Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 88-2: Món quà thần bí, người thần bí  2




Trước khi đi, còn cố ý trợn mắt nhìn Cố Tử Mạt một cái, anh ta đổ hết trách nhiệm vì sự thờ ơ của Lục Duật Kiêu đối với anh ta lên đầu Cố Tử Mạt.

Cố Tử Mạt không hề rời đi, nhìn trợ lý đưa kéo cho bác sĩ Tần, bác sĩ Tần thuần thục cắt tay áo của Lục Duật Kiêu, giật phăng xuống dưới một cái, người trong cuộc Lục Duật Kiêu cũng không có phản ứng gì nhiều, mà ngược lại Cố Tử Mạt lại hít vào một hơi.

"Tình huống tốt hơn so với trong tưởng tượng của tôi, chỉ là bị thương ngoài da, nhìn qua thì dọa người, nhưng thật sự chỉ cần dưỡng vài ngày là ổn." Kiểm tra xong, bác sĩ Tần đưa ra kết luận.

Bác sĩ nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh miệng vết thương của Lục Duật Kiêu, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

Cố Tử Mạt đứng ở trong góc nhỏ, đứng xa xa nhìn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thậm chí còn một lần quay đầu đi vì khó chịu.

Lúc này Lục Duật Kiêu nhìn về phía cô một cái, mày khẽ cau, "Tử Mạt, em ra ngoài gọi Bùi Dực vào đây, anh có chuyện muốn thương lượng với cậu ta."

"Vết thương còn không có xử lý tốt, gọi thằng nhóc kia vào để gây sự sao?" Bác sỹ Tần không hiểu ngẩng đầu lên, theo tầm mắt của Lục Duật Kiêu cũng nhìn về phía Cố Tử Mạt, thấy được sắc mặt của cô rất kém, bác sỹ Tần lập tức hiểu được Lục Duật Kiêu cũng chỉ muốn để cô ấy tránh đi thôi, liền lắc đầu một cái, "Đúng, chuyện như vậy, thật cần gọi thằng nhóc đó đến thương lượng, không có ai thích hợp hơn cậu ta được."

Cố Tử Mạt mất hồn gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.

Vừa hay nhìn thấy Bùi Dực đã dặn dò nhân viên xong, đan quay lên lầu, Cố Tử Mạt hít vào một hơi, nói với anh ta: " Lục Duật Kiêu gọi anh vào trong, nói là có chuyện thương lượng."

Ánh mắt hồ ly của Bùi Dực híp lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, vừa nhìn về phía phòng ngủ đang đóng chặt cửa, nói với cô: " Tôi thật sự không hiểu anh Kiêu nhìn trúng cô ở điểm nào."

Cô nhếch môi, buông tay ra, "Cũng rất nhiều người không nghĩ ra, bản thân tôi cũng không rõ, đương nhiên, tôi cũng không biết đây là mình may mắn, hay là bất hạnh đâu."

Câu trước, là dạt bỏ lời phê bình của anh ta, câu sau, lại cố ý chèn ép anh ta, để cho anh ta không thoải mái.

Quả nhiên, máu nóng của Bùi Dực liền vọt lên đầu, quát lên với cô: " Đúng là người phụ nữ không biết phân biệt!"

"Người đàn ông động một chút là chỉ trích người khác, khẳng định cũng không phải là người đàn ông tốt lành gì." Nói xong câu này, cô liền đi qua bên người anh ta, đi thẳng xuống lầu.

Trong phòng khách đã trống rỗng, trong đại sảnh trống trải, lại có chút tịch mịch tiêu điều.

Rất khó tưởng tượng, buổi đấu giá đặc biệt có một không hai kia, vừa được cử hành ở nơi này. Một buổi tối, lúc bắt đầu và kết thúc, lại là hai loại cảnh sắc khác nhau.

Ánh mắt hướng lên trên lầu, trên đài cao kia, đã không có bóng dáng thon dài của anh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi, lại mở mắt ra, mới một lần nữa cất bước đi ra ngoài.

