Luận Anh Hùng

Chương 49: Đốt Hương




- Ngươi lo lắng điều gì?

Sau khi lên xe ngựa, Lôi Tổn hỏi Địch Phi Kinh như vậy.

Chiếu cố những người không giao tình

Thiên hạ chỉ có Địch Phi Kinh

Ngoại trừ Quan Chiêu Đệ ngày xưa, tri âm duy nhất của Lôi Tổn chắc cũng chỉ có Địch Phi Kinh.

Còn tri âm duy nhất của Địch Phi Kinh có phải cũng là Lôi Tổn?

Khoảng cách giữa Lôi Tổn và Địch Phi Kinh lúc này khoảng chừng chín thước.

Xe ngựa rất lớn, rất rộng rãi. Cho dù trong kinh thành, ngoại trừ hoàng thân quốc thích, quan lớn trong triều, cũng rất ít thấy loại xe ngựa xa hoa như vậy.

Hai người bọn họ đều dựa lưng vào thành xe, chính giữa có một thứ ngăn cách, đương nhiên là cỗ quan tài kia.

Quan tài này là do Lôi Tổn sai người cẩn thận khiêng lên.

Người khiêng quan tài, chẳng những có địa vị tại Lục Phân Bán đường mà còn phải võ công cao cường.

Dù là người có địa vị cao, võ công giỏi, cũng chưa hẳn có thể phụ trách nâng cỗ quan tài này, mà còn phải được Lôi Tổn tín nhiệm và trải qua sự tuyển chọn nghiêm khắc của lão.

Người Lôi Tổn chọn phải rất sạch sẽ.

Thông thường, những người võ công cao lại rất sạch sẽ thật sự không nhiều lắm, có lẽ vì một người có chân tài thực lực thì sẽ không tốn quá nhiều thời gian để chỉnh trang lại mình.

Nhưng không phải là không có.

Lôi Tổn lựa chọn chính là loại người này, vừa rất sạch sẽ lại vừa có võ công cao.

Hơn nữa hai tay còn phải đặc biệt sạch sẽ, không được để lại móng tay, cũng không cho phép có một chút vết dơ. Nếu như lúc khiêng cỗ quan tài này, Lôi Tổn phát hiện tay người khiêng có chút vết bẩn, chẳng hạn như từng ngoáy mũi, xỉa răng… lão sẽ lập tức chặt tay của người đó xuống.

Lão làm được, bởi vì lão là Lôi Tổn.

Chuyện mà Lôi Tổn muốn làm, nhất định có thể làm được.

Mấy năm gần đây, có lẽ chuyện duy nhất mà lão làm không được chính là không đối phó được Tô Mộng Chẩm, không diệt được Kim Phong Tế Vũ lâu.

Trong Lục Phân Bán đường, được chọn làm người phụ trách khiêng cỗ quan tài này là một chuyện vinh quang, nhưng cũng là một chuyện tùy thời có thể gặp họa sát thân, so với việc ra ngoài liều mạng với kẻ địch còn phải nơm nớp lo sợ hơn.

Bọn họ đều là người trẻ tuổi.

Lôi Tổn thích người trẻ tuổi, bởi vì ở cùng người với trẻ tuổi mới có thể khiến cho tâm tình của lão không bị già đi.

Trước khi khiêng cỗ quan tài này, những người tuổi trẻ đó ít nhất đều phải rửa tay ba lượt, cho nên có rất nhiều người cầm chậu rửa tay đi sau bọn họ, mà ngay cả những người cầm chậu này cũng rất sạch sẽ.

