Lục Hào

Quyển 1 - Chương 13




Người trong động trả lời bằng một tiếng gầm, ong ong đánh thẳng vào trong tai, Trình Tiềm cảm thấy trong ngực khó chịu, muốn ói, suýt thì phun ra.

Thông qua tiếng vọng, Trình Tiềm mới khó khăn nhận ra đối phương đang nói gì.

Bà lời ít mà ý nhiều, lạnh lùng nói: “Cút!”

Đó là một giọng nữ già nua, thô to khàn khàn, còn pha lẫn vài phần âm u độc ác, hoàn toàn phù hợp với hình tượng lão yêu bà ăn thịt người moi tim trong truyền thuyết nơi nông thôn.

Trình Tiềm ấn ấn lỗ tai, không rõ trong hai từ “phái Phù Dao” và “gia sư” cái nào làm bà tức giận.

Không phải đại sư huynh nói đã từng phụng mệnh đến chúc tết Tử Bằng chân nhân sao? Chẳng lẽ lúc đó y chỉ đứng cách ba dặm vái chào một cái?

Trình Tiềm quay đầu nhìn Nghiêm Tranh Minh nghi ngờ.

Nói trắng ra, hai thiếu niên Trình Tiềm và Lý Quân, một người tự cho mình tài giỏi, một người bụng dạ đen tối, cả hai đều không chịu thừa nhận đại sư huynh có gì đặc biệt hơn người.

Thế nhưng đó là nhìn xa trông rộng theo góc độ cả đời, trong lúc tình thế nguy hiểm cận kề thế này, bọn Trình Tiềm đều phải đồng ý —— ngộ nhỡ xảy ra động thủ, đại sư huynh là người duy nhất để miễn cưỡng trông cậy vào.

Y lớn tuổi nhất, cao nhất, thời gian học kiếm lâu nhất, còn cảm được khí.

Chỉ tiếc, người có sức chiến nhất trong bọn họ còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, đã bị lão yêu quái dùng một cọng lông gà đánh bay.

Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh tái xanh, mồ hôi lạnh từ thái dương đã theo gò má chảy xuống, nhưng không biết y vì thể diện hay là gì, nửa bước cũng không lùi, thậm chí còn nặn ra một nụ cười hơi kiêu căng.

… Tuy rằng rất anh dũng, Trình Tiềm vẫn mong y đừng cười, nụ cười của đại sư huynh chỉ khiến người ta muốn cầm đế giày vả mặt, thật sự chọc giận đại yêu sẽ không tốt.

“Chân nhân không tiện gặp khách, bọn tiểu bối chúng con vốn cũng không phải đến đây để quấy rầy. Chỉ là đêm qua, có một tiểu sư đệ không hiểu chuyện của bản môn đi lạc vào sơn huyệt, đã mất tích một đêm.” Nghiêm Tranh Minh dừng một chút, chật vật gánh chịu áp lực rất lớn của lão yêu trong huyệt động, muốn cho lời mình có tình có lý hơn, “Con nghe gia sư nói, khi môn phái mới khai sơn, chư vị tiền bối trong sơn huyệt vẫn là hàng xóm láng giềng với nhau, những năm gần đây đều sống yên bình. Chân nhân đại nhân đại lượng, chắc chắn không muốn vì một đứa trẻ mà làm tổn thương hoà khí hai bên?”

Những lời này tuy không tính là quá lưu loát, nhưng cũng đủ cho Trình Tiềm thấy hợp lý.

Một mặt, nó không nghĩ tới đại sư huynh ngồi không yên này lại có lá gan đương đầu với đại yêu, mặt khác, nó phát hiện hoá ra thiếu gia nhà giàu không phải không nói, lúc bình thường luôn biểu hiện như cây chày gỗ, hoàn toàn là do y được cưng chiều mà kiêu.

