Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 30




CHƯƠNG 30. THÍCH CHIẾN

Tôn Tú Thanh giật mình, nàng nhìn Cung Cửu sững sờ, nhìn vào xem ra, từ trên xuống dưới…… Một thân bạch y, lúc trước không phải nghe bọn thị nữ nói hôm nay Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành sẽ đến thăm Vạn Mai sơn trang sao, chẳng lẽ chính là hắn? Nhưng…… Nhưng mà…… Không phải chứ? Bạch Vân thành chủ sao lại có thể là gia hỏa miệng mồm ba hoa này chứ? !

May mà Cung Cửu “Giải oan” cho Diệp Cô Thành ngay lập tức, lập tức liền cười nhẹ nói:“Ta thích nói giỡn thôi, cũng không có ý gì, mong Tôn cô nương chớ để ý, ta là Cung Cửu, người khác đều bảo ta Cửu công tử.”

Tôn Tú Thanh trừng mắt nhìn,“Phốc” Một tiếng bật cười, nói:“Cửu công tử? Chẳng lẽ ngươi có tám ca ca sao?” Cũng do trong đoạn thời gian này Tôn Tú Thanh đều dưỡng thương tại Vạn Mai sơn trang, còn chưa nghe qua danh hào của Cửu công tử “giàu nhất thiên hạ tân nhậm thần bí nhất”.

Cung Cửu “Ha ha” cười nói:“Ta chẳng có ca ca nào, chẳng lẽ không thể tên là Cửu công tử sao?” Nói xong hắn thu liễm tiếu ý, thân thiết hỏi:“Nghe nói Tôn cô nương vài ngày trước đó thụ độc thương, không biết đã khỏi hẳn chưa?”

Trên mặt Tôn Tú Thanh hơi nổi lên vệt hồng, gật đầu nói:“Đa tạ sự quan tâm của ngươi, Tây Môn trang chủ y thuật rất giỏi, ta đã không có việc gì .”

Cung Cửu mỉm cười nói:“Như thế rất tốt, không thể tưởng được Tây Môn trang chủ không những kiếm thuật thông thần, y thuật cũng cao như thế, thật khiến người ta bội phục cực kỳ.”

Nhắc tới người trong lòng, cho dù Tôn Tú Thanh khá phóng khoáng, cũng có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói:“Hắn…… Hắn tự nhiên là…… Là rất tốt .”

Cung Cửu vẻ mặt nghiêm túc nói:“Tôn cô nương cũng rất tốt, theo ta thấy, ngươi và Tây Môn trang chủ quả là một đôi trời đất tạo nên.”

Tôn Tú Thanh nghe vậy, đỏ bừng trên gương mặt liền thêm vài phần chờ đợi, nhưng khuôn mặt nàng lập tức nhuốm chút u sầu, chua xót thở dài nói:“Ta sao có thể xứng với hắn chứ? Huống chi…… Hắn còn giết sư phụ ta……”

Cung Cửu nghiêm túc nói:“Lời này của Tôn cô nương sai rồi, lệnh sư Độc Cô Nhất Hạc cũng là người ta thập phần kính nể, ông chết căn nguyên là do âm mưu của Hoắc Hưu, quy tội đều là do Lục Tiểu Phụng mắc mưu bị lừa, sao có thể đỗ hết lên người Tây Môn trang chủ? Tây Môn trang chủ và lệnh sư là công bình quyết đấu, thế nhưng cuối cùng lệnh sư lại bị độc thủ ám toán – tất nhiên Tây Môn trang chủ cũng tuyệt không bỏ qua độc thủ kia. Huống chi Tây Môn trang chủ còn cứu Tôn cô nương một mạng, nói như vậy, hắn không những không có thù với ngươi, ngược lại còn có ân có tình a !”

Tôn Tú Thanh bị Cung Cửu nhiễu loạn đến ngây ngẩn cả người, nói:“Là…… Là như vậy sao?”

