Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 69-1: Em yêu, anh sợ em hối hận 1




Cố Tử Mạt chưa từng nhìn thấy Cố Trinh Trinh thảm như vậy, trong lòng xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh đã bị xóa bỏ, cô nhìn ‘ Lục Duật Kiêu ’một cái, nhíu mày nói với Cố Trinh Trinh: " Cô cũng đừng trách tôi độc ác, nếu hôm nay anh ấy không lựa chọn tôi, mà lựa chọn cô, thì bây giờ người ngã xuống sẽ là tôi! Tin chắc lúc đó, cô nhất định sẽ không đỡ tôi đâu! Cho nên, Cố Trinh Trinh, cô hãy nghe kỹ cho tôi! Nơi này sẽ không có người đỡ cô, tốt nhất cô nên kiên cường hơn chút, tự mình đứng lên đi!"

Trong mắt Cố Trinh Trinh đầy đố kỵ, lại bị Cố Tử Mạt kích thích như vậy, trong đôi mắt bỗng tăng thêm cả chút buồn giận, cô cắn môi nhìn Cố Tử Mạt, cho tới khi môi bị cắn xanh xao, mới chống tay, tự bò từ dưới đất dậy.

Cố Tử Mạt nhìn động tác run rẩy của Cố Trinh Trinh, vẻ mặt hơi động.

Người đàn ông nhìn theo ánh mắt của cô, sáng tỏ, cúi đầu xuống, cầm lấy một bàn tay của cô, "Em cố ý kích thích cô ta."

Câu khẳng định, mà không phải là câu nghi vấn.

Cố Tử Mạt gật đầu một cái, mỉm cười, "Cô ta là em gái của em, em biết rõ nên dùng phương thức nào kích thích cô ta, em nói như vậy, còn giúp cô ta phấn chấn tinh thần nữa, xem ra, hiệu quả còn thật sự tốt đâu."

Nói xong, ánh mắt hơi nhìn sang Cố Trinh Trinh đang lấy tay rút điện thoại di động ra, tìm cứu binh sao?

Cô cũng không để điều này ở trong lòng, cũng không nhìn Cố Trinh Trinh nữa, kéo tay ‘ Lục Duật Kiêu ’ đi ra ngoài, cô bước đi vội vã, đi rất nhanh, rất nhanh liền ra khỏi cửa nhà họ Cố, hai người ngồi lên xe, cô nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên tay cô, không nhịn được liền nhíu nhíu mày.

Cố Trinh Trinh bị đả kích đến mức cả người xụi lơ, thật sự vượt quá dự liệu của cô, Cố Trinh Trinh muốn giành đồ của cô, đúng vậy, không giật được đồ, sẽ rất đau lòng, điều này cũng không sai, nhưng vẫn không đến mức đau lòng như vậy!

Chẳng lẽ, Cố Trinh Trinh thật sự có tình cảm với ‘ Lục Duật Kiêu ’, kỳ quái, ‘ Lục Duật Kiêu ’ không quyền không thế lại không có tài, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng mộc mạc như vậy, người hám giàu như Cố Trinh Trinh, thế nhưng lại yêu hận khó bỏ đối với ‘ Lục Duật Kiêu ’ như vậy?!

Người đàn ông chú ý tới ánh mắt của cô, cho là cô không hài lòng với chiếc nhẫn, vội vàng cầm tay trái của cô, thẳng thắn ranh mãnh nói: " Nếu như không hài lòng với chiếc nhẫn, chúng ta có thể đổi, nhưng sau này, em cũng đừng hối hận nhé."

Cố Tử Mạt yên lặng nhìn người đàn ông, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông có thứ gì đó, trong lời nói cũng có ý gì khác, cô không khỏi rút tay ra, gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của mình xuống, nghiêm túc suy nghĩ tới chiếc nhẫn cầu hôn này.

