Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

Chương 30




Sau khi nói hai ba câu đuổi Duke đang kích động đi, Lucia cảm thấy chuyện đi đến khu mộ cũng không phải là chuyện nhất thời, chung quy còn không rõ cái khu mộ đó đang có tình huống gì, hơn nữa người ta cũng có nhu cầu cần nghỉ ngơi, không thì sao có tinh lực mà đối phó với tình huống có khả năng phải chiến đấu kế tiếp cơ chứ.

Cậu quay đầu lại, ôn hòa nói với Sandy luôn đứng thẳng tắp phía sau cậu: “Ta thấy Jocelyn đã định phòng xong, trước hết, ngươi cứ mang theo nhóm Kỵ Sĩ đi nghỉ ngơi đi.”

“Thế còn chuyện điều tra?” Sandy còn chưa nói, Jocelyn ở bên cạnh đã lên tiếng.

“Không vội, chúng ta đã chạy nhiều ngày như vậy, dưỡng tinh thần cho tốt trước đi đã.” Lucia vừa nói vừa nhìn thoáng qua bên ngoài, bầu trời lúc này không biết vì sao mà đã có chút tối: “Huống chi đã hơn bốn giờ rồi, hiện tại chúng ta đi thì cũng không biết phải mất bao lâu, trời sắp tối, buổi tối so với ban ngày càng thêm nguy hiểm, càng bất lợi với chúng ta. Cho nên chúng ta vẫn là nên đợi đến sáng mai tìm trấn trưởng hỏi cho rõ, sau đó mới xuất phát đi đến khu mộ mà lão bản kia vừa nói xem sao.”

Arnold yên lặng đứng ở bên cạnh Lucia, lúc Jocelyn lên tiếng hỏi thì mắt hơi tối lại, nhưng chỉ trong chớp mắt. Lúc nào anh làm việc cũng có lý do, làm người hầu của anh mà không thể lĩnh ngộ được ý tứ của cậu, thì hẳn là nên ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh là được rồi, cư nhiên còn bắt anh giải thích, thật sự là…không vừa mắt.

(Editor: nói thật tôi cũng không thích Jocelyn, ông ta khiến tôi nhớ đến Ari trong Nữ hoàng Ai Cập, ngu trung hết chỗ nói)

Sandy từ sau khi đã biết thân phận của Arnold thì vẫn luôn âm thầm chú ý đến hắn, vừa nãy trong mắt Arnold toát ra ác ý nông cạn, đúng lúc bị anh bắt được, chờ khi anh nhìn lại, chỉ có thể thấy được trong mắt đối phương tràn đầy ôn nhu và mê luyến, theo tầm mắt nhìn qua, dĩ nhiên đối tượng là Thánh Tử đại nhân.

Trong lòng giật mình, khó trách…. Không có cảm thấy kinh ngạc, chỉ có loại cảm thán thì ra là như vậy. Nói vậy, ngay từ bắt đầu hắn cũng đã nhìn ra tâm tư khó tả của mình, cho nên mới có ý vô tình cách ly anh với Thánh Tử đại nhân đi.

Sau khi Sandy minh bạch, trong lòng cười khổ một tiếng, kỳ thật Arnold không nhất thiết phải làm như vậy, bởi vì anh chưa từng vọng tưởng qua cái gì, mà đồng dạng, Arnold cũng không nên vọng tưởng. Thánh Tử đại nhân hẳn là phải vĩnh viễn ngồi ở trên Thần Tọa, những vọng niệm dơ bẩn như thế nên vĩnh viễn bị vùi lấp, anh sẽ không cho phép phát sinh bất cứ chuyện gì làm bẩn đến vinh quang của Thánh Tử đại nhân, mặc kệ là Arnold, hay là chính anh.

Lucia kỳ quái nhìn Sandy vẫn trầm mặc không nói, anh đã phát hiện đồ vật gì ghê gớm lắm sao? Sao Sandy mặt đầy kiên định quyết tuyệt nhìn Arnold như thế, là do phương thức xoay đầu của cậu không đúng sao? Hai người này đã phát sinh chuyện gì mà cậu không biết chăng?

