậnThiên ông Công Dương Thọ các người. Hình như có cảm tình sâu

sắc với những người đó.

Thiếu Khoan đang ngồi ở chiếc xa bỗng đứng thẳng ngồi dậy và chỉ vào Ôn

Băng gật đầu vừa cười vừa nói tiếp:

-Mỗ đã nghi ngờ nó từ lâu nhưng không có bằng chứng cụ thể nên mới chưa xử

trí nó ngay.

Ngọc Sương thấy thiếu Khoan đã đứng dậy được, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ hỏi:

-Nhị ca đã khỏi rồi đấy ư?

Thiếu Khoan tiến lên hai bước, nhằm người Ôn Băng điểm thêm mấy ngón tay

nữa, rồi mới mỉm cười nói tiếp:

-Một mặt ngu huynh cứ tiếp tục tu luyện môn ThiênMa huyết khuyết thần công,

một mặt lại nhờ được Diệu tứ tìm ra linh dược gắng sức cứu chữa, không những đã

có thể đứng dậy được, mà còn có thể đi được như trước nữa. Nhựng ngu huynh vẫn

giả bộ như chưa khỏi, để ngấm ngầm xem xét con nhỏ này định tới đây làm gì?

Uất Trì Cảnh vừa cười vừa hỏi:

-Thế nhị ca có thấy hành động gì bất lợi cho chúng ta không?

Thiếu Khoan lắc đầu đáp:

-Nó cũng chu đáo lắm, không thấy nó hành động gì khả nghi cả.Hơn nữa Tôbát

đệ lại mê man sắc đẹp của nó, lúc nào cũng săn sóc nó rất ân cần, nên trước khi

chưa có bằng chứng cụ thể nào, ngu huynh không tiện ra tay xử lý.

Báo Văn nghe nói có vẻ hổ thẹn và ngượng nghịu vô cùng.

Ngọc Sương nghe thấy thế mỉm cười nói:

-Nếu bát đệ ưa mỹ sắc của Ôn Băng, thì ngu tỷ hãy để cho bát đệ hưởng thụ một

phần đã rồi mới lột da nó treo ở ngoài cốc khẩu, để cảnh cáo những kẻ khác. Từ

giờ trở đi đừng có liều lĩnh mà định trà trộn vào Ly Hồn cốc này phá khuấy nữa.

Thiếu Khoan gật đầu vừa cười vừa xen lời nói:

-Cách cư xử của ngũ muội rất hợp lòng củ ngu huynh bây giờ hãy giao cho Tô

bát đệ đem nó về phòng hưởng thụ hai ngày đã, rồi lột da nó cảnh cáo các tên

khác.

Báo Văn nghe nói được hưởng thụ hạnh phúc hai ngày với Ôn Băng trong lòng

mừng rỡ khôn tả, liền đến định ẵm ÔnBăng đem đi.

Ngờ đâu Uất Trì Cảnh lại không biết điều chút nào vội xua tay bảo y rằng:

-Bát đệ, đằng nào nó cũng là người của hiền đệ rồi, thì dù có mang chậm một

chút đã sao nào. Bây giờ chúng ta hãy nên hỏi nó hoá danh trà trộn vào trong Ly

Hồn cốc này để làm gì đã?

Tuy trong lòng bất mãn, nhưng thấy lời nói của Uất Trì Cảnh rất có lý, Báo Văn

đành phải gượng cười dừng chân lại.

Thiếu Khoan nghe nói liền bảo Uất Trì Cảnh rằng:

-Uất Trì tam đệ muốn hỏi Ôn Băng cứ việc giải yếu huyệt tê của nó mà hỏi, vì

ngu huynh đã dùng Thiên Ma bí thủ kiềm chế ba nơi kinh mạch của nó rồi, không

sợ nó đào tẩu thoát nữa.

Uất Trì Cảnh biết"Thiên Ma chế mạch" thủ pháp của Thiếu Khoan tinh diệu

tuyệt luân nên y liền nghe lời giải luôn yếu huyệt tê cho Ôn Băng tức thì.

Ôn Băng từ từ lai tỉnh, thấy Ngọc Sương đang giận dữ nhìn mình, mới biết cơ

mưu của mình đã bại lộ và đã bị bọn ma đầu hung ác biết rõ bộ mặt thực của mình

rồi.

