Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 122: Lão Hầu thích rượu




Thẩm Thạch ngơ ngác, ngẩng đầu hít mạnh không khí mấy cái, nhưng năng lực khứu giác của Nhân tộc từ trước đến nay không thể nào so sánh với Yêu tộc, nên sau hồi lâu không ngửi được mùi gì, cau mày nói với lão Bạch hầu: "Làm gì có, ngươi ngửi sai a?"

Lão Bạch hầu khoát tay chặn lại, tròng mắt quay tròn hai vòng, nhìn quanh, mũi lại hít mạnh hai cái, kéo Thẩm Thạch đi về phía một gian phòng thấp bé phía tây. Thẩm Thạch nhìn quanh gian phòng, vách tường đã sụp nửa bên, cửa phòng xuống đất, còn có thể nhìn ra dấu vết mấy chỗ bị đốt cháy, hiển nhiên chỗ này đã bị Yêu binh "vào xem" qua, không nhịn được lắc đầu.

Nhưng lão Bạch hầu có vẻ rất tự tin, bước nhanh một đường đến trước cửa phòng, thò đầu ngó vào trong một chút, sau khi xác định không có Yêu tộc khác ở bên trong, mới đi vào tìm kiếm. Thẩm Thạch đứng ở ngoài cửa, không có ý vào nhà, nhờ ánh trăng sáng, tiện tay lật xem vài trang sách, một lát sau, nghe thấy tiếng lão Bạch hầu cười hắc hắc trong phòng, mang theo vài phần mừng rỡ, xem ra đã tìm thấy đồ mình muốn.

Chỉ nghe thanh âm "Binh binh pằng pằng" lộn xộn vang lên một hồi, giống tiếng những mảnh đồ dùng bằng đá bị vỡ rải rác khắp nơi trên mặt đất bị lão Bạch hầu đá đi, sau một lúc lâu, thấy lão vui mừng khấp khởi ôm một vò rượu đi ra, cười nói: "Vận khí không tệ, không thể tưởng được trong này còn sót được nửa bình rượu."

Số lượng Yêu tộc thích rượu rất ít, đa số Yêu tộc đều không ưa mùi rượu, ít nhất Thẩm Thạch từ khi đến Yêu giới đến giờ hầu như không thấy Yêu tộc uống rượu. Trên thực tế, trong truyền thống Yêu tộc, cất rượu là một nghề nghiệp ti tiện, chỉ có nô bộc hoặc chủng tộc đê tiện mới đi làm loại việc này, ngày xưa lúc Thiên Yêu Vương Đình hưng thịnh thống lĩnh điều khiển Hồng Mông chư giới, chính là Nhân tộc nhỏ yếu chuyên làm việc này.

Nên thấy lão Bạch hầu ôm vò rượu vui tươi hớn hở, thật sự là một bộ dáng nát rượu, Thẩm Thạch hơi giật mình, có chút không nhịn được buồn cười, nói: "Lão Hầu, lão thích uống rượu đến thế?"

Lão Bạch hầu hừ một tiếng, mặc kệ vẻ kinh ngạc khó tin trong câu hỏi của Thẩm Thạch, thò tay cầm cái nút bình đã bị vỡ một nửa, ném sang một bên. Mùi rượu kia như có như không, chắc là từ chỗ bị vỡ đó theo gió phiêu tán bay ra, Thẩm Thạch nhìn lão Bạch hầu nhanh như chớp uống một hớp lớn, sau đó buông vò rượu, sắc mặt chẳng biết tại sao có chút cổ quái, vừa có vài phần thỏa mãn, vừa có vài phần ngạc nhiên và dư vị, miệng bẹp bẹp hai cái, dáng vẻ không hài lòng cho lắm.

"Sao vậy?" Thẩm Thạch không nhịn được hỏi.

Lão Bạch hầu nhìn hắn một cái, không trả lời, đưa vò rượu cho hắn: "Ngươi cũng nếm thử một miếng?"

Thẩm Thạch chần chừ nhưng vẫn nhận lấy, vốn trong cuộc sống hắn cơ bản không thích uống rượu, sau khi đến Yêu tộc, lại càng chưa bao giờ dính tới rượu, nên trong lòng có chút hiếu kỳ, nghĩ thầm muốn nếm thử xem rượu của Yêu tộc rột cuộc có mùi vị gì.

