Lục Địa Huyền Bí

Chương 3: Hắc ám giả thuật sư




Hòn Đá Triết Gia là một đạo cụ thần bí nhất của người chơi hệ Giả Kim Thuật. Đó là đạo cụ xuất hiện trong nhiều truyền thuyết xa xưa, được nhắc đến trong các câu chuyện thần bí, huyền thoại. Nghe nói người nào sở hữu Hòn Đá Triết Gia sẽ tạo ra mọi vật chất, chữa lành tất cả bệnh tật, thắp sáng mọi sự tăm tối. Quan trọng hơn là hồi sinh người chết và giữ chìa khóa của sự bất tử.

Là một Nhà Giả Kim Thuật, Bạch Sát cũng không ngoại lệ, niềm say mê với Hòn Đá Triết Gia không lúc nào là dừng lại. Không chỉ hắn mà tất cả các Nhà Giả Kim Thuật đều ao ước có được nó dù chỉ một lần.

“Ta cầm nó được chứ?” Hắn hỏi.

“Tất nhiên, nó là của ngươi. Nhưng ngươi định ăn mặc thế kia sao? Những món đồ khác của ngươi đâu?”

“Cái này không cần phải nhắc” Hắn cười lớn.

Ngay sau đó, trên người của Bạch Sát một hào quang nhè nhẹ phát ra. Bộ đồ hoàn toàn mới được hắn trang bị trên người,

“Áo Griffin, Mũ Dạ Huyền, Giày Hiri. Sách Flame, Dây Chuyền Thập Tự, Găng Tay Hamet không ngờ có người cũng thu thập được đủ mấy món này. Chả trách hắn lại bảo ta mang món đồ này cho ngươi.”

“Quá khen, quá khen. Sau chuyện này phiền ngươi chuyển lời cảm tạ của ta với hắn, nói với hắn Bạch Sát ta nghi nhớ trong lòng. Giờ có thể đưa cho ta Hòn Đá Triết Gia được rồi.”

Shỉro Koyuki nghe vậy cũng không làm khó. Cổ tay hơi động viên đá lao vút về hướng Bạch Sát rồi nằm gọn trong tay gã.

Viên đá tới tay, Bạch Sát liền vận sức bóp mạnh. Từ viên đá những hạt bụi hồng theo tay rơi dần xuống dưới đất, nơi gã đang đứng.

“Ngươi làm trò gì vậy?”

Bên phải Shiro Koyuki, một Cơ Giáp Sư thấy vậy gay gắt nói. Phải biết rằng, giá trị của một Hòn Đá Triết Gia là rất lớn, vậy mà lại bị tên nhặt rác vớ vẩn bóp nát trong lòng bàn tay.

“Neko, không được thất thố, quan sát phía dưới hắn kìa.”

Chỉ thấy dưới chân Bạch Sát không biết đã xuất hiện một trận đồ ma pháp lục tinh từ bao giờ. Từng hạt bụi của Hòn Đá Triết Gia khi tiếp xúc với trận đồ liền tự động tổ hợp lại theo từng đường nét trên đó.

Chỉ it phút sau, những đường nét đã được nối lại bằng những hạt bụi hồng. Cả trận đồ bắt đầu sáng rực, một luồng hắc khí từ phía dưới bắt đầu sản sinh như những chiếc xúc tu, chúng bám chặt vào người Bạch Sát.

Trên cơ thể, cả 5 món đồ mà Shiro Koyuki nhận diện lúc trước: Áo Griffin, Mũ Dạ Huyền, Giày Hiri. Sách Flame, Dây Chuyền Thập Tự, Găng Tay Hamet cũng bắt đầu cộng hưởng, phát ra từng luồng hắc khí đan xen lẫn nhau rồi tan tan vỡ thành những hạt bụi hòa vào xung quanh. Chẳng mấy chốc cả người Bạch Sát đã bị bao phủ bởi môt cái kén màu đen.

“Hắn bị sao vậy?”

Neko không khỏi bật thốt trước những gì biến đổi trước mắt.

“Hắn ta đang chuyển chức.”

“Vậy sao hắn ta phải,..”

“Mau nhìn kìa, hắn ta sắp phá kén rồi.”

