Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 136: Đêm khuya




Trời đêm nay có sao nhưng lại không có trăng.

Dưới màn đêm, cả sườn núi Linh Hầu chìm vào trong bóng tối, khắp nơi yên ắng không một tiếng động, chỉ khi có gió núi thổi qua đầu cành ngọn cây trong rừng thì mới có chút âm thanh xào xạc nhỏ vang lên, điều này lại càng làm nổi bật thêm sự u tĩnh của vùng đất hoang vu này.

Bên trong trận doanh của yêu quân Thanh Xà ở mạn phía nam sườn núi Linh Hầu lúc này cũng chìm vào yên tĩnh , cho dù lúc ban ngày quyết chiến thất bại khiến cho chúng tức giận như vậy nhưng đến bây giờ thì phần đông yêu tộc cũng đã bước vào mộng đẹp.

Thẩm Thạch không biết tại sao đêm nay hắn lại một mực không ngủ được.

Hắn cứ nằm trằn trọc, lăn qua lăn lại cả đêm, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ, nên quyết định ngồi dậy, đi ra phía ngoài doanh trại, nhìn quân doanh khắp nơi đều yên tĩnh, ngoại trừ xa xa là những yêu quân thủ vệ đang đứng gục lên gục xuống, những nơi khác đều bị bóng đêm che khuất.

Hắn đứng trầm mặc một lát, thấy cũng không có gì để làm, nên quyết định đi dạo trong quân doanh. Đi được vài bước, hắn chợt nhớ lại trận đấu lúc sáng, lúc đó Ngọc Lâm đột nhiên nhìn tới hắn, ấn tượng bình thường như mọi ngày, cặp mắt rắn kì lạ mang theo một ánh nhìn lạnh như băng, đôi lúc còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hắn nghĩ tới ánh nhìn này nhiều lần, đôi lúc hắn cũng tự bảo mình đừng nên nghĩ lung tung, nhưng trong lòng vẫn không thể tự mình làm chủ, đôi lúc vẫn nghĩ tới nó. Ngọc Lâm nhìn hắn thật sự có ý gì đây?

Tại sao lại đột nhiên nhìn tới mình?

Chẳng lẽ, trận đấu thứ tư diễn ra ngày mai, bà ta và lão Bạch Hầu tính cho mình quyết chiến với Huyết Lang sao? Thẩm Thạch càng nghĩ càng thấy sợ hãi, sau gáy bắt đầu có cảm giác lành lạnh. Có khi nào lúc mình cùng lão Bạch Hầu bình luận cuộc chiến, nhất thời ba hoa nói “Có thể mài cho hắn kiệt sức mà chết”, lão liền đề cử mình với Ngọc Lâm không?

Có lẽ đối với phần lớn yêu tộc, được chiến đấu chính là một vinh quang, nhưng đối với Thẩm Thạch thì …. thôi đi, hắn đối với thứ đó không có chút hứng thú nào, hắn kiên quyết không vì thứ vinh quang nhất thời đó mà lấy mạng mình ra đặt cược.

“Lão Hầu ơi là Lão Hầu…” Thẩm Thạch bất giác bật thốt, trong lòng thầm nhủ, Lão Hầu ngươi thật sự không nên hại người !!

"Ngươi tìm ta?" Đột nhiên, một thanh âm vang lên sau lưng hắn.

Thẩm Thạch giật mình, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng nghe kĩ lại, âm thanh này có phần quen thuộc, bất chợt xoay người nhìn lại, thấy Lão Hầu thiếu răng chẳng biết lúc nào đã đứng cách hắn năm thước, miệng nở một nụ cười kì lạ.

"Lão Bạch Hầu ngươi. . . Nửa đêm không ngủ đến đứng sao lưng ta, bộ muốn hù chết người sao?" Thẩm Thạch trừng mắt nhìn Lão Hầu, tức giận nói.

Lão Bạch Hầu cười khặc khặc, chống gậy đi tới, nhìn Thẩm Thạch, nói: "Cái này là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi nửa đêm không ngủ, chạy loạn trong quân doanh làm gì ?"

