Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 82: Trinh tiết khó giữ




Tiêu Viễn: “Công tử, chạy nhanh, chạy nhanh lên a!”

Long Huyền nghe tiếng réo gọi bên tai thì bực mình không thôi, hiện tại hắn đang thở đứt quảng, hít vào thì ít thở ra lại nhiều, kém chút mệt chết rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà đi trả lời lão Tiễu Viễn nữa.

Lại nói về phần Tiêu Viễn, trước đó khi hắn bị Long Huyền cùng Bạch lão thu phục, sau đó bị đưa vào trong ngọc châu trú ngụ gần mười ngày. Ở trong ngọc châu cũng rất thoải mái, chỉ có điều rất trống trải, khiến người ta ngột ngạt, chưa kể đến việc Tiêu Viễn mơ hồ cảm thấy trong ngọc châu này ngoài vị Bạch lão tiền bối thần bí kia, còn có gì đó rất đáng sợ làm hắn dù thoải mái nhưng tâm thần khó yên.

Mãi mới chờ được đến lúc đi ra ngoài thông khí, thì đã phải cuống cuồng bám theo Long Huyền chạy trối chết rồi. Hiện tại phía sau lưng của bọn hắn đang có một con lợn rừng đen hung hãn vô cùng đuổi sát không bỏ. Răng nanh của lợn rừng đen kéo dài, to lớn, mọc ngược lên, phần đầu của nó sắc nhọn vô cùng, hiển nhiên đây chính là vũ khí mạnh nhất của loài này. Mà hiện tại, thứ vũ khí kia đang chĩa thẳng vào sau mông Long Huyền, chỉ cách tầm hai mét là có thể nhét thẳng vào cửa hậu sinh học của hắn rồi.

Cũng chính vì vậy nên lão giả Tiêu Viễn mới giở giọng gấp gáp như thế. Bạch lão cũng đang phiêu phù bên cạnh, tâm tình lại chẳng có chút lo lắng nào, nghe kỹ thì có vẻ trong giọng nói còn mang theo chút cười trên nỗi đau của người khác.

“Tiểu tử cố lên, nếu không tấm thân đồng tử trong trắng của ngươi sẽ tiện nghi cho con lợn đằng sau đó. Ahh, hóa ra câu: tân tân khổ khổ trồng cải trắng, cuối cùng lại bị heo ủi, là cảm giác thế này sao? Tiểu Tiêu, có phải ta nên nổi giận chút không?” Bạch lão vuốt vuốt cằm nói.

Lão giả Tiêu Viên: ….

Long Huyền nổi gân xanh đầy đầu, hắn chạy như vậy suốt nửa canh giờ rồi, nếu như không phải thân thể sau khi được rèn đúc lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Lại thêm nữa, hắn vừa thành công mở ra được hai đạo huyệt khiếu dưới chân, thì sớm đã bị móng heo đạp chết rồi. Ừm, cũng có thể là là bị thông từ sau ra trước, lòi ruột mà chết. Vừa bị vấy bẩn, vừa chết thảm??!

Long Huyền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hình ảnh kia quá mức 18+, không phù hợp với đứa trẻ chín tuổi như hắn.

Suốt thời gian mười ngày, Long Huyền một đường đi về hướng bắc, rừng rậm ở nơi này rậm rạp, nguy hiểm giăng đầy. Chỗ này cũng không phải ở rìa sâm lâm gần Hoàng Phong thành mà Long Huyền từng đi qua nữa, lúc ở trên lưng yêu hạc Long Huyền sớm đã bị đưa vào chỗ sâu trong Hoàng Phong sơn mạch rồi.

Trong lúc này, Long Huyền cố gắng vận dụng toàn bộ khả năng thích nghi của bản thân, cùng một số kiến thức sinh tồn nơi hoang dã mà hắn cóp nhặt được ở kiếp trước. Chẳng qua, hoàn cảnh nơi này còn nguyên sơ hơn hắn tưởng, nơi nơi đều là độc vật, dã thú, đại yêu bao vây, dựa theo lời Bạch lão nói thì, đây chính là hoàn cảnh lý tưởng để bồi dưỡng cường giả a.