Lần này có chứng có lý thao thao bất tuyệt làm cảm động Trình Tiềm, lại không thể làm cảm động gà mái già trong sơn động, sau khi Tử Bằng chân nhân nghe xong, câu trả lời vẫn cố chấp một chữ: “Cút!”

Hai lần liên tiếp Nghiêm Tranh Minh bị quét sạch mặt mũi, suýt tí thẹn quá hoá giận, may mà cuối cùng kìm chế được —— tuy sắc mặt khó coi, nhưng cũng không có phát cáu.

Cho dù Nghiêm thiếu gia tính tình buông thả, cũng không nhiệt tình tha thiết tìm đường chết. Một người mười lăm mười sáu tuổi, hễ trong đầu còn có một chút gì có thể chuyển động, sẽ lập tức phân rõ đây là đối tượng mình có thể chọc hay không.

Tử Bằng chân nhân nghiền chết ba người bọn họ như giết vài con kiến chẳng tốn bao sức, Nghiêm Tranh Minh cắn răng, trong lòng vừa hoang mang lại nôn nóng, trước đây đúng là y từng vài lần thay mặt sư phụ qua lại với gà mái già này, mặc dù tính tình đối phương chẳng tốt lành gì, những sẽ không chấp nhặt với vài thiếu niên người phàm mới nhập môn mà tự hạ thấp giá trị của mình.

Trước đây, tuy thái độ của Tử Bằng chân nhân lãnh đạm, nhưng không đối với y quá nghiêm khắc đến vậy.

Trong đầu Nghiêm Tranh Minh chợt loé linh quang, cho ra một cái kết luận: Nhất định trong sơn huyệt đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Bấy giờ, Lý Quân ở phía sau y nhịn không được mà mở miệng nói nhỏ: “Sư huynh, bà ta không cho chúng ta vào, đệ… Đệ thấy, không bằng chúng ta trở về tìm sư phụ đi?”

Với Tử Bằng chân nhân, Nghiêm Tranh Minh không dám lỗ mãng, nhưng đối với tên sư đệ thích khuấy chuyện tốt thành xấu này, y làm gì khách khí như thế.

Nghiêm thiếu gia nói mà không quay đầu: “Chúng ta đã đi sắp một canh giờ rồi, nếu bây giờ trở lại đường cũ, đi tìm sư phụ, ngươi muốn mời ổng đến nhận xác sao?”

Âm khí trong sơn môn nguy nga hiểm ác đáng sợ, phút chốc thổi qua trán Lý Quân, gã rùng mình một cái, một chân Lý Quân lần hai bước vào trong cái hố hèn yếu, vừa nghĩ tới bọn họ là chân ướt chân ráo đối diện một đại yêu —— còn là một đại yêu không chào đón bọn họ, lúc này còn giữ cho hai chân đứng thẳng, với Lý Quân mà nói đã khó lắm rồi.

Thế nhưng Hàn Uyên…

Lý Quân lùi từng bước mà tự hỏi lương tâm mình, gã lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn phải khổ sở nói rằng: “Nhưng căn bản là chúng ta còn không vào được cửa, càng không cần phải nói đến việc đối mặt với những yêu quái lớn nhỏ bên trong, đệ… Đệ cứ tưởng, nếu đêm qua tứ sư đệ vào được, đến bây giờ cũng không sao, nói không chừng chúng ta cũng… Cũng không nhất thiết phải gấp vậy, chúng ta…”

Đứng trước cửa động đầy mùi máu tanh, kỳ thực Nghiêm Tranh Minh mặt không biến sắc đã len lén run, đồng thời do Tử Bằng chân nhân không khách khí, khiến y nổi trận lôi đình trong lòng. Bởi vậy đứng giữa cảm giác run sợ và tức giận không thôi, tiến hay lùi đều rất xấu hổ.

Nhưng Lý Quân vừa mở miệng, đã dễ dàng phá vỡ sự cân đối này.

