Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

Chương 34




Năm người thấy kích kia không trúng, cũng không tiếp tục dây dưa, thừa dịp bọn Lucia chưa kịp phản ứng, lập tức phân tán ra chạy vào trong rừng.

“Đuổi theo! Bắt lấy bọn họ, đừng để bọn họ chạy thoát.” Lucia nhìn bóng dáng năm người kia, ra lệnh cho những Kỵ Sĩ đứng phía trước.

“Tuân mệnh.” Sandy đáp, sau đó ra hiệu cho mười Kỵ Sĩ còn lại, lập tức có năm Kiếm Sĩ bước ra khỏi hàng, nhanh chóng đuổi theo hướng chạy trốn của năm người kia, cũng may mắn ở chỗ, mê trận đã bị Lucia phá, không thì dưới tình huống sương mù trắng toát vòng quanh, năm người kia đã có khả năng sớm chạy thoát rồi.

Trời càng ngày càng tối, lúc này từ xa nhìn lên núi cũng chỉ là một mảnh đen tuyền, chỉ có thể mơ hồ thấy vài bóng người di chuyển, những Kỵ Sĩ đuổi theo đều là những Kiếm Sĩ cao cấp được trải qua huấn luyện tàn khốc, có thể lực và tốc độ, năm thợ săn bình thường kia làm sao có thể sánh được.

Không để Lucia đợi quá lâu, năm người kia đã được nhóm Kỵ Sĩ bắt trở về, trải qua cuộc chạy trốn trong rừng núi, năm người này thở phì phò bị bắt quỳ ngay trước mặt Lucia.

“Thánh Tử đại nhân, mấy người này nên xử trí như thế nào?” Sandy đứng bên người Lucia, trên khuôn mặt anh tuấn không chút thay đổi hỏi, nhưng khi mắt đảo đến năm người trên mặt đất thì mang theo áp lực phẫn nộ và sát ý.

Lucia nhíu mày nhìn mấy người này, quần áo sạch sẽ sau cuộc chạy trốn đã biến thành hỗn độn chật vật, biểu tình ôn hòa thân mật lúc đầu giờ cũng đã thành địch ý không chút che giấu, không đợi Lucia mở miệng, con trai trấn trưởng đã hỏi trước: “Ngươi muốn thế nào?”

Lucia cầm pháp trượng đặt trước người, khóe miệng nhếch lên độ cong đầy thương hại: “Có một Pháp Sư hắc ám đang ẩn trú ở nơi này, ta biết hành vi của các ngươi đều không phải do các ngươi muốn, thần Quang Minh vĩ đại sẽ cứu vớt những tín đồ lạc đường.”

Nói xong, Lucia nhắm mắt lại, nhẹ giọng ngâm tụng thần chú, những từ ma pháp tối nghĩa khó hiểu từ trong miệng cậu chậm rãi tràn đầy đi ra, giọng nói thánh khiết tốt đẹp. Cậu cảm giác mấy người này phỏng chừng là bị Pháp Sư hắc ám dùng thủ đoạn nào đó để khống chế, hệ ma pháp quang minh từ trước tới nay đều là khắc tinh của pháp thuật hắc ám, cậu muốn thử xem thuật tinh lọc cổ xưa của hệ quang có hữu dụng với những người này hay không.

Theo tiếng ngâm tụng của Lucia, ánh sáng màu vàng chậm rãi hội tụ trên người con trai trấn trưởng, ngay cả Kỵ Sĩ đè nặng gã cũng có thể ẩn ẩn cảm nhận được trong ánh sáng kia mang theo một lực lượng ôn hòa tinh lọc, gió thổi xuyên qua áo choàng đen và mái tóc vàng tán loạn của Lucia, càng khiến hai mắt đang từ từ nhắm của cậu càng thêm vẻ thần thánh, giống như vị Thần đang xuống trần vậy.