Ở trong Ly Hồn cốc nàng đã được trông thấy Chúc Thiếu Khoan đối xử với kẻ

địch thảm khốc, nàng lại nghĩ tới TôBáo Văn say mê sắc đẹp của mình như thế

nào, như vậy sau này cảnh ngộ của mình sẽ không tưởng tượng được.

Ôn Băng nghĩ tới đó không còn can đảm tiếp tục sống nữa, nàng liền nghiến

rằng mím môi muốn nghênh tụ chân khí để bế huyệt tự tử.

Ngờ đâu nàng vừa vận công lên thì mới hay võ công của mình đã hoàn toàn mất

hết khôgn khác gì là người thường vậy.

Đinh Ngọc Sương cười khẩy, lầm lỳ nói:

-Ôn Băng, ngươi muốn tự tử phải không?Nhưng nếu ta không bằng lòng để cho

ngươi chết thì vua Diêm Vương có muốn câu hồn của ngươi cũng không dám sai

quỷ sứ đến.

Ôn Băng trợn ngược đôi lông mày lên, đang định quát mắng thì NgọcSương lại

cười khẩy nói tiếp:

-Võ công của ngươi đã bị Chúc nhị ca của ta dùng "Thiên Ma chế mạch thủ

pháp"phá mất rồi, bây giờ ngươi nếm thêm một chút mùi nhục nhã, dù có xuống

đến dưới âm ty vẫn còn hổ thẹn đến mặt đỏ bừng.

Lời nói này của Ngọc Sương quả thực công hiệu. Ôn Băng nghe thấy cũng phải

sờn lòng rợn tóc gáy, mà cau mày lại đáp:

-Đinh Ngọc Sương, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi mau lên. Ôn Băng này sẽ nói thực

cho ngươi hay. Nhưng hỏi xong, ngươi phải để cho ta giải thoát một cách nhanh

nhẩu mới được.

Ngọc Sương cười khẩy đáp:

-Ngươi muốn chết nhanh nhảu thì dễ lắm nhưng phải nói thực cho ta biết tại sao

ngươi lại hoá danh làm Lư San để trà trộn vào trong Ly Hồn cốc làm gì?

Vì không biết đối phương biết bao nhiêu sự bí mật của mình, nên Ôn Băng

không dám trả lời bừa, cứ theo đúng sự thật mà nói rằng:

-Vì Bạch Phát Quỷ Mẫu là kẻ thù giết mẹ của ta, ta đã tìm kiếm mãi mà vẫn

không thấy y thị đâu hết không sao hạ thủ được nên mới nghĩ để các ngưòi hẹn y

thị đến Ly Hồn cốc, rồi ta sẽ thừa cơ trả lại mối thù ấy.

Ngọc Sương với Uất Trì Cảnh ở giữa đường ngẫu nhiên may mắn gặp Lăng Tiêu

bang chủ của Trúc Chi bang, nên đã nghe lỏm được Lăng Tiêu nói những chuyện

của Ôn Băng. Bây giờ y thị thấy Ôn Băng trả lời cũng đúng như thế, liền gật đầu

nói tiếp:

-Thế ngươi có liên can gì với tặc đạo Linh Thông đã giết chết Giang Tử Kỳ của

chúng ta?

Ôn Băng biết chuyện Độc Cô Sách giả dạng Linh Thông đạo trưởng đã bị vạch

trần ở trong Ly Hồn cốc này rồi, nên nàng cũng chả cần giấu giếm gì hết liền đáp:

-Linh Thông đạo trưởng ấy không phải là đệ tử của TamThanh đâu, đó chính là

Độc Cô Sách đệ tử duy nhất của Đại Bi Tôn Giả giả dạng đấy.

Nghe tới đó Thiếu Khoan bỗng xen lời hỏi:

-Thế ngươi có liên can gì với Độc Cô Sách ấy không?

Lúc ấy đã không muốn sống, chỉ muốn được chết ngay cho rảnh, Ôn Băng lại

thấy Tô Báo Văn đang hau háu nhìn mình một cách rất thèm thuồng, nên nàng

muốn chọc tức tên đó để y nổi ghen, đột nhiên ra tay giết mình cho sớm được giải

thoát. Vì vậy, nàng liền trợn ngược đôi lông mày lên lớn tiếng đáp:

-Độc Cô Sách với tôi hai người ý hợp tâm đầu và đã thề thốt với nhau, sau này

thế nào cũng kết làm vợ chồng.

Quả nhiên Báo Văn thấy nói vậy lửa ghen bốc lên đùng đùng.