Vì vậy người trong giang hồ đồn rằng: đắc tội Tô Mộng Chẩm có lẽ không phải chết, nhưng nếu đắc tội với trưởng lão “Nhất Ngôn Vi Định” của Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm quyết sẽ không bỏ qua hắn. Tương tự, ngươi không tôn trọng Địch Phi Kinh có lẽ còn không có chuyện gì, bởi vì không ai đoán ra được tâm tư của Địch Phi Kinh, kể cả lúc nào y giận hay cao hứng, tốt hay xấu với ai; còn nếu chọc giận Lôi Tổn, có lẽ cũng còn một đường sống, bởi vì Lôi Tổn khi giận dữ có thể giết cả nhà người nọ, nhưng cũng có thể thăng chức cho người nọ, cho hắn địa vị trước nay chưa từng có, bởi vì Lôi Tổn trước giờ là một người chuyện nhỏ cũng có thể lo lắng, còn chuyện lớn lại có thể bình tĩnh; nhưng ngươi tuyệt đối không thể, cũng vĩnh viễn không thể đụng vào cỗ quan tài này của Lôi Tổn.

Nếu đụng vào cỗ quan tài này, nhất định ngươi sẽ hối hận vì đã sinh ra.

Đây là cấm kỵ của Lôi Tổn, cấm kỵ tuyệt đối.

Sau khi quan tài được đặt vững vàng trong xe ngựa, Lôi Tổn mới “dám” lên xe.

Địch Phi Kinh đương nhiên là lên sau. Y biết rõ, chuyện mà mình cần làm không phải là làm thế nào để giành trước, mà là làm sao để theo sau.

Trước giờ y rất hiểu điều này, cho nên y vẫn luôn là nhân vật số hai của Lục Phân Bán đường.

Y hiểu rõ, nếu không phải trước giờ y đều nghĩ như vậy, đều làm như vậy, hơn nữa còn làm rất tốt, cái ngôi vị số hai này của y sớm đã sụp đổ, không còn tồn tại ở Lục Phân Bán đường, cũng hoàn toàn tan biến trong võ lâm, trên giang hồ và thế gian.

Kể cả con người của y.

Lôi Tổn rất thích Địch Phi Kinh, cũng rất kính trọng y. Bởi vì lão biết, Địch Phi Kinh hiểu cái gì nên làm còn cái gì không nên làm.

Vừa rồi Thuần nhi nói đến chuyện tự hiểu lòng mình, Địch Phi Kinh không nghi ngờ chính là loại người này.

Người có dã tâm, có chí khí, có quyết tâm tranh giành ngôi vị đệ nhất thì nhặt đâu cũng có; nhưng một người có dã tâm, có chí khí, có quyết tâm lại chỉ muốn ngồi vững ở ngôi vị thứ hai của mình, đó mới là kẻ vạn người được một, hiếm thấy hiếm có.

Địch Phi Kinh chính là người như vậy.

Nhưng lúc này sao y lại có vẻ ưu sầu? Y đang lo lắng điều gì?

Là trận chiến giữa trưa ngày mốt sao? Hay là còn có nỗi khổ riêng khác?

Lôi Tổn biết hiện giờ là lúc lão nghỉ ngơi, cũng là lúc Địch Phi Kinh nói chuyện.

Rất nhiều năm qua, sở dĩ bọn họ có thể hợp tác khăng khít là vì bọn họ đều diễn rất tốt vai diễn của mình, đứng vững trên cương vị của mình, làm tốt bổn phận của mình. Kết quả của việc phát huy và phối hợp chặt chẽ đó là khiến cho Lục Phân Bán đường trở nên vô cùng lớn mạnh… nếu như không gặp phải Kim Phong Tế Vũ lâu.

Phía trước quan tài có đốt một nén hương, là Tạng hương *.

* Một loại nhang dây sản xuất ở Tây Tạng, nguyên liệu chính là đàn hương, cỏ vân hương, cây ngải. Có hai loại màu đen và vàng. Dân tộc Tạng dùng để cúng Phật.

Tạng hương rất thơm.

Trong xe ngựa hương khí lững lờ, quả thật rất dễ chịu.

Nhưng vì sao phải đốt hương?

Chẳng lẽ trong quan tài có người chết đang nằm?

Nếu vậy thì người chết là ai mà khiến cho Lôi Tổn phải chú trọng như vậy? Tại sao không chôn cất đi? Vì sao khi cùng với Kim Phong Tế Vũ lâu hội chiến tại Tam Hợp lâu, lão vẫn mang nó đến chiến trường?