Cung Cửu gật đầu cười nhẹ nói:“Đó là đương nhiên. Theo ý ta, kiếm pháp của Tây Môn trang chủ nguyên bản còn thua lệnh sư một bậc, lại có thể vì nghĩa bằng hữu mà lấy mệnh hổ trợ; Mà Tôn cô nương ngươi vốn là đến trả thù Tây Môn trang chủ, ngược lại bị ám toán, còn được Tây Môn trang chủ cứu, nếu nói hắn vô tình với ngươi, ta tuyệt đối không tin. Đối mặt người hữu tình có nghĩa như Tây Môn trang chủ, Tôn cô nương còn gì phải do dự chứ?”

Tôn Tú Thanh trước mắt sáng bừng, trong lòng rất vui sướng, nhất thời dứt bỏ do dự vốn đã không nhiều, khôi phục thái độ sáng sủa hào phóng, cười nói:“Đa tạ Cửu công tử nhắc nhở, ta hiểu rồi !”

Cung Cửu gật gật đầu, ôn hòa cười nói:“Tôn cô nương không cần khách khí, ta liền đợi tin lành, chờ uống rượu mừng của Vạn Mai sơn trang.”

Tôn Tú Thanh ngọt ngào nở nụ cười, nói:“Rượu mừng…… còn không biết phải đợi bao lâu nữa, ngược lại là tiệc tối tối nay, Cửu công tử phải nếm thử rượu ngon của Vạn Mai sơn trang nha.”

Cung Cửu cười thầm suy nghĩ: Tôn Tú Thanh này quả nhiên không phải bình thường, khó trách đời trước có thể trở thành Tây Môn phu nhân, nhanh như vậy đã có tự giác của Tây Môn phu nhân rồi. Bất quá ngoài mặt Cung Cửu đương nhiên vẫn tao nhã cười, nói:“Lâu nay nghe nói rượu của Vạn Mai sơn trang ngon nổi danh, ta thật chờ mong.”

Bất quá trên thực tế tiệc tối cũng không cần đợi lâu, mắt thấy cách tiệc tối chỉ còn non nửa canh giờ, Cung Cửu thập phần cảm kích thức thời chia tay với Tôn Tú Thanh — nữ hài tử nha, khẳng định là cần thời gian ăn mặc, huống chi chủ nhân yến hội lại là người nàng thích? Tự nhiên phải sửa soạn cho tuyệt đẹp mới tốt.

Cung Cửu xem xét bóng dáng Tôn Tú Thanh, nghiền ngẫm nở nụ cười: Vì không để Tây Môn Xuy Tuyết tiếp tục dây dưa Diệp thành chủ “nhà hắn”, thúc đẩy Tôn Tú Thanh gả cho Tây Môn Xuy Tuyết thật là lựa chọn không sai nha.

Màn đêm buông xuống, Vạn Mai sơn trang tổ chức yến tiệc đón Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành và thiên hạ thủ phủ Cửu công tử từ phương xa mà đến.

Năng lực tìm hiểu tin tức của Vạn Mai sơn trang tuyệt đối là nhất đẳng nhất, nếu không làm sao mà người Tây Môn Xuy Tuyết muốn đuổi giết, cho dù là chạy trốn tới chân trời góc biển cũng phải chết chứ?

Vì thế ngay khi Cung Cửu và Diệp Cô Thành vào phòng khách, lão quản gia Vạn Mai sơn trang liền hiệu suất cực cao lấy về mật báo của Cung Cửu, cẩn thận đọc một lần, mới sáng tỏ — nguyên lai Cung Cửu chính là thiên hạ thủ phủ Cửu công tử làm việc âm thầm thần bí nhất, tính cách cũng cực kỳ quỷ dị trong truyền thuyết kia a…… Lão quản gia triệt để hiểu, “Tính cách quỷ dị” Tuyệt đối không nói ngoa, tình báo này thực không tồi, độ tin cậy rất cao !

Lão quản gia biết trang chủ nhà mình thập phần coi trọng “Kiếm hữu” Diệp Cô Thành, mà bản thân lão quản gia chưởng quản hết thảy tài vật thu chi của Vạn Mai sơn trang lại thực coi trọng “Đại tài chủ” Cung Cửu đây, vì thế buổi tiệc tối này cách thức cực cao, rực rỡ mà không xa xỉ, nhã mà không đạm, tuyệt đối có thể thể hiện nội hàm và thực lực của Vạn Mai sơn trang.

