Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 127: Không ngại học hỏi kẻ dưới




Edit: Xiaoxi Gua

Chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra, Thẩm Kế tin tưởng linh dị đã vượt qua âm mưu, chối cho ý kiến đối với những lời này của lục Giang Sầu.

Nhưng ông ta cũng không có tranh chấp về chuyện này với Lục Giang Sầu, chỉ sau khi Linh Linh bị dẫn đi, hỏi: “Chuyện biến thành như vậy, Giang Sầu có những biện pháp khác hay không?”

Lục Giang Sầu có chút trầm ngâm, nói rằng: “Tuy nói rất có thể là Gia Thành đắc tội với một ít người, mới gặp tai vạ bất ngờ này, nhưng nếu tiếp tục ở lại đây, trong lòng mọi người cũng khó tránh khỏi bất an, tạm thời thay đổi chỗ ở đi.”

Thẩm Kế cũng nghĩ như vậy, nhưng lại sợ vô dụng, nhìn về phía Mộc Ân, chờ cô chất vấn.

“Nếu như là ma làm, ma này có thể bám vào người hầu, cũng có thể bám vào người khác, dọn đi không sợ rằng vẫn sẽ xảy ra chuyện sao?” Lâm Như Uyên mở miệng trước.

Suy nghĩ này giống như của Mộc Ân, cô phụ họa gật gật đầu: “Đúng là như thế.”

Điều này giống như Trần Uyển Di nhập thân vào người giấy, cũng có thể rời khỏi nơi chấp niệm của mình, là một đạo lý như nhau.

Nếu như người Thẩm gia dọn đi trước khi Thẩm Bạch Oánh chơi trò thông linh, vậy thì không có vấn đề, ma quỷ không thể rời khỏi nơi chấp niệm, thì sẽ không có cách nào ám vào người khác để giết người.

Nhưng đã khơi dòng, hơn nữa con ma kia dùng cách thức mà bọn họ không biết được, lách qua Thẩm Gia Kính, bám vào trên thân Linh Linh.

Nếu như những người khác bị đánh dấu, giờ Tý đêm nay, cho dù người Thẩm gia đi đến chỗ nào, con ma đó có lẽ còn có thể ám vào người lần nữa hành hung.

Thẩm Kế bây giờ tin tưởng Mộc Ân vượt qua cả Lục Giang Sầu, nghe cô nói như vậy, liền từ bỏ dự định dời đi, đứng bên bờ vực sống chết cũng không thể không bỏ đi sĩ diện, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Như thế, Ân Ân có biện pháp gì?”

“Bác Thẩm không hỏi Lục Thiên Sư?” Mộc Ân chế nhạo nháy mắt mấy cái.

Thẩm Kế cứng lại, nhận thua thở dài, nói: “Lúc trước là chú không tốt, không nên bởi vì tuổi cháu còn nhỏ liền chất vấn cháu, bây giờ xem ra, Ân Ân đúng là có bản lĩnh, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ đến một chút đầu mối cũng không có, nếu cháu có biện pháp gì, dù là nể mặt Thanh Thanh, cũng mời nói ra, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt này.”

Lời nói này coi như miễn cưỡng nghe được, Mộc Ân nể mặt Thẩm Thanh Thanh, sẽ không tiếp tục so đo với ông già năm mươi tuổi Thẩm Kế này.

Cô trở lại bên người Lục Phong Miên, nói: “Chuyện này để cháu nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ngẫm lại, có kết luận gì, sáng mai nói với mọi người.”

“Được, vậy mọi người cũng đều đi nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả đêm.” Sắc mặt Thẩm Kế hòa hoãn: “Thanh Thanh, con cùng cha trở về phòng, ba có chút việc nói với con.”

“Được ạ.” Thẩm Thanh Thanh đi qua.

Mộc Ân cùng Lục Phong Miên tay nắm tay trở về phòng, Lâm Như Uyên theo ở phía sau, nhìn xem hai người cuồng vung thức ăn cho chó, vừa ngáp một cái, trong lòng vừa nghĩ đến chuyện tối nay.

Từ ban đầu anh đã hiếu kì với chuyện này, giờ đã biến thành tiến vào kịch bản, cảm thấy mình thông minh thêm một chút nữa, liền có thể tìm thấy mấu chốt, giải trừ cục diện này.

Mà cái mấu chốt này là dấu hiệu trên người Linh Linh, làm sao bị bám vào người, chỉ cần tìm được nguyên nhân này, chuyện xảy ra trước mắt liền có hi vọng giải đáp.

Bất quá chuyện này quả thật có chút khó, anh trở về phòng, suy nghĩ sắp đến một giờ cũng không nghĩ thông suốt, ngược lại là cuối cùng mê man ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở trên giường vang lên nhẹ nhàng, biết Lâm Như Uyên là ngủ thiếp đi, Trần Uyển Di từ giường nhảy lên tủ, nhẹ nhàng rơi xuống trên sàn nhà, chân ngắn nện bước nhỏ từ từ chạy vào gian phòng của Mộc Ân.

Cô níu lấy cái chăn Mộc Ân đắp mà bò lên giường, đi đến bên gối Mộc Ân, tay giấy nhỏ nhẹ nhàng đẩy đẩy trên măt cô.