Luận Anh Hùng

Chương 91: Diệu Cục 




Cuộc nói chuyện của Tư Mã Phế và Tư Đồ Tàn giống như không chỉ hai người đang nói, mà là nói cho người thứ ba nghe.

Đây chính là lý do Nguyên Thập Tam Hạn để hai người này ở lại Điềm sơn, bởi vì ba sư huynh đệ này (bao gồm cả Tư Không Tàn Phế) có sức cảnh giác rất cao.

Người lang bạt võ lâm, không có sức cảnh giác thì cũng sẽ không cảm nhận được nguy cơ, loại người như vậy vốn không thích hợp sinh tồn trên giang hồ. Giang hồ phong ba hiểm ác, không chỗ nào không có nguy hiểm. Một người không có năng lực cảnh giác đặc biệt đối với nguy cơ, cho dù võ công có giỏi, cũng khó tránh khỏi sẽ trở thành một vật hi sinh trên giang hồ.

Tính cảnh giác của Tư Mã Phế rất cao. Hắn đi theo bên cạnh Nguyên Thập Tam Hạn đã học được một điều, đó là lúc nào cũng phải đề phòng người khác ám toán.

Cho nên hắn đã học được bản lĩnh, cho dù mắt không nhìn người cũng có thể biết đối phương đang làm gì.

Cảm giác đối với nguy hiểm của Tư Đồ Tàn cũng rất cao. Hắn từ nơi Phó Tông Thư học được làm cách nào để ám toán ngườikhác, mà phương pháp ám toán lại có tới trăm phương ngàn kế, đủ loại kỳ quái. Tự mình ra tay thì xem như đã kém một nước cờ, ám toán tuyệt diệu nhất là người bị người ám toán còn cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi ngăn cản tất cả ám toán.

Cho nên Tư Đồ Tàn đã học được bản lĩnh, dựa vào ánh mắt của đối phương để biết đối phương muốn làm gì, là địch hay là bạn.

Còn về Tư Không Tàn Phế, hắn từng làm một thị vệ bên cạnh Thái Kinh, không chỉ có thể nhận ra đối phương có địch ý hay không, ngay cả tâm tình của người đó lên cao hay xuống thấp cũng có thể phân biệt được. Tại một khắc trước khi đối phương ra tay, hắn có thể nắm được chính xác, liệu gió chống thuyền, tùy thời hành động.

Hắn học được một điều, đó là làm một người trong võ lâm, võ công có giỏi cũng không bằng làm người cho giỏi; mà làm một người giang hồ, xông pha giang hồ, bản lĩnh còn quan trọng hơn so với võ công giành thiên hạ.

Vì vậy, ba sư huynh đệ này hoàn toàn cùng một đường với Nguyên Thập Tam Hạn, có thể nhận ra nguy cơ trước khi bộc phát, điều này còn giá trị hơn so với thực lực giết địch.

Tư Đồ và Tư Mã thực ra cũng không biết trong chùa này có kẻ địch hay không.

Trong phật điện này chỉ có tượng phật, tượng thần, tượng La Hán, bồ đoàn, bệ thần, tủ kinh thư, cờ phướn, màn che, đèn thất tinh, đèn chong, đàn hương...

Kẻ địch có không?

Nếu như có thì ở đâu?

Nếu như không có, hẳn là sẽ lưu lại dấu vết. Chỉ cần lưu lại dấu vết thì sẽ có thể lập tức truy kích.

Nếu kẻ địch đã thiết kế mai phục, cũng sẽ không tự động lộ ra, cho nên nhất định phải dụ địch.

Điều kiện dụ địch là nhất định phải có “mồi”.

Thứ gì là “mồi”?

Vì vậy Tư Đồ Tàn vỗ tay.

Phương thức vỗ tay rất kỳ lạ, hắn chỉ dùng một tay để vỗ.

Ai nói một tay vỗ không vang?

Hắn vỗ rất vang, hơn nữa tiếng vang còn rất đặc biệt.

Hắn vừa vỗ tay một cái, “mồi” liền “đi tới”.

Nói là “đi tới”, nhưng thật ra là bị người ta “giải” vào.

Gọi là “đi tới”, nhưng thật ra là “nhảy xuống”, bởi vì người vẫn luôn ẩn nấp trên xà nhà.

Một cô gái nhỏ yếu, xinh đẹp, ngây thơ, trên trán có một vết sẹo khắc sâu.

Một thiếu nữ tuổi xuân.

Nhìn trang phục của nàng, có thể biết được nàng là một thiếu nữ thôn quê.

Mấy tên ma đầu cùng hung cực ác này đưa một thiếu nữ thôn quê đến Lão Lâm tự để làm gì? Có thể làm gì?

Người áp giải nàng là một nam tử không cao không lùn. Bên hông hắn có một thanh đao, vỏ đao phát ra ánh sáng lờ mờ.

Hắn cũng không có mặt, chỉ mang một chiếc mặt nạ tuồng. Trên mặt nạ không vẽ ngũ quan, chỉ vẽ một bức tranh sơn thủy ý cảnh thần diệu.