Nguyên bản lão quản gia vì phòng ngừa loại kì ba “Thiên mã hành không” nào đó đến “Quấy rối”, còn đặc biệt an bài vài phương án dự bị để lấy cung ứng cấp, bất quá trên thực tế buổi tiệc tối này rất hài hòa, phi thường hài hòa: Diệp Cô Thành quả nhiên thanh lãnh cao ngạo như lời đồn đãi, quả thực giống Tây Môn Xuy Tuyết hơn cả huynh đệ sinh đôi, thiệt là tiện chiêu đãi — lão quản gia chiếu cố Tây Môn Xuy Tuyết từ nhỏ đến lớn, tự nhiên hiểu nhất làm cách nào để “Chiêu đãi” mấy tảng băng sơn như thế. Mà Cung Cửu cũng bình thường đến không nhìn ra nửa điểm quỷ dị, khí chất tôn quý,

Tao nhã có lễ…… Mà tối trọng yếu là, hắn nói chuyện luôn thập phần khéo léo, vừa có thể khơi mào không khí, làm nó không đến mức tẻ ngắt, lại không hiện nửa điểm đột ngột và ầm ĩ: Lão quản gia sâu sắc cảm thấy lão và Cung Cửu tuyệt đối có rất nhiều kinh nghiệm đồng loại có thể trao đổi cho nhau, tỷ như nói kiếm tiền thế nào, lại tỷ như nói cứu hỏa ra sao……

Ngay cả Tôn Tú Thanh lão quản gia không thế nào thích nổi cũng biểu hiện rất hào phóng khéo léo, hòa khí sang sảng, nếu có thể xem nhẹ Cung Cửu trong “Lơ đãng” “Động tay động chân” với Diệp Cô Thành, và Tôn Tú Thanh “Không lúc nào không” “sóng thu truyền tới” Tây Môn Xuy Tuyết, buổi tiệc này thật sự có thể nói là hoàn mỹ .

Lão quản gia kỳ thật hoàn toàn không đồng ý Tôn Tú Thanh làm nữ chủ nhân Vạn Mai sơn trang, Tôn Tú Thanh cùng “Chủ nhân” của lão có “Sát sư chi cừu”, ai biết trong lòng Tôn Tú Thanh có ý tưởng khác hay không? Hơn nữa “Chủ nhân” trong lòng lão quản gia, cũng không phải là tiểu chủ nhân Tây Môn Xuy Tuyết, mà là…… người chân chính giết chết Độc Cô Nhất Hạc kia, mà đủ loại nội tình trong đó, lão quản gia lại rất rõ ràng.

Hơn nữa, tuy Tôn Tú Thanh thân là Nga Mi tứ tú, cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, nhưng hiển nhiên nàng không phải loại nữ nhân biết lo việc nhà, lại có khả năng kiếm tiền — nữ nhân như vậy mới là trang chủ phu nhân đủ tư cách trong cảm nhận của lão quản gia, về phần Tôn Tú Thanh? So ra nàng còn kém Cung Cửu, ít nhất người ta có tiền nha!

Bất quá thực hiển nhiên, Cung Cửu là người của Diệp thành chủ rồi, lão quản gia yên lặng nghĩ, xem ra tài lực của Bạch Vân thành còn hơn Vạn Mai sơn trang , lão nên cố gắng kiếm tiền mới được oa…… Hoặc tìm cho trang chủ nhà lão một trang chủ phu nhân có tiền nhiều nhiều, đó cũng coi là một biện pháp rất tốt nha. (Lão này tính bán em Tây Môn kiếm tiền đây này =)))) )

Ngay lúc lão quản gia lạc trong mơ màng vô hạn, buổi tiệc “Khách chủ tẫn hoan” này đã bước vào hồi kết. Cung Cửu cơ hồ uống hết tồn rượu của Vạn Mai sơn trang, lúc này hơi lắc lư đứng lên, chắp tay với Tây Môn Xuy Tuyết, nói:“Đa tạ trang chủ chiêu đãi. Rượu ngon mê người, đến nỗi ta nhất thời không khống chế được, uống hơi nhiều chút, thật sự thất lễ……”

Tây Môn Xuy Tuyết thản nhiên nhìn Cung Cửu, lại lướt qua đống bầu rượu có thể chất thành một ngọn núi nho nhỏ phía sau Cung Cửu, khẽ gật đầu nói:“Như thế, tan.”

