Lửa Dục Khó Nhịn

Chương 5




Thời gian 3 năm đủ để anh quên đi cuộc hôi ngộ tuyện đẹp từng có ở Đài Loan, anh cũng chưa từng nghĩ qua sẽ gặp lại cô gái Châu Á mãi luôn quanh quẩn trong lòng mình.

Phong Dực mang theo nụ cười tinh quái xen lẫn chiếm đoạt nhìn con mồi tối nay.

"Em tên là Doãn Tinh sao?"

Khi Phong Dực đi về phía Doãn Tinh thì cô cảm giác như dạ dày mình đã nhảy lên đến tận cổ họng.

Hiện cô đang rất căng thẳng! Ba năm không gặp, anh trở nên đẹp trai hơn, mê người hơn, toàn thân tản ra mị lực đàn ông không cưỡng lại được, phong thái anh như vậy thật chói lóa hơn người.

Nhếch môi cười, Doãn Tinh cẩn thận nhìn Phong Dực, cô muốn nhân cơ hội này được nhìn anh kỹ hơn.

Đối mặt với đôi mắt lấp lánh của cô, trong lòng Phong Dực dâng lên một hồi rung động.

Cô ngày càng trưởng thành hơn, xinh đẹp động lòng người, chỉ một cái giơ tay nhấc chân cũng đủ khiến huyết mạch đàn ông căng ra, thêm bộ lễ phục màu tím hôm nay cô mặc, bộ đồ để lộ đường cong của cô nổi bật lên, khiến cô mỹ lệ càng thêm chói mắt, dễ dàng đầu độc kích thích đàn ông.

Cô có một cặp đùi đẹp mà hiếm phụ nữ Châu Á nào có được, chỉ cần nhớ lại cô đã dùng cặp chân thon dài này để kẹp lấy hông mình cũng đủ khiến anh hưng phấn vô cùng.

"Phong tiên sinh tìm tôi?" Doãn Tinh cảm thấy thất vọng khi Phong Dực không nhận ra cô. Chẳng lẽ anh đã thực sự quên cô rồi?

"Tác phẩm của em không tệ."

Cảm nhận được sự kinh ngạc của cô, Phong Dực cũng không muốn cho cô biết là anh đã nhận ra cô.

"Cảm ơn Phong tiên sinh khích lệ, tôi cũng rất muốn thưởng thức tác phẩm của Phong tiên sinh." Cô cười nói.

Ba năm, chẳng lẽ anh thật sự quên khoảng thời gian mà bọn họ từng có với nhau?

Mặc dù lúc ấy cô còn trẻ ngây thơ, còn có chút ngốc ngếch mê trai, nhưng trái tim cô đối với anh đó là vô cùng chân thật.

"Ồ, em thích tác phẩm của tôi?” Nói tới tác phẩm của mình, Doãn Tinh nhất thời gợi hứng thú cho Phong Dực.

"Tử Luyến, tôi thích bộ Tử Luyến đó. Thành thực mà nói, tôi không thể thiết kế một bộ lễ phục giống bộ Tử Luyến đó.”

Nhìn thái độ của anh, hiển nhiên là anh đã quên cô.

Thoáng che giấu đau khổ trong lòng, Doãn Tinh nở một nụ cười dịu dàng.

"Bộ Tử Luyến đó là tác phẩm tôi thích nhất, bởi vì tôi đặc biệt thiết kế cho vợ tương lai của mình.” Ánh mắt Phong Dực nóng bỏng lướt qua khuôn mặt cô, chỉ là hiện giờ cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không phát hiện ra.

"Vợ tương lai của anh?" Doãn Tinh ngây ngốc hỏi.

"Người phụ nữ trong lòng tôi.”

Nghe vậy, thân thể Doãn Tinh run lên, toàn thân cô cứng ngắc, cắn môi dưới. Thì ra trong lòng anh đã tồn tại một người phụ nữ, khó trách anh đã quên khoảng thời gian ba năm bọn họ từng ở bên nhau.

"Cô gái ấy thật may mắn.” Giọng nói của cô ẩn hiện một tia lạnh lùng.

