Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 17: Quyển trục




Tiếng bước chân của đồ tể dừng lại ở cửa, sau đó mang theo vài phần kinh ngạc, cất giọng hỏi: “Tiểu Thạch, cậu làm sao thế?”

Thẩm Thạch thật sự bị bất ngờ, không nghĩ cái bình này lại bị mình làm vỡ theo cách thức dở khóc dở cười như thế, trong đầu chỉ cảm thấy mơ hồ, vô thức phun ra một câu: “À… cháu không sao cả đại thúc, là không cẩn thận nên làm vỡ cái chén trà thôi.”

“A…” Đồ tể thở dài một hơi, dường như cũng không có ý bước vào, chỉ đứng bên ngoài thuận miệng hỏi một câu: “Ta tới hỏi xem cháu đã đói bụng hay chưa, nếu không chúng ta đi kiếm cái gì ăn một chút…”

Thẩm Thạch liếc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, cũng chỉ là tùy ý nhìn qua, sau đó vội vàng chạy ra mở cửa. Đồ tể đứng ở bên ngoài hành lang, sắc trời cũng đã xẩm tối.

Đồ tể thấy hắn thì thoáng mỉm cười, sau đó nói: “Ta dẫn cậu đi ăn chút gì đó, ăn xong thì trở về nghỉ ngơi, buổi tối ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ đi Bái Tiên Nham.”

Thẩm Thạch chần chừ một chút sau đó gật đầu, đáp: “Được.” Sau đó thuận tay khép cửa phòng lại.

Đồ tể dẫn hắn ra ngoài, thuận miệng nói: “Đợi chút nữa ta sẽ giúp cậu dọn phòng.”

“A, không cầu đâu, chút chuyện nhỏ này cháu có thể tự làm được.” Thẩm Thạch nhẹ thở hắt ra một hơi, lên tiếng từ chối.

Đồ tể cũng không để trong lòng, cứ thế hai người đi ra ngoài.

Tiểu viện vẫn yên lặng mà đứng trong ánh hoàng hôn sẫm dần. Cánh cửa đã khép chặt, giờ phút này chẳng ai biết được trong phòng có cái gì.

Sau khoảng nửa canh giờ, tiếng bước chân một lần nữa vang lên, là Thẩm Thạch và đồ tể đã quay lại. Lúc này trời đã tối, đồ tể dặn dò Thẩm Thạch vài câu sau đó đi về phòng.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn đêm đen, chậm rãi trở về phòng mình, không hiểu sao tâm tình của hắn có chút bất an, nhất thời không dám lập tức đẩy cửa phòng ra mà đứng bên ngoài suy nghĩ một chút.

Đồ tể đột nhiên tới làm cho hắn giật mình đụng vào bàn làm cho cái bình rơi vỡ, sau đó hắn cũng vội vàng rời đi, chỉ liếc nhìn qua mặt đất rồi chạy ra ngoài, cuối cùng ở trong bình phong ấn vật gì hắn cũng chẳng biết nữa, chỉ mơ hồ nhớ rằng trong đám mảnh vỡ trên mặt đất có một vật gì đó màu đen, nhưng cụ thể là vật gì và hình dạng thế nào hắn cũng không thấy rõ ràng.

Lúc đó do vội vàng ứng phó đồ tể nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, giờ phút này nhớ lại, xem ra trong bình không hề phong ấn quỷ vật âm linh gì, chỉ là chính mình dọa mình mà thôi.

Thẩm Thạch cười khổ một cái, hít vào một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa phòng và đi vào.

Trong phòng lúc này chỉ còn có bóng đêm, nhưng Thẩm Thạch vẫn nhớ cách bài trí bên trong, hắn đóng cửa phòng và sờ soạng một chút đã tìm thấy vị trí của ngọn nến. Sau đó ánh sáng ấm áp lóe lên, bóng hắn đổ dài trên tường, nhấp nháy chập chờn không ngừng.

Thẩm Thạch cầm nến đi tới bàn, quả nhiên thấy trên mặt đất gần bàn rơi lả tả đầy mảnh vỡ, giống hệt với lúc hắn mới rời đi. Hắn ngồi chồm hỗm xuống, đặt ngọn nến ở trên mặt đất, theo ánh sáng mà chậm rãi bới đống đổ vỡ ra.

Cái bình này cũng không biết là đồ đã tồn tại bao nhiêu năm, bề ngoài đã bị ăn mòn không còn nhìn rõ, nhưng sau khi bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, nhờ ánh nến nên Thẩm Thạch có thể nhìn thấy rõ bên trong lại bóng loáng, tinh tế, dưới ánh sáng của ngọn nến, những mảnh vỡ phản quang lại một tầng ánh sáng thanh thuận nhàn nhạt, nhìn như bảo thạch đá quý vậy.