Theo bản năng nhìn về phía Arnold, kết quả người kia chỉ mờ mịt vô tội nhìn cậu. Trong lòng bắt đầu tưởng tượng các loại ngược luyến tình thâm, anh yêu hắn, hắn không yêu anh vân vân, Lucia nháy mắt lập tức cảm thấy cả người đều không ổn….

Cậu do dự hỏi: “Sandy?”

“Thánh Tử đại nhân, ta sẽ an bài tốt đội Kỵ Sĩ, ngài cứ yên tâm.” Sandy nghe tiếng Lucia gọi, anh vội vàng thu hồi lại ánh mắt, mặt chuyên chú đầy nghiêm túc cam đoan.

Cậu muốn hỏi không phải là cái này a, Lucia rối rắm nhìn Sandy, nhưng cậu cũng không thể vứt luôn thể diện trực tiếp chạy đến hỏi có phải ngươi thích Arnold rồi hay không, cái đó hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của cậu, cho nên cậu chỉ có thể yên lặng quay đầu qua, sau đó, thấp giọng nói: “Ừ, vậy ta về phòng trước.”

Arnold cùng Lucia đi lên cầu thang, anh không hiểu, nhưng hắn lại mơ hồ hiểu được ý tứ của Sandy, kỳ thực bọn họ đều là người tám lạng kẻ nửa cân mà thôi, ai cũng sẽ không bước ra một bước khỏi ranh giới kia, và cũng sẽ không dám làm như vậy.

Vì vấn đề góc độ, cho nên Jocelyn không hề thấy được ánh mắt của Sandy khi nhìn Arnold, sau khi Lucia rời đi, ông xoay người hỏi: “Vừa nãy làm sao, có phải phát hiện ra Arnold có chỗ gì không thích hợp không?”

“Không có phát hiện ra cái gì cả, chúng ta cũng đi lên đi.” Sandy nhìn bóng dáng của Lucia và Arnold, thản nhiên nói.

Lucia đi theo bồi bàn lên lầu hai, đứng trước cửa phòng, cậu còn nói với Arnold theo sau cậu: “Arnold, em ở phòng cách vách đi.”

Arnold làm như không nghe thấy, thẳng tiến đẩy cửa phòng ra, sau đó đi vào trong, nói: “Anh, tiến vào đi.”

Lucia nhìn cái dạng này của Arnold, chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào. Trong mắt của Arnold tràn đầy ý cười sung sướng, tuy rằng chẳng biết vì sao, nhưng mấy ngày nay ở chung, hắn cũng phát hiện ra hình như anh có độ tha thứ đặc biệt cao đối với hắn, chỉ cần không phải chuyện lớn, chỉ cần hắn kiên trì, thì bình thường đều sẽ được như hắn mong muốn.

“Ngươi ra ngoài đi, một lát nữa nhớ phải đưa lên đây một thùng nước ấm.” Arnold nói với bồi bàn đang đứng ở một bên chờ phân phó.

Lucia vừa ngồi xuống, nghe Arnold phân phó, cũng nhớ ra, từ lúc gấp rút lên đường tới nay, cậu còn chưa tắm qua lần nào, vì điều kiện có hạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể lau người, không nhớ thì thôi, chứ vừa nhớ đến, cậu cảm giác cả người hình như có chút ngứa.

Nhưng nhắc tới tắm rửa, cậu lại nhớ ra một việc khác, “Arnold, em cũng qua phòng bên tắm rửa đi, chuyện này ta không cần em hầu hạ.” Lúc ở trên đường, cậu còn có thể lau người, nhưng không thấy Arnold có lau qua gì cả.

“Anh, ta chờ ngươi tắm xong cũng được.” Arnold trừng mắt nhìn, hình như vừa nãy hắn thấy được ánh mắt ẩn ẩn ghét bỏ của anh, vừa nghĩ liền biết nguyên do, bệnh sạch sẽ của anh vẫn không thay đổi a, nhưng thật ra ở trên đường hắn có tắm rửa qua, có nên nói cho anh biết hay không đây.

