Luận Anh Hùng

Chương 230: Cơ quát (mất chốt)




Đầu lớn bao nhiêu?

Điều này không thể nói chính xác, bởi vì có người đầu hơi lớn, có người đầu hơi nhỏ, nhưng chênh lệch giữa lớn và nhỏ sẽ không quá khác xa chuẩn mực.

Cũng không hẳn người đầu lớn nhất định sẽ thông minh, người đầu nhỏ thì sẽ ngu ngốc, đương nhiên cũng có người đầu to không não. Có điều xét về tỷ lệ, người thường dùng đầu óc dĩ nhiên đầu sẽ lớn hơn một chút, chủ yếu là vì tứ chi thường không phát triển lắm; còn những người lao lực nhiều, tứ chi đương nhiên sẽ phát triển hơn, ngược lại đầu óc thường không được sử dụng nhiều.

Đầu lớn cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là não, bởi vì não khống chế tất cả tư tưởng và hành động. Có điều đến tận bây giờ, loài người nhiều nhất chỉ sự dụng năm phần trăm chức năng của bộ não, còn lại vẫn chưa được khai phá, giống như vũ trụ mênh mông và thần bí, không thể đo lường được.

Nhưng hiện giờ, không ai có thể đau đầu bằng Vương Tiểu Thạch. Hôm nay gần như là ngày hắn đau đầu nhất trong cuộc đời, cũng là người đau đầu nhất trong kinh thành.

Từ khi tại phủ thần hầu nghe được tin tức kia, đầu của hắn giống như lớn ra gấp ba trăm lần. * Ở đây tác giả chơi chữ, chữ 头大 vừa có nghĩa là “đầu lớn”, vừa có nghĩa là “phiền não”. Sỡ dĩ Vương Tiểu Thạch chần chừ không trở về Tượng Tị tháp, đến nỗi vẫn chưa biết chuyện Ôn Nhu đi đến Kim Phong Tế Vũ lâu, là vì hắn khăng khăng ở lại phủ thần hầu chờ tin tức.

Tin tức cuối cùng đã đến, Tam Kiếm Đồng cùng với Nhất Đao Đồng mới trở thành môn hạ của Vô Tình cuối cùng đã trở lại.

Thần sắc Vô Tình mệt mỏi, tinh thần chán nản, giống như vừa đánh một trận lớn (hơn nữa nhất định không phải là người thắng trận). Từ trước đến giờ Vương Tiểu Thạch chưa từng thấy người tàn phế này chán chường như vậy.

Nhưng Vô Tình vừa mở miệng đã an ủi Vương Tiểu Thạch.

- Ngươi không nên lo lắng, cũng không có chuyện gì ghê gớm, chỉ là…

Trong lòng Vương Tiểu Thạch lập tức trầm xuống, bởi vì tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng đã trải qua nhân tình thế sự. Hắn biết rõ, một người có thể an ủi người khác, điều kiện trước tiên là tình hình của người đó phải tốt hơn người được an ủi, mới có thể an ủi “được”.

Nói cách khác, tuy Vô Tình đang gặp không ít vấn đề, nhưng vấn đề mà Vương Tiểu Thạch phải đối mặt nhất định càng lớn hơn, càng gian khổ hơn.

Cho nên hắn hỏi thẳng:

- Rốt cuộc Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã gây ra chuyện gì?

Vô Tình biết không gạt được người sáng suốt, cũng đi thẳng vào vấn đề:

- Bọn họ xông vào Bát gia trang.

Vương Tiểu Thạch kinh hãi:

- Bọn họ ám sát Long Bát sao?

Vô Tình thở dài một tiếng:

- Nếu là Long Bát thì dễ xử lý rồi.

- Không phải Long Bát à?

- Không chỉ Long Bát, tối nay trong Bát gia trang còn có cả Đồng Quán và Vương Phủ.

- Trường diện lớn như vậy, e rằng Mễ Thương Khung cũng sẽ đến đó áp trận.

Vô Tình lại gật đầu:

- Hắn thật sự ở đó.

- Cái gì?

Vương Tiểu Thạch giậm chân nói:

- Bọn họ lại dám ám sát Mễ Hữu Kiều?

Vô Tình lại thở dài một tiếng, lần này càng dài hơn.

- Nếu chỉ là Mễ công công, vậy thì cũng không quá khó giải quyết.

- Cái gì?

Vương Tiểu Thạch trợn mắt há mồm:

- Chẳng lẽ… bọn họ… lại…

Vô Tình gật đầu.

Lúc này, ngay cả Truy Mệnh, Thiết Thủ và Lãnh Huyết cũng đồng thời thở dài một tiếng.

