Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 112-1: Qua đêm?




Ấm áp lưu luyến, lãng mạn như lúc ban đầu.

......

*

Cố Tử Mạt vừa tỉnh lại nghiêng đầu, ngoài cửa sổ ánh mặt trời ôn hòa lúc chạng vạng xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh thẫm rơi vào trên mặt trên người, từng sợi từng sợi, giống như rong biển mềm mại thon dài, kéo ra đường vân nhỏ dài sáng ngời.

Cô nhìn anh từ nơi ánh sáng đi tới, ngồi ở bên giường, nắm lấy cổ tay cô, hôn lên cái trán của cô, lại nhìn nhìn bên ngoài một chút, đề nghị với cô, "Uống trà nhé? Anh có một chỗ rất tuyệt."

Hai người thật lâu cũng không có thời gian ở bên nhau hòa hợp như vậy, đương nhiên cô rất quý trọng, gật đầu đồng ý.

Anh đưa cô đến một nhà hàng, lối kiến trúc cổ điển màu sắc chủ yếu pha trộn giữa hai màu xám trắng, đại ảnh nổi bật với bức tượng ngà voi được điêu khắc theo cách thức Châu Âu, huy hoàng ưu nhã.

Dĩ nhiên, khiến Cố Tử Mạt kinh diễm, cũng không phải kiến trúc huy hoàng mà ưu nhã này, mà là một hàng dài đang xếp hàng ở bên ngoài nhà hàng.

Có rất nhiều người đang xếp hàng, đội ngũ thật dài, hàng người xếp dọc theo gần như một con đường, cũng tạo nên một phong cảnh trên con đường này.

Cố Tử Mạt rầu rỉ, "Nhất định phải là nơi này sao? Hàng dài như vậy, phải đợi tới khi nào?"

Lục Duật Kiêu cười cười, "Em muốn chờ hay không muốn chờ?"

Cô hơi ngạc nhiên, anh không nói là đi hay ở, mà nói có muốn đợi hay không, điều này, chẳng phải là muốn hay không, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của anh hay sao?!

Nghi ngờ nhìn anh vài lần, cô u oán nhìn hàng người dài dằng dặc, "Em cũng không phải nhà hàng này thì không được, nếu nhất định ở nhà hàng này, thì đương nhiên em không muốn chờ rồi."

Người đàn ông nghe xong, mắt hồ ly nhíu lại, cười nói, "Xếp hàng cũng có niềm vui thú, càng có thể gia tăng cảm giác mong đợi."

Cô che bụng, "Bụng em đói kêu vang rồi, cảm giác mong đợi của em bây giờ, toàn bộ là đến từ bụng, mà không phải đến từ đầu lưỡi."

Anh nghe xong, nhếch môi khẽ cười, "Sao không nói sớm, vậy bây giờ đi theo anh."

Anh đưa cô đến một chỗ, đi vào từ cửa bên không bắ mắt.

Quản lý vừa thấy anh, liền cung kính khom người, dẫn bọn họ đến trước một cái bàn cách một tấm mành vải, ân cần kéo ghế kiểu dáng cổ điển vừa dầy vừa nặng ra giúp bọn họ, lúc này mới kéo rèm cửa ra.

Theo quản lý kéo tấm mành vải ra, cô nhìn vào đại sảnh rộng rãi.

Mà vị trí hiện tại của cô, là một góc an tĩnh trong đại sảnh, có thể hạn chế sự làm phiền tối đa, còn có thể nhìn được toàn cảnh đại sảnh, thật sự là một vị trí tốt cao cấp.

Không phải xếp hàng, còn có thể chiếm được vị trí tốt như này, thật là khiến người ngạc nhiên.

Người quản lý vừa đi, Cố Tử Mạt nhanh chóng ngồi xuống, cầm thực đơn, thấy trên thực đơn biểu thị ‘ Nhà hàng không nhận đặt trước ’, lại nhìn hàng người dài dằng dặc ngoài cửa.

Không khỏi che giấu nội tâm kinh ngạc, đè thấp âm thanh hỏi, "Nhiều người xếp hàng như vậy, nơi này lại không nhận đặt trước, anh làm thế nào vậy?"

