Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 146: Cô ta đến từ Địa Ngục 2




Edit: Xiaoxi Gua

Trải qua chuyện nhà họ Thẩm n, người này cùng Lục Giang Sầu cũng coi như cãi nhau rồi, nói với Lưu Niên cô lợi hại như thế nào, sợ rằng cũng không hoàn toàn là thực lòng, hơn phân nửa muốn làm cho Lục Giang Sầu ngột ngạt mà thôi.

Còn là lần đầu tiên nhận được sự nhờ vả về chuyện này, nhìn dáng vẻ Lưu Niên tha thiết lại mang chút thận trọng, Mộc Ân đột nhiên hiểu được nguyên nhân Lục Giang Sầu gia nhập vào nghề phong thuỷ, cùng với nguyên nhân khiến cho tính cách của anh ta không coi ai ra gì.

Không thể không nói, cảm giác được người khác sùng bái tôn kính rất tốt, thời gian lâu dài rất dễ dàng bị tâng bốc đến không coi ai ra gì, giống Lục Giang Sầu vậy.

“Ân Ân, cháu không cần lo lắng sẽ xảy ra sai lầm giống như Lục Giang Sầu, cho dù cháu không tìm ra vấn đề gì, cũng không sao, chuyện âm dương phong thủy vốn bí ẩn, có sơ hở cũng bình thường.”

Mộc Ân trầm ngâm không nói, cho là cô không muốn làm phiền, nên Thẩm Kế mở miệng khuyên nhủ.

Mộc Ân thấy ông ta ngay cả bậc thang cũng đều đã chuẩn bị sẵn cho mình rồi, còn cố ý nhấn mạnh đến sai lầm của Lục Giang Sầu ở Thẩm gia.

Xem ra sau khi chuyện nhà họ Thẩm chấm dứt, không chỉ là cãi nhau, hai người này nói không chừng là trở mặt.

Nói đến nước này, cự tuyệt cũng không được, nghĩ đến thiên phú của mình không sử dụng cũng là lãng phí, Mộc Ân nói: “Được ạ, vậy cháu thử một chút, khi nào chúng ta đi?”

“Tôi lái xe đến, nếu Lâm tiểu thư có thời gian rảnh, thì đi bây giờ.” Lưu Niên nói.

“Được.” Mộc Ân đứng lên: “Cháu trở về phòng đổi bộ quần áo, chú Lưu chờ một lát.”

“Cứ từ từ, không sao.” Lưu Niên cũng đứng lên theo, ân cần đến nỗi hận không thể lên lầu thay đồ giúp cô cho nhanh.

……..

Lưu Niên là bạn hợp tác kinh doanh lâu năm với Thẩm Kế, gia cảnh giàu có, nội thành có mấy căn bất động sản, bây giờ đang ở trong khu nhà giàu Hâm Hải cách công ty rất gần.

Ở đó Lâm Như Uyên cũng có một vài căn nhà, Mộc Ân từng đến hai lần, biết nơi này tấc đất tấc vàng, chỉ cần một nhà vệ sinh trong đó có thể xây được một căn nhà lớn ở chỗ khác.

Đến tầng 22, Lưu Niên mang đám người vào phòng khách.

Mộc Ân phát hiện không có âm khí cũng không có oán khí trong căn nhà này, bởi vậy có thể thấy được, vấn đề cũng không phải do ở đây.

“Ân Ân, nhìn ra cái gì không?” Thẩm Thanh Thanh thấy khuôn mặt nhỏ non nớt của cô ra vẻ lão luyện thành thục, cảm giác có chút thú vị.

Mộc Ân ra vẻ cao thâm sờ sờ cái cằm, để cho mình giống như một thiên sư thần bí, nói: “Tạm thời còn không có, nhưng mà có thể xác định nguyên nhân không phải do căn nhà.”

“Phòng Tuyết Nhi ở lầu hai.” Lưu Niên dẫn đám người lên lầu.

Đi qua một đại sảnh, đi vào hành lang, trong đó có một phòng ngủ cửa đóng chặt.

Lưu Niên thấy thế lộ vẻ bất đắc dĩ, tiến lên gõ gõ, gọi: “Tuyết Nhi?”

“…” Bên trong vẫn im lặng, không người đáp lại.

“Đứa nhỏ này từ một tuần trước trở về cứ như vậy, tự giam mình ở trong phòng, trừ ăn cơm, gọi thế nào cũng không ra.”

Lưu Niên thở dài, lấy chìa khoá từ chỗ người hầu, mở cửa.

Một mùi nấm mốc nhàn nhạt bay ra trước, sau đó Mộc Ân nhìn thấy một mảnh đen như mực sau cánh cửa vừa được mở ra.

Bên trong và bên ngoài quả thực là hai thế giới, màn cửa đóng chặt, tia sáng lờ mờ, tuy nói không tới nỗi đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cũng gần như vậy.

Trên chiếc giường, Mộc Ân nhìn thấy một người ngồi phía trên, tóc rất dài, xốc xếch tản mát ở sau lưng.

Tia sáng từ ngoài cửa dường như kích thích đến cô ấy, cửa vừa mở ra, cô liền co lại, giật chăn mền che thân thể.

“Tuyết Nhi, giữa ban ngày, tại sao con lại đóng cửa kín mít như vậy?” Giọng nói của Lưu Niên cực kỳ bất đắc dĩ, đưa tay mở đèn.