Phong Dực nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cô, tỏ vẻ không hiểu.

"Phong tiên sinh, vậy tôi không quấy rầy." Vì muốn che giấu tâm trạng đau đớn, Doãn Tinh chỉ muốn tìm một chỗ để chữa lành vết thương này.

Lúc này cô chỉ muốn chạy trốn.

"Tại sao em không tham gia bữa tiệc lần này?” Phong Dực muốn biết rốt cuộc cô có giống những người phụ nữ một lòng mưu cầu danh lợi kia hay không.

Lời nói của Phong Dực giữ chân Doãn Tinh lại.

Đối với vấn đề của anh, Doãn Tinh cảm thấy hết sức buồn bực.

"Tôi muốn gặp giám đốc một lần, tôi muốn trở thành nhà thiết kế.”

Trong mắt Phong Dực đột nhiên hiện lên một tia chán ghét.

Vẻ mặt của anh khiến Doãn Tinh kinh ngạc, "Phong tiên sinh, tôi nói sai rồi sao?"

"Em không nói sai, tôi chỉ là ghét phụ nữ thích trèo cao. Em xem, lần này mỗi sinh viên tham dự chỉ muốn xưng hoàng xưng hậu, cho dù không thể tranh được danh hiệu gì, chỉ cần gả cho một trong bốn người vệ sĩ, nhất định có thể phất lên thành Phượng Hoàng.” Phong Dực coi thường nói xong, giọng điệu của anh giống như đã coi Doãn Tinh là một trong số những người phụ nữ đó.

"Phong tiên sinh cho rằng tôi giống những người phụ nữ kia sao?” Doãn Tinh thầm thám thính hình tượng của mình trong lòng anh.

Phong Dực đùa cợt cong khóe môi, lãnh đạm nói: "Em tham dự lần tranh tài này, không phải là muốn gặp giám đốc sao?”

"Tôi......" Người tôi thực sự muốn gặp là anh đó...Anh có biết hay không?

Aizzz! Trong lòng Doãn Tinh thở dài một hơi.

"Ý của Phong tiên sinh là nói tôi cũng là người phụ nữ muốn trở thành Phượng Hoàng?”

"Tôi nghĩ nguyện vọng của em sẽ được toại nguyện!” Anh chỉ có thể nói với cô như vậy, bởi vì tác phẩm của cô rất khá, mà anh cũng thực sự thích tác phẩm của cô.

"Phong tiên sinh đối với việc giám đốc mở tiệc tìm bạn trăm năm có suy nghĩ gì? Anh đồng ý chấp nhận người phụ nữ giám đốc lựa chọn cho anh sao?” Vốn không muốn hỏi, nhưng anh giữ cô lại, cũng như là cho cô một cơ hội để hỏi.

"Tôi sẽ chấp nhận người phụ nữ mà giám đốc lựa chọn cho tôi.” Phong Dực khẳng định trả lời.

"Nhưng không phải trong lòng anh đã có người phụ nữ khác?”

"Cô gái nhỏ, đừng lo lắng cho tôi, chúng tôi cùng lắm là một cặp vợ chồng hữu danh vô thực, hoặc là chỉ phát tiết trên cơ thể, tôi nghĩ người phụ nữ muốn trở thành vợ tôi, thật ra sẽ không để ý tới cuộc hôn nhân này, bởi vì họ chỉ một lòng muốn danh lợi cùng địa vị.”

Phong Dực như có điều suy nghĩ xem xét Doãn Tinh.

"Anh đối với đại hội lần này, thì ra là...” Doãn Tinh lẩm bẩm. Thì ra anh chỉ xem cuộc chọn vợ lần này là công cụ phát tiết, cho dù ai có trở thành vợ anh cũng đều không phải người phụ nữ trong lòng anh...

Trong lòng Doãn Tinh lúc này chợt quặn đau. Cô chờ anh ba năm ròng, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng!