Nhóm người hầu Vạn Mai sơn trang lập tức hành động, như sấm rền gió cuốn thu thập hết thảy, tất cả mọi người đứng lên, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhìn về phía Diệp Cô Thành, nói:“Ngày mai luận kiếm?”

Diệp Cô Thành dừng một chút, theo bản năng liếc Cung Cửu một cái, nói:“Hảo.”

Con ngươi của Tây Môn Xuy Tuyết phát quang, nói:“Sớm đã nghe về sự nổi danh của Thiên Ngoại Phi Tiên, luận kiếm xong ngươi ta so một hồi.”

Diệp Cô Thành cũng nổi lên hưng trí, đáp lại:“Tốt lắm.”

Hai đại kiếm khách tuyệt đỉnh nhìn nhau một cái, hết thảy đều đã nói lên trong im lặng, thật sự quá mức ăn ý, Cung Cửu nhìn đến nghiến chặt răng hàm.

Chiếm được câu trả lời vừa lòng, Tây Môn Xuy Tuyết xoay người liền ly khai — hôm nay vì Cung Cửu, hắn cũng chịu không ít kích thích, ngày mai nhất định phải tìm lấy “An ủi” trên người Diệp Cô Thành mới được……

Tôn Tú Thanh dịu dàng khuất thân tỏ ý xong, cũng rời tiệc mà đi ; Lão quản gia vốn muốn đối đáp vài câu với Cung Cửu, nhưng nhìn thấy Cung Cửu thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành, lập tức thức thời đi, vì thế trong phòng chỉ còn lại Cung Cửu và Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành bị Cung Cửu trừng đến sau lưng chợt lạnh, lạnh lùng nói:“Ngươi say?”

Cung Cửu lắc đầu nói:“Tửu lương của ta…… Chẳng lẽ ngươi đã quên?”

Diệp Cô Thành im lặng không nói gì, âm thầm gật đầu thầm nghĩ: Tốt xấu gì hiện tại cũng là tại Vạn Mai sơn trang, Cung Cửu cũng không thể “Lại” giả say đùa giỡn biến thái a…… Nào ngờ Diệp Cô Thành mới nghĩ như vậy, Cung Cửu bỗng nhiên đi đến sát y, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt cơ hồ dán vào nhau, Diệp Cô Thành đang muốn đẩy Cung Cửu ra, lại nghe Cung Cửu thấp giọng nói:“Kiếm pháp của ngươi và Tây Môn Xuy Tuyết đều là kiếm pháp giết người, nếu hai người các ngươi nghiêm túc so một hồi, tuyệt không có khả năng chết già……”

Cung Cửu bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, khiến trong lòng Diệp Cô Thành đầu tiên là cả kinh, lập tức tán thưởng cảm khái: Cung Cửu quả nhiên là mắt sáng như đuốc a, kết quả của y và Tây Môn Xuy Tuyết “Sớm định” đã là không phải “Chết già”…… Mà Diệp Cô Thành vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, đáp ứng so đấu, bất quá y đoán đó cũng không phải quyết đấu sinh tử, hai người bọn họ hẳn sẽ chẳng có việc gì đâu …… phải không ta?

Cung Cửu phảng phất nhìn ra suy nghĩ của Diệp Cô Thành, cười lạnh nói:“Tây Môn Xuy Tuyết chỉ cần xuất kiếm, liền không có khả năng không dùng hết toàn lực, nếu ngươi lưu tình, tât sẽ chết không nghi ngờ !”