Nhưng có vẻ, hoàn cảnh lý tưởng này đối với Bạch lão mà nói, vẫn còn quá đơn điệu, y muốn có nhiều sự kích thích hơn, Bạch lão lại nói gì ấy mà, kích thích mới có thể đào móc tiềm lực, kích thích cực hạn mới có thể để con người vượt qua giới hạn của bản thân. Chỉ đáng thương cho tiểu Long Huyền, mỗi ngày đều phải trải qua trong hãi hùng, ban ngày thì bị đuổi giết, ban đêm không thể an giấc.

Tỷ như, những ngày đầu tiên, Long Huyền còn chưa quen thuộc sâm lâm, khó khăn lắm mới có thể tìm được quả dại để ăn lót dạ, mang bụng đói cồn cào lâm vào mộng đẹp. Sau nhiều lần chịu lạnh lẽo ngủ trên cây, lại vì ngã bầm dập mấy lần, Long Huyền quyết định nhóm lửa trên mặt đất rồi nghỉ ngơi.

Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, mỗi ngày Bạch lão chỉ cho phép hắn ngủ hai canh giờ, có lần Long Huyền quá mệt mỏi, ngủ nhiều hơn hai canh giờ, Bạch lão cũng chẳng đánh thức hắn, nhưng mà đến khi bị một con rết lớn bằng nắm tay muốn cưỡng hiếp cái miệng ăn cơm của hắn, thì mới giật mình bừng tỉnh, hoảng hồn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kết quả không thể ngủ tiếp được.

Mặc dù sau khi dùng nguyên liệu của ngũ tiên đan đúc tạo thân thể, Long Huyền cũng miễn nhiễm được rất nhiều loại nọc độc khác nhau, hơn nữa so với lúc chém giết bách túc ngô công thì con rết to bằng nắm tay này chẳng là gì cả. Nhưng dù là vậy, hắn chỉ cần nghĩ đến lúc mình ngủ thì cái miệng chưa từng có nụ hôn đầu của bản thân lọt vào nguy cơ bị cưỡng hiếp, Long Huyền chỉ thấy toàn thân run lẩy bẩy. Từ đó, mỗi đêm trước khi ngủ, tiểu Long Huyền lại có thêm một nỗi sợ hãi mang tên dirty-old-rết.

Càng làm cho Long Huyền sụp đổ hơn nữa là, tình cảnh hiểm nghèo hiện tại vốn không phải hắn tự tìm a, tên hung thủ đáng chém ngàn đao còn đang ở bên cạnh, hả hể cà khịa hắn kia mà.

Hơn một tuần ăn quả dại, Long Huyền thành công rình bắt được một con lợn rừng nhỏ, phá giới ăn mặn sau quảng thời gian dài ăn chay, kết quả hắn mượn nhờ cảm giác hạnh phúc cùng lực lượng bổ sung khi đó thành công khai phá hai đạo huyệt khiếu trên bàn chân. Chưa kịp phê pha thỏa mãn, chẳng biết Bạch lão làm cách nào tìm ra được lợn rừng đen mẹ dẫn tới, thế là có hoàn cảnh hiện tại.

Tiểu Long Huyền đáng thương vừa thoát khỏi ám ảnh của dirty-old-rết, hiện tại tiếp tục bị lợn mẹ nhằm vào. Hắn vô cùng nghi ngờ, con lợn rừng đen mẹ này, không phải hận hắn vì mất con, mà là chuyên môn thèm thân thể hắn a, bằng không tại sao lại cố chấp với cái mông của hắn như vậy.

Long Huyền dớm nước mắt, thanh niên hiện đại hơn hai mươi tuổi xuyên không như hắn, tâm tính sắp sụp đổ, nhìn về Bạch lão, thở dốc khó nhọc, nói: “Sư… sư phụ, hộc hộc… ta sắp… hết nổi… hộc, hộc… rồi!!!”