Sờ vò rượu rất thô ráp, dưới ánh trăng, màu rượu đục ngầu, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy không đúng lắm. Thẩm Thạch lắc đầu, vẫn ôm lấy uống một ngụm, sau một lúc, đột nhiên "Phì" một tiếng, phun hết ra ngoài, ném trả vò rượu cho lão Bạch hầu, không ngừng khạc nhổ, nhả hết rượu còn sót trong miệng ra, phàn nàn: "Chua chết đi được, đây là rượu quỷ gì vậy?"

Lão Bạch hầu cười ha ha, thiếu chút nữa cười đến gãy lưng, chỉ chỉ bộ dạng chật vật của Thẩm Thạch cười không ngừng, sau đó đi đến bức tường đổ một nửa kia, vịn nhảy lên ngồi xuống, vẫy tay ý bảo Thẩm Thạch tới đó ngồi.

Thẩm Thạch đi tới không ngồi lên bức tường đổ, dứt khoát đứng bên cạnh lão Bạch hầu, tức giận nói: "Cái này chua đến rụng răng, thật là rượu sao?"

Lão Bạch hầu cười nhạo một tiếng, nói: "Đương nhiên là rượu." Nói xong lại ôm lấy vò rượu uống một hớp lớn, nhưng khi rượu qua yết hầu, mặt lão nhăn lại, hàm răng cắn chặt, cả người không nhịn được rùng mình một cái, xem ra là bị chua quá.

Sự khó chịu qua đi, lão Bạch hầu trợn mắt cười khổ một tiếng, thở dài: "Cũng phải chịu thôi..., hiện giờ trong Yêu giới chúng ta, muốn tìm được một vò rượu ngon là quá khó khăn." gương mặt khỉ già nua lộ ra vài phần hướng về dĩ vãng, nói, "Trước kia ta từng xem trong một quyển sách nói, Nhân tộc tuy ti tiện vô sỉ tội ác tày trời, nhưng riêng cái nghề cất rượu này, bọn chúng chính là một tộc thiên tài, tất cả bách tộc khác hợp vào thúc ngựa cũng không đuổi kịp bọn chúng. Từ cổ đến nay,nếu có rượu ngon, đều là xuất từ bàn tay cất rượu của Nhân tộc."

Lão vỗ vào vò rượu màu đen thô ráp khó coi kia, cảm thán: "Không biết đời này có còn cơ hội uống một miếng rượu ngon hay không, nghe nói trong Nhân tộc, có một loại rượu ngon tên là “Hoa Điêu”, mùi rượu thuần hậu, vô cùng thơm ngọt, chính là rượu cực phẩm trong thiên hạ, nếu có thể uống một vò như vậy, thực có chết cũng không tiếc."

Thẩm Thạch im lặng kinh ngạc, nhìn ra phương xa, trong lòng lại bị gợi lên cảm giác nhung nhớ cố hương mãnh liệt, nhưng sau một lát hắn phục hồi tinh thần lại, "Phì" một tiếng, tức giận nói với lão Bạch hầu: "Uống rượu thì uống rượu, sao lại nói cái gì chết, lão Hầu già này, thực chán sống rồi sao?"

Lão Bạch hầu cười ha ha, lắc đầu cười không nói, ôm vò rượu uống thêm một hớp lớn.

"Hí...iiiiii. . . Mẹnó , chua chết mất!"

Lão Bạch hầu buông vò rượu, nhe răng trợn mắt mắng.
※※※

Phương pháp ghi năm của Yêu tộc rất phức tạp, mỗi năm tuy cũng chia thành mười hai tháng, nhưng niên hiệu lại được tính từ năm đầu tiên Thiên Yêu Vương Đình thành lập khi xưa. Nói cách khác, nếu muốn biết năm hiện giờ, thì phải xem Yêu lịch đến giờ là vạn năm nghìn năm trăm năm chục năm nào đó, rồi so với niên hiệu của một vị Yêu Hoàng nào đó, cùng với nhiều loại tên gọi Thiên Địa thời tiết, cực kỳ rườm rà, ngay cả bản thân Yêu tộc cũng còn không chịu nổi. Hơn nữa còn có một nguyên do rất quan trọng, là sau trận Nhân Yêu đại huyết chiến một vạn năm trước, gia tộc trọng tâm Yêu Hoàng nhất mạch chèo chống Yêu tộc qua vô số năm tháng, đã tiêu vong trong chiến hỏa tàn khốc.