Trong lòng Phong Dực đã có bóng hình người phụ nữ may mắn kia, người phụ nữ đó không phải cô, bởi vì trong ánh mắt anh không thấy được được mong muốn không muốn rời xa, anh không nhớ cô, anh không nhớ đã từng có một khoảng thời gian cùng cô, trong ký ức của anh không có cuộc gặp gỡ kia, mà cô lại cố chấp ba năm.

Doãn Tinh âm thầm thở dài.

Phong Dực phát hiện trên mặt cô lộ ra vẻ ưu sầu, anh ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

"Có phải em vì muốn hoàn thành tác phẩm mà mấy hôm không được nghỉ ngơi? Sau khi kết thúc phải nghỉ ngơi cho tốt. Đừng để thân thể mệt mỏi, biết không?”

Trong mắt của anh tràn đầy quan tâm, giống như bọn họ là bạn bè đã lâu, nhưng bọn họ có thực sự như thế sao? Doãn Tinh thầm nghĩ.

"Phong tiên sinh, anh đối với người phụ nữ nào cũng đều dịu dàng như vậy sao?”

Lòng của cô khẽ nhói đau, có phải ba năm qua anh đều như vậy? Đây là thói quen của anh, thói quen chìa tay dịu dang giúp đỡ những cô gái yếu đuối?

"Đúng vậy, nếu người phụ nữ đó đáng để tôi quan tâm."

Doãn Tinh không nhìn thấy trên mặt Phong Dực lóe lên một tia thâm tình.

Lúc này ba người vệ sĩ kia bước tới làm mất cả vui.

"Phong, có kết quả rồi, của cậu là cô Tuyết Vi.”

Lời nói của Ngân Ám vừa truyền đến, Phong Dực không biểu cảm nhìn Doãn Tinh, nhưng Doãn Tinh vừa nghe đáp án, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, cơn choáng váng ập tới, trước mắt là một mảng tối đen như mực, thế giới trước mặt cô như đảo lộn.

"Tinh!"

Phong Dực nóng lòng đỡ thân thể Doãn Tinh đang từ từ ngã xuống, anh cau mày không quan tâm tới ánh mắt của mọi người bế thốc cô lên rời đi.

"Phong! Cậu muốn đưa cô Doãn đi đâu? Cô ấy.....” Không để ý đến lời kêu gọi của Ngân Ám, Phong Dực không coi ai ra gì đưa thẳng Doãn Tinh về phòng của mình.

Phong Dực nhìn khuôn mặt của Doãn Tinh đang mê man ngủ, nỗi nhớ nhung kiềm chế suốt ba năm qua rốt cuộc tràn ra.

"Cô bé Châu Á của anh!"

Khuôn mặt điển trai của anh vùi sâu vào mái tóc đen mềm mại của cô, anh nhớ nhung hương thơm này đã lâu, mùi hương tĩnh mịch này xuất hiện trong mộng của anh không biết bao nhiêu lần.

"Em có biết trong ba năm qua anh vẫn luôn tìm em hay không?” Ngẩng lên từ suối tóc mềm mại, đôi mắt sáng rực khóa chặt lên đôi mắt nhắm nghiền của Doãn Tinh, anh không nhịn được cúi xuống hôn mấy cái lên mi mắt cô.

"Nhiều lần anh muốn gặp lại em, nhưng chỉ có thể đem hy vọng gặp em chôn sâu tận trong lòng, anh thật sự không nghĩ rằng có thể gặp lại em. Tại sao em lại xuất hiện ở Pháp? Liệu em còn lấy thân phận nhà văn ngôn tình để dụ dỗ đàn ông như trước kia không? Thực sự em chỉ muốn một đêm hoan ái vui vẻ thôi sao?”

Phong Dực giả vờ không biết Doãn Tinh, bởi cô từng vì hoàn thành một cuốn tiểu thuyết mới tới tìm anh, hơn nữa còn chủ động hiến thân cho anh, hôm nay anh nghe Moy nói cô vẫn là nhà văn ngôn tình ở Đài Loan, anh sợ cô muốn săn tìm những người đàn ông khác, cho nên anh mới cố gắng kiềm chế xúc động, không để cho cô phát hiện ra rằng trong ba năm qua anh vẫn còn nhung nhớ đến cô.