Tạo hình chỉnh thể của chiếc nhẫn là theo phong cách cổ xưa, vừa nhìn đã có thể nhận ra, chiếc nhẫn này có cảm giác đã có từ rất nhiều năm rồi, hoa văn ở trên chiếc nhẫn rất khác biệt, giống như đồ đằng, cô xoay xoay, nhìn thấy mặt trong của chiếc nhẫn, có một bông hoa giống như chữ‘L’, cô nghi hoặc, suy đoán có phải ý nghĩa ‘love’ hay không.

Giữ chiếc nhẫn ở giữa ngón tay, lại nhìn người đàn ông, anh vẫn ý vị sâu xa nhìn cô như cũ, chuyên chú mà nghiêm túc, cô thấy anh như vậy, thì nổi lên ý muốn đùa giỡn.

Mở cửa sổ xe ra, ngồi chếch sang dựa vào bên cạnh cửa xe, liền nói, "Em không hối hận, mọi người đều nói, không có kim cương thì không gọi là chiếc nhẫn, em muốn đổi cái mới, cái này trực tiếp vứt bỏ." Nói xong, cô giả vờ như muốn ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông vừa thấy, cuống quít cầm tay của cô, ngăn cô lại, "Đừng ném."

Tay nhỏ bé của cô nắm chặt, thể hiện rõ là sẽ không cho anh, "Dùng nhẫn kim cương để đổi! Thật ra thì bình thường em cũng rất thông tình đạt lý, nhưng hôn nhân là chuyện lớn, không thể qua loa được, em không chấp nhận như vậy, anh hãy nghĩ biện pháp, đổi cho em một chiếc nhẫn kim cương thôi."

Người đàn ông bị cô làm cho dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là xin tha thỏa hiệp, "Lấy cũ thay mới, cũ cho anh, anh bảo đảm thay cái mới cho em." Lúc đang nói, anh còn khẩn trương nắm tay của cô, chỉ sợ một khi cô hưng phấn lên, sẽ vứt chiếc nhẫn ra ngoài.

Cố Tử Mạt nghiêng đầu đi, thể hiện tính tình chỉ chú trọng bề ngoài, "Anh có biết anh đã làm sai rồi hay không, em không để ý đến anh nữa!"

Người đàn ông bắt được vạt áo lại gặp phải khuỷu tay, từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng gặp phải tình huống khó xử hoang mang như vậy, anh làm sai chuyện gì chứ?

Nói rõ ràng chuyện đó? Chẳng lẽ, cung khai toàn bộ những gì có liên quan, hình ảnh một lần?!

Cố Tử Mạt len lén quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông đang cau mày, vẻ mặt khổ não, người đàn ông này, luôn luôn trầm tĩnh như nước, vào lúc này, vậy mà lại không che giấu cảm xúc, cô thấy anh như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.

Cô giật giật tay, bĩu môi, "Buông tay của em ra, nếu không giận thật đấy."

Người đàn ông nghe thấy cô nói như vậy, không dám sai càng thêm sai, chỉ có thể buông tay, Cố Tử Mạt thấy anh thỏa hiệp, trong lòng lại càng ngọt ngào giống như quét mật vậy, cô hạ tay xuống, lấy chiếc nhẫn từ trong tay ra, trước mặt anh, lại đeo chiếc nhẫn vào ngón tay.

"Thế này đẹp sao?" biling, biling, giơ chiếc nhẫn ra trước mặt anh để khoe khoang.

Người đàn ông vẫn không hiểu sao tâm tình của cô lại thay đổi nhanh như vậy, quan sát một lúc lâu, cẩn thận ngậm miệng lại, không nói một tiếng nào.

Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của anh, ‘ xì ’ một tiếng, liền bật cười, đôi tay vòng qua cổ của anh, liền nói, "Em rất thích chiếc nhẫn này, em mới không phải cái loại con gái cố tình gây sự đó đâu, anh bị em lừa rồi! Ừ, em thừa nhận, lúc nghe anh nói đổi nhẫn, em hơi mất hứng, bởi vì em cảm thấy, đây là anh không tin vào phẩm chất của em, hắc, làm sao anh có thể xem em giống như cái loại cố tình gây sự đó được, một cô gái hám của, chẳng qua lúc sau, lại thấy cái dáng vẻ căng thẳng của anh, thì em thấy thoải mái hơn nhiều."