Thẩm Thạch thở dài, nhìn Lão Bạch Hầu thành thật nói: "Ta không ngủ được."

Lão Bạch Hầu nghe vậy thì hơi nghi hoặc, nhưng cũng "Uh" một tiếng, sau đó lại mở to mắt nhìn Thẩm Thạch, đối với chuyện Thẩm Thạch không ngủ được lão cảm thấy rất kì lạ.

Thẩm Thạch bị Lão Bạch Hầu nhìn từ trên xuống dưới, nhịn không được hừ một tiếng, nói: "Ngươi không phải cũng giống vậy sao, trễ như vậy rồi còn đi dạo khắp nơi, bộ ngươi rảnh lắm hay sao?"

Lão Bạch Hầu cười nhếch mép, cũng không so đo lời nói với hắn, lão nhìn quanh một hồi, liền đi về phía một tảng đá bên cạnh ngồi xuống, đồng thời vẫy tay với Thẩm Thạch: "Thạch Đầu, tới đây ngồi một lát đi. Ta già rồi, mới đi có mấy bước mà đã cảm thấy mỏi hết tay chân!"

Thẩm Thạch nhìn Lão Hầu không nói gì, ngay lúc hắn cất bước đi tới, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, theo hướng đi của Lão Bạch Hầu, nhìn thấy trong một góc vắng vẻ của quân doanh, mấy tên Thanh Xà Vệ đang trông coi một đám Huyễn Hồ yêu.

Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, khóe miệng bỗng nhúc nhích, nhưng vẫn giữ vững trầm mặc, đi đến bên cạnh Lão Hầu ngồi xuống. Thân hình của hắn cao ráo, hơn xa cơ thể già nua còng lưng của Lão Bạch Hầu, nên lúc này mặc dù hắn ngồi dưới đất, nhưng so với Lão Bạch Hầu ngồi trên tảng đá kia cao thấp không có gì khác biệt.

Lão Bạch Hầu nhìn Thẩm Thạch, chặc lưỡi tán thưởng, vỗ vai Thẩm Thạch, trong mắt chợt lé lên một tia hâm mộ. Hầu Tộc mặc dù trong Yêu Tộc nổi tiếng linh hoạt thông minh, nhưng từ trước đến nay rất ít khi sinh ra tộc nhân có được thân thể cường tráng. 
Không có yêu pháp chèo chống, lão Bạch hầu khi tuổi già sức yếu, khí lực đã suy yếu đi rất nhiều, ngay cả Thẩm Thạch cũng còn cảm thấy. Nhưng trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ về chuyện ban sáng, nên rốt cục vẫn không nhịn được quay sang hỏi lão Bạch hầu:

"Lão Khỉ, Huyết Lang kia đã thắng liên tiếp hai trận, ngươi thấy đạo hạnh của hắn rốt cuộc là đến trình độ nào?"

Lão Bạch hầu suy nghĩ: "Chắc chắn không phải là 'Địa yêu'."

Thẩm Thạch xì một tiếng khinh miệt: "Nói nhảm!"

Lão Bạch hầu cười, không thèm để ý, câu vừa rồi đương nhiên chỉ là đùa, nếu không Hắc Phượng Yêu Tộc nếu có hai địa yêu cường đại, thì đâu cần phải bó tay bó chân tranh đấu với Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, mà chỉ cần thẳng tay nghiền ép tới đây là được.

Lão Bạch hầu trở nên nghiêm túc, nhắm mắt suy nghĩ: "Trong bốn cấp phân chia từ thời Thiên Địa Hồng Hoang của Yêu Tộc, hắn đương nhiên không thể lọt vào hai cấp cao nhất, qua trận đấu hai hôm nay, ta đoán chừng Huyết Lang ít nhất cũng đã tu luyện đến đẳng cấp 'Hoang yêu', đương nhiên, trong Thanh Linh Giới hiện giờ, dù Thanh Xà hay Hắc Phượng thì đại đa số Yêu Tướng đều có khả năng đạt được đẳng cấp này. Nhưng. . ."