Nhìn gương mặt ngủ say của cô, Phong Dực cố gắng kiềm chế dục vọng đang thức tỉnh sau ba năm, ngắm nhìn dáng vẻ ngọt ngào khi ngủ của cô, anh thầm thở dài, thân thể cô càng ngày càng quyến rũ hơn, vẫn hấp dẫn giác quan của anh như ba năm trước đây.

Anh có thể cảm thấy huyết khí dưới thân dâng lên khác thường, hiện tại anh chỉ muốn thưởng thức người con gái xinh đẹp ngay lập tức.

Phong Dực nhẹ nhàng cởi bộ lễ phục mỏng như cánh ve trên người Doãn Tinh ra, anh nhíu mày, chán nản nghĩ tới những ánh mắt nóng bỏng hướng về phía cô trong yến hội, mà vẻ đẹp này chỉ có thể thuộc về một mình anh.

Anh ghen tị vươn tay, tham lam di chuyển bàn tay trên làn da trắn ngần của cô.

Đầu tiên là bộ ngực trắng như tuyết của cô, đã lâu rồi anh chưa từng thấy cơ thể người phụ nữ nào có thể vật nam tính của anh dâng trào như thế, chỉ cần nhìn bộ ngực sữa của cô cũng đủ khiến mạch máu của anh sôi sục, ánh mắt xanh dương thoáng hiện lên đốm lửa nhỏ, anh khẩn trương cởi bỏ bộ y phục màu tím trên người cô xuống, ngắm nhìn sự quyến rũ ngọt ngào của cô.

Tay của anh không nhịn được đặt lên tiểu anh đào tròn trịa vừa xinh đẹp vừa hấp dẫn, ba năm không thấy, điều duy nhất thay đổi là bàn tay của anh vừa chạm vào lập tức nhạy cảm dựng lên, tựa như hoa hồng gặp sương mai, xinh đẹp nở rộ trước mặt anh.

"Cô bé Châu Á của anh, em thật đẹp!” Phong Dực cúi đầu hôn lên đỉnh nụ hoa, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu ghẹo, bướng bỉnh lôi nhẹ nhũ hoa, nhẹ nhàng nhay cắn để lại những dấu đỏ nhàn nhạt.

"Ưm….." Trong giấc mộng Doãn Tinh phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

"Tiểu yêu tinh, ngực em càng ngày càng đẹp, em biết không? Mỗi lần anh uống sữa tươi là anh đều nhớ tới khi anh được chạm đến ngực em mút lấy nụ hoa nhỏ có hương thơm xen lẫn với mùi mồ hôi trên cơ thể em, chưa từng có người phụ nữa nào có được cùng lúc hai loại hỗn hợp mà khiến anh khao khát như vậy.” Phong Dực vừa than thở vừa lấy đầu lưỡi chạm vào nhũ hoa khiến cô toát mồ hôi.

Bàn tay của anh che phủ cả một bên ngực, lòng bàn tay vẽ vòng tròn, dần dần tăng thêm sức lực, da thịt trong lòng bàn tay anh vì ma sát mà sinh ra nóng bỏng.

Anh dùng đầu ngón tay ve ve nụ hoa đã sớm đứng thẳng, nụ hoa nhạy cảm đứng thẳng lên khi anh dùng sức nắn bóp.

Thân thể Doãn Tinh cũng run rẩy theo nhũ hoa, một trận đau đớn xuyên thẳng từ trước ngực truyền tới đầu cô, vui vẻ cùng đau đớn khiến cô tỉnh lại.

Tròng mắt đen kinh hoàng chống đỡ đôi mắt xanh dương đầy bí ẩn kia.

Trong nháy mắt, vùng cấm địa mênh mông của cô chảy ra một dòng nước, nơi đó của cô lại ẩm ướt, giống như ba năm trước đây, chỉ có đối mặt với anh cô mới có loại phản ứng này.