Shiro Koyuki cắt ngang lời nói còn đang giang dở của Neko. Hướng ánh mắt trở lại Bạch Sát, vỏ kén bao lúc này đã bắt đầu có đấu hiệu bị phá vỡ, các vết nứt chạy ngang dọc. Qua những vết nứt có thể thấy được những luồng ánh sáng đỏ yêu dị đang đần đần phát ra.

Răc! Rắc! Rắc!

Tiếng vỏ kén sụp đổ, Bạch Sát cũng từ đó bước ra, trên người được bao kín bởi Áo Griffin dài tới tận chân bó sát vào người bởi các sợi đai nhỏ. Bên hông dắt theo Cuốn Sách Flame lớn, trước ngực chính là Dây Truyền Thập Tự, đôi Bao Tay Hamet lúc này một bên nắm chắc Hòn Đá Triết Gia, đội trên đầu là Chiếc Mũ Dạ Huyền chùm kín khuôn mặt.

Không khó để nhận ra những trang bị lúc trước tưởng bị phá hủy nay đều được phục dựng lại y hêt không khác một chút nào. Giơ tay nhấc chân nhìn ngắm thành quả mình, Bạch Sát cười dài cùng chung với hắn là sự hoan hỉ của những người đồng đôi bên cạnh, thi nhau chúc tụng gã, nhất tề đồng thanh:

“Chúc mừng đoàn trưởng chuyển chức thành công.”

Trái ngược với vẻ hào hứng, phía đối diện, những con người bọc trong những bộ Cơ Giáp đều giữ thái độ im lặng y hệt như những cỗ máy. Thật lâu sau Shiro Koyuki mới lãnh đạm, nói:

“Hắc Ám Giả Thuật Sư. Chúc mừng! Chúc mừng!”

Hướng ánh mắt về Đoàn Cơ Giáp Sư, Bạch Sát cảm tạ:

“Cảm ơn ngươi lần này!” 

Hơi ngưng như thể suy tư, Bạch Sát nói:

“Món đồ mà ngươi muốn phục hồi là gì?”

Vẫn lãnh đạm như trước, Shiro Koyuki quả thực là một con người tẻ nhạt.

“Phải ít phút nữa nó mới đến đây. Trong thời gian này ngươi hẳn nên lấy viên hạch tâm Dung Nham Thú kia đi.”

“Ồ, chuyện đó hẳn là vậy rồi.”

Bạch Sát quay đầu, hướng về phía Dung Nham Thú đi đến. Đứng trước lớp khung rắn chắc như thiết thạch. Bàn tay hắn khẽ mở, một luồng ánh sáng đỏ tươi bắt đầu lan tỏa sau đó hội tụ lại thành một trận hình ma pháp lục tinh cỡ nhỏ ngay trước bàn tay. Miệng gã khẽ hô:

“Phân Rã Vật Chất.”

Trận hình ma pháp ở lòng bàn tay bắt đầu xoay tròn, một phân hai, hai phân ba rồi lần lượt đánh thẳng vào lớp vỏ Dung Nham Thú sau đó bất động.

Phía Đoàn Cơ Giáp Sư, từ lúc Bạch Sát bắt đầu hành động thì mọi thao tác của hắn đều được chú ý, không một giây rời mắt. Nako bên cạnh Shiro Koyuki nhỏ giọng thì thầm:

“Hắn ta có làm được không vậy?”

Không chút suy tư, Shiro Koyuki vẫn lãnh đam, nói:

“Chờ xem thế nào. Nếu như hắn đã không có khả năng lấy được hạch tâm của Dung Nham Thú thì vật kia coi như tặng hắn”

“Lần đầu tư này quả thật quá mong manh.”

“Mong manh? Chúng ta chỉ có một cơ hội, dù tin hay không thì hắn là cơ hội của chúng ta. Nếu thành công thì không nói làm gì nhưng nếu thất bại thì hắn sẽ nợ chúng ta một món nợ nhân tình. Phần nhân tình này rất có giá.”

“Đáng giá vậy sao?”

“Có nhiều chuyện ngươi không hiểu được đâu. Đợi sau này ngươi khác hiểu những gì ta nói. Không cần lo lắng, nhìn xem, không phải hắn ta lấy được rồi sao, báo Đội 2 mang món đồ kia tớ đi”

“Rõ Đội Trưởng!”

Lúc này, những gì Bạch Sát đang làm quả thực như một phép màu. Chỉ huy động đôi tay có ít phút mà lớp vỏ bền chắc của Dung Nham Thú đã bị phá vỡ.

