Luận Anh Hùng

Chương 116: Phục Kích




Mãnh kích đã không có hiệu quả.

Nguyên Thập Tam Hạn đã dùng “Nhất Tuyến trượng pháp”, hoàn toàn đánh bật “Phích Lịch Lôi Đình” của Lão Lâm thiền sư.

Thiên Y Cư Sĩ chỉ đánh đi một bước kia.

Hắn đột nhiên xoay người, đụng đầu vào tường.

Máu từ trán bắn ra, máu chảy đầy mặt.

Vách tường của chùa lung lay muốn ngã, xà rung ngói rơi, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.

Thiên Y Cư Sĩ đương nhiên không phải tìm chết, cũng không phải là tự sát, mà là đụng ngã Lão Lâm tự để phát động trận thế.

Từ quyết đấu đổi thành phục kích.

Đây chính là “Sát Phong Cảnh đại trận”.

Lão Lâm tự sụp đổ, đây là chuyện Thiên Y Cư Sĩ hoàn toàn không muốn.

Các đời đế vương hoặc người nắm quyền, mỗi khi công phá một thành luôn thích đốt thành; nếu là chiến bại cũng để vườn không nhà trống, thiêu hủy kiến trúc. Do đó xưa nay những tòa thành nổi tiếng và đình đài, lầu các, tháp chùa, miếu điện có giá trị lịch sử luôn khó bảo tồn. Thiên Y Cư Sĩ từ trước đến giờ vốn ghét cay ghét đắng chuyện này.

Nhưng bây giờ lại không có biện pháp.

Y trước tiên dùng thân thể và thủ pháp xảo diệu khiến cho những khớp nối của ngôi chùa lỏng ra, bây giờ va đụng như vậy, ngôi chùa lập tức sụp xuống.

Ngói đổ, cột ngã, tường vỡ, xà tan, hoàn toàn đánh sụp xuống, lại tạo thành một trận pháp.

Đây là “Sát Phong Cảnh đại pháp”.

Trước tiên phá hư “phong cảnh” ban đầu, sau đó hoàn toàn vây địch trong trận pháp sụp đổ này.

Sau khi giết phong cảnh, người trong phong cảnh sẽ biến thành bị phong cảnh đuổi giết.

Giống như con người làm ô nhiễm sông hồ quá mức, kết quả trở thành nước độc, khiến cho mùa màng thất thu, cá tôm nhiễm độc, lại hại chính mình.

Cũng giống như chặt cây phá rừng bừa bãi, đất trồng xói mòn, đến lúc thủy triều dâng cao sẽ gây nên lũ lụt, chìm ngập ruộng đồng gia súc, sinh linh đồ thán.

Càng giống như động đất, sóng thần, núi lửa bộc phát, một khi phong cảnh bị hủy, người trong phong cảnh cũng khó mà sống được.

Tự sụp đổ thành đống hoan tàn.

Phong cảnh không còn, nó đã trở thành một nơi phục kích, phục giết Nguyên Thập Tam Hạn.

Nguyên Thập Tam Hạn vừa dùng “Nhất Tuyến trượng pháp” phòng thủ, vừa dùng “Đại Suất Bi pháp” hoàn toàn đánh bật tất cả sự vật và người chạm vào hắn hoặc đến gần.

Hắn còn dùng ngói bể gạch vụn làm ám khí, đó là chỉ pháp “Phi Lưu Trực Hạ, Bình Địa Phong Lôi”.

Có điều hắn không xông ra được trận này.

Luận về võ công, hắn quả thật gần như đã là vô địch.

Nhưng là bây giờ thứ đối phó với hắn không phải là người, mà là phong cảnh.

Võ công của hắn có cao cũng không thể giết chết phong cảnh của một trận “giết phong cảnh” này.

Lúc này Thiên Y Cư Sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng y dùng “Thiên Y thần công” vận chuyển chân khí, đã tiêu hao gần hết, lúc này lập tức ngã xuống.

Từng sợi lông mày của Lão Lâm thiền sư dựng ngược lên, y chẳng những tức giận mà còn mệt mỏi.

“Phong Đao Quải Kiếm” là tuyệt học do “Phong Đao Quải Kiếm” Phích Lịch đường Lôi gia sáng tạo nên sau khi vứt bỏ binh khí, dùng chỉ làm kiếm, dùng chưởng làm đao, vốn tiêu hao rất nhiều chân lực. Huống hồ “Phích Lịch Thần Hỏa” cũng rất hao tổn chân khí, “Ai Thần chỉ” càng thương tổn chân nguyên.

Hơn nữa tuổi tác cua y cũng lớn.

Trên đời có một số chuyện tuyệt đối không thể cậy mạnh được.

Chẳng hạn như tình yêu, lúc có lòng nhưng không có sức, không phải nói mạnh là mạnh được.

Chẳng hạn như vận may, khi thời thế chưa tới, cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng đành phải chờ thời đợi thế.

Chẳng hạn như số tuổi, mười năm trước ngươi có thể làm được chuyện này, chưa chắc mười năm sau cũng có thể làm được như vậy. Hơn nữa khi nguyên nhân là năm tháng, vậy thì không cần bất cứ lý do nào nữa.

Lôi Trận Vũ lớn lên từ trong chiến đấu.

Đây là chuyện tốt, một đứa trẻ lớn lên từ trong chiến đấu nhất định sẽ mạnh mẽ.

Hắn cũng già đi từ trong chiến đấu.

Đây là chuyện xấu, người già đi trong chiến tranh đã trải qua quá nhiều tang thương, có thể sống được cũng đã trăm ngàn vết rách, không chỗ nào không bị thương. Những đêm mưa vết thương cũ luôn vừa khóc vừa kể lể cho khớp xương của mình nghe.

Sau khi Lão Lâm hòa thượng kịch chiến cũng phải thở dốc một hơi.

Nhưng y còn chưa kịp thở một hơi, đã phát hiện một người bên phe mình ngã xuống, đó là Thần Châm Bà Bà.

Mũi tên kia đã bắn trúng tâm của bà, rất đau.

Bà cố gắng chiến đấu, đến bây giờ cuối cùng đã không cầm cự nổi.

Tâm của bà đã bị thương, là trọng thương.

Thương tâm.