Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 43






Cái gì cái gì…… Tình thú? ! nghe xong lời của Lục Tiểu Phụng, sắc mặt Diệp Cô Thành lập tức đen lại, lãnh khí sâm sâm liên tiếp phóng ra ngoài, ngay cả Cung Cửu cũng bị sức tưởng tượng “Thiên mã hành không” của Lục Tiểu Phụng biến thành sửng sốt hồi lâu, lúc này mới dở khóc dở cười xem xét xem xét Diệp Cô Thành, lại âm thầm nhộn nhạo cười trộm một phen, xong rồi mới nghiêm nghiêm thần sắc, nói với Lục Tiểu Phụng:“Lục huynh a…… lúc này ta bị trúng độc, cũng không phải trúng kiếm, tình thú chỗ nào chứ?”

Cách giải thích này của Cung Cửu thực sự càng xóa càng đen mà ―― trúng độc không phải tình thú, chẳng lẽ hắn bị Diệp Cô Thành chọt thủng mấy kiếm là tình thú sao? Diệp Cô Thành nghe thấy cũng không biết nói gì, hung hăng trừng Cung Cửu vài lần.

Bất quá cuối cùng tư duy thần kỳ kia của Lục Tiểu Phụng cũng bị hai chữ “Trúng độc” này mà rẽ về phạm vi bình thường, hắn có chút không hiểu trừng mắt nhìn, hỏi:“Trúng độc? Cửu huynh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cung Cửu “Hừ” một tiếng, lạnh lùng cười nói:“Sự tình này nói ra cũng đơn giản, ta bất quá chỉ nuốt một hạt dẻ rang đường thôi.” Liền tính không bị độc chết, cũng thiếu chút nữa làm hắn nghẹn chết ngắt rồi.

“Hạt dẻ rang đường? !” Lục Tiểu Phụng giật mình nhảy dựng lên, hô:“Chẳng lẽ là Công Tôn đại nương?”

Cung Cửu bĩu môi nói:“Tự nhiên là Công Tôn đại nương, nếu không trên đời này còn hạt dẻ rang đường của ai có thể đánh ngã ta?”

Lục Tiểu Phụng lén liếc Diệp Cô Thành một cái, lập tức bị đông lạnh đến đánh rùng mình, hắn vội vàng thức thời thu hồi tầm mắt, nghĩ nghĩ, trải qua châm chước, mới chậm rãi hỏi:“Cửu huynh…… Ngươi không phải ban đầu đã nhận thức Công Tôn đại nương sao? Như vậy nàng vì sao phải lấy độc hại ngươi?”

Cung Cửu vẻ mặt vô tội nhìn Lục Tiểu Phụng, nói:“Ta căn bản không biết Công Tôn đại nương a? Ta và A Thành chạng vạng hôm nay vừa vào thành, chúng ta bất quá chỉ đi dạo trong thành một vòng, lúc đi đến Tây Viên, ta tâm huyết dâng trào mới mua hạt dẻ rang đường của một lão thái bà để ăn thôi, ai biết ta tự dưng xúi quẩy như vậy, một hạt nuốt ực suýt nửa lấy luôn cái mạng chứ!”

“Nguyên lai các ngươi đến Tây Viên trước,” Lục Tiểu Phụng bừng tỉnh đại ngộ, nói:“Khó trách ta không gặp được Công Tôn đại nương, xem ra là chậm một bước……” Lập tức hắn lại ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cung Cửu, nói:“Nhưng mà Cửu huynh, lúc trước không phải ngươi nói hoa mẫu đơn trên áo của ngươi chính là do thêu hoa đạo tặc thêu lên sao?”

Cung Cửu dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng liếc Lục Tiểu Phụng, nói:“Lúc ấy chẳng qua ta chỉ đùa một chút thôi, không phải đã tự phạt tam ly rượu sao? Sao ngươi còn tưởng là thật chứ?”

