Luân Hồi

Chương 4: Kế hoạch hoa quả khởi động




Đông đi xuân tới, xuân đi hạ tới.

Bây giờ là tháng bảy năm 1985, đám ve sầu trên cây còn đang cất tiếng kêu râm ran, tiểu tử Trương Lam đã được một tuổi rưỡi. Trong khi những đứa trẻ nhà người ta còn đang thất tha thất thểu tập đi thì Trương Lam đã khiến cho cả thôn tán loạn. Bởi vì những thứ hắn ăn đều là đám trứng chim tinh khiết không ô nhiễm, tuyệt đối không cần phải lo lắng sẽ sinh bệnh, cũng không cần phải lo lắng vì thiếu chất mà bị suy dinh dưỡng. Nhìn Trương Lam không giống như một đứa trẻ mới được một tuổi mà giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy. Từ sau khi tiểu tử kia được sinh ra, cũng chưa từng bị bệnh gì, thân thể tốt đến thần kỳ. Khi vừa mới lớn được một chút thì mỗi ngày đều chạy bộ để rèn luyện thân thể. Điều này khiến cho người trong thôn đều cảm thấy kỳ lạ.

Nhà của Trương Lam rất lớn, những nhà ở nông thôn đều rất rộng rãi, mọi nhà đều có sân. Nhà Trương Lam dài ba mươi thước rộng gần bốn mươi thước. So với những cái chuồng chim câu trong thành phố bây giờ thì đây cũng được coi là một cái biệt thự. Đương nhiên, ở nông thôn mà nói thì chỉ có thể coi là bình thường, những nhà lớn hơn nhà hắn có rất nhiều. Nhà hắn có năm gian nhà ngói, ba gian tầng hầm, còn cả hai gian nhà ngang nữa. Tuyệt đối không cần phải lo không đủ dùng. Xung quanh sân nhà đều là cây, mùa hè cũng không cần lo lắng mặt trời nóng nực, có bóng râm che kín.

Trương Tông Quân, cha của Trương Lam là tiểu đội trưởng trong đội sản xuất của thôn, đồng thời cũng là kỹ sư điện trong thôn. Nhưng mà vừa mới lắp mạch điện xong, điện cung cấp còn chưa đủ, vài ngày không có điện hoặc là nửa đêm mất điện cũng đều là những chuyện rất bình thường. Mẹ hắn là Dương Chi, là một người phụ nữ rất bình thường trong nông thôn, nhưng mà rất tốt bụng, hòa thuận. Quan hệ rất tốt đối với hàng xóm láng giềng, là người nội trợ đảm đang của cha.

Trương Lam hơi giật mình ngồi trên một tảng đá ở bờ sông, chân hơi chấm xuống nước một chút. Hiện tại đã có lê và táo trưởng thành, có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình được rồi. Nhưng mà vấn đề mấu chốt chính là nói chuyện với cha như thế nào. Chẳng lẽ cứ trực tiếp đến trước mặt cha rồi nói.

- Cha, thật ra con là người từ tương lai trọng sinh về. Cha nghe theo con chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Nghĩ đến đây Trương Lam không khỏi rùng mình một cái. Đến lúc đó chưa cần biết ngài có nghe lời của mình hay không, nhưng mà phỏng chừng chính mình sẽ bị xem như bị rồi loạn thần kinh. Nếu như mà không được, có lẽ mình sẽ hiển lộ cho họ thấy một chút sự bất phàm của mình, như vậy thì lực thuyết phục cũng lớn hơn.

Nghĩ đến liền làm, nếu đã quyết định, vậy thì cố gắng đi làm cho xong. Về phần các loại khó khăn có thể xảy ra hắn không hề để ý. Hắn không tin bằng vào kinh nghiệm sống 25 năm của mình mà không thể thuyết phục được cha? Làm sao lại như vậy được.

Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, cha hắn đang nghe radio, mẹ hắn thì nhanh nhẹn thu dọn, vừa thu dọn vừa lải nhải.