Sắc mặt Diệp Cô Thành hơi trầm lại, trong lòng càng cảm thấy không ổn, cho dù biết Cung Cửu đang châm ngòi, y cũng không thể không thừa nhận, Cung Cửu nói chính là sự thật — là y nhất thời sơ sót, kiếm đạo của Tây Môn Xuy Tuyết ở chỗ “Thành”, liền tính là Lục Tiểu Phụng thỉnh Tây Môn Xuy Tuyết làm bộ đuổi giết, Tây Môn Xuy Tuyết cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, nếu bọn họ thật sự so kiếm, chỉ sợ……

Bất quá Cung Cửu cũng lui về phía sau vài bước, nở nụ cười, nói:“Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đem hết toàn lực, chết nhất định là hắn !” Cung Cửu nói xong, trong giọng nói lại mang theo vài phần kiêu ngạo, lại không phải tự ngạo, phảng phất là kiêu ngạo vì Diệp Cô Thành, chỉ nghe hắn than thở nói:“Kiếm pháp Tây Môn Xuy Tuyết luôn là thẳng bước không lùi, tuyệt đối phá không nổi Thiên Ngoại Phi Tiên của ngươi, kiếm kia thật sự là hoàn mỹ, ngay cả ta cũng phá không được……”

Diệp Cô Thành đột nhiên đã hiểu, Thiên Ngoại Phi Tiên quả thật là chiêu số tuyệt diệu vô luân, nếu y có thể hợp nhất với kiếm, lấy trạng thái cao nhất sử xuất ra, Tây Môn Xuy Tuyết liền không phải đối thủ của y, dù là Cung Cửu sâu không lường được cũng muốn né tránh…… Nhưng trên thực tế ngay cả Cung Cửu cũng chưa nhìn ra, kiếm đạo của Diệp Cô Thành còn chưa đạt đến tuyệt đỉnh — y còn kém một chút, mà một chút này thôi, đã đủ để phân thắng bại, định sinh tử.

Có lẽ sức mạnh lúc này của Tây Môn Xuy Tuyết, ngay cả Diệp Cô Thành không đạt được trạng thái cao nhất cũng có thể thắng được; Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết không sợ chết, xuất kiếm không hối hận, bao nhiêu cường nhân so kiếm với hắn đều bị đánh bại như thế.

. Mà Diệp Cô Thành lại không muốn chết, kết quả trận quyết đấu này thật sự nói không chính xác được.

Vì thế Diệp Cô Thành thẳng tắp nhìn Cung Cửu, nói:“Nếu, ta không thể toàn lực thì sao?” Y không phải muốn thủ hạ lưu tình, y thật sự dồn hết toàn lực không được a…… Bất quá nếu Cung Cửu đang xem cuộc chiến này, hẳn y sẽ không có chuyện gì đâu, phải không ta?

Cung Cửu lại hiểu lầm ý Diệp Cô Thành, sắc mặt hắn chợt trắng bệch, ầm trầm nói:“Ngươi dám? !” Nói xong mắt hắn lộ ra hung quang, nói:“Ta hiện tại đi giết Tây Môn Xuy Tuyết, ngươi có đem hết toàn lực giết ta không hả?”

Diệp Cô Thành bỗng cảm thấy tư vị trong lòng khó phân biệt, đồng thời cũng cảm thấy hối hận vì một phút lơ là vừa rồi — tuy nói Tây Môn Xuy Tuyết khiêu chiến thật sự không tiên cự tuyệt, nhưng vô luận như thế nào cũng dễ chịu hơn tình trạng tiến thối lưỡng nan như bây giờ; Mà về phương diện khác…… Diệp Cô Thành không thể không thừa nhận, Cung Cửu thật sự rất tốt với y, tốt đến chính y cũng sắp chịu không nổi !

Bất quá không đợi Diệp Cô Thành nghĩ giải quyết nan đề bây giờ thế nào, lại có một thanh âm bao trùm sát ý truyền đến bên tai hai người bọn họ:“Thật là to mồm, bổn tọa thật muốn nhìn coi bản lĩnh của ngươi có to như khẩu khí hay không? !”

Lời còn chưa dứt, một đạo sát khí đã tập trung vào Cung Cửu.