Từng dòng dung nham nóng chảy từ hạch tâm con vật tràn ra nền đất kêu xèo xèo. Đợi khi phần chất lỏng đó chảy hết, một ánh sáng đỏ từ bên trong chiếu thẳng ra bên ngoài, chiếu thẳng vào bộ đồ đen kịt của Bạch Sát, nó đỏ rực, yêu dị.

Tay Bạch Sát lần nữa động, cánh tay trực tiếp thọc thẳng vào bên trong cái hốc hắn vừa tạo và lôi ra một viên đá lớn đỏ rực. Đây chính là hạch tâm của Dung Nham Thú cấp bảy, vật hằng mơ ước của những Triệu Hồi Sư Hỏa Hệ.

Cầm viên hạch tâm trên tay, sự nóng bức là thứ đầu tiên mà Bạch Sát cảm nhận được. Hơi nóng phả ra thật sự rất mãnh liệt, năng lượng đó dường như xuyên qua tất cả lớp bao bọc bên ngoài mà trực tiếp thiêu đốt hắn. Bàn tay khẽ vẫy, một chiếc hộp thủy tinh trong suốt hiện ra trên tay, như có một sự liên kết từ trước, một luồng hấp lực từ cả hai đồ vật bắt đầu sản sinh cộng hưởng hút lấy nhau, trong tích tắc viên hạch tâm đã nằm gọn lỏn trong chiếc hộp, phát ra từng luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt.

Ánh mắt hướng về đoàn Cơ Giáp Sư, Bạch Sát cầm chiếc hộp chìa ra. To giọng nói:

“Thực lực bằng này đủ để hoàn tất nhiệm vụ của các người chưa.”

Đột nhiên đi, đột nhiên lấy, đột nhiên nói. Một loạt hành động vừa rồi của Bạch Sát làm người xung quanh khó hiểu, đến những thành viên đoàn đội của hắn cũng ngây ra mờ mịt. Có thể hiểu chắc cũng chỉ có Shiro Koyuki hay biết một chút là Nako mà thôi. Lãnh đạm đáp lại Bạch Sát, Shiro Koyuki nói:

“Ta cũng không biết! Những nếu Hắc Ám Giả Thuật Sư mà không sửa được thì không ai có thể sửa được.”

“Vậy sao, ta nên vinh dự hay cảm thấy hổ thẹn đây.”

“Thử mới biết được. Vừa đúng lúc, món đồ mà ngươi cần sửa đã tới nơi”

“Đâu? Sao ta không thấy?”

“Trên đầu của ngươi ý! Nhìn lên trên đi!”

Không chỉ Bạch Sát, tất cả những ai có mặt trên chiến trường lúc này đều dừng mọi động tác để nhìn lên trên bầu trời. Bầu trời vẫn còn sáng sủa lúc trước giờ này tối om, “nó” đần bị một thứ gì đó to lớn xâm chiếm.

“Đây là cái gì?”

Hàng loạt câu hỏi cần người để giải đáp, mà người có thể giải đáp lúc này lại là một trong số nhóm ăn mày phía rìa chiến trường. Bạch Sát nhìn nó, miệng bật thốt:

“Chiến Hạm Huyền Vũ, đến tột cùng là vật gì mà cần đến Chiến Hạm Huyền Vũ hộ tống đến tận đây?”

Ngưng mắt nhìn chiến hạm to lớn bao phủ kín bầu trời, Bạch Sát không khỏi hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ. Có thể điều động một chiến hạm như vậy thì đây là đại sự bậc nào.

Nhìn về Shiro Koyuki, người khỏi xướng sự việc, Bạch Sát nghi hoặc hỏi:

“Đến cùng là thứ gì?”

“Ta không biết, ta chỉ nhận nhiệm vụ hộ tống mà thôi.”

“Vậy! Nó đâu? Món đồ đó đâu?”

Lông mày chút nhíu, Shiro Koyuki cũng nhìn trời, khóe môi hơi cong, cô nói:

“Đến rồi đấy. Bạch Sát, phiền ngươi di chuyển ra chỗ khác. Không ngươi sẽ chết mà không biết tại sao đâu.”

Bất giác nhìn theo hướng của Shiro Koyuki, hắn không khỏi trừng lớn mắt, rủa ầm lên.