Ôn Băng thấy thế đang mừng thầm, cho là kế của mình đã có công hiệu thì

Ngọc Sương lại cười khẩy hỏi Thiếu Khoan:

-Khoan nhị ca còn muốn hỏi gì nữa không?

Thiếu Khoan lắc đầu đáp:

-Y thị trả lời một cáh nhanh nhảu như vậy khỏi cần phải hỏi thêm nữa.

Ngọc Sương cười khẩy nói tiếp:

-Nếu nhị ca không hỏi nữa, thì tiểu muội sẽ thi hành lời hứa với y thị.

Ôn Băng xen lời hỏi:

-Đinh Ngọc Sương, ta đã phải trả lời thành thực với ngươi rồi, vậy ngươi phải để

cho ta chét nhanh nhảu mới được?

Nhất thời tức giận quá đỗi, quên cả võ công của mình đã mất mát, Ôn Băng hét

lớn một tiếng, chạy sổ lại tấn công Ngọc Sương luôn.

Thuận tay phản công luôn một chưởng đánh Ôn Băng té lăn ra đất, Ngọc Sương

cười khanh khách trông rất dâm đãng, rồi vừa cười vừa nói với Báo Văn rằng:

-Tô bát đệ hãy ẵm y thị sung sướng một phen, nhưng sáng sớm ngày kia phải

trao trả nó cho tỷ tỷ để tỷ tỷ lột da nó trả thù cho Giang lục ca của hiền đệ.

Tuy Báo Văn thấy Ngọc Sương cho phép mình được âu yếm với Ôn Băng hai

ngày, nhưng y nhận thấy ít ỏi, không tiện lên tiếng yêu cầu thêm, đành phải ẵm Ôn

Băng đi trước, rồi nhờ Diệu Nhượng nói hộ với Thiếu Khoan và Ngọc Sương cho

mình được hưởng thêm vài ngày lạc thú nữa.

Báo Văn vừa ẵm Ôn Băng lên, đang định đi vào thạch thất thì trên không đã có

tiếng cười như điên như khùng nói vọng xuống:

-Cách biệt ba mươi năm không biết Chúc Thiếu Khoan các người có còn nhận ra

được bạn cũ này không?

Tiếng cười đó vừa lớn vừa hùng mạnh, không khác gì trăm vạn cái trống cùng

kêu một lúc ở trên không giáng xuống, hiển nhiên người đó muốn khoe khoang nội

lực, nên mới dùng "Tiên Thiên cương khí" hoá thành tiếng cười dồn xuống làm

trấn động Ly Hồn cốc.

Mấy anh em của Hoàn Vũ Cửu Sát nghe tiếng cười đó đều giật mình kinh

hoảng. Người trong nghề chỉ thoáng nghe qua một cái cũng đủ biết tài ba của nhau

tới mức nào ngay, chúng nhận thấy công lực của người đó chỉ trừ có Chúc Thiếu

Khoan là có thể so sánh được thôi còn các người khác không sao bì kịp được.

Nhất là câu nói cách biệt đã ba mươi năm làm cho quần sát càng cau mày thêm,

tên nào tên nấy đều ngửng đầu nhìn lên trên không. Chúng lại tưởng Đại Bi

TônGiả, hay là Tam Kỳ Vũ Sĩ đã tới.

Lúc ấy trên cao chừng hai mươi trượng bỗng có một điểm nhỏ xuất hiện nhanh

nhẹn tuyệt luân đang phi thẳng xuống.

Trên cao như thế mà có thể lăng không phi xuống được thì đủ thấy công lực của

người đó thâm hậu đến như thế nào và can đảm biết bao. Nên cả Thiếu Khoan

cũng phải kinh hãi thầm.

Điểm sao đó khi rớt xuống tới chỗ cách mặt đất chừng mười trượng thì bỗng

ngừng lại và ở trên không luôn.

Lúc bấy giờ quần tà ở dưới đáy thung lũng mới trông thấy rõ người đó là một

ông già mặc áo bào đỏ, tay cầm một cây mây dài chừng mười trượng.

Cây mây dài chỉ xuống tới đó là hết nên ông già mặc áo bào đỏ mới ngừng ngay

ở trên không. TIếp theo đó, ông già nọ bỗng buông tay nhảy từ chỗ trên cao hơn

mười trượng ấy nhẹ nhàng nhảy xuống.

Thiếu Khoan là người có công lực thâm hậu nhất trong quần sát, mắt của y sắc

bén hơn nhận ngay ra ông già áo đỏ là ai rồi, y thất kinh kêu "ủa" một tiếng và

ngẩn người ra.