- Chuyện này…

Vương Tiểu Thạch kinh ngạc:

- Chẳng lẽ bọn họ lại dám…

Trên thế giới này vốn không có chuyện gì mà bọn họ không dám làm.

Rất nhiều người đều nói bọn họ không hối hận, không sợ hãi, không hổ thẹn, cho rằng đó là dũng cảm, là khí khái của đại trượng phu. Thực ra lại không phải, một người không sợ thứ gì, không hề hổ thẹn, làm sai cũng không biết kiểm điểm hối hận, đó chỉ là một kẻ không biết xấu hổ, không chịu trách nhiệm, không dám đối mặt với hiện thực. Loại người này vốn chẳng liên quan gì đến dũng cảm.

Rất nhiều người cho rằng tinh thần nghĩa hiệp là biết không thể làm nhưng vẫn làm, thực ra điểm này cũng chẳng có gì ghê gớm. Biết không thể làm nhưng vẫn làm, đạo tặc trộm cướp hái hoa đều làm như vậy. Dùng võ để phạm tội, có ai không biết? Chỉ có điều, nếu đã biết không thể làm nhưng vẫn làm vì nghĩa, chuyện này lại không dễ dàng.

Cũng là nói, mặc dù biết không thể làm, nhưng vì nghĩa khí đạo lý nên bắt buộc phải làm, không sợ hi sinh, như vậy mới hiếm có.

Còn nếu là chuyện bất nhân bất nghĩa, những người có thể khước từ, sau này nhất định sẽ có triển vọng. Có can đảm từ chối những chuyện hại người lợi mình, mới có thể làm nên sự nghiệp vĩ đại. Đây mới đúng là tinh thần hiệp nghĩa.

Như vậy lần này Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu làm gì?

Bọn họ đã làm chuyện gì?

Thành thật mà nói, chính bọn họ cũng không biết rõ lắm. Có lẽ nếu bọn họ thật sự biết mình đang làm gì, nhất định sẽ không dám làm.

Sau khi Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đánh ngã Vạn Lý Vọng và Trần Bì, khí thế đang hừng hực. Phương Hận Thiếu chợt hỏi Đường Bảo Ngưu:

- Ngươi có muốn làm đại sự hay không?

Đường Bảo Ngưu trả lời dứt khoát:

- Muốn. Nhưng mà chỉ muốn không cũng vô dụng.

- Muốn thì đi làm thôi, làm thì sẽ hữu dụng. Chưa nghe không bằng đã nghe, đã nghe không bằng mắt thấy, mắt thấy không bằng hiểu rõ, hiểu rõ không bằng đi làm.

- Ngươi nói gì vậy?

- Đây là lời của Tuân Tử, ngươi chưa từng nghe sao?

- Tuân Tử là ai? Hắn bán trúc tuân sao? Lời nói thâm ảo như vậy, đúng là có tư chất thương nhân.

- Tuân Tử mà ngươi cũng không biết. Y nổi danh cùng với Mạnh Tử, từng tại nước Tề ba lần đảm nhiệm tế rượu, có công lớn đối với việc chỉnh lý Lục Kinh…

- Lục Kinh? Chúng ta làm đại sự, ngươi lại nói tới kinh phật làm gì? Hay là bị thần kinh rồi?

- Ai da, bây giờ ta rốt cuộc đã hiểu.

- Hiểu cái gì?

- Ba đời không đọc sách, không bằng một lứa heo.

- Ngươi mắng người à?

- Ta mắng những kẻ ngốc.

- Ngươi đừng cho rằng ta không biết. Cái tên kia nói là, chỉ hiểu biết không thì vô dụng, còn phải thực hiện nó, tốt nhất là học đi đôi với hành.

- Hóa ra ngươi cũng hiểu được… hà hà, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

- Nói một hồi quanh co lung tung, sao không nói thẳng là thực hành còn quan trọng hơn kiến thức? Gọn gàng lưu loát, không cần nói đến cái gì heo, chó, dê, gà, Lão Tử, Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử, ngón tay, ngón chân, giấy rác.

- Được, nói chuyện với đồ bị thịt như ngươi, đành phải vứt hết sách vở, nói thẳng nói thật, nói cho trực nương tặc * nghe. Câu chửi của Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử, có nghĩa là “đồ không biết liêm sỉ, bán cả mẹ mình”. - Được lắm, ngươi đúng là đang mắng người.

- Đừng nổi giận! Chúng ta nên liên hợp lại, làm một vài đại sự, để cho Tứ Đại Ngu Bổ và Tiểu Thạch Đầu vốn xem thường chúng ta nhìn thấy, như vậy mới là chuyện đứng đắn.

- Làm thế nào? Bọn họ cũng không mời chúng ta đi chung.