Rắn mất đầu, phân loạn nổi lên. Yêu tộc sau khi đại bại bởi Nhân tộc qua một vạn năm bị vây khốn trong Yêu giới, xuất hiện không ít anh kiệt tuấn tú tài giỏi, các thế hệ đều kiêu ngạo, không chịu công nhận Yêu Hoàng huyết mạch là Vương, cái ngai vàng Yêu tộc chi chủ này, ai chẳng muốn ngồi?

Cho đến ngày nay, sớm đã không còn ai để ý tới những niên hiệu phức tạp lưu hành ngày xưa, sau khi Yêu tộc đại bại, Yêu tộc cao giai tử thương quá nhiều trong tay Nhân tộc, nên việc phong lưu coi trọng phù hoa phú quý xa hoa ngày xưa đã một đi không trở lại, cho tới nay các thế hệ mới Yêu tộc ra đời trong Yêu giới, càng ngày càng thô lỗ hung ác, thích giết chóc như dã thú.

Mùa hè năm nay, đi đâu cũng thấy chiến hỏa xuất hiện khắp nơi, bên trong Hắc Ngục Sơn, thế cục đã bắt đầu dần dần rõ ràng.

Lúc Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc đánh hạ Ma Hổ Giản, tiêu diệt Xích Hổ nhất mạch, phía nam chân núi khu vực Hắc Ngục Sơn cơ bản đã là thế cục Thanh Xà và Hắc Phượng hai Đại Yêu tộc giằng co, đương nhiên trên địa vực rộng rộng rãi này, trừ hai đại bộ tộc, còn có các số lượng lớn những tiểu yêu tộc vẫn đang tồn tại. Hắc Phượng bộ tộc kinh doanh nhiều năm, phần đông tiểu bộ tộc bờ Bắc Hắc Thủy Hà, sớm đã đều thần phục họ, còn bờ Nam vì Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc vừa mới quật khởi thời gian không lâu, nên vẫn còn Yêu tộc bướng bỉnh không chịu hàng phục.

Tình thế giống hệt đêm hôm đó lúc lão Bạch hầu nói với Thẩm Thạch. Trong quân Thanh Xà Yêu tộc mới trỗi dậy, phần đông Yêu Tướng đều xin Thanh Xà chi chủ Ngọc Lâm thừa thời cơ quân tiên phong liên tiếp thắng lợi nhuệ khí lên cao, xông qua Hắc Thủy Hà, đánh bộ tộc Hắc Phượng, giẫm bọn họ ở dưới chân.

Theo quy mô chiến thắng của Thanh Xà bộ tộc, bầu không khí ở bờ Bắc bên kia Hắc Thủy Hà đã trở nên khẩn trương, bộ tộc Hắc Phượng cũng đã có phản ứng, một ít Hắc Phượng Yêu quân tinh nhuệ đã được điều động tới Hắc Thủy Hà, rõ ràng là nhằm vào Thanh Xà Yêu tộc ở bờ Nam kia, về phần mật thám dò xét gì gì đó, lại càng dồn dập.

Mắt thấy đại chiến sắp tới, bầu không khí hai bờ sông Hắc Thủy Hà càng lúc càng khẩn trương, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của tất cả Yêu tộc. Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ Ngọc Lâm, xà yêu trẻ tuổi xinh đẹp kia, sau khi rời Ma Hổ Giản, lại giữ vững lập trường, cứng rắn đè bẹp chiến ý của tất cả Yêu Tướng thuộc hạ, nghiêm lệnh không ai được vượt qua Hắc Thủy Hà, phải ở lại giữ chắc địa bàn của mình, mục tiêu trước tiên là triệt để bình định những tiểu bộ tộc Yêu tộc ở bờ Nam Hắc Thủy Hà.

