Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 133: Cuộc chiến giữa Cẩu và Hùng




Trên sườn núi Linh Hầu, đây là thời điểm náo nhiệt nhất suốt tám ngày nay, binh sĩ hai bên Yêu quân đều đang đánh trống reo hò, mắt nhìn không chớp vào hai Yêu Tướng đang chém giết lẫn nhau.

Thẩm Thạch cũng đứng xem, tuy xung quanh vô cùng cuồng nhiệt nhưng hắn vẫn vô cùng tỉnh táo, thậm chí còn có chút lạnh lùng. May là sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trận quyết đấu, không ai nhận ra nét mặt kỳ quái của hắn.

Nhưng đương nhiên không phải tất cả Yêu tộc đều lâm vào trạng thái cuồng nhiệt không tỉnh táo, đang lúc bắt đầu cảm thấy sự ồn ào xung quanh có chút đáng ghét, vai Thẩm Thạch đột nhiên bị một người vỗ nhẹ. Hắn kinh hãi, quay lại nhìn, thấy lão Bạch Hầu chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, nét mặt nhàn nhạt, nhìn hai Yêu Tướng đang chém giết nhau, khẽ nói: "Sao, hình như ngươi không thấy thích hả?"

Thẩm Thạch trừng mắt nhìn lão, lão Bạch Hầu nhếch miệng cười. Thẩm Thạch hướng nhìn quanh, thấy chung quanh Yêu tộc phần lớn hay vẫn đang thần tình kích động quan sát thi đấu, kéo lão đến một chỗ vắng, hừ một tiếng: "Lão nhiều chuyện quá."

Lão Bạch Hầu chớp mắt, vẻ không sao cả: "Sợ cái gì, chẳng lẽ sợ có con yêu nào nhảy ra trách ngươi hay sao?"

Thẩm Thạch không nói gì, nhưng trong lòng thì không đồng ý, nghĩ mọi người ai cũng đang nóng bỏng chỉ có một mình lão tỉnh táo, không phải rõ ràng lão là người kỳ cục hay sao? Nhưng nghĩ kỹ lại, lão Hầu quả thực chính là một dị loại.

Thẩm Thạch đang nghĩ ngợi, lão Bạch Hầu đã hỏi tiếp: "Này, ngươi xem hai người ai sẽ thắng?"

Thẩm Thạch lắc đầu: "Làm sao ta biết."

Lão Bạch Hầu cười: "Ngươi đoán thử coi."

Thẩm Thạch ngần ngừ, nhưng rồi vẫn lắc đầu: "Nếu muốn chiến thắng, vẫn phải xem bổn mạng thần thông của họ. Thổ Cẩu từ trong huyết mạch có được bổn mạng thần thông là ‘ Tật Phong ’, tốc độ có thể tăng nhanh lên gấp mấy lần, cũng là một loại thần thông sắc bén. Nhưng Hùng Yêu kia có bổn mạng thần thông là gì thì không biết, nên khó biết thắng bại."

Lão Bạch Hầu hừ một tiếng: "Tên Hùng Yêu kia cao lớn thô kệch lông đen sì sì, nhìn là biết xuất thân từ ‘ Bạo Hùng ’, dù huyết mạch có dị biến đến mức nào, thì bổn mạng thần thông cũng không ngoài mấy cái ‘ Kiên Bì ’, ‘ Hung Bạo ’, ‘ Nộ Trảo ’, ba thứ thần thông cấp thấp, cao nhất thì gặp được vận may, ra được dị biến là ‘ Hắc Huyết ’ thần thông, có gì mà không biết!"

Thẩm Thạch ngơ ngác, không nhịn được nhìn lão Bạch Hầu chằm chằm.

Lão Bạch Hầu nhếch nhếch miệng, thản nhiên: "Ta nói hết cho ngươi rồi đấy, còn bảo không đoán ra ai thắng ai thua hay không?"

Thẩm Thạch im lặng một lát, mới chậm rãi: "Thần thông Hắc huyết không tệ, nhưng Hùng Yêu muốn có nó thì khả năng quá hiếm; còn ba loại thần thông kia, hung bạo, nộ trảo đều là để tăng sức mạnh công kích mà thôi, nhưng bổn mạng thần thông ‘ Tật Phong ’ của Thổ Cẩu có thể giúp hắn dễ dàng tránh né, chỉ sợ là vừa vặn khắc chế hai cái thần thông đó. Chỉ có cái Kiên Bì thoạt nhìn tầm thường nhất, một khi sử dụng, sức phòng ngực sẽ tăng mạnh, đủ để lướt qua mọi công kích của Thổ Cẩu, nếu sử dụng kiên trì được thời gian dài, có thể làm Thổ Cẩu hết sức mà chết."

Lão Bạch Hầu vừa nghe vừa gật gù, tán đồng với ý kiến của Thẩm Thạch. Đột nhiên tiếng hò hét ầm ĩ xung quanh to hẳn lên, làm hai người nhảy dựng, vội vàng nhìn lên.