Khi thiếu nữ này tiến vào, chỉ có đôi chân là có thể đi lại.

Nói cách khác, huyệt đạo ở thân trên thiếu nữ đã hoàn toàn bị khống chế, bao gồm cả huyệt câm. Cho dù nàng không bị khống chế, cũng bởi vì quá sợ mà mất đi năng lực phản kháng.

Nam tử vẽ tranh sơn thủy làm mặt đương nhiên chính là Triệu Họa Tứ.

Vấn đề là hắn áp giải một tiểu cô nương tới để làm gì? Sẽ làm gì?

Tư Mã và Tư Đồ nhìn thấy thiếu nữ thôn quê này, dường như hết sức hài lòng, vô cùng đắc ý.

Bọn họ rốt cuộc định làm gì?

Tư Đồ híp mắt cười nói:

- Chúng ta dùng biện pháp gì để trực tiếp hữu hiệu một chút?

Tư Mã chỉ nói một câu:

- Lột y phục của cô ta xuống.

Hai người đồng loạt ra tay.

Trước tiên bọn chúng giải khai huyệt câm cho tiểu cô nương, bởi vì bọn chúng thích nghe người ta kêu thảm, nhất là tiếng kêu của nữ nhân.

Thiếu nữ thôn quê thét lên chói tai, rất nhanh lại chuyển thành kêu gào.

Mảnh vụn áo quần như ngàn con bướm tung bay, ngay cả áo lót cũng bị xé đi.

Tư Đồ lại híp mắt cười, lúc này ánh mắt của hắn cũng không thể rời khỏi thân thể trắng như tuyết, mềm mại và thuần khiết kia.

- Tiếp theo thì sao?

Tư Mã dùng đầu lưỡi liếm liếm chóp mũi.

- Ngươi nói thử xem?

Đột nhiên, nam tử mang mặt nạ kia quát lên một tiếng:

- Không được cường bạo nữ nhân.

Tư Đồ và Tư Mã đều giật mình, sau đó hai người bèn nhìn nhau cười.

Một người cười lạ lùng, dáng vẻ giống như không thể tin được.

Một người cười kỳ quái, dáng vẻ giống như trong lòng đã hiểu.

Một người nói:

- Không cho cưỡng gian à?

Một người khác nói:

- Ngươi ăn nữ nhân thì lại được?

Không ai nhìn ra sắc mặt Triệu Họa Tứ thế nào, nhưng ai cũng có thể cảm giác được thái độ của hắn.

- Ta ăn nữ nhân là để vẽ tranh, còn các ngươi gian dâm nữ nhân là để mua vui. Nữ nhân có thể giết, nhưng không thể chơi đùa.

Lời này khiến cho hai người đều ngẩn ra.

Một người vẫn liếm liếm chóp mũi, giống như muốn đi đến liếm lên người tiểu cô nương kia.

Một người híp mắt lại, giống như trong mắt có hai cây kim nằm ngang đang bốc cháy.

- Ờ, vậy thì thôi, có điều… thật đáng tiếc, một cô nương xinh xắn như vậy.

- Ai, nữ nhân xinh đẹp có thể ăn nhưng không thể chơi đùa, thật là… vậy ngươi muốn thế nào?

Người mang mặt nạ hơi trầm ngâm:

- Ta đã nhìn thấy cô gái này lúc hạnh phúc, khi đó cô ta đang ở bên bờ sông rửa mặt chải đầu, nhìn bóng nghĩ đến mình, nhất định là rất vui vẻ. Ta liền bắt cóc cô ta, lúc đó cũng đã nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô ta. Nhưng ta còn chưa thấy dáng vẻ cô ta lúc đau đớn, ta muốn nói đến sự đau đớn tột cùng.

Hai người đều cười, cười bằng mũi, cười ngậm miệng.

- Muốn nữ nhân đau đớn cũng không khó, đáng tiếc là ngươi không cho…

- Dù sao, muốn một nữ nhân cảm thấy đau đớn, có rất nhiều phương pháp. Những thứ này có thể khơi dậy linh cảm để ngươi vẽ tranh sao?

Lúc này, thiếu nữ thôn quê đáng thương kia giống như tỉnh táo lại đôi chút, giãy giụa kêu lên:

- Các ngươi… các ngươi muốn làm gì… muốn làm gì?

Có một số lời vốn không nên hỏi, cũng có một số chuyện vốn không cần hỏi.

Nữ nhân luôn hỏi những câu ngớ ngẩn vào lúc không cần thiết, chẳng như tại một vài thời điểm lại hỏi nam nhân “muốn làm gì”.

Chẳng lẽ trong lòng các nàng vẫn chưa rõ sao? Chẳng lẽ các nàng thật sự muốn nam nhân nói ra?

Tư Mã dùng roi đánh nát một pho tượng La Hán.

Có mười tám pho tượng Kim Thân La Hán trong điện, cộng thêm Tứ Đại Thiên Vương và hai pho tượng Bồ Tát, đánh bể một pho thì còn lại hai mươi ba pho.