Một phút đồng hồ trôi qua, Lucia dừng ngâm tụng, mở hai mắt ra, chỉ thấy con trai trấn trưởng còn bị ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ, vẻ mặt thống khổ giãy dụa, làn da trên trán có một vật hình ngọc như ẩn như hiện, Lucia minh bạch viên ngọc này phỏng chừng cùng một loại với viên ngọc bọn chúng dùng để tập kích cậu, có khả năng đây chính là vật mấu chốt mà Pháp Sư hắc ám dùng để khống chế mấy người này.

Rốt cuộc người thanh niên kia như chịu không nổi cơn thống khổ trong cơ thể, hàm răng vốn cắn chặt trong miệng phát ra một hai tiếng rên rỉ nặng nề, gã gian nan ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn Lucia, giọng nói đứt quãng: “Pháp Sư hắc ám…ở chỗ…phía bắc….”

Nói xong những lời này, người thanh niên liền ngã xuống đất, không còn phát ra bất kỳ tiếng động gì nữa.

Thuật tinh lọc có thể giúp người thanh niên duy trì thanh tỉnh một lát, nhưng nhìn người vừa nói xong liền không có động tĩnh kia, trong lòng Lucia sinh ra một dự cảm không tốt, cậu tiến đến chỗ cơ thể người thanh niên, ngón tay do dự đặt lên động mạch trên cổ gã.

Cái gì cũng không có, tâm tình Lucia vừa trở nên trầm trọng, thì nghe mấy Kỵ Sĩ đè mấy người còn lại kêu, “Thánh Tử đại nhân!”

Theo tiếng nhìn lại, bốn người bị bắt kia cũng đã không còn hơi thở, ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Lucia chỉ nhẹ giọng nói: “Giúp bọn họ nhắm mắt lại đi.” Bạn không giết người biết quay đầu, nhưng người ta lại vì bạn mà chết, nếu cậu không dùng thuật tinh lọc lên người con trai trấn trưởng, có phải bọn họ sẽ không chết không? Càng nghĩ càng áy náy, càng nghĩ thì cảm giác tội lỗi càng như hình với bóng, đặc biệt khi nhớ đến ánh mắt chờ đợi của lão trấn trưởng còn chờ trong thôn, Lucia không khỏi càng thêm khó chịu.

“Anh, đó không phải là lỗi của ngươi, tất cả đều do Pháp Sư hắc ám tạo thành.” Arnold không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh cậu, nhìn năm người mất đi sinh mệnh trước mắt, nhẹ giọng nói, bàn tay to lớn ấm áp cũng lặng lẽ cầm lấy tay của Lucia.

Lucia chỉ là nhất thời nghĩ không thông mà thôi, lúc này được Arnold an ủi, cũng biết bản thân nghĩ quá nhiều, tuy tâm tình không tốt bao nhiêu, nhưng ít ra cũng sẽ không đắm chìm trong đó. Cậu tránh khỏi tay Arnold, giả vờ giữ cái áo choàng trên người, tuy nói là an ủi cậu, nhưng hai gã đàn ông nắm tay nhau vẫn khiến cậu có cảm giác là lạ.

“Phải, em nói đúng, bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Nói xong xoay mặt lại nhìn thoáng qua Arnold, phát hiện tầm mắt của Arnold còn nhìn tay của mình, nhịn không được nhớ tới năng lực tưởng tượng khủng bố của hắn, cậu không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Trời tối rồi….”

Nói xong, ngay cả chính Lucia còn cảm thấy xấu hổ, cậu ho khan hai tiếng, đột nhiên đầu chợt lóe ra một ý tưởng, quay đầu nói nghiêm túc: “Đêm nay chúng ta ở ngay chỗ này nghỉ ngơi đi, hiện tại, em lấy túi ngủ trong nhẫn không gian ra chuẩn bị, còn ta đi sang bên kia nói với bọn họ.”

Sao anh có thể đáng yêu như vậy cơ chứ, Arnold nhìn đôi mắt có vẻ sáng hơn lúc bình thường của Lucia, không khỏi cong khóe miệng lên, suy nghĩ tối tăm khi bị hất tay ra cũng nhanh chóng biến mất, cười trả lời: “Được, ta sẽ tìm chỗ đặt túi ngủ.”