Còn nếu như không phải người chết, vậy tại sao lại phải đốt hương?

Vấn đề vĩnh viễn là câu đố.

Khi chúng ta thử giải đáp một vấn đề, nếu như nghiêm túc tìm hiểu đến cùng, có thể sẽ sinh ra nhiều vấn đề khác.

Những vấn đề có được đáp án, nhất là đáp án chính xác thật ra cũng không nhiều. Còn vấn đề trong đời người, đặc biệt là những vấn đề không thể nào giải quyết lại có quá nhiều.

Địch Phi Kinh nêu ra lúc này, hiển nhiên chính là một vấn đề trong số đó.

- Ngài hãy nhìn cây hương này.

Lôi Tổn nhìn lại, trông thấy hương đã cháy một đoạn, tàn hương rơi xuống trên viền chiếc chén nhỏ bằng sứ.

Lôi Tổn không nhìn ra được gì.

- Xe ngựa đang chuyển động.

Địch Phi Kinh nói một câu như vậy.

Câu nói này giống như vô nghĩa.

Xe ngựa đương nhiên là chuyển động, hơn nữa còn đang thẳng đến Lục Phân Bán đường. Với tốc độ như vậy, có lẽ không đến một canh giờ là đã về đến Bất Động Phi Bộc của Tổng đường.

Nhưng Lôi Tổn biết Địch Phi Kinh nhất định có ám chỉ, cho nên lão kiên nhẫn chờ đợi, đợi Địch Phi Kinh nói ra phần tiếp theo.

- Cho nên sức gió rất lớn.

Địch Phi Kinh quả nhiên nói tiếp:

- Sức gió mạnh sẽ ảnh hưởng đến cây hương. Nói cách khác, khi có gió hương sẽ cháy nhanh hơn.

Y dừng một chút rồi nói:

- Vì vậy, chúng ta dùng một bữa cơm để tính toán thời gian sẽ không chính xác lắm, bởi vì người ăn cơm có nhanh có chậm. Nếu là do cái vị Trương Thán luôn quyến luyến Lôi tiểu thư kia đến ăn, chỉ sợ mới và mấy cái đã còn lại chén không.

Sau đó y bổ sung:

- Tương tự, dùng một chén trà, một nén hương, một nháy mắt để tính toán thời gian cũng không ổn định và xác thực lắm. Nếu thời gian đó không quan trọng thì không sao, nhưng nếu trong khoảnh khắc có thể phân định sống chết, vậy thì sẽ sai lệch rất nhiều, cũng sai lầm rất lớn.

Y cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt lại sáng lên:

- Không có thời gian thì sẽ không có năm tháng, chúng ta cũng sẽ không suy yếu, không già, cũng không chết. Thứ quan trọng như vậy, sao có thể không tính toán chuẩn xác được?

Y kiên định nói:

- Ta nghĩ, sau này nhất định sẽ có phát minh giúp chúng ta tính toán thời gian chính xác, hơn nữa còn có thể ghi lại tháng năm.

Lôi Tổn giống như cũng chờ mong:

- Chỉ mong là thế.

Địch Phi Kinh nói:

- Hy vọng có thể.

Lôi Tổn nói tiếp:

- Nhưng hiện giờ nếu chúng ta muốn không suy, không bại, không chết, trước tiên phải giải quyết vấn đề của Tô Mộng Chẩm.

- Ta biết.

Địch Phi Kinh nói:

- Đây chính là vấn đề của Tô Mộng Chẩm.

Lôi Tổn yên lặng suy tư.

- Lúc đầu chúng ta từng suy đoán, Tô Mộng Chẩm sở dĩ nóng lòng quyết chiến là vì hắn không đợi thêm được nữa.

Địch Phi Kinh nói:

- Bởi vì hắn có bệnh.

Lôi Tổn gật đầu:

- Thời gian đối với hắn vô cùng quan trọng.

- Thời gian đối với chúng ta cũng vô cùng quan trọng.