Người đàn ông sững sờ mấy giây, mới phục hồi lại tinh thần.

Đầu óc của phụ nữ, có lúc chính là kỳ quái như vậy đấy, hai người thực sự ở bên nhau, cũng không tránh khỏi sẽ có gập ghềnh, khó trách có người nói, lúc yêu đương và sau khi kết hôn, là hai trạng thái ở chung rất khác nhau.

Mặc dù hai người chưa kết hôn, nhưng trong lòng anh đã dùng tâm tình của vợ chồng để đối đãi với cô rồi.

Là uốn cong thành thẳng sao?

Cố Tử Mạt thấy anh mất hồn, trong lòng có sự vui mừng không che giấu được, hạ hai tay từ trên cổ anh xuống, theo thói quen liền đưa tay đi sờ sờ chiếc nhẫn, hỏi anh, "Đây là đồ gia truyền của nhà anh đúng không, nói như vậy, cũng coi như là đồ cổ rồi, chúng ta kết hôn......"

Nói tới chỗ này, cô ra sức trừng mắt nhìn, ẩn ẩn cảm thấy ở trong này có chỗ nào đó không đúng, làm cho lòng cô khó chịu, vẫn không tìm được lời muốn nói.

Đang suy nghĩ, xe đã dừng trước cửa nhà Đại Thiến, ‘ Lục Duật Kiêu’ vươn tay, kéo cô xuống xe, cô khẽ lắc đầu, xuống xe, lấy chìa khóa ra mở cửa, ‘ két ’ một tiếng, cửa bị cô đẩy ra, trong tiếng ‘ két ’ này, cô mới mơ hồ tìm được trong đầu chút gì đó, mắt nhắm chặt lại, bỗng dưng, cô kinh hô ra tiếng, "Hộ khẩu, kết hôn cần hộ khẩu đấy!"

Chứng minh thư của cô để ở trong nhà Đại Thiến, nhưng hộ khẩu, vẫn ở nhà họ Cố, vẫn nằm trong tay Cố phu nhân.

Muốn lấy được hộ khẩu từ trong tay Cố phu nhân, quả thật còn khó hơn lên trời nữa!

Cô muốn kết hôn, cần phải làm đúng theo trình tự của pháp luật, cô và anh cũng không thể, giống như trong các bộ phim truyền hình diễn như vậy, bỏ tiền ra làm một quyển hộ khẩu giả cho đủ thủ tục được.

Trên mặt người đàn ông cũng không hề gợn sóng, anh đi tới phía trước cô, mở rộng cửa ra, sau đó dẫn cô vào, "Cái này không sao, để anh, anh sẽ đến nhà họ Cố một chuyến, em ở đây chờ anh nhé."

"Anh có thể được không?" Ở đó có hai người phụ nữa, người đàn ông này đi vào đúng là không phải chuyện đùa đâu, người đàn ông này, có thể đối phó với Cố phu nhân cùng Cố Trinh Trinh chứ? Cô thật sự hoài nghi.

Người đàn ông chau mày, ấn cô đến trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong gương, cười nói, "Em yên tâm ở đây chờ anh, thuận tiện sửa sang lại dáng vẻ của mình."

"Dáng vẻ? Nhanh như vậy anh đã ghét bỏ em rồi?" Lực chú ý của cô bị hai chữ này dời đi ngay lập tức, phụ nữ trời sinh nhạy cảm đối với hai chữ này, theo bản năng liền vỗ vỗ lên gương mặt, nhìn vào trong gương.

Cô gái trong gương, da trắng nõn nhưng không sáng, sắc mặt cũng không tốt, thậm chí môi còn hơi trắng bệch, cơ thể được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi trắn có vẻ vô cùng yếu đuối, bộ dáng này, thật sự không thích hợp đi chụp hình đám cưới.

Mà xem xét lại đến người đàn ông ở bên cạnh này, ăn mặc đẹp đẽ mà kỹ lưỡng, để cho anh khi giơ tay nhấc chân, hoàn toàn có khí chất uy nghi của một người có địa vị cao quý, ngay cả mỗi đường còn trên cơ thể cũng lộ ra khí chất vô cùng ưu nhã cùng cao quý.