Tiêu Viễn vô cùng thương xót nhìn tiểu Long Huyền đáng thương, không thể nghĩ tới, trên đời vẫn còn khóa huấn luyện địa ngục đến như vậy, hắn thật sự rất lo lắng cứ đà này, Long Huyền không chết sớm cũng bị bức đến phát điên mất, đến khi đó không ai giúp hắn cứu hậu nhân rồi.

Bạch lão ở bên cạnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm đi tiểu tử, vi sư tin ngươi!” Ngừng chút Bạch lão lại bổ sung: “Ở mông có rất nhiều mạch máu, vết thương mau lành, vi sư cũng sẽ báo thù giúp ngươi!”

Long Huyền giận không kềm được, đây là lời mà con người nói ra được sao? Lương tâm đâu? Ngươi ỷ mình là linh hồn, không sợ bị tổn thương nên đắc ý có phải hay không? Ta bị thông rồi, trinh nữ đã hóa đàn bà, khi đó báo thù có ý nghĩa gì nữa, đáng hận a.

Long Huyền la to: “Heo mẹ tỷ tỷ… xin tha ta, tha ta đi, chạm vào trẻ vị thành niên, sẽ đi tù a!!!” Lời nói suôn sẻ, không hề thở dốc, không hề ngập ngừng. Đại sự liên quan đến trong sạch của bản thân, Long Huyền cũng chỉ có thể liều mạng.

“Gàoooooo!” Đáp lại hắn là một tiếng hú hung tợn của lợn rừng đen mẹ, trong suy nghĩ của nó, mặc dù không hiểu lời tên nhân loại trước mặt nói là gì, nhưng khả năng cao là đang cố tình trêu chọc mình.

Heo mẹ tỷ: Kẻ này… đáng chết!

Nửa canh giờ, luân phiên thi triển ra thừa phong bộ cùng với nhanh chân chạy băng đèo vượt suối, Long Huyền rốt cục đã đạt tới cực hạn của bản thân, trong khoảng khắc khi mà cái mông của mình cảm nhận được hơi thở từ mũi của lợn rừng đen mẹ phả vào, Long Huyền da đầu tê dại, cắn răng vận sức, cuối cùng thành công khai phá tiếp hai đạo khiếu huyệt trên bàn chân.

Trong sát na đó, cảm nhận lực lượng trong thân thể lập tức tăng vọt, Long Huyền cũng chẳng kịp vui mừng, vội vàng dập chân bắn mạnh lên cành cây cao mấy mét, để tránh đi cú húc trí mạng của lợn rừng đen mẹ đang đâm tới.

Thở gấp từng ngụm, toàn thân lông tơ của Long Huyền vẫn còn đang dựng ngược lên sau khi thoát khỏi cảnh hiểm tử hoàn sinh kia. Nhưng heo mẹ cũng còn chưa nguôi giận, thân cây lập tức bị nó húc cho nghiêng ngã, ở trên cành cây Long Huyền bị lay động cho đứng không vững. Còn chưa kịp nghĩ ra kế sách tiếp theo, Long Huyền lập tức cảm nhận được một trận mỏi mệt kéo tới, sức lực trong cơ thể tựa như quả bóng xì hơi, biến mất không thấy gì nữa.

Đây là điều dễ hiểu sau khi đột phá cực hạn của bản thân. Khi cơ thể bị dồn ép đến mức cực hạn, sẽ như lò so bị nén lại, khi sức nén không còn đủ để áp chế thì sẽ lập tức bị đẩy ngược mạnh hơn, cũng nhờ cỗ sức lực này giúp cho Long Huyền thành công đột phá, khai mở hai đạo huyệt khiếu tiếp theo. Nhưng hậu quả cũng lập tức bày ra, Long Huyền rơi vào trạng thái làm lạnh, cơ bắp trên người nhức mỏi rã rời, cần phải từ từ hồi phục mới nắm giữ được sức mạnh mới.