Thẩm Thạch nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng, tâm thần chấn động. Nếu năm đó bên ngoài cái bình cũng có bộ dáng này thì đúng tuyệt không phải là vật bình thường, còn thật sự có vài phần phú quý nữa.

Ngoài ra, khi hắn mở to mắt cẩn thận bới những mảnh vỡ trên mặt đất, rất nhanh hắn phát hiện ra một đồ vật hình cái gậy lộ ra một nửa trong tầm mắt.

Cái này chính là đồ vật mà tiểu bình này phong ấn sao?

Thẩm Thạch nhìn kỹ không phát hiện ra manh mối gì, vừa định thò tay cầm lên thì lại cảm thấy do dự, sau đó lấy một mảnh vỡ trên mặt đất, nhẹ nhàng đụng vào tiểu côn này.

Tiểu côn màu đen khẽ lăn, từ trong đống mảnh vỡ hiện ra, dài chừng ba tấc, màu sắc đen nhánh, nhưng rõ ràng chất liệu không phải vàng cũng không phải gỗ, Thẩm Thạch đưa ngọn nến tới gần nhìn kỹ thì phát hiện thanh tiểu côn này thực chất là một cuộn vải tơ mà hắn chưa từng thấy qua chất liệu này trước đây, nhìn lại thì giống một quyển trục hơn.

“Chẳng lẽ quyển trục này…” Thẩm Thạch lẩm bẩm một câu, trước đó hắn vẫn không nghĩ tới sẽ có loại vật này. Chần chừ một chút, hắn thò tay nhặt cái quyển trục lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới vẻ mềm mại, quả nhiên là giống tơ lụa. Lật ngược lật xuôi một hồi, hắn lại phát hiện quyển trục này rõ ràng không có chỗ mở ra, toàn một vòng đen kịt căn bản là liền khối, không hề tách rời.

Chuyện này là sao? Cái bình cổ quái chứa một đồ vật cũng thật cổ quái, Thẩm Thạch có chút cảm giác không nghĩ ra cái gì. Bỗng nhiên một đám quang mang nhỏ màu vàng kim trên quyển trục lóe lên một cái.

Thẩm Thạch nhìn tới, chỉ thấy quyển trục vốn không có gì bất thường, nhưng do mình vô tình muốn quan sát kỹ vật này mới đưa cây nến tới gần, nhờ có sóng nhiệt thiêu đốt nên trên cuốn trục xuất hiện một tầng phấn đen, một ít ánh sáng màu vàng nhạt vì mình liên tục vuốt cái quyển trục nhỏ này mới vô tình hiển lộ ra như thế.

Việc đã đến nước này, hắn dứt khoát dùng sức lau lên quyển trục vài cái, quản nhiên thấy phấn đen thi nhau rơi ra, quang mang màu vàng cũng nhanh hiện lên, sau một lúc thì phấn đen đã rơi xuống sạch sẽ. Lúc này, động tác của Thẩm Thạch chợt cứng lại, kinh ngạc nhìn đồ vật hiển hiện ra trước mắt.

Đó là một đồ văn hình hoa hướng dương có bảy cánh, mang theo màu vàng sáng lạn, trong bóng đêm sáng lấp lánh, tản ra hào quang chói mắt.

Thất Diệp Kim Quỳ Hoa.

Một khắc này, Thẩm Thạch gần như nín thở, sau đó một loại cảm giác vui sướng cực độ xông lên đầu, đó gần như là sự kích động phát ra từ trong nội tâm, không phải do vật trước mắt có giá trị liên thành vì trên thực tế, tới giờ khắc này, Thẩm Thạch vẫn không rõ quyển trục màu đen này là vật gì, có giá trị gì với hắn hay không. Hắn vui mừng đến kích động, thậm chí còn không nhịn được nắm chặt nắm tay lại, vung lên thành một động tác phấn khích.

Giờ khắc này, trong đáy lòng hắn nói lớn một câu: “Quả nhiên không sai, đúng là Thất Diệp Kim Quỳ Hoa, ta không nhìn lầm rồi!”

Như thế là nhãn lực của mình đã có chút hồi báo, dù giờ phút này không ai biết được, nhưng hắn chỉ cần biết là mình đã không nhìn lầm thì cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. Qua một hồi lâu, hắn chậm rãi ổn định tâm thần, trên mặt mang theo dáng tươi cười, giờ khắc này trong lòng còn mang theo một loại ý tưởng, dù quyển trục màu đen này không phải là vật gì tốt đẹp nhưng cũng đã an toàn, không sao rồi.