Doãn Tinh ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, không muốn Phong Dực nhìn thấy sự khác thường của mình, nhưng cô vừa nhăn nhó đã bị anh đoán được.

Nở một nụ cười tà mị, Phong Dực cúi đầu hôn lên nụ hoa bên kia.

"Phong, anh......."

Doãn Tinh muốn cự tuyệt, nhưng cô thật sự rất nhớ sự đụng chạm của Phong Dực, không nhịn được, cô lùa ngón tay vào mái tóc đen nhánh của anh.

Đây là người đàn ông của cô! Trong lòng cô khổ sở nghĩ tới.

"Phong, em......." Tóc của anh thật mềm! Sự mềm mại giống như một loại thuốc trợ tình khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Thân thể của cô sinh ra phản ứng, cô ưỡn ngực lên để anh dễ dàng cuồng nhiệt gặm nhấm hai bầu ngực mình.

"Anh nên gọi em là gì đây, Sweetheart?” Giọng nói khàn khàn mê người của Phong Dực đã hấp dẫn trêu chọc Doãn Tinh.

"Tinh......Là Tinh......Phong, em......." Doãn Tinh không ngừng thở dốc.

"Tinh, Tinh của anh!”

Phong Dực gọi như vậy khiến Doãn Tinh cảm động chảy nước mắt.

Dùng tay lau nước mắt cho cô, Phong Dực thương yêu nhìn cô. Cô vẫn nhạy cảm như trước đây, anh muốn thật nhanh có thể xông vào tiểu huyệt để cảm nhận sự chật hẹp của cô.

"Phong......Phong, em muốn anh!” Doãn Tinh chủ động đưa tay ra, cô khao khát chạm vào lồng ngực Phong Dực.

Vừa sờ lên lập tức muốn nghiện, ngón tay của cô chạm vào hai chấm đen trên ngực anh nhẹ nhàng xoa, trong đôi mắt đen hiện lên một tia thú vị, ngạc nhiên cẩn thận nhìn sự biến đổi của anh.

Phong Dực hít sâu một hơi, trong mắt thoáng qua một ngọn lửa.

Doãn Tinh vẫn tiếp tục nhiệt tình xoa xoa chấm đen kia của anh, sau đó ngẩng đầu đưa lưỡi khẽ liếm một vòng phía trên.

"Phong, đầu v* của anh cứng lên rồi kìa, trông nó thật đáng yêu!" Doãn Tinh vừa nói vừa cố ý lấy hai ngón tay siết mạnh.

Phong Dực bỗng chốc lại hít một hơi nữa, cả lồng ngực cũng nhấp nhô bất định theo.

"Phong, rất đau sao? Sao anh lại nhíu mày, em......."

"Tiếp.....tiếp đi em, đừng......Tinh, đồng ý với anh được không?” Phong Dực thở hổn hển, hô hấp của anh bắt đầu rối loạn, cả người anh đã bị ma nữ này đùa giỡn đến phát điên.

Doãn Tinh không biết động tác của mình đã châm lửa khiến dục vọng của Phong Dực bùng lên, cô vẫn ngốc nghếch đùa bỡn thân thể anh.

"Phong, em phải đồng ý với anh cái gì?”

Doãn Tinh cảm thấy đùa giỡn đã đủ, cái miệng nhỏ nhắn của cô đối mặt với chấm nhỏ nhô ra của anh, sau đó nhẹ nhàng hà hơi vào nó, mỗi một hơi cô thở ra đều khiến chấm nhỏ này gồ lên cứng hơn.

Một hồi lâu sau, cô lại ngậm nó vào trong miệng, một tay cầm lấy bên kia nghịch ngợm nó.

"Á…." Phong Dực như bị một cây đuốc thiêu đốt, bụng dưới bùng nổ lên ngọn lửa mãnh liệt, anh dạng hai chân ra, để nơi nào đó của mình có thể tiếp tục bành trướng.

Lúc này Doãn Tinh mới phát hiện ra nơi nào đó của mình đã chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp, nhưng ở tư thế này cho nên chất lỏng đó chảy xuống bụng của Phong Dực.