Thẩm Thạch nhướng mày: "Nhưng gì?"

Lão Bạch hầu nghiêm túc: "Nhưng hai ngày nay, Huyết Lang chưa từng thi triển bổn mạng thần thông của mình, ngươi cũng biết, tiêu chuẩn phân cấp của Yêu tộc chúng ta, cuối cùng vẫn là dựa vào bổn mạng thần thông. Nếu Huyết Lang này may mắn có được huyết mạch dị biến, có được một loại đại thần thông mạnh mẽ để tu luyện, thì cũng có thể phá tan bình cảnh, tu đến 'Hồng yêu' sơ giai cũng chưa biết chừng." lão Bạch hầu đột ngột ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch, "Tu luyện của ngươi hôm nay ra sao?"

Thẩm Thạch thản nhiên đáp: "Vẫn giống như trước đây, là cấp hoang yêu, chưa qua được cửa ải."

Lão Bạch hầu thở dài, vỗ nhẹ vai hắn: "Ta biết ngươi thường ngày tu luyện chăm chỉ, nhưng cửa ải đó là cửa ải khó qua nhất từ xưa đến nay của Yêu Tộc chúng ta, mười thành Yêu Tộc ít nhất phải có tám thành rưỡi không qua được, ngươi đừng lấy làm khổ sở."

Thẩm Thạch im lặng một lúc, chợt hỏi: "Là trừ huyết mạch của những Yêu Vương?"

Lão Bạch hầu cười khổ, gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài: "Ừ, đúng vậy, trừ huyết mạch của những Yêu Vương."

※※※

Từ xưa đến nay, trong Yêu Tộc, sự khác biệt về huyết mạch rất là rõ ràng, với tuyệt đại đa số Yêu Tộc bình thường, hoang yêu đẳng cấp cao là cực hạn mà cả đời họ có khả năng đạt tới, lên cao hơn nữa là rất khó khăn, khó đến mức hầu như làm cho vô số Yêu Tộc đều tuyệt vọng. Nhưng, trong tộc đàn Yêu Tộc khổng lồ, lại có tám nhà có huyết thống đặc biệt cao quý, là huyết thống của tám Đại yêu vương, bộ hạ của Thiên Yêu Vương Đình năm đó. Không biết có phải hồi đó khi Yêu Hoàng sáng lập Yêu Tộc có thiên vị hay không, mà người có huyết mạch dòng chính của tám Đại yêu vương khi tu luyện đều hoàn toàn khác biệt với những Yêu tộc khác, là hoàn toàn không hề gặp khó khăn ở những cửa ải khó của Yêu tộc bình thường, mà lúc nào cũng có thể dễ dàng vượt qua.

Đối với huyết mạch tám Đại yêu vương, họ chỉ bị khó ở hai cửa ải Địa Yêu và Hồng yêu, cái ải này, không những Yêu Tộc bình thường mà cả huyết mạch cao quý của tám Đại yêu vương cũng bị ngăn cản. 

Về phần đẳng cấp “Thiên Yêu” cao nhất trong truyền thuyết, chẳng phải cứ chăm chỉ tu luyện là đạt được, nhiều khi, muốn tu thành Thiên Yêu hoàn toàn phải dựa vào cơ duyên.

Yêu Tộc, từ xưa đến nay, luôn luôn bất công!

Có một chuyện Thẩm Thạch đã nghĩ tới nhiều lần trong lòng, đến lúc này không kìm được, hỏi lão Bạch hầu hỏi: "Lão Khỉ, nói tới đẳng cấp tu luyện, lão biết được bao nhiêu về việc tu hành của Nhân tộc?"

"Hả?" Lão Bạch hầu ngơ ngác, tròn mắt nhìn Thẩm Thạch, trong lòng hơi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp: "Ta có coi ít quyển sách, nhưng đều không thấy viết gì về chuyện đó, chỉ có quyển 《 Nhân Tộc Trát Ký 》là có nhắc tới mấy câu, nhưng cũng chỉ viết là chia làm 4 cấp Luyện Khí, Ngưng Nguyên, Thần ý và Nguyên Đan, chứ còn . . . A, còn có nói tới Linh Thạch gì đó, còn lại thì toàn là chửi mắng người."