Mặc dù cô biết rõ, anh không phải cái loại địa vị cao quý đó, cô vẫn dùng những từ ngữ này để hình dung về anh, trừ những từ đó ra, cô sợ rằng không tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn nữa.

Xuyên thấu qua một cái gương trang điểm nho nhỏ, phong thái của anh cũng vô cùng thanh nhã, mà cô ——

Hai dáng vẻ đối lập, cô quả thật là không đất dung thân, cô ngượng ngùng, cúi thấp đầu, khoát tay một cái nói, "Vậy anh đi đi, em...... Em sửa sang lại dáng vẻ một chút." Ai, vừa rồi ở trước mặt người đàn ông này còn cảm thấy ưu việt, lại bởi vì hình ảnh không ổn này mà biến mất hầu như không còn rồi.

Người đàn ông đè lên bả vai của cô, cúi đầu, lưu lại một nụ hôn nhẹ ở bên tai cô, "Chờ anh." Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt giống như là một khối nam châm, lại lộ ra một sự thâm thúy êm tai trời sinh.

"Nha...... Tốt."

Khi anh buông bả vai của cô ra, cô cũng đứng dậy, đưa anh ra cửa, tiễn anh thẳng ra đến tận cửa, giống như là người vợ mới cưới tiễn chồng đi làm vậy.

Người đàn ông hình như cũng bị cái không khí giống như thật này lây nhiễm, trước khi rời đi, còn cố ý hôn tạm biệt với cô nữa.

Cô nhìn người đàn ông rời đi, không nhịn được dùng ngón tay cọ cọ lên môi của mình, nghĩ thầm, gần đây hai người có phải hôn nhiều lần hơn không?

Cô quay người vào trong phòng, cũng không vội vã trang điểm, mà đi tìm chứng minh thư trước, không có giấy chứng nhận, cô có đẹp đến mấy, những nhân viên làm công việc đăng ký kết hôn cũng không làm cho cô!

Cô lật đi lật lại túi xách, sao trong ví lại không có chứng minh thứ chứ? Rõ ràng là cô để ở trong này, làm sao lại không tìm thấy? Càng vội càng loạn, cô đổ hết mọi thứ trong túi xách ra, kết quả tìm ba lần, cũng không thấy hình bóng của chứng minh thư đâu.

Lòng cô nóng như lửa đốt, nắm chặt da đầu đi đi lại lại ở trong phòng, làm sao cũng không hiểu được lý do, rõ ràng cô đặt ở trong ví mà!

Lộn xộn, lục tìm hết các ngăn kéo và hộp ở trong phòng một lần, vẫn không tìm thấy, không hề có bóng dáng!

Cô tức giận thở hổn hển, chán nản nắm tóc ngồi ở trên giường, hiện tại thật đáng buồn cười, hộ khẩu còn chưa cầm được, trái lại chứng minh thư không tìm thấy, cuộc hôn nhân này, chẳng lẽ nhất định không kết được?

Dựa vào sự dũng cảm nhất thời, cô đồng ý lời cầu hôn của anh, là do xúc động nhất thời, cũng là có tình cảm với anh.

Kết hôn với một người đàn ông mình có tình cảm, dù sao cũng tốt hơn chờ bị khống chế, chờ đối đầu với nhà họ Cố, cô kết hôn trước, nhận giấy chứng nhận, cho dù đến lúc đó có ly hôn, thì cô cũng đã kết hôn rồi.

Đến lúc đó, những gia đình có máu mặt, tất nhiên sẽ không chấp nhận một cô gái đã kết hôn rồi.

Nghĩ tới những chuyện này, trái tim của cô cũng đập ‘ thình thịch ’, thậm chí, cô bắt đầu hoài nghiquyết sách của mình.

Cô có lòng riêng nên mới kết hôn cùng đồ giả mạo, như vậy đối với đồ giả mạo, công bằng sao?