Chẳng bao lâu, thân cây lớn cần hai người đàn ông trưởng thành mới có thể ôm trọn đã bị lợn rừng đen mẹ phẫn nộ đẩy ngã, Long Huyền như chiếc lá tuyệt vọng rơi xuống trong cơn mưa bão, mông đít rơi xuống trước, bên dưới là cặp nanh vừa to, vừa dài, vừa cong, vừa cứng đang chĩa thẳng lên. Trước lúc bị cơn mệt mỏi hư ảo đưa em vào cơn mê, khóe mắt ẩm ướt, tâm niệm Long Huyền chỉ có một ý nghĩ: Xong, trinh tiết khó giữ a, heo mẹ tỷ, cầu ngài nhẹ nhàng chút, đây là lần đầu của ta!!!!

Ở bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ quá trình, Tiêu Viễn há hốc mồm, nửa ngày không nói nên lời, nét mặt hắn giật giật nhìn về phía Bạch lão, khó khăn lắm mới phát ra tiếng.

“Tu luyện… điên cuồng như vậy, sẽ không chết người chứ?”

Bạch lão nở nụ cười, trái với nét mặt trợn mắt hốc mồm của Tiêu Viễn thì y nhàn nhã hơn rất nhiều, nói.

“Ngươi mà không nhanh tay đi đỡ hắn, có lẽ sẽ chết thật đó!”

Tiêu Viễn còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, một phần là vì cách huấn luyện địa ngục của Bạch lão quá kinh hãi thế nhân, một phần là tốc độ tu luyện của Long Huyền làm hắn bị đả kích quá lớn. Thì ra tốc độ tu luyện của một người, có thể nhanh đến như vậy sao??? Tự hỏi qua đi, thấy thân thể chưa lớn hẳn của Long Huyền sắp bị xuyên thủ bởi heo rừng mẹ, Tiêu Viễn kịp thời đỡ được hắn.

Ở dưới mặt đất, lợn rừng mẹ đang hưng phấn vì sắp được trải nghiệm cảm giác sướng khoái khi trả thù hung thủ giết con mình thì chợt thấy Long Huyền lơ lửng trong không trung, điều này làm nó điên tiết rống to.

Heo mẹ tỷ: Cái gì đây, công sức đuổi bắt suốt nửa canh giờ của lão nương… ngươi mau rơi xuống a.

Đúng lúc này, nó cảm nhận được áp bách nặng tựa vạn cân, muốn đè nó thành thịt nát, thân thể nó chợt khụy xuống, toàn thân nhiếp nhiếp phát run, tinh thần hoảng loạn.

Bạch lão chỉ đơn giản là trừng mắt, một luồng hồn lực đánh sâu vào trong đầu của heo mẹ tỷ, nó chỉ là một dã thú, linh trí không cao, làm sao có thể kháng cự lại uy áp của Bạch lão cho được. Chẳng qua, Bạch lão từ đầu cũng chỉ là lợi dụng nó đến giúp Long Huyền đột phá cực hạn, thực lực hiện tại của Long Huyền không thể nào săn giết yêu thú, thôn phệ huyết nhục của bọn nó để khai khiếu, vậy thì chỉ có thể tăng thực lực lên bằng cách đột phá cực hạn của thân thể.

Hiện tại, heo mẹ tỷ xem như là lập công lớn, Bạch lão đương nhiên sẽ không giết nó, nhưng trước khi thả nó đi, cũng cần cho chút giáo huấn mới được, dù sao nó từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm cái mông của tiểu đồ đệ nhà mình… Hừm khoan, cái này gọi là công tội bù nhau sao, vậy thì làm như thế đi.

Ý thức của heo mẹ tỷ lâm vào mê man, ban đầu toàn thân còn đang sợ hãi muốn ngất, chẳng hiểu sao, chỉ một lúc sau, heo mẹ tỷ bắt đầu thở phì phò gấp rút, nhiều lần gào rống đứt quảng, làm cho người ta không nỡ nghe.