“Khốn kiếp, chơi trò gì kì vậy. Mọi người lui ra sau ngay.”

“Rõ.”

Vừa dứt lời một vật gì đó to lớn đã rơi thẳng xuống chỗ Bạch Sát vừa đứng, chỉ cách hắn lúc này đúng 1m. Kình lực của vụ va chạm tạo một xung động cực lớn ép tất cả thối lui cả chục bước. Mà người chịu ảnh hưởng nhiều nhất lại chính là Bạch Sát, hắn thị thổi cho ngã nhào lăn quay ra đất, quần áo rối tung cả lên.

Trông hắn ta lúc này có khác gì tên ăn mày lúc trước là bao!

“Khốn kiếp, cô chơi trò gì kì vậy. Tôi mà chết thì không có ai sửa nó cho cô đâu”

“Nhưng ngươi đâu có chết đâu.”

“Cô...”

Á khẩu không biết dùng từ gì đáp lại, Bạch Sát phủi đi lớp bụi đất nhầy nhụa trên người, bước từng bước về cái thứ suýt giết chết hắn.

“Là nó đây sao?”

“Đúng vậy, đấy chính là thứ mà ngươi phải sửa.”

Thứ trước mặt hắn không phải cái gì khác mà là một cây búa. Một cây búa to khổng lồ, cao ngang người không biết có phải do vụ va chạm khi thả từ trên cao xuống không mà mặt bùa lúc này chằng chịt những đường nứt nẻ. Những rãnh sâu khá lớn chẻ dọc phần thân, chỗ lồi chỗ lõm quả thực trông thật xấu xí.

Bỏ qua những khúc mắc trước. Bàn tay hắn hơi tụ, một vòng ma pháp đỏ ẩn hiện trên trước bàn tay, miệng hắn lẩm nhẩm:

“Phân Tích Vật Chất.”

Một kĩ năng cấp cao của Giả Kim Thuật cho phép tìm hiểu đến bản nguyên của nguyên vật liệu cấu thành nên đồ vật. Quá trình phân tích này không chỉ đòi hỏi cấp bậc nhân vật mà còn đòi hỏi về lượng tri thức người chơi, đây có lẽ là thứ để phân cấp bậc những người thuộc lớp Giả Kim Thuật Sư.

Tĩnh lặng chậm rãi nhận biết thu các loại nguyên vật liệu, tỉ lệ phối hợp, số lượng thành phần,.. tất cả bắt đầu hiện lên trước mắt của Bạch Sát. Một mô hình bắt đầu dần dần hiện ra, dù là vậy thì nó quả thực rất phức tạp. Thu hồi “Phân Tích Vật Chất” ánh mắt Bạch Sát ngưng trọng, không ngừng tính toán mô hình trước mặt, hắn đứng đó bất động hệt như một pho tượng.

“Tình hình sao rồi?”

Neko thì thầm bên tai của Shiro Koyuki. Không phải cô không nhìn thấy những gì trước mặt mà cảm giác mách bảo Shiro Koyuki biết nhiều hơn những gì mọi người đang biết. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Shiro nói:

“Không chắc chắn lắm, nhưng có vẻ hắn có thể sửa được nó đấy.”

“Vì sao vậy?”

“Ta biết tính hắn, nếu như đã không chắc chắn thì hắn không tiếp tục làm rồi. Từ biểu hiện kia chứng tỏ hắn ta đã có cách để sửa cây búa.”

Cuộc trò chuyên chỉ kéo dài hai, ba câu nhưng cũng đủ để Nakochan hiểu những gì trước mặt. Sự mong chờ khó hình dung dần hiện ra trong mắt cô, đồng thời sự nghi hoặc trong cô cũng dần dần đậm.

Người đàn ông bới rác, kẻ được gọi là Bạch Sát kia đến tột cùng là ai?
Tại một nơi khác, cách Cơ Giáp Đoàn không xa. Một ụ đất nhỏ bỗng lay động, kèm theo đó là tiếng ho sặc sụa vang lên:

“Khụ...Khụ! Đây là đâu.”

Một thanh niên tầm 18, 19 tuổi lung lay bò đậy từ đống đất. Mặt mũi hắn lấm lem, mái tóc đen sơ xác dính đầy bụi đất, quanh người là một tầng bụi mỏng. Rũ bỏ đi lớp bụi đất còn vương xung quanh, cậu ta bắt đầu chuyển động, Đôi chân run rẩy bước từng bước, nhưng chỉ ít giây sau cậu lại ngã đập mặt xuống đất.