- Anh nói xem, năm nay chúng ta được mùa, thu hoạch được bao nhiêu hoa quả như vậy, anh nói xem bây giờ phải là thế nào? Quanh năm suốt tháng chỉ trông cậy vào chỗ ruộng đất này, trong nhà cũng không cần phải lo cái ăn, nhưng mà bây giờ mất mùa thì phải làm thế nào?

Ân? Trương Lam sửng sốt, ban ngày còn đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, bây giờ cơ hội đã tới rồi? Chẳng lẽ kiếp trước luôn xui xẻo, sang kiếp này lại bắt đầu thuận lợi đi lên sao?

- Anh cũng lo.

Cha hắn nói.

- Nhưng mà em xem chúng ta có thể làm cái gì đâu, nhà xưởng cũng không có. Mà sau này kể cả có nhà xưởng nhưng muốn đi vào làm công nhân cũng không phải nói đi vào là có thể đi được.

- Cái vị bạn học của anh làm ở trong ngân hàng kia, Chính là Lý Ngọc Dân, còn có Lạc Sĩ Hợp làm ở bưu cục gì đó, anh không thể tìm họ để nghĩ biện pháp sao?

- Không dễ dàng gì, bọn họ cũng phải gánh vác gia đình của bọn họ, đón người nhà họ vào. Nói tiếp kể cả có cơ hội thì cũng không tới phiên chúng ta. Loại chuyện này không có tiền thì không thể làm được.

- Cũng đúng.

Mẹ hắn thở dài.

- Cha, mẹ, con có biện pháp.

Trương Lam mở miệng.

- Đi ra chỗ khác, người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì.

Mẹ hắn dở khóc dở cười. Một đứa trẻ mới hơn một tuổi thì có thể có biện pháp gì.

- Mẹ, con không gây chuyện, con thật sự có biện pháp.

Trương Lam buồn bực một trận, làm sao mà chính mình nói chuyện lại không có ai tin chứ.

- Ồ, nói xem, con có biện pháp gì?

Cha hắn vui vẻ, trêu chọc hắn một chút cũng không tệ.

- Xem hai cha con anh, thật đúng là vớ vẩn.

Mẹ Trương Lam có chút không vui.

- Một đứa trẻ mới một tuổi tưỡi, ngay cả ra khỏi thôn cũng chưa có đi được vài lần, anh có thể trông cậy nó có biện pháp gì tốt đây?

- Cứ nghe xem nó nói như thế nào đã.

Con mình rất hiểu chuyện, lại thông minh, Trương Tông Quân nhàn rỗi vô sự, trêu chọc đứa con cũng là một hoạt động giải trí tốt. Dù sao thì trời cũng đang mưa không làm được chuyện gì, cũng đang nhàn rỗi, trêu nó tìm chuyện vui cũng tốt.

- Ừ? Được rồi, vậy nghe nhi tử bảo bối của chúng ta một chút xem, nó có thể có biện pháp gì tốt, nếu nói được thì mẹ sẽ thưởng cho, còn nói không được thì mẹ sẽ đánh vào mông con.

Mẹ Trương Lam cũng vui vẻ, đứa nhỏ này thông minh thì thật thông minh, nhưng mà cũng rất quật cường. Chỉ cần nó muốn nói, ngươi lại không cho hắn nói, nó sẽ không để yên cho ngươi, không cho nó nói tuyệt đối nó sẽ không cho ngươi yên ổn.

Khụ khụ, Trương Lam hắng giọng một cái, không có nói thẳng ra ý nghĩ của chính mình mà là hướng tới chỗ cha hắn hỏi.

- Cha, cha cảm thấy ngoài việc làm công nhân ở nhà xưởng ra thì cha còn có thể làm gì?

- Ân?

Trương Tông Quân sửng sốt.

- Còn có thể làm gì à? Ta có khả năng thụ phấn cho cây ăn quả, làm ruộng ta cũng không ngại, còn có thể làm kỹ sư sửa chữa điện nữa.

Nói đến đây hắn có vẻ tự hào.

- Ta chính là người duy nhất có bằng trung học khoa kỹ sư điện ở trong thôn chúng ta.

- Thôi đi.

Trương Lam dè bỉu đối với việc khoe khoang của cha hắn.