‘ Bịch ——’ cửa bị đá văng từ bên ngoài, tiếng động rất lớn, cô vội vã chạy ra ngoài, chỉ thấy Đại Thiến cả người một màu đen, mặc quần legging màu đen đi ủng da, nhấc chân đạp cửa đi vào.

Cô vừa đi ra, Đại Thiến đã ném chiếc túi LV màu đen trên tay cho cô, "Nhìn đi, chiến lợi phẩm hôm nay của mình đấy, đẹp không?"

Cô không có tâm tình thưởng thức túi xách mới của Đại Thiến, cong cong khóe miệng, "Cậu thích là tốt rồi." Nói xong, đặt túi xác của Đại Thiến lên bàn, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Đại Thiến thấy cô quay đi, vội gọi cô lại, "Trở lại, trở lại, mình mượn chứng minh thư và bằng lái của cậu, đúng rồi, đều để trong túi xách của mình đó, cậu tự lấy đi nhé."

"Chứng —— minh —— thư?!" Cô cả kinh quay đầu lại, vội vàng mở túi xách của Đại Thiến, thực sự có rồi.

Hữu Kinh Vô Hiểm, sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ số một rồi, còn một nhiệm vụ khác là sửa sang lại dung nhan, vẫn là giao cho Đại Thiến thôi, nhếch lên một nụ cười, "Đại Thiến, có một chuyện, mình cảm thấy mình nhất định phải khai báo với cậu."

......

Cố Tử Mạt thay quần áo xong, lúc bước từ trong phòng ra, liền nghe thấy ở bên ngoài Địa Thiến đang giảng đạo lý cho ‘ Lục Duật Kiêu ’.

"Về sau ít trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất định phải toàn tâm toàn ý, có bài học của Hà Ân Chính ở phía trước rồi, anh cũng đừng có giẫm lên vết xe đổ khiến cho cậu ấy đau lòng đấy." Đại Thiến nghênh chân, một vẻ ‘ tôi là người nhà mẹ đẻ của Cố Tử Mạt ’.

Người đàn ông mặt mày cong cong, đối với những lời Đại Thiến nói, nhất nhất đồng ý, nhưng mà giọng nói của anh vừa thấp vừa trầm, Cố Tử Mạt đứng cách có một khoảng cách, cũng không nghe rõ.

"Vậy thì tốt, còn nữa, sau khi kết hôn, không nên tùy tiện đi xách túi cho người phụ nữ khác mua hàng đâu, lần trước Tử Mạt nhìn thấy hai người như vậy, mũi miệng cũng tức đến méo lệch hết rồi, có thể đến bây giờ anh cũng chưa lĩnh giáo qua tính cách chân thật của cậu ấy đâu, nếu cậu ấy nổi giận nên, thì thật sự rất mạnh mẽ đấy." Đại Thiến nhắc lại chuyện cũ, dặn đi dặn lại.

Đại Thiến nói, chính là lần mà Cố Tử Mạt gặp anh đi dạo phố cũng một cô gái xinh đẹp lẳng lơ, tức giận đến mức đổ cà phê xuống đó.

Đối với Cố Tử Mạt, thì đây quả thực là một chuyện xấu hổ, nhớ lại chuyện cũ mà kinh, Cố Tử Mạt cũng cảm thấy mất mặt, Đại Thiến lại nói ra như vậy, trên thực tế rõ ràng là đang nói cho anh ấy rằng, cái cô nhóc Cố Tử Mạt đó, thật ra bắt đầu từ lần đó, đã ăn dấm chua đối với những người phụ nữ khác bên cạnh anh rồi, anh có biết không?!

Cố Tử Mạt nghĩ đến cái ý nghĩa đó, thì hận không có cái vết nứt nào đó để chui vào, không lo được những cái khác, không chút suy nghĩ liền đi ra ngoài, lớn tiếng nói với hai người trong phòng khách, "Em ok rồi."

Một tiếng này, thực sự quá xúc động, làm cho tiếng nói hơi lớn, hơn nữa phản ứng rất dữ dội, cho nên cô vừa xuất hiện, lập tức khiến hai người trong phòng khách kinh sợ, Đại Thiến và ‘ Lục Duật Kiêu ’ nghe thấy như vậy, lại không ai bảo ai mà cùng đứng lên khỏi ghế sô pha.