Bạch lão làm xong cũng không lưu lại nữa, bởi vì âm thanh này, có chút dọa người, y cảm thấy hình như mình hơi quá tay, cho nên lập tức nhập vào trong ngọc châu ngăn cách với thế giới bên ngoài, Tiêu Viễn đương nhiên cũng bị âm thanh dị dạng của heo mẹ tỷ hù sợ, lập tức trốn theo, chỉ để lại một mình Long Huyền hôn mê dựa trên thân cây.

Phía bên này, heo mẹ vẫn còn đang bị ảo cảnh của Bạch lão cuốn lấy, âm thanh gào rống chưa từng ngừng, nét mặt heo rừng đen mẹ chẳng hiểu sao lại có chút màu hồng phấn, chẳng ai biết được trong ảo cảnh kia nó đã trải qua điều gì.

. . .

Những nhà heo học đời sau đã làm nghiên cứu, trong phim con heo, những diễn viên như nữ heo chính, nam heo phụ thường sẽ biểu hiện giống heo mẹ tỷ lúc này, toàn thân uốn éo không khống chế được, gào hú không ngừng, chẳng biết là đang khó chịu hay sảng khoái. Các nhà heo học còn cho biết thêm, âm thanh này có thể lây nhiễm tác động đến người khác… tóm lại, hậu quả rất đáng sợ, có thể khiến tay phải, hoặc tay trái của người nghe không thể tự chủ!

. . . . .

. . . . .

Qua hồi lâu, heo mẹ tỷ đã tỉnh lại từ trong cơn mê, biểu hiện của nó vừa thỏa mãn, vừa lưu luyến, có lẽ trong suốt cuộc đời làm heo này của nó, đây là lần sáng khoái nhất. Sự thù hận vừa nãy, đã bị cảm giác vui vẻ lâm ly thay thế, nó định thần lại, đứng dậy nhìn về phía Long Huyền còn đang hôn mê kia.

Heo mẹ tỷ: Những soái heo vừa nãy, vừa mạnh, vừa dai… nếu không, ta lại ủi tiểu tử này một lần nữa??? Biết đâu…!!!

Lắc lắc đầu, có lẽ là nhớ lại uy áp đáng sợ của Bạch lão, cũng có thể là trong thời gian ngắn không thể chịu được ảo cảnh đáng sợ như ban nãy nữa, trên mặt heo mẹ tỷ lộ ra nét kiêng kị rất nhân cách hóa, tự nói với mình: Làm heo không nên quá tham lam, mạng sống mới là quan trọng nhất!!!

Sau đó nó hướng về phía Long Huyền gào lớn một tiếng lấy lệ, bảo tồn tôn nghiêm của heo, sau đó quay mông, hất hất cái đuôi, khập khiêng rời đi.

. . .

P/s: Các đạo hữu ah, như trong bài giới thiệu, thật sự để lên khung dàn cho truyện này ta đã chuẩn bị rất lâu, rất nhiều thời gian, nhưng vì kinh nghiệm còn thiếu nên đôi khi câu chữ lúc ban đầu, chưa thể bộc lộ hết những gì bản thân muốn viết.

Nói chính xác hơn chính là tính cách và các tuyến nhân vật, trước đó vì bối cảnh truyện cùng thế giới còn quá mông lung, do vậy hơi khó cho ta trong việc phác họa ra một con người hoàn chỉnh, tính cách của hắn, sở thích của hắn, suy nghĩ của hắn mới là trọng yếu nhất, là linh hồn của cả một nhân vật. Đến khi ta nhận ra điều này, đã viết ra gần 20 vạn chữ rồi.

Đây là điều mà ta tiếc nuối nhất trong 20 vạn chữ phía trước, nhưng… ta đến chương hiện tại, ta có thể thấy được bản thân càng ngày càng đầu nhập vào cốt truyện, cũng hy vọng càng ngày càng tốt hơn để nội dung trở nên lôi cuốn, mong được mọi người ủng hộ nha!!!!

Ta nói cái gì ấy mà, tỷ như tiền a… loại vật này, hãy ném vào mặt con tác đi!!!

Momo: 0339288913 (Do Hoang Long)

STK ngân hàng BIDV : 65010002629542