- Bằng cấp trung học gì, chỉ là một kỹ sư vườn, cũng không phải là chính thức.

- Tiểu tử, có phải con đang ngứa da hay không?

Cha hắn bị chọc đúng chỗ đau, có chút thẹn quá hóa giận.

- Nói mau, con có biện pháp gì, bằng không thì cẩn thận cái mông của con nở hoa bây giờ.

- Ồ.

Tiểu tử Trương Lam vừa thấy tình thế không ổn, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

- Cha, người nói xem. Ngoại trừ lương thực ra thì chúng ta còn làm ra cái gì nữa?

- Còn làm ra cái gì nữa à?

Cha hắn có chút nghi hoăc.

- Ngoại trừ lương thực ra thì còn có thể làm ra cái gì. Làm ra tảng đá đúng không?

Khụ khụ.

Trương Lam không biết nói gì.

- Ngoại trừ lương thực và tảng đá ra…Còn có cái gì nữa?

- Con muốn nói đến là táo.

Mẹ hắn một mực ở bên cạnh xem náo nhiệt, chúng kiến tình huống không ổn, con trai bảo bối của mình sắp sửa ăn đòn, nhanh chóng tiếp lời.

- Dạ! không chỉ là táo mà còn cả lê.

Trương Lam trả lời.

- Trong thôn của chúng ta thì trồng táo là nhiều nhất, nhưng mà cha mẹ cũng không nghĩ tới, kỳ thật trong trấn của chúng ta trồng nhiều nhất chính là lê. Mà ba loại hoa quả trồng nhiều nhất trong trấn chúng ta chính là lê, táo và sơn tra.

- Vậy thì sao?

Cha và mẹ hắn cùng đồng thanh hỏi.

Khụ Khụ.

Trương Lam thiếu chút nữa thì bị sặc nước miếng của chính mà. Đã nói như vậy rồi mà cha mẹ vẫn còn chưa hiểu sao.

- Những thứ này đều có thể biến thành tiền được.

Trương Lam bắt đầu giải thích.

- Trấn của chúng ta nhiều hoa quả như vậy, nếu vận chuyển ra ngoài bán đi vậy thì sẽ được bao nhiêu tiền?

- Như vậy có được không?

Mẹ hắn có chút chần chờ.

- Mấy thứ này đều có thể bị cục nông sản của huyện thu mất. Bọn họ nói là nếu tự mình bán ra thì có nghĩa là đầu cơ trục lợi, đi theo chủ nghĩa tư bản.

- Cha mẹ cả ngày nghe radio mà lại nghe những thứ gì vậy?

Trương Lam có vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Không nghe radio đã nói là cho phép tư nhân buôn bán sao. Chỉ cần thuê người không cao hơn tám tiếng sẽ không tính là chủ nghía tư bản. Vẫn là xã hội chủ nghĩa. Trong radio đã nói tất cả, kinh tế tư hữu chính là bổ sung cho nên kinh tế toàn quốc.

- Vậy sao? Em có nghe thấy như vậy không? Làm sao anh lại không có chút ấn tượng nào đây?

Cha hắn hỏi mẹ hắn.

- Hình như là cũng có chuyện như vậy, trước đây ở trên radio hình như cũng đã nói như vậy.

Mẹ hắn chần chờ một chút rồi đáp lại.

- Nhưng mà, chúng ta vận chuyển ra ngoài như thế nào, vận chuyển đến nơi nào, chúng ta bán cho ai?

Rõ ràng là cha hắn đã có chút động tâm.

- Vấn đề vận chuyện thì rất dễ xử lý, chúng ta tìm đội vận chuyển của huyện là được, bọn họ có thể vận chuyển thuê. Về phần bán ở nơi nào, chúng ta cũng không đi quá xa, đi Tế Nam là được, ngay trong nội tỉnh, một ngày là đến.

Trương Lam nói.

- Tế Nam lớn như vậy, vận chuyển đến đâu thì thích hợp. Tiếp nữa là chúng ta cũng chưa từng đến đó?