"Phong, em......" Cô xấu hổ chết mất!

"Tinh, anh muốn em!” Đủ rồi, bị cô đùa giỡn thế là quá đủ rồi! Phong Dực không chịu nổi việc Doãn Tinh chủ động cọ xát nơi đó.

"Không, Phong, em còn muốn sờ anh!” Lần này Doãn Tinh cố chấp lắc đầu, trong mắt ánh chứa nước."Phong, em còn muốn được sờ anh"

Cô chờ ba năm mới có thể vuốt ve anh lần nữa, mỗi lần nằm mộng cô đều hy vọng có thể giống như bây giờ cùng anh trên giường, sau đó cô ngồi trên bụng anh, được chạm vào ngực anh và nâng niu chỗ đó của anh!

Doãn Tinh vì suy nghĩ xấu xa của chính mình mà đỏ mặt.

"Tinh, anh cũng muốn để em sờ, nhưng để em sờ chính là tự hành hạ mình!”

"Tại sao? Anh cho là kỹ thuật của em không tốt?” Ba năm qua mặc dù cô không hề làm tình với đàn ông nào khác, nhưng cô chưa từng quên những gì đã làm cùng anh, còn đem tất cả những ngọt ngào đó viết thành cuốn sách riêng của mình.

"Tinh, để anh muốn em trước được không, cơ hội của em còn nhiều, lúc đó anh sẽ để em tùy hứng làm được không?” Nhìn dáng vẻ không lưu loát của cô, bên môi Phong Dực hiện lên một nụ cười.

Có thể nhìn ra trong ba năm qua cô không có người đàn ông khác, cô cũng không hỏi người đàn ông khác bí quyết yêu đương.

Tinh của anh vẫn hồn nhiên như thế!

"Được, Phong, anh nói sao thì em làm vậy, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi!” Chỉ cần anh cười, cô cũng sẽ vui vẻ, cho dù anh có quên cô, cô cũng sẽ cười vui vẻ.

"Được, bây giờ anh sẽ buộc tay em lại, sau đó em hãy nhắm mắt lại.” Vì muốn khảo nghiệm xem Doãn Tinh vẫn thuần khiết ngọt ngào như trước hay không, Phong Dực muốn chơi một trò chơi.

"Phong, sao phải buộc tay lại?” Doãn Tinh tò mò hỏi.

"Để em cảm nhận được cao trào tuyệt vời nhất thế gian này. Em không muốn sao?”

"Em không biết nữa......." Phong cô thật háo sắc nha! Lúc ở trên giường sao anh lại háo sắc như vậy, không giống lúc anh mặc âu phục chút nào.

"Ở trên giường hai người yêu nhau có thể chỉ cần tâm linh kết hợp, kỹ thuật thúc đẩy hai tâm hồn tới gần hơn. Tinh, em không hiểu sao?” Sau khi Phong Dực để lại cho cô một nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt rót vào tai cô lời ngon tiếng ngọt, khiến toàn thân cô mềm nhũn bay bổng.

Doãn Tinh gật đầu một cái, nghe lời Phong Dực, cô đưa hai tay mình cho anh để anh dùng cà vạt buộc lại, sau đó nhắm mắt lại.

"Phong, được rồi." Cô dịu dàng nói.

Phong Dực dùng tay kéo cô vào lồng ngực của mình.

Sau đó dùng giọng trầm ấm khàn khàn đè nén dục vọng nói nhỏ với cô, “Tinh, bây giờ em chỉ có thể dùng miệng, em muốn cắn chỗ nào thì cắn chỗ đó, muốn liếm chỗ nào thì liếm chỗ đó, hoặc là muốn ăn chỗ nào anh sẽ để em ăn chỗ đó, được không?”

Trên gương mặt hiện lên một nụ cười tà mị, Phong Dực ấn đầu Doãn Tinh xuống thấp một chút, đưa nơi nóng rực của mình về phía cô.