Lục Duật Kiêu nhìn chung quanh, thần thần bí bí, "Thật muốn biết?"

Cố Tử Mạt đã nổi lên lòng hiếu kỳ, dĩ nhiên gật đầu.

Lúc này hai người ngồi đối mặt nhau, anh nghiêng người về phía trước, ngoắc ngoắc ngón tay với cô, ý bảo cô tiến gần lại, "Anh nói hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, vợ anh lại đặc biệt thích nơi này, bọn họ liền đồng ý."

Cô không nhịn được đỡ trán, "Chúng ta mới kết hôn không bao lâu."

Lục Duật Kiêu không nhịn được cười, "Đùa em thôi."

Nói xong, trà bánh liền được đưa lên, Cố Tử Mạt nghi ngờ, nghĩ thầm còn chưa có chọn món mà.

Trên kệ đựng điểm tâm ba tầng bằng bạc tinh xảo, men theo đường tròn sứ trắng noãn từ dưới lên trên khảm lên đường viền hoa màu xanh, vàng, bạc, đặt các loại bánh ngọt, mùi thơm tràn ngập.

Rõ ràng Lục Duật Kiêu rất quen thuộc, anh đang dùng cái muỗng bằng sứ khuấy ly trà, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Trạng thái của anh hết sức thả lỏng, cử chỉ tự nhiên ưu nhã, hoàn toàn là phong cách quý tộc, dẫn đến không ít ánh mắt của mọi người hướng về bên này.

Bị nhiều người không quen nhìn chăm chú như vậy, cô hơi lúng túng, vì vậy học theo dáng vẻ của anh, an tĩnh uống trà.

Lục Duật Kiêu nhìn cô cười, "Thế nào."

Cô xoay xoay ly trà, "Cái này là đồ sứ Tiffany, em thấy mình phải dùng cẩn thận mới được, nếu không nhỡ làm vỡ, tiền lương tháng này cũng không đủ để bồi thường."

"Em đưa ông xã tới, đương nhiên sẽ do ông xã bồi thường giúp em rồi." Tâm tình của anh khá tốt, đưa tay lấy một miếng bánh xốp nướng, phết lên một lớp mứt hoa hồng cùng bơ sữa Đức, đưa cho cô, "Không phải nói đói bụng sao? Mau ăn đi."

Cô tò mò cầm lên, vẫn còn nóng, chắc vừa mới nướng xong, thơm nức mũi, cắn một cái, hàm răng lưu hương, hương vị ngọt ngào du đãng trong miệng, cô kìm lòng không được nhếch mép một cái.

Anh nhìn cô ăn, vẫn luôn giới thiệu các loại cho cô, mãi cho đến cuối cùng, bản thân cũng hoàn toàn không ăn cái gì.

Sauk hi ra ngoài, anh hỏi, "Giờ đi ăn tối ở đâu?"

Cô vội vàng khoát khoát tay, "No quá rồi ăn không nổi nữa, nếu ăn nữa, chắc chắn sẽ no căng bụng, no quá sẽ mập, mập lên sẽ không ưa nhìn nữa, chắc chắn Nhất Đóa sẽ ghét bỏ em." Nghĩ đến tiết mục quảng bá sản phẩm mới của công ty, lại có loại cảm giác áp lực khó lường.

Cô than phiền một tràng xong, ngay sau đó mới nhớ tới mới vừa rồi, anh cũng chưa ăn gì, vội bừng tỉnh hiểu ra nói: " Ôi chao, em quên, anh chưa có ăn, anh muốn đi đâu, em đi với anh."

Anh nhìn giác vẻ hậu chi hậu giác của cô, bật cườiôm eo của cô, nói: " Anh không đói bụng, bây giờ trở về khách sạn, hay là đi dạo phố cùng em?"

"Vậy thì về khách sạn thôi." Mấy ngày nay anh không có ở đây, cô cũng thường đi dạo phố một mình, cho nên hiện tại không quá có hứng thú.

......

Trở lại khách sạn, hai người cùng chiếm cứ ghế sofa, cô nghiên cứu giấy tờ về điều hương của cô, anh xem tạp chí kinh tế của anh, trên một mặt ý nghĩa nào đó, cũng coi như là có sự nhất trí trong hành động rồi.