Lucia nghe đáp án, vừa lòng vội vàng đi đến chỗ Jocelyn, Sandy và bọn Kỵ Sĩ ngốc, dưới sự chỉ thị của Sandy, thi thể năm người kia đã được bỏ vào trong nhẫn không gian, đợi sau khi giải quyết Pháp Sư hắc ám liền trở lại thôn giao cho người nhà bọn họ.

Lúc Lucia đi đến trước mặt bọn họ, bọn họ còn đang thấp giọng thảo luận chuyện hôm nay, còn nhóm Kỵ Sĩ thì đang ngồi xuống đất, vây thành một chỗ nghỉ ngơi. Trong bóng đêm, mái tóc vàng của Lucia phá lệ dễ khiến người khác chú ý, Sandy ngồi đối diện hướng Lucia nhìn thấy cậu đầu tiên, anh vội vã dừng trò chuyện, khom lưng nói với cậu: “Thánh Tử đại nhân.”

Jocelyn nghe vậy cũng xoay người hành lễ, nhìn bọn Kỵ Sĩ cách đó không xa cũng muốn đứng dậy, Lucia vội vàng nâng tay ngăn họ lại, “Không cần đa lễ, tất cả đều ngồi đi.”

Nhóm Kỵ Sĩ nhìn nhau, cuối cùng vẫn tuân theo lời của Lucia, ngồi tại chỗ, không phát ra tiếng động.

“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này, sáng mai đi về phía bắc xem xem.”

Đối với mệnh lệnh của Lucia, Sandy và Jocelyn đều không có ý kiến, Jocelyn lưu lại bên người Lucia, Sandy đến chỗ nhóm Kỵ Sĩ bắt đầu phân chia nhiệm vụ, tìm củi khô nhóm lửa, chuẩn bị cơm tối..v..v….

Chờ Arnold đến tìm Lucia, thì bắt gặp cảnh anh ngồi cạnh lửa trại, màu đỏ của ánh lửa khắc lên trên mặt anh, lúc sáng lúc tối, đẹp đến mức khó có thể tin, hắn gần như si mê nhìn khuôn mặt tươi cười kia.

Lucia đang ngồi cạnh đống lửa, trò chuyện với Jocelyn ngồi cạnh cậu, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt cực nóng vô cùng đáng lo ở trên mặt mình, theo trực giác nhìn qua, thì thấy được Arnold đang hướng về phía cậu đi tới, ánh sáng tương đối mờ, cho nên Lucia nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn.

Arnold từng bước một chậm rãi tới bên cạnh Lucia, ngồi xuống đất, ngay bên trái cậu, “Anh, hai người đang nói cái gì thế?”

“Cũng không có cái gì, chỉ là chuyện về học viện Kleist.” Nương theo ánh lửa, Lucia nhìn Arnold, ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi mắt Arnold đều là ôn hòa bình tĩnh, làm gì có tính chiếm hữu xâm lược, Lucia hoang mang nhăn mi lại, chẳng lẽ mình cảm giác sai rồi sao?

“Anh, ngươi đang nhìn cái gì thế?” Giọng nói mang theo trêu đùa vang lên, lúc này Lucia mới phát giác có vẻ cậu nhìn chằm chằm Arnold hơi lâu. Cậu giả vờ tự nhiên quay đầu, nhìn đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘đùng đùng’, thấp giọng đáp: “Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi.”

Ánh mắt quét đến vành tai ửng hồng của anh, tuy rằng biểu tình trên mặt Arnold không có gì thay đổi, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, săn sóc không tiếp tục truy hỏi, đúng lúc này nhóm Kỵ Sĩ cũng đem cơm tối nóng hổi tới, Arnold cầm ra một bộ bàn trà từ trong không gian ra, đặt ở trước mặt Lucia, sau đó tiếp nhận đồ ăn trong tay Kỵ Sĩ, dọn từng cái một lên trên bàn.