......

Bùi Dực đẩy cửa phòng ngủ ra, bác sỹ Tần đang băng bó cho Lục Duật Kiêu.

Thấy anh đi vào, bác sỹ Tần nhìn hai người trợ lý sau lưng mình, bảo bọn họ đi ra ngoài.

Cửa mở ra rồi lại đóng, Bùi Dực nhìn hai người trợ lý này ra ngoài, vọt tới bên giường của Lục Duật Kiêu, liền tức giận nói thẳng, "Người phụ nữ kia có gì tốt, thích nổi tiếng lại hư vinh, miệng lưỡi còn bén nhọn, không hề đáng yêu chút nào, vì cô ta mà anh Kiêu cũng bị thương, ngay cả một câu bày tỏ cô ta cũng không có, lúc tôi đi vào, cô ta đã đi xuống lầu rồi, xem ra cô ta là muốn phủi mông chạy lấy người đâu."

Bác sỹ Tần ở một bên nghe, lại nhìn sắc mặt Lục Duật Kiêu càng ngày càng không tốt, lập tức quở nhẹ một tiếng, "Bùi Dực! Cậu yên lặng chút đi, Lục thiếu cần nghỉ ngơi!"

Bùi Dực mới mặc kệ đâu, đêm nay bắt đầu từ lúc nhìn thấy Cố Tử Mạt, trong lòng anh cảm thấy rất buồn phiền, hiện tại không phát tiết không được.

"Không phải tôi không yên, là do người phụ nữ này không chịu yên tĩnh đâu, chuyện nan giải này, không phải là cô ta gây ra sao, còn nữa, thái độ vừa rồi của cô ta, hai người cũng đều thấy được, không biết áy náy, còn không biết xấu hổ, cho dù sau này chúng ta có đối tốt với cô ta, lại cố gắng nỗ lực bảo vệ cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm kích đâu. Theo tôi thấy, cô ta chính là cái con riêng, sớm muộn cũng chọc tai vạ cho chúng ta thôi, chúng ta đều sẽ bị cô ta liên lụy!"

Ở trong mắt Bùi Dực, Cố Tử Mạt ngoại trừ dáng dấp không tệ, cái khác đều rất kém, còn không biết trời cao đất rộng nữa! Từ lúc bắt đầu xuất hiện tại buổi đấu giá, đã không coi ai ra gì rồi, còn mắt cao hơn đỉnh, không biết sống chết lại không có chừng mực, còn muốn ép Lục Duật Kiêu từ trên đài cao bước xuống, quả thực là vô pháp vô thiên.

Càng làm cho anh ta xem thường, Cố Tử Mạt còn dùng giá trên trời để mua đồ trang sức châu báu, cuối cùng vẫn là Lục Duật Kiêu phải thanh toán, hư vinh, hám giàu, không có ánh mắt! Trên người cô ta tập hợp đủ mọi khuyết điểm khiến người ta chán ghét!

Lục Duật Kiêu nghe không nổi nữa, ngước mắt liếc anh ta một cái, lên tiếng hỏi ngăn cậu ta lại không cho nói thêm gì nữa, "Cô ấy rất tốt, tôi cũng không sợ bị cô ấy liên lụy." Nói xong, liền chuyển sang đề tài khác, hỏi anh ta, "Đã tra ra được chưa?"

Bùi Dực chỉ phải chán nản câm miệng, ngược lại trả lời vấn đề của Lục Duật Kiêu, "Cái này còn cần phải tra, rõ rành rành rồi, ngoại trừ nhị thiếu gia quái vật của nhà họ Lục kia ra, thì còn có ai dám làm chuyện như vậy nữa!"

Vừa nhắc tới tới nhị thiếu gia nhà họ Lục, đáy mắt của Bùi Dực đã đầy lửa giận, giọng điệu càng không tốt.

"Không tra xét?" Lục Duật Kiêu lại hỏi.