Nhưng Thất Diệp Kim Quỳ Hoa khắc trên quyển trục này đúng là đồ vật thuộc thời đại của Yêu hoàng nhất tộc Thiên Yêu Vương Đình rồi. Đồ vật này bị phong ấn trong bình rồi trở thành tuẫn táng phẩm, thật khó làm cho người ta có thể suy đoán trúng nó là vật gì.

Thẩm Thạch đè kích động đang dâng lên trong lòng xuống, một lần nữa cẩn thận quan sát cái quyển trục màu đen này, lật qua lật lại một hồi. Như cũ, hắn vẫn không phát hiện ra chỗ nào có thể mở quyển trục, cuối cùng, sau khi suy tư trầm ngâm một lát, hắn vẫn đặt lực chú ý lên đồ án Thất Diệp Kim Quỳ Hoa kia.

Hắn duỗi một đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên đóa hoa màu vàng, quang mang màu vàng từ chỗ ngón tay tiếp xúc với quyển trục sáng bừng lên, nhưng ngoài cái đó ra cũng chẳng còn động tĩnh nào khác. Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ cái này không phải cơ quan mở quyển trục, vậy làm sao mới có thể mở nó ra đây?

Ánh mắt hắn xẹt qua đồ án hoa hướng dương, sau khi cần chừ một chút, đầu ngón tay liền nhẹ nhàng đặt xuống lần lượt từng cái cánh hoa, cánh thứ nhất, cánh thứ hai, cánh thứ ba,... quyển trục màu đen vẫn không có phản ứng gì, điều này làm cho Thẩm Thạch cảm thấy chán nản. Nhưng hắn vẫn cứ theo phản xạ ấn tới cánh hoa thứ sáu, lúc này hắn đã mất đi hy vọng, định buông bỏ, đúng lúc này thì quyển trục phát ra một tiếng vang thanh thúy. Thẩm Thạch chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ bẫng, quyển trục vốn liền mạch không kẽ hở lúc này lại mở ra một cái khe hẹp.

Thẩm Thạch ngây người ra, sau đó vui mừng như điên, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, vội vàng cầm lấy quyển trục màu đen này đưa tới gần ngọn nến, sau đó ngồi xuống bàn. Mượn ánh sáng, hắn theo cái khe hở kia từ từ mở quyển trục ra.

Ánh nến nhẹ nhàng lay động, tản mát ra hào quang ấm áp, dưới ánh mắt quan sát của Thẩm Thạch, nó từ từ chiếu lên quyển trục đang được dần mở ra. Trong mắt hắn dần hiện lên ba chữ to dựng thẳng đứng:

Âm Dương Chú.

Trong quyển trục màu đen, từng nhóm chữ nhỏ màu vàng được viết thẳng hàng trên nền vải màu đen, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn nến, những văn tự không biết bao nhiêu năm mới thấy được ánh sáng mặt trời này rơi vào mắt Thẩm Thạch dường như đang phát sáng.

Chữ sáng lên, giống như qua bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, nhưng chữ màu vàng từng phong vân một cõi, mang theo khí tức cương liệt, rốt cuộc một lần nữa lại được sáng lên.

Thẩm Thạch lặng yên nhìn xem, thần sắc từ mừng rỡ, kích động, đã dần trở nên bình tĩnh, mang theo vài phần nghi hoặc, còn có chút mờ mịt.

Thông qua những văn tự màu vàng, hắn đại khái biết được quyển trục màu đen này là vật gì. Đây là một thuật pháp trong Âm Dương Chú, tên gọi là Tàn Thiên.

Trong này không giới thiệu rõ về Âm Dương Chú, nhưng lại giới thiệu rất rõ về thuật pháp Tàn Thiên. Âm Dương Chú chia làm Âm Chú và Dương Chú, trong đó Âm Chú có bốn loại chú thuật, Dương Chú thì có năm loại. Thứ ghi chép trong quyển trục màu đen này chính là một loại chú thuật trong Dương Chú có tên gọi là Thanh Tâm Chú.

Thẩm Thạch tỉ mỉ đọc quan Thanh Tâm Chú này, sau đó khẽ buông quyển trục, im lặng suy nghĩ thật lâu, hơi chau màu, sau đó mới khẽ lẩm bẩm với một khẩu khí không quá tự tin:

“Cái này hình như là một thuật pháp… nâng cao tinh thần hay sao?”