Lưu Tuyết dường như cực kỳ không thích ánh sáng, lập tức lấy chăn mền che đầu lại, miệng kêu: “Đừng mở đừng mở”, nhảy xuống muốn tắt đèn đi.

Lưu Niên đưa tay ngăn cô ấy lại, chặn ngang ôm cô ấy ném về trên giường, quát: “Đừng làm rộn, để khách nhìn thấy còn ra gì?”

“Tắt đèn, ông mau tắt đèn!” Lưu Tuyết hoàn toàn không để ý tới cảnh cáo của ông, cuồng loạn nhìn ông ấy rống: “Tắt đèn, tôi muốn ông tắt đèn! Tắt đèn! tắt đèn!”

Tiếng la lớn, điếc tai điếc óc, vang vọng trong căn phòng không tính là quá lớn, đồng thời theo thời gian trôi qua, càng phát ra bén nhọn.

Thẩm Kế rất nhanh không chịu được chạy ra ngoài, Mộc Ân cùng Thẩm Thanh Thanh cũng không thể không che lỗ tai lại.

Lưu Niên muốn dùng vũ lực dạy bảo con gái, nhưng nghĩ tới khác thường mà lần trước Lưu Tuyết bị ông đánh, lòng còn sợ hãi, vội vàng tắt đèn, rồi đóng cửa lại.

Bên trong căn phòng rơi vào màn đen một lần nữa, Lưu Tuyết cũng theo đó trở lại bình thường, phát ra tiếng cười vui vẻ: “Hì hì hì.”

Vốn dĩ nghe thấy tiếng cười sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng trong hoàn cảnh này, tiếng cười lanh lảnh của Lưu Tuyết, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Thẩm Thanh Thanh có chút sợ hãi dáng vẻ này, không tự giác nhớ tới lại những chuyện từng xảy ra ở nhà họ Thẩm, và những hình ảnh máu tanh, nhịn không được giữ chặt tay Mộc Ân.

Mộc Ân trấn an vỗ vỗ trên lưng cô ấy, ra hiệu cô ấy không cần sợ hãi, sờ soạng đi đến một bên, nhìn bóng dáng thiếu nữ trên giường.

“Em là Lưu Tuyết?” cô hỏi.

“Hì hì hì.” Cô gái ngồi trên giường còn đang cười, dường như không nghe thấy cô nói.

“Tuyết Nhi, Lâm tiểu thư đang nói chuyện với con đấy.” Lưu Niên cảm giác mất hết mặt mũi, mặc dù biết không có tác dụng gì, cũng vẫn là mở miệng răn dạy.

Lưu Tuyết ngồi trên giường thật sự một chút phản ứng cũng không có, chỉ ngồi ở đó cười hì hì.

Có lẽ liên quan đến việc trong phòng có người ngoài, cái chăn trên người cô cũng chưa lấy ra, quấn thành một cục trốn ở đầu giường.

Mộc Ân đi xung quanh giường hai vòng, nhìn bố cục trong phòng một chút, cuối cùng nhìn Lưu Tuyết một chút.

Trong bóng tối, cô chỉ có thể nương theo một chút ánh sáng mờ để nhìn hình dáng cô ấy, là một cô gái có dáng vẻ khá thanh tú, nhưng bởi vì trên mặt là nụ cười quỷ dị, có bao nhiêu thanh tú cũng đều biến thành một cảm giác khó hình dung.

Trừ cái đó ra, cũng không có phát hiện gì.

Một khi ma ám, thì sẽ bị dương khí vốn có trên con người che mất, nhìn bằng mắt là không nhìn ra, cho dù là đôi mắt có thể nhìn thấy ma của cô.

Từ biểu hiện khác thường của Lưu Tuyết cho thấy, một là tinh thần thất thường, hai là bị ma ám.

Mộc Ân cảm thấy Lưu Tuyết càng có khuynh hướng thứ hai hơn, qay lại nói với Lưu Niên: “Chú Lưu, Tuyết Nhi không thích người ngoài, chúng ta ra ngoài nói đi.”

“Được.” Xem ra Lưu Niên cũng không muốn ở trong phòng lâu, bước chân còn nhanh hơn Thẩm Thanh Thanh.

Đám người trở lại phòng khách lầu một, người hầu mang trà lên.

Thẩm Kế nâng ly trà lên uống một hớp lớn, nhờ vào hương trà, miễn cưỡng đè xuống sự buồn nôn khó chịu Lưu Tuyết mang tới.

Mộc Ân nhìn Lưu Niên nói: “Tình trạng của Tuyết Nhi cháu đã thấy được, cụ thể thì cháu muốn trở về ngẫm lại, xem thử xử lý như thế nào, ngoài ra còn có mấy chuyện muốn hỏi chú Lưu một chút, không biết chú Lưu có tiện trả lời hay không?”

“Lâm tiểu thư mời nói.” Lưu Niên nói.

“Chú Lưu nói Tuyết Nhi có khác thường, bữa tiệc lần trước là bữa tiệc như thế nào, tổ chức thời gian nào, ở địa điểm nào, người tham gia là những ai?” Mộc Ân nâng ly trà lên uống một hớp nhuận giọng, hỏi: “Những điều này chú Lưu có biết không?”