Nghiêm Tranh Minh nghe xong mấy câu hoang đường để chối bỏ trách nhiệm của Lý Quân, cơn giận dữ nhất thời áp chế luôn sự run rẩy sợ hãi, y lại quen thói ở nhà xưng vương xưng bá, oán khí mới vừa chịu từ Tử Bằng chân nhân tăng thêm một bậc, trút toàn bộ lên người Lý Quân.

“Lý Quân à Lý Quân, ” Nghiêm Tranh Minh lộ ra nụ cười dễ ăn đòn quen thuộc, “Ngươi thật khiến người ta phải coi trọng.”

Trình Tiềm biết mình phải tỏ thái độ, nó lập tức ôm mảnh gỗ sư phụ cho tiến lên hai bước, cúi người nhặt bội kiếm do đại sư huynh tuột tay đánh rơi, đi tới bên cạnh Nghiêm Tranh Minh, nói với Lý Quân: “Nhị sư huynh, tự huynh về tìm sư phụ đi.”

Nghiêm Tranh Minh nhận được ủng hộ, nụ cười nhạt trên mặt tức khắc tăng hai cấp, nụ cười lạnh lùng của y trở nên quái gở, đuôi lông mày nhướn cao, khoé mắt xếch lên, thậm chí không cần hừ thành tiếng, tuyệt kỹ này, người khác cách ba trượng cụng cảm giác được mùi giễu cợt nồng nặc của y.

“Ngươi còn không bằng một đứa nhóc.” Nghiêm Tranh Minh nói với Lý Quân mặt đã trắng bệch, sau đó y chuyển sang nhìn Trình Tiềm, kích động đến nỗi quên luôn Trình Tiềm tên gì, “Tiểu… Ừ, cái này, tiểu Đồng Tiền, đi theo ta.” (Tiềm với Tiền đồng âm)

Tử Bằng chân nhân chỉ biết lặp đi lặp lại mỗi một chữ “cút” này, giống như ngoài mạnh trong yếu, khả năng là do hành động của bà bị hạn chế, hoặc là bị trọng thương đến mức không thể động đậy —— nếu không gà mái già sẽ không cần phải như gặp đại địch cản cửa không cho bọn họ vào.

Để tên nhãi bất thường không bị biến thành nhân sủi cảo cho đại yêu, Nghiêm Tranh Minh quyết định xông vào nhìn.

Trình Tiềm đuổi kịp, bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, đệ là Trình Tiềm, không phải tên Đồng Tiền.”

Đại sư huynh cười một cái, đại khái biểu thị “Đồng tiền” và “Trình Tiềm” với y mà nói không khác biệt gì, y đưa tay cầm lấy bội kiếm của mình, hơi nhấc cằm, nói với Trình Tiềm: “Tuy không có sư phụ ở đây, nhưng chúng ta có phù chú dẫn thuỷ của ổng, ta không tin phá không nổi cánh cửa núi này!”

Trình Tiềm nghe vậy thiếu chút nữa ngã một cú chó đớp bùn —— không… Không phải mới vừa rồi còn nói đây là dẫn lôi sao, thế nào lại thành dẫn thuỷ?

Lẽ nào phù chú của bản môn có thiên phú dị bẩm, kim mộc thuỷ hoả thổ còn có thể biến đổi phối hợp tuỳ thích?

Sau một khắc, ánh mắt Trình Tiềm rơi vào tay cầm kiếm của đại sư huynh, cũng “vui mừng kinh ngạc” phát hiện bàn tay cầm kiếm của y đang không ngừng run rẩy.

“Tốt lắm, ” Trình Tiềm đau khổ suýt tràn lên đầu lưỡi, nó nghĩ thầm, “Đại sư huynh bị doạ đến hồ đồ, vẫn không quên phô trương thanh thế.”

Hai người thiếu niên đối với mình và đồng bọn có bao nhiêu cân lượng, trong lòng đều biết rõ, bởi vậy cứ nhắm mắt làm ngơ giả bộ anh hùng, thật ra đã chảy mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, tiếng gió lại nổi.