Chờ ông già áo đỏ xuống tới mặt đất cả bọn mới trông thấy rõ và lúc ấy chúng

mới cả kinh,Uất Trì Cảnh với vẻ mặt rất kinh ngạc lên tiếng trước.

-Tưởng là ai, không ngờ lại là Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Độ huynh.

Thúc Độ cười ha hả đáp:

-Uất Trì tiên ông anh em Hoàn Vũ Cửu Sát các người tái xuất giang hồ, định tổ

chức Thiên Nam đại hội muốn xưng hùng xưng bá trong giới võ lâm và cũng đang

là lúc rất gay go nhất của các người, thì các người còn nhớ sao được lão quái vật

hầu như bị người đời lãng quên này rồi?

Nói về oai vọng và công lực của Âm Dương SongMa năm xưa, vẫn cao hơn

Hoàn VũCửu Sát, hống hồ tung tích của Song Ma xưa nay vẫn có tiếng là hai vợ

chồng không bao giờ rời nhau nửa bước.Nhất là cái áo Thất Nhu huyết ảnh y của

Sở Lục Châu lại là thứ hung khí lợi hại, khiến ai ai cũng phải kinh hoàng. Vì vậy

mà Thiếu Khoan không dám kiêu ngạo, thủng thẳng lên tiếng chắp tay chào và

vười cười vừa đáp:

-Dương huynh đã ẩn dật ba mươi năm trời mà phong thái vẫn như cũ, đủ thấy

công lực của huynh đã luyện được tới mức xuất thần nhập hoá rồi, khiến anh em

Thiếu Khoan rất lấy làm kính phục. Còn tôn phu nhân Sở đại tỷ đâu?

Thúc Độ cũng biết trong Âm Dương SongMa, vì Lục Châu có cái áo Huyết ảnh

y, Huyết ảnh thần trâm ở trên áo oai lực quá mạnh nên tên tuổi của vợ mình vẫn

được người đời coi trọng hơn mình. Y thấy Thiếu Khoan hỏi như thế, liền nghĩ

bụng:

"Bây giờ ta đã vào trong hang hùm, hà tất phải nói thật cho chúng hay làm gì"

Nghĩ đoạn, y liền chỉ tay lên phía trên một cái, rồi chắp tay đáp lễ và mỉm cười

trả lời:

-Nội nhân hiện đang ở trên cốc, chỉ có một mình Thúc Độ xuống đây hỏi thăm

chư huynh thôi.

Thoạt tiên thấy Thúc Độ tới một cách đột ngột. ThiếuKhoan có vẻ hơi kinh

hoảng, sau thấy đối phương không có vẻ gì là ác ý hết, lời lẽ lại rất nhu hoà, nên y

mỉm cười hỏi tiếp:

-Tôn phu nhân đã ở trên sơn cốc, chắc Dương huynh không thể ở lại lâu được,

Thiếu Khoan cũng khỏi cần phải bảo người làm tiệc để khoản đãi huynh nữa.

Chẳng hay huynh đột nhiên giáng lâm như vậy có việc gì thế?

Thúc Độ vừa cười vừa trả lời:

-Lão phu nghe nói chư huynh định tổ chức Thiên Nam đại hội, tái chấn chỉnh lại

hùng phong năm xưa, để thách thức với Đại Bi Tôn Giả và Nam Môn lão đạo,

mong trả được mối thù cũ. Cho nên lão phu mới đặc biệt tới đây, để xem thế lực

của các bạn cũ võ lâm đã mạnh như thế nào.

Thiếu Khoan lắc đầu cười nhẹ đỡ lời:

-Dương huynh, cổ nhân vẫn thường nói:"Trước mặt chân nhân đừng có nói dối,

nếu huynh chỉ vì việc đó mà tới, thì việc gì tôn phu nhân Sở đại tỷ lại không cùng

huynh xuống đây tương kiến với anh em mỗ một thể. Hà tất phải ở trên sơn cốc để

làm tiếp ứng như thế làm chi?

Thúc Độ cười ha hả nói tiếp:

-Cách biệt lâu năm, không ngờ đầu óc của Chúc Thiếu Khoan lại cao minh đến

như thế, không bỏ sót một ly một tý gì hết, đủ thấy Chúc Thiên Tôn đã lợi hại như

thế nào.