Mẹ của hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Cũng khó trách, mẹ hắn rất nhát. Trước kia đã có chuyện, cha hắn bế hắn đi ra ngoài chơi, để mẹ hắn ở nhà một mình. Kết quả là mẹ hắn sợ hãi không dám đi xuống nhấc cái ấm đanng đun nước xuống, khiến cho cái ấm để trên bếp bị cháy mất. Cũng vì mẹ hắn không có gan nên tầm nhìn rất hạn hẹp.

- Lúc trước khi nghe radio, con có nghe thấy rằng ở cửa vào Tế Nam bên kia có rất nhiều người mua bán hoa quả. Chính phủ chuẩn bị xây một cái chợ bán sỉ hoa quả ở bên đó. Hiện tại cái gì cũng đều thiếu, chúng ta đem hoa quả sang bán ở bên đó, nhất định có thể kiếm tiền.

Trương Lam đang nói dối, kỳ thật hắn chỉ nhớ là cái chợ bán sỉ hoa quả ở Tế Nam kia được xây dựng vào năm 1986, bây giờ mới là năm 1985 khẳng định là ở bên kia có rất nhiều người mua hoa quả bên này, bằng không thì cũng không thể xây dựng một cái chợ bán sỉ ở đó được.

- Thật sự?

Cha hắn trừng to mắt hỏi.

- Thật.

Trương Lam cố gắng mở to đôi mắt ngây thơ của mình để tăng thêm phần đáng yêu, hung hăng gật đầu khẳng định.

- Con nghe được lúc nào?

Cha hắn tỏ vẻ hoài nghi.

- Chính là trưa hôm trước, khi mọi người ra ngoài hết, con ở nhà đã nghe được.

Trương lam mở to mắt nói dối, kỳ thật hắn cũng không có nghe được cái gì.

- Ồ.

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau.

- Nhưng lấy tiền từ đâu ra?

- Tiền hoa quả thì dễ xử lý rồi. Chúng ta có thể lấy hoa quả trước, trả tiền sau, trước tiên cứ ghi nợ là được. Ở trong trấn chúng ta có rất nhiều hoa quả, đều không bán hết được, có khi chúng ta lấy đi bọn họ còn phải cảm tạ chúng ta. Về phần phí vận chuyển, chúng ta có thể vay ngân hàng. Không phải là vài ngày trước bác lý còn tới nhà động viên chúng ta vay tiền sao. Lúc ấy cha không đồng ý. Bây giờ chúng ta đến vay là được.

- Ta cảm thấy nhà mình mất mùa cũng không bằng mắc nợ người ta.

Mẹ hắn do dự nói.

Hai người rõ ràng có chút động tâm, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.

- Không đúng, nói như vậy chẳng phải là chúng ta đã tin lời tiểu tử này rồi sao.

- Chẳng lẽ hai người không biết con của hai người là thiên tài sao?

Đứa con ngây thơ vỗ ngực hỏi ngược lại.

Ách.

Rõ ràng là cha mẹ của hắn còn chưa thích ứng đối với biểu hiện này của một đứa trẻ. Làm gì có đứa trẻ nào mới có hơn một tuổi mà còn thông minh hơn cả cha mẹ như hắn. Chênh lệch cũng quá lớn đi.

- Chẳng lẽ con của chúng ta chính là thiên tài?

Trong mắt hai người thoáng hiện lên vấn đề này, lập tức lại lẳng lặng gật gật đầu. Xem ra đúng là như vậy. Con của mình đúng là một thiên tài không thể nghi ngờ gì, không biết là trời phật phù hộ như thế nào mà một thiên tài lại đến nhà chúng ta.

Xem ra tổ tiên của chúng ta thật là linh thiêng, ngày mai chúng ta phải mua tiền giấy ra thắp hương mới được. Trong lòng cha hắn hung tợn nghĩ.

- Nếu không thì tối hôm nay hai chúng ta tiếp tục thương lượng một chút?

Mẹ hắn chần chờ hỏi ý kiến cha hắn.

- Được, vậy chúng ta liền thương lượng một chút.

Cha hắn gật gật đầu.

Trương Lam mừng thầm trong lòng, rốt cục thì kế hoạch cũng có thể bắt đầu, cố lên!