“……” Lục Tiểu Phụng quả thực không biết nói gì cứng họng tại chỗ: Lão đại a, ngươi nói đùa giống y như thật thế, có thể trách ta sao? ! bất quá hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn:“Vậy nói cách khác…… Cửu huynh hoàn toàn không biết thêu hoa đạo tặc sao?” Lục Tiểu Phụng gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu, ánh mắt gần như phóng ra ánh sáng, Diệp Cô Thành thấy thế âm thầm buồn cười một trận: Cung Cửu đương nhiên là nhận thức thêu hoa đạo tặc, bất quá hắn sẽ nói ra sao?

Cung Cửu đương nhiên sẽ không nói thật với Lục Tiểu Phụng, hắn cũng trực tiếp không trả lời, mà cố ý dẫn dắt rời khỏi đề tài này, nói:“Mẫu đơn trên áo của ta do chính ta tự thêu, chẳng liên quan chút xíu nào đến thêu hoa đạo tặc hết…… Về phần Công Tôn đại nương nha,” Cung Cửu bỗng vẻ mặt âm trầm, cười lạnh nói:“Nếu ả nhận thức ta, thì nên biết Cửu công tử không thể tùy tiện đắc tội !”

Ban đầu Lục Tiểu Phụng giật mình là vì “Cung Cửu Thêu hoa”, nghe tiếp nữa, hắn bỗng cảm thấy trước mắt một mảnh sáng ngời, tương lại rực rỡ vô cùng: Hắn lúc trước thật lo Cung Cửu và Công Tôn đại nương có quan hệ không bình thường, mà Cung Cửu lại lợi hại, khó đối phó vậy, cho nên rầu hết sức ―― nào ngờ Cung Cửu không những chẳng liên quan gì đến Công Tôn đại nương, càng trùng hợp là, Công Tôn đại nương còn bán đồ bậy đắc tội Cung Cửu trừng mắt tất báo, vậy chẳng phải chứng tỏ…… Cung Cửu có thể giúp hắn đối phó Công Tôn đại nương, giải quyết chuyện thêu hoa đạo tặc? Đây tuyệt đối là một chuyện tốt nhất trên đời a !

Vì thế Lục Tiểu Phụng vẻ mặt hưng phấn nói:“Cửu huynh, nếu Công Tôn đại nương này đáng giận như thế, không bằng ngươi……”

Còn không đợi Lục Tiểu Phụng nói hết lời, Cung Cửu liền suy yếu nằm ngã xuống,“Khí nhược huyền ti”(Hơi thở như treo sợi tằm) lẩm bẩm nói:“A nha nha, hạt dẻ rang đường này thật độc a, ta thật khó chịu, cả người đều đau……”

Lục Tiểu Phụng nhất thời vẻ mặt xanh lè, khổ sở nói:“Cửu huynh, Cửu công tử, ta van ngươi mà, ngươi giúp đỡ một chút đi…… bản lĩnh của ngươi lớn như vậy, dù không tự mình ra tay, đối phó một Công Tôn đại nương chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay hay sao?” Nói xong hắn lại nhìn về phía Diệp Cô Thành, lấy lòng nói:“Bằng không…… Bằng không thỉnh Diệp thành chủ đến giúp ta đi, được không được không a?”

Diệp Cô Thành vô cùng lãnh đạm nhìn Lục Tiểu Phụng, thầm nghĩ: Vốn y cũng muốn đối phó Công Tôn đại nương, nhưng con gà con họ Lục này lại không nhìn ra, cư nhiên cả gan dám coi Bạch Vân thành chủ đường đường này là một thằng tra a…… Hừ, y không thèm hỗ trợ gì sất! hơn nữa, Công Tôn đại nương kỳ thật cũng không phải thêu hoa đạo tặc, y và Lục Tiểu Phụng thật là “Đạo bất đồng không phân vi mưu”.

Cung Cửu tự nhiên cũng không muốn đem thành chủ nhà hắn cho “người ngoài mượn”, vì thế hắn lấy biểu tình lên án nhìn Lục Tiểu Phụng, nói:“Lục huynh, nay ta đã thế này, ngươi còn nhẫn tâm tách A Thành nhà ta khỏi ta? Ngươi……” Ngươi thật không có nhân tính a !

