Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 109-1: Kéo vào bồn tắm, sự do người làm 1




Trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở, ánh mắt của cô gái hỗn độn mà không có tiêu cự, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi của cô lướt qua bờ vai của người đàn ông nhìn về phía sau, mang theo mờ mịt, luống cuống, nhưng vẫn không nhìn ra được kết quả.

Người đàn ông ôm cô thật chặt, một tay từ từ xoa xoa sống lưng của cô, cố gắng dùng hành động dịu dàng, cùng cái ôm trong ngực ấm áp để trừ khử nỗi sợ hãi của người trong lòng.

Anh không tin vào thần linh mê tín, chỉ tin tưởng vào hành động con người, không quay đầu lại đi xem phía sau có cái gì, dùng lời nói ôn nhu, hỏi, "Sao thế?"

Bởi vì sự vuốt ve cùng giọng nói của anh, cô dần dần tìm về một chút lý trí, cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ánh mắt dần dần có tiêu cự, "Không có gì."

"Vừa rồi có phải gặp ác mộng hay không? Mơ thấy cái gì? Sợ đến như vậy." Anh vén những sợi tóc bị nước mắt dính trên mặt cô ra, ngưng mắt nhìn đôi mắt long lanh nước của cô.

"Chính là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng không hề tốt đẹp chút nào, cũng không có gì đáng nói." Cô đẩy tay anh ra, tránh né ánh mắt chăm chú của anh, nước mắt lại bất tri bất giác chảy ra.

Chuyện đau lòng nhất cùng sợ hãi nhất tập trung lại với nhau, cùng lúc đi vào trong mộng, đoạn cuối cùng kia chính là kết quả mà cô sợ hãi nhất.

Điều cô không muốn thừa nhận là, mẫu chốt của cơn ác mộng này, lại chính là Hứa Ngộ và Lục Duật Kiêu.

Một người là người đàn ông đã từng tạo thành dấu ấn sâu đậm trong lòng cô, một người là người đàn ông cô yêu nhất.

Cố Tử Mạt bị cơn ác mộng làm cho hoảng sợ đến mức cả người đều xuất mồ hôi lạnh, áo ngủ dính vào người hết sức khó chịu, cô cúi đầu túm lấy vạt áo ngủ, nhíu nhíu mày, đẩy Lục Duật Kiêu ra đi vào phòng tắm.

Nhưng vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng, ý thức còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đến bây giờ, tinh thần vẫn còn hoảng hốt, không cẩn thận đã đi lệch đường, suýt nữa thì đụng phải cánh cửa rồi.

Cô giật mình nhìn cánh cửa, theo bản năng liền cau mày, nói lảm nhảm, "Thực choáng váng."

Lục Duật Kiêu đi qua, trực tiếp ôm cô lên, "Anh tắm cho em, tinh thần của em quá kém."

"Đừng!" Vừa nghĩ tới cô vì anh mới gặp ác mộng, theo bản năng cô liền kháng cự.

Huống chi, còn có nguyên nhân vì Hứa Ngộ nữa, cô bị Hứa Ngộ quấy nhiễu, còn mơ thấy quá khứ của mình và Hứa Ngộ, rõ ràng là không chung thủy với anh, dưới tình huống này, làm sao cô có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sự phục vụ của anh chứ.

Anh quan sát vẻ mặt của cô một chút, cau mày, không nói lời nào ôm cô vào trong phòng tắm, "Tinh thần của em kém như vậy, ngã bị thương thì làm thế nào, còn không phải chính em chịu tội, anh cả anh cũng phải chịu tội theo?!"

"Em không cần anh phải chịu liên lụy, tự em gánh chịu là được!"

"Em là vợ của anh, anh là chồng của em, anh không chịu liên lụy, thì ai đến chịu chứ, đừng mơ tưởng tìm người đàn ông khác!"

Cô nghe thấy anh nhắc đến người đàn ông khác, bản thân lại nghĩ đến Hứa Ngộ, lại càng thấy khó chịu hơn, há mồm liền phản bác lại anh, "Cái gì mà người đàn ông khác, không có người đàn ông nào nguyện ý muốn em cả, làm sao em có thể tìm được người đàn ông khác chứ!"

Lúc Hứa Ngộ không cần cô, thì nói rõ ràng cho cô biết, "Tôi đã chơi chán cô rồi, sau này nhớ kỹ đừng dây dưa với tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Cô bị vứt bỏ, anh ta đối với cô, cho tới bây giờ cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi.

Nghĩ tới đây, cô khó chịu xoay mặt đi, ra sức cắn môi, trong lòng nghẹn một hơi, buồn bực khó chịu.

Đầu tiên Lục Duật Kiêu căm tức cô nhắc tới người đàn ông khác, nhưng sau đó, anh liền suy nghĩ lời nói của cô một chút, liền đoán được ngay ý của cô.

Anh liên tưởng đến Hứa Ngộ, liên tưởng đến người nhà họ Cố làm nhiều việc ác.