Ngay khi Nghiêm Tranh Minh thần hồn nát thần tính, trên mu bàn tay cầm kiếm nổi đầy gần xanh muốn rách da, đột nhiên cửa đá “ầm ầm” một tiếng, chậm rãi mở ra.

Ấy vậy mà mở!

Gà mái già thế mà tin chuyện hoang đường của đại sư huynh!

Thói quen làm bộ làm tịch của Trình Tiềm không tồi, Nghiêm Tranh Minh cũng phải dốc hết sức bình sinh mới ép được khoé miệng đừng nhếch lên đắc ý, y làm bộ phủi bụi bặm trên người, tác phong nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào quần áo trên người, mặt mày hớn hở nói: “Đa tạ tiền bối.”

Lý Quân không rõ chân tướng, bị đại sư huynh và sư đệ “không biết sợ” làm cho hoảng hồn, mắt thấy bọn họ sắp bỏ gã đi vào trong cửa đá, nhất thời chẳng biết làm sao, gã sợ sệt, nhưng lại không làm được cái chuyện quay đầu bỏ chạy. Cương trực trong phút chốc, cuối cùng gã cắn mạnh răng, cũng cất bước đi theo.

Cạnh bên cửa đá là một động phủ, trong động không có hắc sơn lão yêu bà ăn thịt người moi tim gì cả, chỉ có một con chim lớn nằm co quắp trong góc.

Nó dĩ nhiên không phải là một con “gà mái già”, trên mặt đất rơi đầy lông chim màu vàng nhạt như lông phượng, lộ ra ánh sáng ảm đạm, một bức tranh thiếu nữ hư hư thật thật treo trên đỉnh đầu con chim lớn, giọng bà tuy khàn khàn nhưng vẻ mặt không hề già nua, chỉ nhìn dáng dấp, cũng có thể coi như đang độ thanh xuân.

Ánh mắt Tử Bằng chân rơi vào tấm bảng gỗ trên tay Trình Tiềm, hỏi: “Là phù chú của ai, đưa cho ta xem.”

Nghiêm Tranh Minh vừa định mở miệng tiếp tục nói linh tinh, Tử Bằng chân nhân đã lớn tiếng cắt đứt y: “Câm miệng, đồ ranh con, ngươi cho rằng chút trí thông minh vặt vãnh của ngươi có thể lừa ta sao? Đem qua đây!”

Tiếng nói bà ta vừa dứt, Trình Tiềm đã cảm thấy một cổ lực hút mạnh mẽ bay thẳng đến, nó chưa kịp phản ứng, đã kiềm không được bước chân hướng về phía con chim to kia. Nghiêm Tranh Minh tay mắt lanh lẹ đưa tay cản lại, ngực Trình Tiềm đập mạnh một cái vào khuỷu tay đại sư huynh, hai tay ôm bảng gỗ bất giác buông ra, lụa trắng rơi xuống đất, tấm bảng gỗ bị Tử Bằng chân nhân cách không lôi đi.

Có câu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, lúc này Nghiêm Tranh Minh mới phát hiện, mặc dù y đoán không sai, quả thực Tử Bằng chân nhân đã bị trọng thương, hành động bị giới hạn, nhưng giết chết ba người bọn họ chỉ như ăn một bữa sáng.

Mắt thấy nữ nhân kia vươn tay từ khoảng không lấy được tấm bảng gỗ, huyệt động tối tăm đột nhiên tuôn ra cường quang, ba người thiếu niên không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bất giác đều nhắm chặt mắt, chỉ nghe mỗi tiếng thét kinh hãi, mở mắt ra lại, tấm bảng gỗ kia đã nằm yên ổn trên mặt đất.

Tử Bằng chân nhân như bị gì đó đả kích, bóng người càng yếu ớt hơn, sợ sệt rụt người về sau, không ngừng thì thào: “Không phải là y… Đây, đây là Bắc, Bắc Minh Quân!”