“Thật là khó điều khiển!”

Giọng nói cùng với sự đen đủi đó nếu không phải Lâm Vũ thì còn ai.

Thật sự thì việc điều khiển nhân vật trong trò chơi khó hơn những gì Lâm Vũ tưởng tượng, phản xạ trên cơ thể mới này vẫn còn chưa được hình thành một cách tự nhiên lưu loát nhất, những cử động nhỏ như dơ tay, duỗi chân thì có thể làm được dễ dàng nhưng những động tác phức tạp hơn thì hơi khó nắm bắt một chút.

Lần nữa đứng dậy, cố gắng tập đưa ý thức thành một lệnh duy nhất “Nhấc Chân. Bước!” mệnh lênh không khó những cùng lúc vừa chuyển động, vừa giữ thăng bằng là điều không phải dễ chút nào.

“Tốt lắm.”

Lâm Vũ cổ vũ mình, tự khuyến khích mình những bước chân đầu tiên. Bây giờ tiếp tục là chân kia, vẫn động tác duy nhất “Nhấc Chân. Bước” sau đó lặp lại vòng lặp, bước đi theo hình vòng tròn.

Có vẻ những thao tác đó thực sự có ích, sau hơn 10 vòng cậu đã có thể đứng vững và đi lại nhưng vẫn còn một số trúc trắc khi bẻ hướng đột ngột. Sau khi đã cơ bản nắm lại sự di chuyển vốn có, cậu bắt đầu chuyển sang những bộ phận khác. Có một sự thật hiển nhiên mà cậu phát hiện ra: Những động tác thể dục hàng ngày đơn giản lại rất có ích cho việc làm quen với cơ thể mới này.

“Vươn vai”, “Xoay hông”, “Gập bụng”, “Duỗi tay”, “Duỗi chân”, “Đá cao”, “Vặn mình”... những động tác nhàm chán quen thuộc vậy mà mỗi khi thực hiện đều cho cậu một sự hòa nhập tổng thể. Tất cả các bộ phận qua các động tác đó đều được hoạt động mà không phải tập trung ý thức vào một bộ phận như trước, khiến cậu tự tin rằng:

“Nếu như tập luyện hàng giờ những chuỗi động tác này thì việc hòa nhập là điều nắm trong lòng bàn tay.”

Tập trung là một thứ cần thiết nhưng tập trung thái quá lại là một chuyện khác. Như lúc này, sau khi khi đã cơ bản nắm giữ được khả năng di chuyển Lâm Vũ mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh mình, một hoàn cảnh không được tốt. Nhìn lại hoàn cảnh của mình, cậu không khỏi cau mày:

“Phải làm gì bây giờ?”

Đây là sự thực, cậu thực sự không biết phải làm gì tiếp theo. Không có một kế hoạch cụ thể hay không có một hướng đẫn chi tiết. Việc mà cậu có thể làm lúc này là đứng nguyên một chỗ, quay phải, quay trái.

“Không thể như vậy được, phải có biện pháp.”

Thực ra trong thâm tâm cậu cũng có đáp án sẵn rồi. Chẳng qua là cậu không chịu chấp nhận mà thôi: “Chết” đó là cách nhanh nhất và đơn giản nhất để cậu có thể về điểm bắt đầu mà cậu đã chọn. Cái chết trong trò chơi chỉ mang một ý nghĩa nào đó chứ không phải là kết thúc tất cả.

Nhưng cứ thế mà chết như vậy thì thật là không cam tâm!

Bất chợt, một luồng ý nghĩ len lỏi trong tâm trí của cậu. Miệng cậu khẽ nhếch, một nụ cười tà nở trên môi, nhìn chiến trường trước mặt. Một kế hoạch điên rồ hiện ra, lần này cậu sẽ chết mà không phải hối tiếc.

Bàn chân bắt đầu di chuyển, bước đần về phía chiến trường, đôi mắt hướng lên bầu trời nơi có một thứ to lớn mà cậu không hề biết là gì. Càng bước khóe miệng cậu càng cong lên, đến khi không còn kìm chế nổi nữa, cậu cười lớn.

“Nhặt rác thôi nào!”