Thổ Cẩu và Hùng Yêu, sau thời gian thăm dò, trong lòng đã xác định được thực lực của đối phương, cũng biết đối thủ của mình không tầm thường. Nhưng trong huyết mạch của Yêu tộc người nào cũng có bản tính cường hãn khát máu, nên dù biết đối thủ khó đối phó, cả hai Yêu Tướng đều không có ý lùi bước, mà càng tăng thêm sức, bao nhiêu thủ đoạn đều mang ra, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt.

Các yêu tộc đều nhìn ra, Hùng Yêu rõ ràng hơn Thổ Cẩu một bậc, nhưng Thổ Cẩu cường hãn, mạnh mẽ, thân hình linh hoạt hơn hẳn Hùng Yêu, nên hai bên vẫn trong thế giằng co, Thổ Cẩu còn nhờ vào sự linh hoạt của mình, chém được lên người Hùng Yêu mấy đao tàn khốc.

Máu tuôn ra, đau đớn trên người càng làm Hùng Yêu thêm giận dữ, hai mắt hung hãn trợn lên như muốn phun ra lửa, gầm lên không ngớt, thế công càng cuồng mãnh, đánh cho Thổ Cẩu có chút chống đỡ không nổi, lùi dần từng bước một.

Hắc Phượng Yêu tộc ầm vang tiếng hoan hô, khí thế đại thịnh, Thanh Xà Yêu quân cũng vội vàng tăng âm lượng, cổ vũ cho Thổ Cẩu, nhưng nhìn thấy Thổ Cẩu dần dần có chút đỡ trái hở phải, rất nhiều Yêu tộc đều trở nên sốt ruột.

Hùng Yêu thấy vậy càng hưng phấn, thấy mình có thể thắng lợi, thấy Thổ Cẩu đột nhiên lảo đảo, thân hình bất ổn, trong lòng vui vẻ, hai con mắt to như chuông đồng lóe lên tia máu, hét lên một tiếng, như được Võ Thần phụ thể, cơ bắp toàn thân nở mạnh ra, thân thể khổng lồ bự thêm ra ba phần, như một ngọn núi thịt cuồng bạo, trảo ảnh đầy trời như hồng thủy trút xuống Thổ Cẩu.

Mọi Yêu tộc đều hiểu, nếu như bị đánh trúng, Thổ Cẩu chắc chắn dữ nhiều lành ít. Chỉ có lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch nhíu mày, rồi lão Bạch Hầu cười nhạt: "Quả nhiên vẫn là thần thông ‘ Hung Bạo ’."

Thẩm Thạch không nói gì, chỉ tập trung nhìn vào trận đấu. Trong cơn mưa trảo ảnh, thân hình Thổ Cẩu hơi lảo đảo, đột nhiên một tiếng "Uông" vang lên, không biết hắn làm như thế nào, đã thấy hắn giống như một chiếc lá bay trong gió, nhẹ nhàng lướt ra ngoài, nhìn thì thấy tốc độ không nhanh, nhưng rõ ràng lại mỗi lần đều tránh thoát đúng lúc trong cơn mưa công kích dày đặc của Hùng Yêu, dù Hùng Yêu có công kích dữ dội thế nào, cũng không thể nào trúng hắn.

Hùng Yêu biến sắc, nhưng Hắc Phượng Yêu tộc vẫn chưa nhận ra, tiếp tục đánh trống reo hò hoan hô. Nhưng nhiều Yêu tướng bên cạnh Ngọc Lâm đã mỉm cười.

Hung bạo cường hãn hung mãnh, cứng nhất định không tồn tại được lâu, trong thế thượng phong tuyệt đối, khi đang công kích mãnh liệt, cánh tay của Hùng Yêu run lên, các cơ bắp lại trở về nguyên trạng, nếu không làm thế, cơ thể cường tráng của Hùng Yêu sẽ xuất hiện di chứng, chính là mất đi sức lực, chiến lực yếu hẳn đi, chỉ còn lại khoảng hai thành.

Dù không phải mất hết sức nằm bẹp xuống đất, trạng thái yếu ớt cũng chỉ vẹn vẹn có một khoảng thời gian ngắn, nhưng trong mắt Hùng Yêu vẫn xuất hiện một tia sợ hãi, thấy không đánh trúng Thổ Cẩu, liền lập tức lùi lại. Nhưng ngay lúc ấy, đôi mắt Thổ Cẩu lóe lên tia hung tàn, nở nụ cười dữ tợn, thân thể nhoáng một cái, như một trận gió bay sát theo Hùng Yêu.

Căn bản không cần mất nhiều thời gian, nhờ thần thông Tật Thổ Cẩu chỉ cần trong nháy mắt, thừa dịp lúc Hùng Yêu yếu ớt nhất, vung đao cắm thẳng vào người địch thủ.