Lucia cảm thấy Arnold như vậy là vì suy nghĩ cho cậu, mà cậu còn cho rằng hắn lôi thôi, hình như không được tốt lắm, hơn nữa, Arnold nhìn cậu bằng loại ánh mắt phảng phất hiểu rõ suy nghĩ của cậu càng khiến cậu cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể thấp giọng ừ một tiếng, sau đó quay đầu đi, giả vờ xem xét bài trí trong phòng.

Sao anh lại có thể đáng yêu như vậy chứ, ánh mắt màu xanh biếc của Arnold như nước trong hồ gợn lên từng đợt sóng, mang theo ý cười, ngưng mắt nhìn Lucia, mở miệng nói: “Anh, ở trên đường ta có tắm qua, nhưng nước sông lạnh, nếu để anh tắm thì dễ dàng bị cảm mất.”

Ngẫm lại nước sông bên ngoài mùa này lạnh thấu xương, Lucia kinh ngạc nhìn Arnold, quét mắt trên dưới một lần, rõ ràng dáng người khá thon gầy, tuy không đến mức liễu yếu đào tơ, nhưng tuyệt đối không phải thuộc hạng cường tráng gì, vậy mà tắm nước lạnh như thế, cư nhiên một chút việc đều không có.

Tầm mắt chạm đến đôi mắt mỉm cười của Arnold, lúc này Lucia mới phản ứng, có vẻ như cậu vừa nói xấu ai đó ở trong lòng nhưng lại bị đương sự bắt được, xấu hổ quá đành phải cứng ngắt xả ra một khuôn mặt tươi cười, đang lo không biết nên nói tiếp như thế nào thì, tiếng gõ cửa đến đúng lúc giải cứu cho cậu.

“Tiến vào.” Arnold thản nhiên hô.

Người bồi bàn lúc trước đẩy cửa đi vào, theo sau là hai người đang khiêng một thùng nước ấm lớn cùng vào trong.

“Tiên sinh tôn kính, nước ấm mà ngài muốn đây.”

“Đổ vào trong đi.” Arnold chỉ vào một cái phòng nhỏ chuyên môn để tắm rửa.

Chờ người bồi bàn kia vui sướng cầm chút tiền bo đi ra ngoài, Lucia liền khẩn cấp đi vào phòng tắm, trước lúc vào, cậu xoay mặt lại, quả nhiên thấy được Arnold cũng đi theo sau, Lucia thoáng nhăn mi lại, nói: “Arnold, em chờ ở bên ngoài là được rồi.”

“Anh, sao vậy?”

Tuy rằng sau khi Arnold trở về, mặc đồ ăn cơm đều do một tay hắn xử lý, nhưng tắm rửa gì đó, trước đây thì không có gì, nhưng lớn rồi mà vẫn phải để Arnold hầu hạ, ngẫm lại cũng thấy rất không được tự nhiên, Lucia châm chước một chút, nói: “Bình thường ta đều tự mình tắm rửa, em không cần đến hầu hạ.”

Arnold nhìn vẻ mặt kiên trì của Lucia, biết chuyện gì cũng phải tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội, thời gian xa cách mười năm vẫn cần thời gian để bù lại, cho nên hắn vừa động, trên tay liền xuất hiện ra một bộ quần áo mới, “Nếu anh đã không quen, ta sẽ ở bên ngoài chờ, có chuyện gì, chỉ cần gọi ta một tiếng là được.”

Vòng qua Lucia, đi vào phòng tắm, treo quần áo lên giá treo đồ, xong xuôi hắn mới nói: “Anh, đây là đồ mặc sau khi tắm, ta treo ở chỗ này.”

Nói xong, Arnold tự nhiên rời khỏi, chờ Lucia đi vào, hắn còn tri kỷ đóng cửa lại. Đứng trước cửa, Arnold nhìn cánh cửa đã đóng chặt, chậm rãi cười.