Sung sướng cùng Arnold dùng bữa tối xong, Lucia bắt đầu tinh thần sáng láng trò chuyện với người bên cạnh, nhưng chỉ sau chốc lát, cậu liên tiếp ngáp ba bốn cái, trong mắt cũng xuất hiện hơi nước. Nhìn một loạt Kỵ Sĩ còn đang trò chuyện khí thế ngất trời ở bên kia lửa trại, Lucia đứng lên, nói với Jocelyn và Sandy ngồi im lặng bên phải cậu: “Ta hơi mệt, đi nghỉ trước đây.”

Jocelyn và Sandy cũng cùng đứng lên, Jocelyn nói: “Thánh Tử đại nhân, thần đi cùng ngài.”

Sandy nhìn thoáng qua nhóm Kỵ Sĩ còn đang trò chuyện vui vẻ, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu nói, “Thần còn phải đợi một lát.”

Lucia nghe cũng không có ý kiến, hắn hiểu Sandy là đội trưởng đoàn Kỵ Sĩ, còn phải ở lại an bài và chỉ huy, hơn nữa phỏng chừng loại chuyện như gác đêm này còn phải làm gương, vì thế, cậu chỉ cười nói với Sandy, “Cẩn thận một chút, buổi tối nhớ chú ý giữ ấm.”

Lời của Lucia khiến khóe miệng Sandy hơi hơi giương lên, giọng ôn tồn “Vâng”.

Arnold không cần phải nói, tất nhiên Lucia ở chỗ nào, hắn liền đến chỗ đó. Ba người tới bên cạnh túi ngủ đã được Arnold chuẩn bị sẵn, Lucia bất lực nhìn cái lều trại bắt mắt ngay giữa loạt túi ngủ, tuy rằng cậu biết mình là Thánh Tử, được hưởng đặc quyền, nhưng Arnold cũng quá cẩn thận rồi, ngay cả lều trại mà cũng mang theo.

Ánh mắt chuyển qua chỗ túi ngủ, có hai hàng, mỗi hàng sáu cái, Lucia cảm giác có chỗ không thích hợp, bọn họ tổng cộng có mười bốn người, mà nơi này chỉ có mười hai cái túi ngủ, cậu ngủ trong lều, vẫn còn thiếu một cái túi ngủ a.

“Arnold, em thiếu một cái túi ngủ thì phải.”

“Không có, anh, lều trại này có thể cho hai người ngủ, tiện cho ta bảo vệ anh.” Arnold nói đương nhiên.

Arnold nói quá mức tự nhiên, phảng phất như đây là một chuyện hết sức bình thường, Lucia nhớ tới Arnold hiện tại đã là Đại Ma Đạo Sư không gian, so với mình còn cao hơn một bậc, hơn nữa, hôm nay cũng chính hắn bảo vệ cậu, như vậy xem ra Arnold nói rất có đạo lý.

Chỉ là vì sao cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ, tạm thời nghĩ không ra, Lucia cũng lười theo đuổi, cậu dẫn đầu đi vào trong lều, Arnold theo sát, Jocelyn thấy thế cũng định đi vào.

“Ngươi đi lấy ít nước cho anh rửa mặt đi, trong nhẫn không gian của ta không có nước.” Arnold thành khẩn nói với Jocelyn ở phía sau.

Jocelyn vốn định để cho Arnold đi lấy nước, bản thân ông đi vào hầu hạ Thánh Tử đại nhân, nhưng còn chưa mở miệng, thì đã nghe thấy giọng nói ôn hòa của Thánh Tử đại nhân vang lên, “Vậy Jocelyn liền đi lấy ít nước và một chút đồ ăn từ chỗ Pierre đi, Arnold cũng không biết ông ấy.”

Thánh Tử đại nhân đã nói, Jocelyn chỉ có thể phục tùng, yên lặng nhìn thoáng qua khuôn mặt cười sung sướng của Arnold, xoay người đi tìm Pierre….