Địch Phi Kinh nói:

- Thậm chí hắn còn muốn quyết chiến vào ngày mai. Vì sợ chúng ta kéo dài thời hạn, hắn lại không tiếc bỏ qua địa lợi nhân hòa, đồng ý tự mình đi đến Lục Phân Bán đường.

Khóe miệng Lôi Tổn dường như đã có ý cười:

- Vừa rồi ta cố gắng nhẫn nhịn, là muốn khiến cho Tô Mộng Chẩm trở nên kiêu ngạo. Dù là người khôn khéo, một khi ngạo mạn cũng dễ phạm sai sót.

Lão rút hai tay vào sâu trong tay áo, giống như đang ôm lấy mình:

- Ta cũng mượn chuyện này để quan sát tình trạng của hắn. Vừa rồi ta luôn khiêm nhường, còn ngươi lại thay ta đối đáp với hắn, chúng ta phối hợp thật là thiên y vô phùng (áo trời không hở).

- Có sơ hở.

Địch Phi Kinh đột nhiên nói:

- Nếu thứ chúng ta dệt là áo trời, vậy áo trời của chúng ta chắc chắn có kẽ hở.

- Dưới trướng của “Tung Dương Đại Cửu Thủ” Ôn Vãn có một trợ thủ mạnh gọi là “Thiên Y Hữu Phùng”, cùng tề danh với “Hậu Hội Hữu Kỳ” của chúng ta và “Nhất Ngôn Vi Định” của Kim Phong Tế Vũ lâu. Không phải ngươi muốn nói đến người này chứ?

Lôi Tổn mỉm cười hỏi lại.

- Đương nhiên không phải nói đến y.

Địch Phi Kinh nói:

- Ta chỉ là đang thắc mắc, Tô Mộng Chẩm thật sự không cần thiết phải tỏ ra vội vàng và thiếu kiên nhẫn cho chúng ta thấy như vậy.

Lôi Tổn hỏi:

- Hắn là cố ý biểu hiện ra?

Địch Phi Kinh nói:

- E rằng là đúng.

- Hắn cố ý để chúng ta cho rằng hắn không thể đợi được?

- Như vậy nói cách khác là hắn có thể đợi.

Địch Phi Kinh nói:

- Ít nhất càng có thể đợi lâu hơn so với chúng ta, cho nên hắn mới cố ý biểu hiện ra ngoài.

- Nếu là như vậy.

Lôi Tổn trầm ngâm nói:

- Tất cả phán đoán trước kia của chúng ta đều phải lật lại. Lúc chúng ta cố ý khiêm tốn nhún nhường, hắn lại tỏ ra vênh váo hung hăng, chính là muốn chúng ta phán đoán sai lầm về hắn?

- Trên chiến trường, phán đoán sai lầm cũng chẳng khác nào thất bại.

- Nói cách khác, bệnh của hắn chưa chắc đã nặng như vậy?

- Có thể không nghiêm trọng lắm.

- Ám khí đâm vào chân hắn cũng không phát tác ra?

- Xem ra là vậy.

Địch Phi Kinh thở dài một tiếng nói:

- Mặc dù “Lục Đậu” của Hoa Vô Thác không có thuốc nào chữa được, cho dù kịp thời khoét đi vết thương cũng khó ngăn chất độc lan tràn.

- Cho nên “Nhất Ngôn Vi Định” vẫn còn sống?

- Cũng có khả năng.

- Hắn là cố ý muốn xông đến Lục Phân Bán đường?

- Có thể.

- Hắn nắm chắc sẽ thắng sao?

- Ít nhất hiện giờ hắn vẫn không bại.

- Chúng ta cũng không bại.

- Bởi vì chúng ta còn chưa từng quyết chiến.

- Chúng ta chỉ hợp lực giải quyết Mê Thiên Thất Thánh thôi.

- Nhưng Quan Thất vẫn còn chưa chết.

- Quan Thất đã là một phế nhân, hắn đứt một tay, thân bị trọng thương, lại bị sét đánh, cho dù có thể sống được cũng chẳng có gì đáng ngại.