"Tra một chút rồi, giống như tôi đoán, chính là người của anh ta! Sự tình là ván đã đóng thuyền." Bùi Dực rốt cuộc thu lại tính khí nóng nảy, nghiêm túc trả lời một lần.

Bác sỹ Tần đã băng bó cẩn thận cho Lục Duật Kiêu, anh ta cởi đôi găng tay trắng xuống, khom lưng móc ra một xấp tài liệu từ trong hòm thuốc mang theo ra, đưa tới trước mặt Lục Duật Kiêu, "Lục thiếu, đây là tôi lấy được, anh xem."

"Hả?"

*

Ngày hôm sau, Cố Tử Mạt đi làm như bình thường.

Hoạt động của cô trong công ty, chủ yếu có hai nơi, một là phòng điều hương của mình, hai là bộ phận R&D.

Bộ phận R&D đặt một bàn làm việc dành riêng cho cô, cô sửa sang lại tài liệu, trau chuốt lại các phương án phối hợp hương liệu, đều được hoàn thành ở đây.

Bởi vì tiếp xúc với Ninh Uyển, cô tập trung vào Ninh Uyển, nên đã có linh cảm nhất định đối với hương liệu rồi, cho nên cô đến phòng làm việc, chuẩn bị tập hợp linh cảm và ý tưởng vào với nhau.

Cô vừa ngồi xuống chỗ ngồi của mình, chợt có người gọi ở bên ngoài cửa, "Tiểu thư Cố Tử Mạt ở chỗ này sao? Có chuyển phát."

Sáng sớm lại có chuyển phát?

Cố Tử Mạt khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ những thứ tối hôm qua đấu giá được, trong lòng lo sợ, vội vàng khẩn trương đi xem.

Thật may là trên tay anh nhân viên chuyển phát, chỉ có một hộp quà đơn giản, cũng không có cái khác, cô thầm may mắn, bước ra ký nhận.

Cố Tử Mạt ký nhận, hơi nghi ngờ cầm hộp quà xinh đẹp trở lại chỗ ngồi.

Có đồng nghiệp nữ trong bộ phận nghiên cứ phát triển đi tới, tò mò liếc nhìn, giọng mỉa mai trừng mắt nhìn cô, ánh mắt chiếm lấy cái hộp trên tay cô, hào hứng bừng bừng nói: " Cái gì vậy? Quà tặng của bạn trai thần bí?"

Cố Tử Mạt nghe đồng nghiệp nhắc tới bạn trai, lại nghe nhắc tới quà tặng thần bí, theo bản năng liền chột dạ, cô làm ra vẻ như không có gì nhún nhún vai, che giấu nói: " Tôi không có bạn trai, khẳng định không phải là quà tặng thần bí gì cả, có thể là quần áo mà mấy ngày trước tôi mua trên mạng, người bán đưa tới công ty thôi."

Đồng nghiệp nghe được là đồ mua qua mạng, chợt cảm thấy không có hứng thú, khoát tay nói, "Được rồi, tôi còn tưởng rằng có lãng mạn để xem, haiz, bộ R&D vẫn không có lãng mạn."

Cố Tử Mạt gật đầu một cái, cũng buồn bã than thở theo cô ấy nói: " Bộ phận R&D chính là như vậy, khổ ép, trăm năm khó gặp lãng mạn."

Trong công ty bộ phận R&D là bộ phận quan trọng, bình thường áp lực công việc rất lớn, không khí làm việc tương đối đè nén, đương nhiên rất ít khi xuất hiện cái gì lãng mạn.

"Đúng vậy, muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm." Có đồng nghiệp ở phía sau cũng kèm theo một câu, liền bưng cái cốc đến phòng uống nước lấy đồ uống.

Cố Tử Mạt nhìn đồng nghiệp đã rời đi, mới dám mở hộp quà.

Mới tháo được một nửa, bên trong đã lộ ra một tấm thẻ, ‘ xoạch ’ rơi trên mặt đất.

Cô cúi người xuống nhặt lên, liếc mắt liền thấy được chữ ký tên phía trên — Người trong làn sóng.