Đoán chắc đối phương thể nào cũng có ý định khác, Thiếu Khoan lại mỉm cười

hỏi tiếp:

-Tiểu đệ không dám nhận lời khen ngợi của huynh như thế. Tuy biết Dương

huynh thể nào cũng có việc gì nên mới giáng lâmLy Hồn cốc này, mà tiểu đệ rất

ngu xuẩn vẫn không làm sao đoán ra được?

Vừa rồi ở trên đỉnh sơn cốc, dùng công lực "Thiên nhi thông"Thúc Độ đã nghe

rõ hết lời nói của anh em Thiếu Khoan ở dưới sơn cốc rồi, nên y liền giơ tay chỉ Ôn

Băng đang nằm ở trong lòng BáoVăn mà đáp:

-Chúc Thiên Tôn đã hỏi tới, Thúc Độ đành phải nói rõ sự thực cho Chúc huynh

hay. Vợ chồng lão phu tới đây cũng chỉ vì con nhỏ này mà nên.

Thiếu Khoan ngạc nhiên cau mày lại hỏi:

-Chả lẽ Ôn Băng lại có họ hàng bà con gì với Dương huynh chăng?

Thúc Độ lắc đầu:

-Chúc Thiên Tôn đoán lầm rồi, y thị có mối thù rất lớn với lão phu thì đúng hơn.

Thiếu Khoan càng không hiểu thêm, cau mày lại hỏi tiếp:

-Chẳng hay Dươnghuynh có thể cho đệ biết rõ nguyên nhân không?

Thúc Độ nghiến răng mím môi đáp:

-Con nhỏ này là người yêu của Độc Cô Sách mà Độc Cô Sách lại là kẻ đã giết

Dương Tiểu Đào con gái cưng của lão phu.

Lúc ấy mới vỡ nhẽ, Thiếu Khoan liền kêu"ồ" một tiếng nói:

-Dương huynh có thù với Ôn Băng như vậy, chẳng hay huynh có thể nán lại để

hai ngày sau trở lại Ly Hồn cốc. Lúc ấy chúng tôi sẽ lột da y thị để trả thù tuyết

hận cho huynh với đại tẩu có hơn không?

Đã có ý định khác, nên Thúc Độ nghe Báo Văn nói xong, liền mỉm cười đáp:

-Ý kiến của huynh tuy hay thực, nhưng nội tử tính nóng như lửa, và nhận thấy

chỉ có hai ta đích tay giết chết con nhỏ này, thì mới có thể giải mối thù ấy được

phần nào thôi.

Báo Văn có vẻ không vui nói tiếp:

-Theo lời Dương huynh, chẳng lẽ chúng tôi thể nào cũng phải trao Ôn Băng cho

huynh đem đi ngay mới được hay sao?

Thúc Độ trợn ngược đôi lông mày lên lạnh lùng đáp:

-Thúc Độ biết Tô huynh đã coi Ôn Băng như một miếng mồi rất ngon lành,

không khi nào lại nỡ để cho lão phu đem đi đâu. Nhưng chúng ta đã quen biết nhau

lâu năm rồi, nếu đây cứ thẳng thắn mà nói với nhau thì hơn. Vợ chồng Thúc Độ đã

tái xuất giang hồ thì thể nào cũng dự Thiên Nam đại hội, các vị thử suy tính xem,

muốn làm bạn với vợ chồng lão phu, hay muốn là kẻ thù địch.

Mấy lời này của y vừa mềm dẻo lạ vừa cứng rắn, không khác gì đã cảnh cáo

ngầm bọn Thiếu Khoan các người, nếu ngày hôm nay các người trao Ôn Băng cho

y đem đi thì đến ngày Thiên Nam đại hội, Âm Dương Song Ma sẽ đứng về phe của

Hoàn Vũ Cửu Sát. Bằng kông sẽ là kẻ địch của bọn chúng.

Thúc Độ nói xong, Thiếu Khoan ngẫm nghĩ giây lát liền bảo Báo Văn rằng:

-Tô bát đệ, hãy trao Ôn Băng cho Dương huynh đem đi.

Báo Văn nghe nói rùng mình đến thót một cái, vội lui về sau nửa bước, lớn tiếng

hỏi:

-Chúc nhị ca...

Xưa nay tuy không để cho Báo Văn nói tiếp, Thiếu Khoan mỉm cười an ủi rằng:

-Sự lạc thú hai ngày có khác gì là một đám mây mưa bay thoảng qua không. Mối

thù của con gái cưng bị giết của Dương huynh mới là đau đớn thực sự. Bát đệ cứ

trao Ôn Băng cho Dương huynh, để vợ chồng Dương huynh trả thù tuyết hận đi.