Thân thể cứng đờ, trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục đi về phía phòng tắm, đặt cô vào trong bồn tắm, mở nước, vừa thử thử độ ấm của nước vừa nói, "Em trước ngâm nước ấm một chút, như vậy giúp tiêu tan mệt mỏi, cũng có thể điều chỉnh tâm tình."

Cố Tử Mạt theo bản năng tiếp tục cự tuyệt anh, "Em tự tắm, anh đi ra ngoài!" Vừa nói vừa giội nước lên người, sau mấy giây mới phản ứng lại - cô còn chưa cởi áo ngủ.

"Xem tình hình của em bây giờ, làm sao anh có thể yên tâm để em tắm một mình chứ?" Lục Duật Kiêu thuần thục cởi bỏ quần áo ướt nhèm nhẹp của cô ra, làm ướt da của cô, đổ sữa tắm xoa lên người cô, vừa xoa vừa nói, "Đừng tức giận nữa, tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, gần đây em lại gầy đi nhiều rồi đấy."

Cô nghe thấy anh nói mình gầy, trong hốc mắt lập tức có nước mắt chảy ra xoành xoạch.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn chưa từng mập, Đại Thiến thường nhạo báng cô, giống như một cây cỏ nhỏ gầy yếu, gió vừa thổi, liền gục.

Nhưng cho tới nay, cô chưa từng được người nhà quan tâm, nói cô gầy, để cô ăn nhiều hơn một chút, chú ý dinh dưỡng nhiều hơn.

Chưa từng có!

Lục Duật Kiêu là người đầu tiên!

Cảm xúc của cô quay quanh vấn đề này, bỗng dưng liền cầm lấy tay của anh, ánh mắt nhìn dọc theo bồn tắm, nhỏ giọng nói, "Em mơ thấy ác mộng, là bởi vì em sợ."

"Sợ cái gì?"

"Cuối cùng em vẫn cảm thấy thật bi quan, cuộc sống hai mươi mấy năm của em, tràn đầy các loại bất hạnh cùng không như ý. Mà giống như, ở trong chốn u minh có một loại lực lượng, luôn đối kháng với em vậy, đây là loại lực lượng gì chứ, chẳng lẽ chính là số mệnh mà mọi người thường nói sao?" Thời niên thiếu, cô may mắn đụng phải Hứa Ngộ, khi đó, cô cảm giác, cô có thể hạnh phúc bên Hứa Ngộ rồi, nhưng ai biết, Hứa Ngộ, chỉ trong một đêm, lại thay đổi.

Trong nháy mắt đó, là long trời lở đất, ép cô tới mức gần như không thể thở nổi.

Vậy mà hôm nay, cô lại gặp Lục Duật Kiêu, bởi vì Lục Duật Kiêu, mà cô có một ngôi nhà của riêng mình, nhưng cô vẫn sợ, sợ lại mất đi trong nháy mắt.

Lâm Yên Nhiên xuất hiện, có phải chính là một dấu hiệu hay không?

Cô sợ cái loại bi kịch này sẽ lặp lại, cũng vì sợ hãi, mới làm cô có cơn ác mộng vừa rồi. Chân mày Lục Duật Kiêu nhíu chặt, anh lại không tin cách nói số mệnh này.

"Anh không tin cái này, không hề có căn cứ, lấy chồng theo chồng, cũng không cho phép em tin, không cho suy nghĩ lung tung." Anh cầm ngược lại tay của cô, sợ cô tránh thoát, lại tăng thêm chút sức lực, nói tiếp, "Anh cam đoan với em, những thứ này đều là vô căn cứ."

Cô cúi đầu than thở, "Em cũng không muốn tin tưởng, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện không tốt, em đều không thể khống chế được mình suy nghĩ theo chiều hướng đó, cuối cùng em vẫn cảm thấy có một cỗ lực lượng đặc biệt đối nghịch với em, nó đang ở chỗ tối, em thì ở ngoài sáng, mỗi lần em đều đánh không lại nó."

Mặc dù có cam đoan của anh, cô vẫn không khỏi nghĩ đến chán nản.

Con người sau khi nhận được rồi, sẽ trở nên càng tham lam, cho nên không muốn mất đi.

Chân mày của người đàn ông, bởi vì lời nói của cô, nhíu sâu hơn, aanh đem tay đang giao nhau của hai người, đặt lên trán của mình, suy nghĩ một chút.

Lại ngẩng đầu nhìn cô, nói: " Anh làm việc, cho tới bây giờ chỉ tin tưởng việc do người làm, những lời nói giả dối vô căn cứ kia, anh chưa bao giờ tin, Tử Mạt, chuyện do người làm, những thất bại trước kia, chỉ có thể làm kinh nghiệm cho thành công, mà không thể trở thành kinh nghiệm cho thất bại tiếp theo."

Nói xong, lòng bàn tay ấm áp cảu anh, càng ôm chặt lấy tay của cô.