Nửa câu sau Cung Cửu không cần nói, nhưng nhìn biểu tình của hắn mọi người đều đã hiểu…… Vì thế Lục Tiểu Phụng hoàn toàn nghẹn họng, hắn đầy ót mồ hôi lạnh, triệt để không nói biết gì cứng họng tại chỗ.

Nào ngờ ngay lúc Lục Tiểu Phụng tính yên lặng rời đi, Cung Cửu lại chớp mắt, cười nói:“Lục huynh chậm đã, ta và A Thành tuy lực bất tòng tâm, nhưng ta có thể tìm một chỗ giúp đỡ ngươi.“

Lục Tiểu Phụng nhãn tình sáng lên, vội hỏi:“Quá tốt, là ai?”

Cung Cửu thần bí hề hề nói:“Không vội, chờ trước hai ngày, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Lục Tiểu Phụng liên tục gật đầu, cõi lòng đầy hy vọng lại đầy ấp hiếu kì chạy đi.

Diệp Cô Thành cũng rất ngạc nhiên, y nhìn chằm chằm Cung Cửu, tuy không nói lời nào, nhưng đã chứng tỏ rõ ràng y muốn biết.

Thế nhưng Cung Cửu càng muốn thần bí chút, hắn bỗng duỗi tay ra ôm lấy eo Diệp Cô Thành, nhân tiện đem đầu dịch lên đùi Diệp Cô Thành, kéo dài thanh âm nói:“A Thành, mệt quá…… Không bằng chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“……” Diệp Cô Thành nhất thời chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ào, y nhìn Cung Cửu thiếu ăn đòn, tay đặt lên chuôi kiếm, cắn răng cười lạnh:“Xem ra độc hạt dẻ ngươi còn ngại không đủ, không bằng lại đến một kiếm?”

Cung Cửu đã hiểu Diệp Cô Thành mạnh miệng mềm lòng với hắn, vì thế không những không thu liễm, ngược lại còn được một tấc lại tiến một tấc cọ hai cái lên người Diệp Cô Thành, nhộn nhạo nói:“A Thành A Thành, ngươi nhẫn tâm thế sao? Ta hôm nay thật sự thiếu chút nữa liền chết a……”

Diệp Cô Thành thật sự bị Cung Cửu đả bại, da mặt một người sao có thể dày thế không biết? Đây quả thực là dày đến vô biên vô hạn a !

Diệp Cô Thành đang muốn đẩy Cung Cửu ra đứng dậy, nào ngờ Cung Cửu cũng lập tức chuyển biểu tình, nửa săn sóc ôn nhu, nửa ủy khuất khẩn cầu:“Nếu không nghỉ ngơi, trời sẽ sáng…… A Thành, phụ cận không có nơi nào thích hợp, trong mật thất cũng chỉ có một cái giường này thôi, ngươi ráng một đêm đi mà, tính như ta cầu ngươi, được không a~?”

Vì thế Diệp Cô Thành cuối cùng vẫn không đứng lên, liền ôm một biến thái rối rắm lại rối rắm như vậy mà qua non nửa tối.

Về phần Cung Cửu nha, đại khái chỉ có chính hắn mới biết hắn ngủ không được…… Hắn nhộn nhạo đến suýt nữa quẹt cả nước miếng lên người Diệp Cô Thành……

Chỉ tiếc đêm này đã qua hơn nửa, trời rất nhanh liền sáng. Trời vừa sáng, Diệp Cô Thành liền bỏ rơi Cung Cửu, dứt khoát ly khai mật thất.

Cung Cửu không chút hình tượng nằm ngửa, sờ sờ cằm, cười híp mắt, lầu bầu tự nhủ:“Da mặt vẫn mỏng như vậy a…… Nhưng ta đã đợi không nỗi nữa nha……”

Đợi không nỗi không chỉ một mình Cung Cửu, trên thực tế Lục Tiểu Phụng cũng đợi không nỗi, tiểu tình nhân Tiết Băng của hắn hiện nay sinh tử không biết, hắn đương nhiên không có khả năng gởi hết hy vọng lên cái người mà Cung Cửu nói có thể “Giúp đỡ” kia ―― kỳ thật đa số trường hợp, Lục Tiểu Phụng đều dựa vào bản thân hắn.