Doãn Tinh hé miệng, muốn nói lại thôi. Hai gò má cô nhất định đã đỏ ửng rồi, làm sao bây giờ? Thật hấp dẫn người mà! Cô muốn hôn chỗ nào? Liệu cô có hôn sai chỗ không nhỉ? Cái gì cô cũng đâu nhìn thấy được!

"Phong, em không nhìn thấy thì sao hôn được anh?"

"Em đưa đầu lưỡi ra liếm môi trước đi.”

Phong Dực vừa nói xong, Doãn Tinh lập tức khéo léo đưa đầu lưỡi liếm liếm cánh môi.

"Môi em có cảm giác gì không?” Anh cười tà mị.

Doãn Tinh không nhìn thấy, cô vẫn cố vươn đầu lưỡi phiếm hồng liếm liếm, sau đó cô hưng phấn mỉm cười, “Thật ngọt...” Là mùi vị của mình sao? Đáng tiếc không có anh, cô vừa mừng lại vừa tiếc.

"Liếm lại lần nữa xem!” Tròng mắt đen tăm tối, giọng Phong Dực khào khào nói, anh đưa đầu cô xuống thêm chút nữa, sau đó dừng lại ở cây côn của mình.

Bộ phận đang sưng đỏ kề tới bên môi Doãn Tinh, cô cảm thấy cổ họng nóng rực khô khốc, vì vậy cô vươn lưỡi liếm nơi nóng rực đó.

"Á........" Đây là cái gì?

Doãn Tinh kêu lên một tiếng, Phong Dực lại dùng sức ấn đầu cô xuống.

"Liếm nó đi em!"

Doãn Tinh khiếp sợ đưa đầu lưỡi ra, liếm vật thô sáp nóng bỏng vừa rồi.

Sao chỗ này lại có lông? Mùi vị này có chút quen thuộc.... Đáng tiếc là cô không nhìn thấy....Mùi vị vủa nó... Trời ạ! Tại sao lại có một dòng khí nóng truyền vào miệng cô?

Trời ạ! Sao chỗ vừa rồi cô vừa liếm qua lại trở nên lớn như vậy? Thật là kỳ lạ!

"Phong......."

Gương mặt anh tuấn củ Phong Dực nhíu lại, toàn thân nhẫn nhịn như ngồi trên đống lửa, toàn thân anh phát ra tiếng rên rỉ nóng bỏng, trong hô hấp kịch liệt đan xen một chút vui mừng.

Chẳng lẽ là cái đó của Phong? Một câu hỏi hiện lên trong đầu, Doãn Tinh theo bản năng khạc ra một ngụm khí nóng, cảm giác cây côn th*t bỗng nhúc nhích, cô thở ra một hơi, nó lại chạm vào đầu lưỡi của cô bắt đầu nhích xuống.

Phong Dực cũng không nhịn được nữa, anh đem tất cả nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của Doãn Tinh.

"Ưm......Phong......Của anh lớn quá!" Doãn Tinh theo bản năng ngậm lấy vật to lớn trong miệng.

Máu nóng trong người Phong Dực lập tức dâng trào, toàn thân anh bắt đầu co quắp.

"Á......" Anh cho vật to lớn của mình ra vào trong miệng Doãn Tinh, anh cắn chặt răng nhẫn nhịn sự kích thích muốn đâm vào trong cơ thể cô.

"Giỏi lắm, Tinh, làm ơn......Đổi vị trí đi......."

"Dạ!" Doãn Tinh vừa nghe thấy âm thanh ma mị của Phong Dực, trong đầu lập tức trống rỗng, đầu lưỡi cùng môi di chuyển xuống bắp đùi trong của anh. Nơi da thịt trơn non như vậy khiến Doãn Tinh cảm thấy hưng phấn.

"Ưm......." Phong Dực khổ sở gầm nhẹ một tiếng.

"Phong......." Doãn Tinh cảm thấy tiểu huyệt của mình nước chảy ồ ạt, cô khổ sợ khép chặt hai chân của mình, thân thể Phong Dực co rút khiến toàn thân cô nóng ran, quay cuồng không dứt.

"Phong, yêu em đi, được không?"