Sau khi đóng cửa, Lucia lập tức cởi bộ quần áo trên người ra, lấy tay thử độ ấm của nước, sau đó mới bước vào bồn, vùi cả người vào trong thùng nước ấm áp, lúc này, cậu mới thoải mái thở dài ra một hơi.

Dây dưa đến gần một tiếng, Lucia mới từ trong phòng tắm đi ra, vừa ra liền thấy Arnold đang ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sách, đọc rất chăm chú.

“Đang đọc cái gì đấy?” Lucia đi qua, tùy ý hỏi.

Giơ giơ quyển sách trên tay, Arnold đứng lên, cười nói: “Đọc cuốn sách mà lúc trước anh xem.”

‘Mười nơi không thể không đi trên đại lục Io’, Lucia yên lặng đọc tên sách, đây chính là quyển sách tra cứu mà cậu đã đọc để giết thời gian khi còn ở trên xe ngựa, không thể tin được, Arnold thế mà lại cảm thấy hứng thú với cái này.

Thật ra, Arnold vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng tắm từ nãy giờ, lắng nghe tiếng nước, tiếng ma sát quần áo ở bên trong, trong đầu tự động hiện ra những hình ảnh có khả năng nhất, hắn thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh giọt nước tỏa hơi nóng chậm rãi xẹt qua lồng ngực trắng nõn, tiểu anh đào mê người, bụng bằng phẳng, cuối cùng biến mất ở bộ phận bí ẩn nào đó…. Mới chỉ tưởng tượng như vậy thôi, mà hắn đã có chút không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong ra, hắn nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm quyển sách anh vẫn hay xem khi còn trên xe ngựa, làm bộ như đang đọc, nhưng kỳ thật là hắn vẫn luôn lưu ý đến động tĩnh của anh.

“Anh, tóc còn chưa khô.” Buông sách xuống, Arnold lấy ra một cái khăn mặt khô, đi về phía sau Lucia, cầm lấy một luồng tóc vàng còn đang nhỏ nước, nhẹ giọng nói.

Phảng phất đang đối đãi với vật báu thế gian, hắn bưng lấy luồng tóc vàng trong tay, xúc cảm thật giống như chạm lên tơ lụa mềm mại, ánh mắt Arnold chuyên chú nhìn vào tóc trong tay, động tác chậm chạp mà quý trọng nhẹ nhàng lau.

“Ừ, ta chỉ mới lau sơ qua thôi.” Lucia cảm thụ được động tác mềm nhẹ trên đầu, cười trả lời.

Cầm lấy cuốn sách được Arnold đặt trên bàn, Lucia hiếu kỳ hỏi: “Em cũng có hứng thú với quyển sách này?” Ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên trên trang sách đã ố vàng, càng tăng lên vẻ đẹp giống như ngọc quý của đôi tay.

Arnold vừa lau tóc, vừa ôn hòa nói: “Chỉ là thấy anh gần đây hay xem nó, cho nên có chút tò mò mà thôi.”

“Có cái gì phải hiếu kỳ chứ, cái này chỉ dùng để giết thời gian khi nhàn hạ mà thôi.” Nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay, Lucia hơi phiền muộn nói. Kỳ thật cậu rất muốn đợi cốt truyện chấm dứt rồi đi ra ngoài du lịch, tiếp thu kiến thức rộng rãi ở một thế giới hoàn toàn bất đồng với Trái Đất này, nhưng thân phận Giáo Hoàng đã chú định ý tưởng này của cậu rất khó mà thực hiện được.

Arnold vẫn luôn rất mẫn cảm với cảm xúc của Lucia, cho nên lúc này hắn không có mở miệng, chỉ đảo mắt liếc qua cuốn sách kia, âm thầm nhớ kỹ chuyện này.

Hai người, một đứng một ngồi, một tuấn mỹ một tinh xảo, nhìn xa là một hình ảnh ấm áp tốt đẹp, thật giống như một bức tranh cực kỳ mỹ lệ.