- Có điều lực lượng sau lưng Quan Thất vẫn là một ẩn số.

Địch Phi Kinh thận trọng nói:

- Quan Thất bị chặt một tay, nhưng sợi dây xích “thiên hạ vạn vật, không gì có thể hủy” kia cũng chẳng khác nào bị một đao này chặt xuống. Quan Thất đã kéo cánh tay đứt của hắn chạy đi.

- Ý của ngươi là nói?

- Hắn vốn có hai tay, bởi vì bị dây xích cột lại nên chỉ phát huy được một nửa. Hiện giờ hắn chỉ còn một tay, nhưng lại hoàn toàn khôi phục tác dụng.

Ánh mắt Địch Phi Kinh lóe lên ánh sáng trí tuệ:

- Trong kinh thành mặc dù không có Quan Thất thứ hai, nhưng chỉ cần có một nửa Quan Thất cũng rất đáng ngại.

- Huống hồ còn có Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.

- Nếu không có Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, Tô Mộng Chẩm nhất định sẽ không có lòng tin như vậy.

Địch Phi Kinh nói:

- Hắn thật may mắn, giờ phút này lại có được hai trợ thủ mạnh như thế.

- Hắn chưa chắc đã may.

- Vì sao?

Lần này đến lượt Địch Phi Kinh hỏi.

- Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi vốn là bằng hữu với Thuần nhi.

Lôi Tổn nói:

- Bằng hữu giữa nam và nữ, rất có thể không chỉ là bằng hữu.

Lần này Địch Phi Kinh trầm mặc một lúc, sau đó mới nói:

- Ta nhìn ra được.

- Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nếu đã là bằng hữu của Tô Mộng Chẩm.

Lôi Tổn vuốt râu nói:

- Vì sao không thể trở thành bằng hữu của ta?

- Nhưng bọn họ đã kết làm huynh đệ.

- Bằng hữu, huynh đệ, tình yêu, thân tình, có đôi khi cũng sẽ biến chất.

Ánh mắt Lôi Tổn cũng tràn đầy trí tuệ:

- Chỉ là phải xem áp bức và dụ dỗ như thế nào.

Địch Phi Kinh yên lặng.

- Ý kiến của ngươi thì sao?

Lôi Tổn chợt hỏi, ý của câu này là muốn Địch Phi Kinh nói chuyện.

- Nếu như kế hoạch này thành công, quả thật có thể đánh vào điểm yếu của Tô Mộng Chẩm, đánh vào trái tim của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Địch Phi Kinh nói:

- Kế hoạch trọng đại như vậy, trình tự quan trọng như vậy, cho nên khi tiến hành phải đặc biệt cẩn thận.

- Ý của ngươi là nói…

- Khi chúng ta nhìn thấy khuyết điểm của kẻ địch, rất có thể là kẻ địch cố ý để chúng ta nhìn thấy; ngược lại khi chúng ta nhìn thấy ưu điểm của kẻ địch, cũng có thể đó mới chính là sơ hở của hắn.

Địch Phi Kinh chậm rãi nói từng chữ:

- Đối phó với kẻ địch như Tô Mộng Chẩm, không được sai sót chút nào.

- Kẻ địch có thể đã bày kế?

- Có thể.

- Giống như dùng hương để phán đoán thời gian, sẽ rất dễ xảy ra sai lầm?

- Đúng.

- Sai lầm mặc dù rất nhỏ, nhưng ở thời khắc quan trọng lại có thể khiến cho toàn quân bị diệt?

- Đồng thời cũng đủ chí mạng.

Địch Phi Kinh đáp:

- Có một việc chắc ngài còn không biết.

- Ngươi nói đi!

- Tô Mộng Chẩm đã từng đến tìm ta.

- Tự hắn đến sao?

- Không

Địch Phi Kinh nói:

- Còn có Dương Vô Tà.

- Vây chúng ta còn chờ gì nữa? Sớm phát động công kích đi!

Lôi Tổn nhìn cỗ quan tài của y:

- Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch của Tô công tử để đối phó với hắn.