Cả người ‘ Lục Duật Kiêu’ đều có một loại cảm giác hít thở không thông, anh vẫn cảm thấy cô rất đẹp, nhưng không ngờ, cô mặc màu hồng lại xinh đẹp đến như vậy, cô gái này, trời sinh đã thích hợp làm cô dâu rồi.

Chiếc váy màu hồng, vừa vặn bao khít lấy cơ thể của cô, kiểu dáng lệch vai, lại tăng thêm sức quyến rũ cho cô, lệch vai nhưng lại không hề lộ vai, phía trước ngực được trang trí bởi đường viền bằng ren đơn giản, váy là loại váy cổ tròn, phía trên điểm xuyết những hạt ngọc trai nhỏ, nhìn từ xa, óng ánh trong suốt.

Lần này Cố Tử Mạt ăn diện vào, mặc dù cũng xinh đẹp bất ngờ, nhưng phong cách lại bức người.

‘ Lục Duật Kiêu ’ cứ nhìn cô chăm chú như vậy, thậm chí còn hơi hoảng hồn, lại nghĩ đến những ngày sau này, cưới cô rồi sẽ cùng chung sống với anh, nụ cười trên mặt anh càng thêm rạng rỡ.

Cố Tử Mạt nhìn anh cười như vậy, trong lòng hơi chột dạ, nghĩ thầm chẳng lẽ anh đang cười mình nói chuyện lớn tiếng như vậy sao, lại nghĩ tới một vài chuyện vừa rồi, theo bản năng cô cúi thấp đầu xuống, nghĩ thầm vẫn nên quên hết những chuyện đó đi thôi.

Người đàn ông nhìn thấy trên mặt cô gái biểu hiện vẻ thạn thùng, nụ cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng, anh bước tới, cúi người ghé môi vào sát bên tai của cô, nói thật nhỏ, "Rất đẹp, dáng vẻ này, cũng rất đẹp nữa."

Đúng là một cái cúi đầu rất ôn nhu, có vài thứ, thật đúng là cực hạn.

Nghe người đàn ông khích lệ, cơ thể cô bỗng giật mình một cái, nói không kích động đều là giả, cẩn thận cắn cắn môi, không dám nói quanh co, chỉ sợ bại lộ suy nghĩ thật của mình.

Đại Thiến nhìn hai người qua lại lẫn nhau, vỗ tay từ xa, từ từ bước về phía bọn họ, lại không nhịn được chậc chậc, "Bộ váy đơn giản nhất, trang sức trân châu rẻ tiền nhất, vốn là một tác phẩm rất thất bại, nhưng mặc ở trên người cậu, thật đúng là không giống như vậy nữa rồi."

Đợi cô đi tới, liền ra vẻ đi quanh Cố Tử Mạt hai vòng, cuối cùng, ánh mắt hà khắc quanh quẩn trên chân Cố Tử Mạt, không nhịn được lắc đầu giọng mỉa mai nói, "Cô dâu mới của chúng ta ngay cả giầy cũng không thay, cứ như vậy mà chạy ra ngoài, đây là vội vàng gặp chồng sao."

"Đâu có?" Cố Tử Mạt lên tiếng phản bác, trọn mắt lên trừng Đại Thiến.

Đại Thiến trừng lại cô, "Mắt của cô dâu mới khá to, không cần trợn mắt cũng rất to rồi, lúc chụp ảnh kết hôn cũng không cần trừng mắt đâu, cứ mở mắt bình thường là được."

"Được rồi, xin vâng theo lời dạy bảo của cậu." Cô xấu hổ, Đại Thiến vừa mở miệng là một tiếng chú rể mới cô dâu mới, khiến cô rất thẹn thùng.

"Vậy là tốt, cậu chờ chút, bây giờ mình đi tìm cho cậu một đôi giày phù hợp." Đại Thiến nói xong, đã xoay người đi vào phòng đựng đồ.