Lục Tiểu Phụng cũng không phải hạng người vô năng ỷ lại người khác, nếu không thế thì sao mọi người đều nguyện ý làm bằng hữu với hắn chứ? Tuy Lục Tiểu Phụng thường xuyên thích tìm bằng hữu hỗ trợ, nhưng hắn cũng thường chiếu cố bằng hữu. Hắn là người có chủ kiến có trí tuệ, mà trên thực tế, đa số thời điểm, hắn chọc trúng phiền toái đều là vì bằng hữu, mà phá rối sau lưng hắn cũng đều là bằng hữu của hắn mà thôi…… Lục Tiểu Phụng thường bị các bằng hữu đâm một dao sau lưng, may mà vận khí của hắn quá nghịch thiên, chết đều là người khác: Nhưng đã trải qua tất cả mà vẫn không hết niềm tin vào bằng hữu, Lục Tiểu Phụng quả không hổ là Lục Tiểu Phụng .

Lục Tiểu Phụng hiện tại đang cùng Kim Cửu Linh một chỗ. Kim Cửu Linh tuy đã không còn là tổng Bộ đầu Lục Phiến Môn, nhưng uy vọng của gã vẫn cực cao, bọn bộ khoái trong thành dưới sự chỉ huy của gã, rất nhanh liền tra ra vài nơi cư trú hư hư thực thực của Công Tôn đại nương, Lục Tiểu Phụng liền cùng Kim Cửu Linh đi tìm manh mối.

Lại không ngờ bọn Lục Tiểu Phụng tìm được một cái hộp nhỏ trong phòng, Kim Cửu Linh “Xung phong nhận việc” mở hộp ra, kết quả trong đó là khói độc. Trong hộp chỉ có tám chữ: Lưu giao A Thổ, bỉ đã xem về.(Giao cho A Thổ, hắn sắp trở về)

A thổ chính là một khất cái bị bệnh chốc đầu trong thành, vì thế Lục Tiểu Phụng lại để cái hộp về chỡ cũ, thậm chí còn vải lên trên đó một ít tro bụi, lại bảo các bộ đầu trông coinơi này, ôm cây đợi thỏ ―― về phần bản thân Lục Tiểu Phụng, hắn đương nhiên phải mang Kim Cửu Linh đi tìm đại phu trước.

Khi Lục Tiểu Phụng giao Kim Cửu Linh cho một bằng hữu khác của hắn, cũng là nơi có đại phu tốt nhất xong, đang muốn đi xem coi A Thổ có mắc câu không, lại thu được một tờ giấy nhỏ do lão bản bánh nướng mập mạp bên đường chuyển cho, trên thư: Giúp đỡ đã tới, đến Vạn Phương Các.

Vạn Phương Các đương nhiên cũng là sản nghiệp của Cung Cửu. Diệp Cô Thành xuất môn đi dạo một vòng trở về, đã bị Mục thúc chờ ở cửa trực tiếp mang vào một hậu viện yên lặng cũng không mất xa hoa trong vạn phương các, Cung Cửu lúc này đang khoát áo lông cừu, nằm nghiêng trên ghế dựa lớn nạm vàng đính ngọc lót da hổ dưới bóng đại thụ giữa sân, nhàn nhã uống trà.

Diệp Cô Thành hình như đã khiến Cung Cửu rất vui vẻ: Vạn Phương Các này rõ ràng nằm ngay đối diện, chỉ đi hai bước là tới, thế mà đêm qua Cung Cửu không nói nơi này là sản nghiệp của hắn, để bọn họ đến ở căn phòng xa hoa, ngược lại lại chen chút trong mật thất đầy mùi thuốc, Diệp Cô Thành thật không biết nên nói gì cho tốt ―― sỗ sàng ăn đến mức này, hắn không bội phục Cung Cửu cũng không được !

Nhưng lập tức Diệp Cô Thành liền thật sự có chút mất hứng , bởi vì y nhìn thấy một nữ nhân, một nữ nhân thướt tha duyên dáng từ khách phòng đi ra ―― chính là Sa Mạn.