Mấy chi Thanh Xà Yêu quân tại dưới sự dẫn dắt của mấy vị Yêu Tướng, chia nhau đi càn quét các tiểu thế lực tại bờ Nam Hắc Thủy Hà, trong đó có một chi do lão Bạch hầu làm đầu lĩnh. Thẩm Thạch đi theo chi Yêu quân này, trừ hai người họ, những Yêu Tướng thủ hạ hung hãn kia của Ngọc Lâm không một ai đi theo, xem ra mọi người đều xem thường lão Bạch hầu, nhưng cũng có một ngoại lệ, chính là Trư Yêu Thạch Trư đầu óc đơn giản ngu ngốc, ngoại trừ sức khỏe bản thân thì cái gì cũng bình thường, vì ngày thường giao hảo qua lại với lão Bạch hầu và Thẩm Thạch, nên lần này lão Bạch hầu cũng lôi hắn theo, đến lúc quan trọng cũng có thể dùng để tấn công như một Đại tướng. .

Lão Bạch hầu dẫn đầu chi Yêu quân tới phía Tây chân núi phía nam Hắc Ngục Sơn, hạ trại ở chân núi, bên trên một ngọn núi cách bọn họ không xa, mơ hồ có thể trông thấy bóng người chớp động, đề phòng sâm nghiêm, chỗ đó chính là nơi ở của kẻ địch bọn họ lần này phải chinh phạt, một tiểu bộ tộc Yêu tộc vẫn ngoan cố chống lại Thanh Xà Yêu quân cường đại - Linh Miêu Yêu tộc.

Bên phía nam ngọn núi, địa thế bằng phẳng, cỏ cây tươi tốt, Yêu quân Thanh Xà nhất tộc đem trận doanh đóng bên trên mảnh bình nguyên này.

Tuy trước mắt tình thế khẩn trương, nhưng vẫn không có khai chiến, lão Bạch hầu lĩnh quân đến đây, không giống như những Yêu Tướng khác sau khi dẫn binh đã đến nơi, cứ thế đánh thẳng lên núi, diệt tộc sau đó phóng hỏa giết người cướp của, lão cho hạ trại dưới chân núi, sau đó phái người lên núi, ý định đi chiêu hàng Linh Miêu bộ tộc. Đương nhiên hành động này cuối cùng có hữu dụng hay không, bây giờ còn chưa biết, nhưng trước khi khai chiến, lão Bạch hầu vẫn cấm đám tiểu yêu thủ hạ không được tùy ý rời khỏi quân doanh, nhưng ngoài điều đó ra thì cũng không kềm hãm gì lắm. Trong Yêu quân lúc nào cũng ầm ĩ không ngừng, đại đa số Yêu quân, nhất là đám tiểu yêu vì trên người còn mang theo bản tính ngang tàng bạo ngược của Yêu thú, nên việc ồn ào tranh đấu trở thành sự tình thường ngày.

Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, bên trong Yêu quân, vẫn có người là yêu thích yên tĩnh.

Thẩm Thạch đi tới một rừng cây nhỏ, rời xa quân doanh ồn ào náo động, quay đầu lại nhìn thoáng qua mặt phía bắc, chỉ thấy rừng cây xanh ngắt trên ngọn núi không tính là cao lớn này, yên tĩnh im ắng, không khỏi trong lòng nghĩ ở đằng kia ngọn núi, Yêu quân Linh Miêu Yêu tộc có dáng vẻ như thế nào?

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi thôi, hắn nhìn nhìn chung quanh không có Yêu tộc khác, tùy tiện ngồi xuống dựa vào một thân cây đại thụ, từ trong lòng lấy ra ba quyển sách , chính là những quyển lúc trước trong Ma Hổ Giản lấy được từ chỗ lão Bạch hầu.

Ánh mắt đầu tiên dừng lại một lát trên trang bìa hai quyển 《Đại Nghịch Tội Nhân Lục》 và 《Vương Đình Mạt Niên Chiến Sự Ký》, Thẩm Thạch hơi trầm ngâm, mở ra cuốn thứ ba trước, chính là quyển sách ngày đó lão Bạch hầu xì mũi coi thường chẳng thèm ngó tới —— 《 Nhân tộc trát ký 》. Vì nhân vật câu chuyện nói đến trong ba quyển sách, kỳ thật đều phát sinh ở những năm cuối Thiên Yêu Vương Đình, nên có thể xem xét so sánh lẫn nhau.

Thẩm Thạch sở dĩ không làm theo lời lão Bạch hầu bỏ quyển “Nhân tộc trát ký” , còn mang theo bên mình là vì một ít văn tự ở những trang cuối có giới thiệu sơ lược về những pháp môn tu luyện của Nhân tộc, hoặc phải nói là phỏng đoán.