Cô xem mệt mỏi, vừa bỏ giấy tờ về điều hương lên bàn, trong lúc lơ đãng liền quét đến quyển tạp chí vừa xem lúc chiều.

Bệnh viện! Lục Duật Kiêu! Ninh Uyển!

Không thể không nói, bởi vì liên quan đến anh, lòng hiếu kỳ của cô giống như loài cỏ dại trỗi dậy, cô cầm điện thoại di động lên, không tự chủ nhập mấy từ then chốt ở khung tìm kiếm ‘ tin tức ’, chú ý đến những chuyện xảy ra tiếp sau đó.

Ninh Uyển đã trả lời, nói là đêm khuya vô tình gặp một công tử giàu có!

Ngón tay Cố Tử Mạt, dừng ở hai chữ ‘ đêm khuya ’, nghĩ thầm Ninh Uyển thật là cao thủ lăng xê, dù là giải thích, cũng muốn giấu đầu hở đuôi che lên một tầng ‘ mập mờ ’.

Hiện tại cô cũng không hiểu, rốt cuộc Ninh Uyển giải thích ở chỗ nào, hay là đang thúc đẩy sự tình phát triển, gia tăng độ chú ý!

"Đang xem gì vậy?" Lục Duật Kiêu thấy cô mất hồn, đưa người lại gần, đúng lúc nhìn thấy ‘ trang tìm kiếm ’ của cô.

Cố Tử Mạt thấy bị anh phát hiện, không biết nên trả lời anh như thế nào, vì vậy cúi đầu, không nói gì.

Mi tâm Lục Duật Kiêu từ từ nhíu lại, bỗng buông lỏng tay cô ra, giữ chặt bả vai của cô, "Nếu như em muốn biết, vậy thì anh nói cho em biết, những tin tức này đều là viết linh tinh, anh đi thăm Yên Nhiên, không có một chút liên quan gì với Ninh Uyển cả."

Lông mi của Cố Tử Mạt run rẩy, sau đó nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh, "Đêm khuya đi thăm Lâm Yên Nhiên?"

Cô dùng câu nghi vấn, ý nghĩa trong câu hỏi này, đã là không cần nói cũng biết.

Người đàn ông thở nhẹ một hơi, "Chỉ là thăm hỏi một chút, sẽ không qua đêm ở đó."

Ánh mắt của anh chuyên chú, cô không tìm được một chút vẻ mặt giấu đầu hở đuôi nào.

Trong lòng Cố Tử Mạt lộn xộn, phụ nữ đều ích kỷ, nếu như Lâm Yên Nhiên thật sự là em gái có cùng huyết thống với anh, vậy thì cô có thể bỏ hết công việc, đến chăm sóc cô ấy thay anh.

Nhưng Lâm Yên Nhiên không phải là em gái của anh, còn bị bên ngoài công nhận là, là vợ chưa cưới của Lục Duật Kiêu nữa!

Rất buồn cười, một người đàn ông đã kết hôn, còn bị người ngoài ép cho một người vợ chưa cưới nữa.

Như vậy, trong số những người ép Lục Duật Kiêu, cũng phải có cái cô Lâm Yên Nhiên này rồi, một cô gái chưa chồng bình thường, là cực kỳ coi trọng danh tiếng của mình.

Mà Lâm Yên Nhiên, cũng chưa từng phủ nhận lời đồn đại chồng chưa cưới vợ chưa cưới với Lục Duật Kiêu, như vậy, Lâm Yên Nhiên có phải rất vui mừng với loại lời đồn đại này hay không, đối với Lục Duật Kiêu, cũng không phải chỉ thuần túy là tình cảm anh em?!

Mặc dù cô không nói gì, nhưng Lục Duật Kiêu tìm được rất nhiều cảm xúc trong ánh mắt của cô, anh than nhẹ một tiếng, "Tử Mạt, nếu em còn có nghi vấn, thì cứ chủ động hỏi anh, không cần tự mình suy đoán, cũng không cần nghe người khác nói lung tung."

Nghe lời của anh, trong lòng của Cố Tử Mạt, liền vụtdấy lên một ngọn đuốc.