Hoa màu lóe sáng, đao chọc thẳng vào ngực, hàn quang lòe ra, Hùng Yêu ngửa mặt lên trời rống to, lảo đảo lùi trở ra, tuyệt vọng vung tay đánh vào hướng Thổ Cẩu, nhưng chỉ đánh vào khoảng không. Thổ Cẩu dễ dàng tránh thoát công kích, giống như giòi trong xương, hung tàn bám theo sát sau lưng Hùng Yêu, từng đao từng đao mau lẹ đâm tới, chỉ mới lùi được ba bước, cơ thể cao lớn của Hùng Yêu đã xuất hiện hơn bảy tám vết thương, máu tươi tuôn ra như suối.

Hùng Yêu tuyệt vọng điên cuồng rống lên giận dữ, Thổ Cẩu quát một tiếng, nhảy lên, đâm mạnh một phát, mũi đao sắc bén đâm thẳng vào cổ Hùng , xuyên qua bên kia.

Mọi tiếng trống, tiếng reo hò trong nháy mắt im bặt, ai nấy đều nhìn Hùng Yêu, nhìn hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời, toàn thân đẫm máu, nét mặt đầy vẻ không cam lòng, rồi chán nản ngã xuống đất, tạo nên một âm thanh nặng nề.

Bên phe Thanh Xà Yêu tộc dậy lên một tràng âm thanh hoan hô vang dậy, ai nấy giơ cao binh khí trong tay hò hét, thanh thế kinh người. Trong khi đó, bên phe Hắc Phượng Yêu tộc hoàn toàn lâm vào uể oải, nét mặt ai cũng khó xem.

Thổ Cẩu thắng ngay trận đầu, trước mắt ngàn vạn Yêu tộc, tuy trông cũng có vẻ muốn hết hơi, mệt nhừ ra, nhưng người thắng vẫn là người thắng, mặt mũi đầy vẻ đắc ý, quay về phía Hắc Phượng Yêu quân hét lên mấy câu, rồi dương dương đắc ý trở về Thanh Xà trận doanh, được vây quanh bởi vô số lời hoan hô, thật sự là phong quang vô hạn.

Bên Hắc Phượng Yêu tộc hoàn toàn im bặt, một Yêu binh đi ra kéo xác Hùng Yêu về cũng không có. Một lát sau, trong quân Hắc Phượng đi ra một Yêu Tướng, là một Lang Yêu cao gầy, không mang theo thân vệ, đi thẳng tới trước tận, dừng bên cạnh xác Hùng Yêu, sắc mặt đanh ác, nhìn thẳng về phía Thanh Xà trận doanh, quát to:

"Ti tiện Thanh Xà, đừng có càn rỡ, có dám bước ra chiến một trận với ta?!"

Thanh Xà Yêu tộc im bặt, sau đó ai nấy lao nhao quát mắng, kẻ nhục mạ chửi rủa, người cười nhạo giểu cợt, nhưng Lang Yêu không chút nao núng, hung dữ nhìn vào Thanh Xà.

Sau một lúc lâu, từ trong Thanh Xà trận doanh vang lên một giọng nói trong trẻo êm tai, Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ Ngọc Lâm thản nhiên nói: "Hôm nay thắng bại đã phân, Thanh Xà nhất mạch chúng ta đại thắng, hôm nay dừng ở đây thôi. Nếu ngươi muốn báo thù, ngày mai đến trước quân ta mà khiêu chiến."

Yêu quân Thanh Xà nhất nghe thấy thế, đều ồ lên cười, buông ra đủ loại mỉa mai, nhạo báng, Lang Yêu giận đến mức đỏ bừng mặt, nhưng không thể làm gì.

Lời của Ngọc Lâm tuy có chút gượng ép, nhưng đang trong chiến tranh thì cũng không thể gọi là nhát gan tránh chiến, mà ngược lại, vì hôm nay đã thắng một trận, nên cố ý làm vậy để hạ nhục quân địch, thể hiện rõ sự khinh miệt.

Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc từ từ lùi lại, Hắc Phượng Yêu tộc hai mặt nhìn nhau, mặt mũi ai cũng xanh mét khó coi, nhưng chẳng có cách nào, cũng đành phải thu binh quay về doanh, trên đường đi hùng hùng hổ hổ, đều chờ mong hôm nay sớm qua, ngày mai tất sẽ ra trước trận đánh một trận rửa sạch nỗi nhục hôm nay.

Đám Yêu binh vừa đi về vừa vui vẻ cao giọng bàn tán về cuộc quyết đấu đặc sắc vừa rồi, lão Bạch Hầu đi cạnh Thẩm Thạch, liếc quanh một cái, khẽ cười: "Tên Hùng Yêu kia chết không oan, nhưng nếu đổi đó là ngươi, ngươi cảm thấy thắng bại thế nào?"

Thẩm Thạch tức giận nhìn lão Bạch Hầu, thấy lão cười hì hì nhìn mình, bất đắc dĩ lắc đầu trả lời:

"Ta sẽ làm cho hắn kiệt sức mà chết."

Lão Bạch Hầu cười ha ha, vỗ vai Thẩm Thạch, rất vui vẻ.