Thấy Thiếu Khoan nói đi nói lại như vậy, Báo Văn biết phen này mình không

còn hy vọng được toại nguyện, nên y nghiến răng mím môi mà trả lời Thiếu Khoan

rằng:

-Chúc nhị ca, muốn tiểu đệ trao Ôn Băng cho Dương huynh cũng được, nhưng

tiểu đệ có một điều kiện.

Thiếu Khoan nghe nói rất ngạc nhiên trố mắt lên nhìn Báo Văn rồi cau mày lại,

gượng cười hỏi:

-Chẳng hay bát đệ muốn nói điều kiện gì với nhị ca thế?

Báo Văn lạnh lùng đáp:

-Điều này không thể nói là điều kiện gì cả, đệ chỉ muốn nhị ca giải trừ Thiên

Ma chế mệnh thủ pháp cho Ôn Băng đấy thôi.

Thiếu Khoan biết Báo Văn đòi hỏi như vậy là muốn khi Thúc Độ diệt trừ Ôn

Băng để trả thù, cũng phải tốn khá nhiều hơi sức, chứ không được toại nguyện một

cách dễ dàng và quá hên như thế đâu.

Thiếu Khoan đưa mắt ra hiệu cho Báo Văn trước, rồi mỉm cười hỏi:

-Bát đệ, tuy hôm nay hiền đệ hơi xui xẻo, con vịt đã luộc chín rồi mà lại để cho

bay mất nhưng hiền đệ cũng không nên nhỏ nhen như thế. Cổ nhân đã nói:"Tiễn

phạt thì phải tiễn tới Tây Thiên"chúng ta đã tặng quà cho người ta thì phải tặng

cho chỉnh.Nhỡ ngu huynh giải huyệt cho Ôn Băng rồi để y thị đào tẩu mất, như vậy

có phải khiến Dương huynh.

Không đợi cho Thiếu Khoan nói xong. Thúc Độ đã cười ha hả và xen lời nói:

-Chúc Thiên Tôn khỏi càn phải kẻ ca người xướng để khích bác Dương Thúc Độ

này như thế nữa.

Thiếu Khoan lắc đầu vừa cười vừa hỏi lại:

-Dương huynh quá đa tâm đấy thôi, đệ chả vui lòng trao Ôn Băng cho huynh trả

thù tuyết hận rồi là gì?

Thúc Độ cười khẩy nói:

-Thúc Độ này là người không thích cái trò ăn sẵn như thế đâu. Nếu các người

làm cho Ôn Băng nửa sống nửa chết, rồi mới đưa cho lão phu này trả thù tuyết hận,

thì không bao giờ lão phu nhận đâu.

Báo Văn xen lời hỏi:

-Thế phải đưa như thế nào Dương huynh mới chịu nhận?

Thúc Độ trợn ngược đôi ngươi lên đáp:

-Lão phu hãy quay trở ra ngoài Ly Hồn cốc đợi chờ, các ngươi giải huyệt cho Ôn

Băng để cho y thị được khôi phục lại công lực đã, rồi bảo y thị tự ra ngoài sơn cốc

gặp lão phu.

Báo Văn gật đầu vừa cười vừa nói tiếp:

-Dương huynh nói như vậy mới tỏ ra hùng phong xưa kia của Âm Dương Song

ma vẫn còn. Vậy mời huynh hãy ra ngoài sơn cóc trước, chỉ nửa tiếng đồng hồ sau

là cùng. Báo Văn cam đoan sẽ bảo Ôn Băng một mình lên trên sơn cốc ngay.

Thúc Độ gật đầu cười, phất tay áo đỏ một cái, đã nhảy lên cao sáu bảy trượng,

rồi y lại uốn người hai cái, người y lên tới chỗ cây mây, y liền đưa tay chộp lấy

cành mây, leo ngay lên trên cốc khẩu tức thì.

Thúc Độ đi khỏi, Thiếu Khoan liền báo Báo Văn để Ôn Băng xuống, rồi y vận

Thiên Ma huyết khuyết thần công lên giải huyệt cho Ôn Băng luôn.

Ôn Băng từ từ lai tỉnh, Ngọc Sương bèn kể lại câu chuyện vừa rồi cho nàng nghe

và hỏi nàng có dám mạo hiểm lên trên sơn cốc gặp Âm Dương Song Ma không?