Nhìn tượng đất vỡ vụn, Tư Mã Phế căm hận nói:

- Còn nhớ Vương Tiểu Thạch dùng thứ gì giết chết Phó tướng gia không?

Tư Đồ Tàn cũng dữ tợn đáp:

- Đá.

Tư Mã hận thù chưa tan:

- Hắn còn ra tay ngay trước mặt chúng ta, làm hại chúng ta từ đó về sau không được Thái thái sư trọng dụng nữa.

Tư Đồ hận đến nghiến răng:

- Chúng ta ngã lần này cũng thật là thảm.

Tư Mã hận từ trong đến:

- Hắn còn chém ta một đao.

Tư Đồ hận ý khó dừng:

- Hắn cũng đâm ta một kiếm… hiện giờ vết thương vẫn còn đau.

Tư Mã thù sâu như biển:

- Vết đao của ta cũng chưa lành.

Tư Đồ lửa hận như thiêu:

- Không có Vương Tiểu Thạch, có lẽ chúng ta cũng không cần tới nơi hoang vu hẻo lánh này cho muỗi ăn, bắt chuột giết thỏ.

Triệu Họa Tứ chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ, giống như một đôi mắt của trời đất giữa núi buồn nước cạn.

Cặp mắt này rất kỳ lạ, con ngươi rất đen, nhưng tròng trắng mắt lại tràn đầy tơ máu. Những tơ máu kia giống như hòa vào trong nước, thấm vào tan ra.

Hắn chớp mắt, giọng nói rất lạnh:

- Nhưng thế thì có liên quan gì đến cô gái này? Cô ta là em gái hay là vợ của Vương Tiểu Thạch?

Cô gái kia cuống quít vẫy tay.

Nàng giống như không biết Vương Tiểu Thạch là ai, càng không biết Vương Tiểu Thạch có quan hệ gì với nàng. Nhìn dáng vẻ của nàng, có thể đoán ra nàng đang suy nghĩ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được cái tên “Vương Tiểu Thạch”, đã rơi vào kết quả như vậy, đợi một lát nữa còn không biết sẽ có kết quả gì.

Tư Đồ lại nói:

- Cô ta không liên quan gì đến Vương Tiểu Thạch.

Tư Mã cũng nói:

- Cô ta chỉ là một thiếu nữ thôn quê.

Tư Đồ nói:

- Nhưng chúng ta muốn báo thù.

Tư Mã nói:

- Báo thù không được thì cũng phải trút giận.

- Nơi này có rất nhiều đất đá.

- Những đất đá này đều rất cứng rắn.

- Chúng ta dùng nó ném người.

- Ném vào người sẽ rất đau.

- Ném vào trên người cô gái mềm mại trơ trọi này, nhất định sẽ để lại vết bầm xanh đen.

- Nếu như ném vào trên mặt, dung mạo xinh đẹp của cô ta sẽ không còn nữa.

- Như vậy, chúng ta sẽ có một loại khoái cảm báo thù.

- Hơn nữa, ngươi cũng có thể thật sự thưởng thức được dáng vẻ đau đớn của nữ nhân, nhất là một thiếu nữ thôn quê xinh đẹp, khả ái, chưa từng trải qua sự đời.

Mắt của Triệu Họa Tứ sáng lên, đó một loại thần thái gần giống như lúc dã thú nuốt người.

Hắn đã hiểu dụng ý mà hai người nói ra, cũng hiểu rõ dụng tâm mà sư huynh này đệ không nói ra, bọn chúng muốn đánh nữ nhân.

Nam nhân đánh nữ nhân thì không phải là nam nhân, cho nên nếu như có người trong hiệp đạo ở đây, nhất định sẽ ra tay ngăn cản.

Một khi đối phương ra tay, sẽ đúng như ý nguyện.

Bọn chúng đã sớm ước định, bảo Triệu Họa Tứ bắt cóc thiếu nữ thôn quê vô tội này để làm “mồi”.

Bọn chúng muốn thử xem Thiên Y Cư Sĩ hay đồng bọn của y có ở đó hay không.

Chỉ cần đối phương vừa xuất hiện, bọn chúng nhất định có thể hành động trước khi đối phương ra tay.

Ai bảo đối phương là người trong hiệp đạo, ai bảo bọn họ có việc nên làm và không nên làm.

Một người thật sự ăn được cơm của võ lâm, chảy được máu của giang hồ, nhất định phải không kiêng kỵ gì, lục thân không nhận, cho nên bọn chúng có thể lột sạch y phục của nữ nhân, cường bạo nàng, đánh nàng, giết nàng.

Hơn nữa còn có thể giống như Tư Đồ mặt dày mày dạn nói:

- Bởi vì đây là một thiếu nữ tuyệt diệu, cho nên đây là một diệu cục.

Còn có thể giống như Tư Mã vô liêm sỉ hỏi:

- Ngươi nói xem chuyện này có tuyệt diệu hay không?