Đã lâu không thấy Sa Mạn, Diệp Cô Thành cơ hồ đã quên mất nữ nhân này, nhưng cư nhiên hiện tại gặp lại nàng, thật khiến Diệp Cô Thành có chút bực bội ―― Sa Mạn và Cung Cửu có quan hệ gì, còn ai có thể rõ hơn y chứ? !

Cung Cửu người này chẳng lẽ thật muốn ăn đòn sao? Quan hệ giữa hắn và Diệp Cô Thành vất vả lắm mới có chút tiến triển, quay đầu liền dám mang Sa Mạn đến đây, chẳng lẽ có ý định muốn hắt hủi Diệp Cô Thành?

Diệp Cô Thành tâm hoả dâng lên, xoay người muốn trực tiếp rời đi, Cung Cửu bỗng từ ghế dựa da hổ nhảy lên, xông đến Diệp Cô Thành, gắt gao nắm chặt tay y, còn lay lay hai cái, nói:“A Thành A Thành, ta và Sa Mạn là tuyệt đối thuần khiết, ngươi không ghen chứ a?”

Thuần khiết ngươi muội! ta và ngươi mới là thuần khiết ―― Diệp Cô Thành yên lặng nghĩ, tay hất một cái vẫy Cung Cửu ra: độc hạt dẻ rang đường kia là kì độc đứng đầu thế gian, tuy vẫn không lấy được mạng Cung Cửu, nhưng khiến nội lực của hắn tổn hao nhiều, muốn bắt trụ Diệp Cô Thành thì không có khả năng .

Mắt thấy Diệp Cô Thành muốn ra khỏi cửa, Cung Cửu vội vàng bắn cho Sa Mạn một ánh mắt, Sa Mạn mỉm cười, nói:“Diệp thành chủ, Sa Mạn là thuộc hạ của Cửu công tử, không hơn.”

Diệp Cô Thành quay đầu, thẳng đến lúc này y mới đánh giá Sa Mạn một phen, vừa thấy, y liền biết, Sa Mạn thay đổi.

Lúc trước Sa Mạn tuy khá thông minh, nhưng dù sao lịch duyệt thấp, kiến thức cũng ít, bộ dáng ngây ngô kia, Diệp Cô Thành căn bản không để nàng vào mắt.

Nhưng Sa Mạn lúc này, mặc một chiếc váy dài phấn hồng, lại nửa điểm cũng không lộ diễm tục, ngược lại là quyến rũ động nhân, hơn nữa nàng còn mang theo vẻ mặt thanh cao, cười tao nhã khéo léo, quả thực chính là nữ thần trong cảm nhận của nam nhân ―― nhan sắc minh lệ này đã moi hết vẻ đẹp của nàng ra, Diệp Cô Thành giật mình cảm thấy, thế này mới đúng là bộ dáng của Sa Mạn mê đảo Cung Cửu trước, cuối cùng lại gả cho Lục Tiểu Phụng, chỉ không biết tâm kế và trí tuệ của nàng có tiến bộ thế nào?

Diệp Cô Thành thản nhiên liếc Cung Cửu một cái: Xem ra xài không ít tiền vốn đến điều giáo nha, hừ.

Cung Cửu tạm thời không giải thích nhiều, bởi vì Lục Tiểu Phụng đã đến, hắn vừa vào cửa liền vui vẻ hét lên:“Cửu huynh a, giúp đỡ của ta ở nơi nào?”

Cung Cửu cười tủm tỉm chỉ chỉ Sa Mạn, nói:“Nàng.”

Cằm Lục Tiểu Phụng rớt cái bịch.

Diệp Cô Thành cũng có chút giật mình, đây là tình huống gì? Cung Cửu đến tột cùng là có âm mưu gì có âm mưu gì…… Bất quá vô luận thế nào, đưa Sa Mạn cho Lục Tiểu Phụng thật sự là một ý kiến hay, Sa Mạn vốn là lão bà mười năm sau của Lục Tiểu Phụng, Cung Cửu ngươi đừng thúc đẩy quá nghen, cẩn thận thúc cả mạng mình vào trong đó luôn đấy.