Lão Bạch hầu hừ một tiếng, vẻ rất khinh bỉ quyển 《 Nhân Tộc Trát Ký 》,lạnh lùng nói thêm : "Cũng chỉ là một quyển sách viết ra để chửi cho hả giận, có tác dụng gì đâu, hôm đó chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng thèm coi nó sao?"

Thẩm Thạch nghẹn họng, cười khan: "Chẳng phải vì có ít sách quá hay sao, cũng chỉ là tiện thì coi thôi."

Lão Bạch hầu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì. Yêu giới hiện giờ nội chiến khắp nơi, gió lửa nổi lên bốn phía, đa số Yêu Tộc đều thích chém giết, đánh đấm tàn nhẫn, hiếm có người nào yêu đọc sách, hơn mấy trăm nghìn năm qua, sách trong Yêu giới đã trở thành vật trân quý, nên không thể trách Thẩm Thạch. Thẩm Thạch nói tiếp:

"Ta chỉ là muốn biết thôi. Năm đó Nhân tộc. . . À..., nghịch tặc Nhân tộc đại nghịch bất đạo, làm ra vô số chuyện ác, nhưng nếu trong tương lai chúng ta phản công lên Nhân giới, cũng không thể không biết gì về Nhân tộc được."

Lão Bạch hầu ngơ ngác, rồi đột nhiên như hiểu ra, gật đầu lớn tiếng: "Nói hay lắm!"

Thẩm Thạch giật mình, vô thức nhìn quanh, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh này, tự nhiên lão Bạch hầu la rùm lên như vậy quả thực là muốn dọa người. May mà đám Yêu Tộc đều ngủ như chết, chẳng ai bị giật mình tỉnh giấc. Quay lại, đã thấy lão Bạch hầu sắc mặt trịnh trọng, nói với Thẩm Thạch: "Thạch Đầu, không thể tưởng được ngươi lại nghĩ ra điều này, quả là đáng quý." Lão bật ra một tiếng cười nhạt.

"Mấy chục năm nay, không biết ta đã nói bao nhiêu lần với bao nhiêu Yêu Tộc, rằng Yêu Tộc chúng ta thực ra không nên đấu đá với nhau nữa, mà nên đoàn kết nhất trí, giúp đỡ lẫn nhau, đợi đến khi Âm Sát trong Phi Hồng giới tiêu tán, thông đạo được mở ra trở lại, sẽ cùng nhau phản công lên Nhân giới, khôi phục Thiên Yêu Vương Đình, đó mới là chuyện quan trọng nhất. Chỉ hận. . ."

Mặt lão đầy vẻ oán hận và uể oải, hiển nhiên trong lòng lão đã biết trước kết quả, là hoàn toàn khác biệt với hy vọng của mình. Lão thở dài, lắc đầu: "Mà thôi, thôi, dù sao ta cũng không thể nào sống được tới ngày đó, tùy họ đi."

Thẩm Thạch đợi một hồi, thấy lão Bạch hầu không nói gì nữa, thì nhắc lại câu hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi có biết gì về pháp môn tu luyện của Nhân tộc hay không?"

Lão Bạch hầu phì cười, nhìn hắn như nhìn con heo ngốc, ngạo nghễ nói: "Ngươi tưởng ta cũng ngu như cái tên viết 《 Nhân Tộc Trát Ký 》 đó hả, không ngại nói cho ngươi biết, không dám nói trong hết mười hai giới của Yêu Tộc, nhưng phóng ma ra hết Thanh Linh Giới này, muốn nói tới hiểu rõ Nhân tộc, ngoại trừ bạch hầu ta, thì không có Yêu Tộc nào khác dám ... đứng ra nữa, ngươi nghe cho kỹ."

Thẩm Thạch vội dỏng tai lắng nghe.