- Bọn họ không muốn đi cùng chúng ta, vậy thì chúng ta không làm gì được sao? Con trâu lớn, không, Đường cự hiệp, vậy thì ngươi đã quá xem thường chính mình rồi, đúng không?

- Ta sợ à? Con sò trắng biến thành núi lớn như vậy ta cũng không sợ. Mãnh hổ không nằm xin giữa lối, rồng khốn cũng có lúc lên trời. Nghĩ lại lúc trước khi Tiểu Thạch Đầu còn chưa trở về kinh thành, chẳng có ai nói tốt cho hắn, chỉ có Đường cự hiệp ta, gặp người nào mắng hắn liền đánh người đó, có chết cũng xem như kết giao được một bằng hữu tri âm. Hừ, nhưng hắn làm đại sự gì cũng chẳng thèm nhớ đến Đường đại cự hiệp ta.

- Ai mà không như vậy. Khi hắn còn là tội phạm bị truy nã, đầu đen mặt đen *, người ta chê bai hắn một câu, không phải bổn công tử mồm năm miệng mười ca ngợi hắn sao? Cho nên chúng ta là anh hùng đi mạo hiểm, phú quý tựa nhành hoa; muốn có tài hơn người, khổ cực luyện công phu; đánh chết được hổ dữ, mọi người có thịt ăn… Ám chỉ vai phản diện trong các vở kịch. - Này, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?

- Nói một câu, chúng ta đi làm đại sự.

- Đại sự gì?

- Chúng ta trước tiên giết chết một nhân vật quan trọng, để cho bọn họ phải giật mình.

- Giết người? Là ai có thù sâu hận lớn như vậy?

- Hà hà… Long Bát.

- Long Bát? Hắn đúng là không làm chuyện tốt gì, chỉ biết cáo mượn oai hùm, đáng giết.

- Giết thì không hẳn, dù sao hắn cũng là mệnh quan triều đình, giết chết rất phiền toái, cứ đánh một trận để trút cơn giận trong lòng là đủ.

- Được!

- Vậy thì đi thôi!

- Không được!

- Lại sao nữa?

- Làm sao tìm được Long Bát? Tên này có nhiều kẻ thù, gian xảo như cáo, luôn luôn trốn đông trốn tây, không dễ tìm hắn.

- Đến nhà hắn đi. Người có nhà lại làm quan, còn sợ khó tìm sao?

- Giết thẳng vào nhà sao? Chỉ sợ đả thương nhiều người, còn hắn vừa nghe tiếng đã chuồn mất rồi.

Lúc này Đường Bảo Ngưu lại khá cẩn thận.

- Chuyện này không phiền ngươi đánh mười tên tám tên chó săn ưng trảo, ta có biện pháp ra vào tự do, đến bên cạnh hắn, một quyền đánh cho cái lỗ mũi hắn chỉ còn một đoạn, thế nào?

- Ra vào tự do? Bát gia trang không làm khó được Đường đại cự hiệp ta, nhưng bên cạnh hắn có vài tên chó săn kiếm cơm cũng xem như tạm được.

- Ngươi không cần lo lắng. Ổ chó hang cáo kia của hắn đương nhiên là có mai phục, nhưng mấu chốt điều khiển cơ quan lại nằm trong tay chúng ta. Có chìa khóa còn sợ không mở cửa được sao? Ngươi đừng lo lắng nữa!

- Cơ quan?

- Nói cho ngươi biết.

Phương Hận Thiếu dương dương đắc ý, từ trong vạt áo lấy ra hai tấm kim bài:

- Vừa rồi ta lục soát trên người hai tên chó không đẻ trứng kia, đã tìm được hai tấm lệnh bài thông hành này, có thể tự do ra vào Bát gia trang.

Chuyện này thì đúng. Mấu chốt của cơ quan đang ở trong tay bọn họ, có thể đi lại thông suốt, giống như vào chỗ không người, còn sợ gì nữa?

Chuyện này cũng là sai. Mấu chốt mặc dù nằm trong tay bọn họ, nhưng một khi cơ quan phát động, bọn họ thân ở trong đó, liệu có khống chế được hay không? Ngay cả công tắc cũng không ứng phó được, nào có thời gian quan tâm đến bánh răng hay đinh ốc.

Huống hồ, được mất trong đời có lúc rất khó nói.

Phương Hận Thiếu vừa khéo trộm được hai tấm lệnh bài này, cho nên đã làm được một đại sự, một đại sự chấn động kinh thành.

Có điều, nếu bọn họ sớm nghĩ đến hậu quả và ảnh hưởng của chuyện này, liệu bọn họ có xem hai tấm lệnh bài này như chí bảo, hay là sợ như rắn rết?