[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 1-1: Hoa Mãn Lâu (Sửa)




Edit: Túy Mộng.

Hoa Mãn Lâu vẫn luôn mang theo nhiệt tâm mãnh liệt đối với hoa tươi, cũng như y yêu quý tất cả mọi loại sinh mệnh vậy.

Trên quan đạo mấy chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Hoa Mãn Lâu ngồi trong xe ngựa, từng chậu từng chậu hoa nở diễm lệ bên người, không chỉ có chiếc xe ngựa này, bên trong hai chiếc xe ngựa đi theo phía sau cũng toàn là hoa, tuy chủng loại khác nhau nhưng đều mang theo câu chuyện của riêng chúng.

Lúc này tâm tình Hoa Mãn Lâu rất tốt, tuy mỗi ngày y đều trải qua rất vui vẻ nhưng hôm nay lại vô cùng tốt đẹp. Bởi vì rốt cuộc y cũng thuyết phục được người nhà, cho phép y rời khỏi Hoa gia, ở ngoài một mình.

Cũng không phải là ở trong nhà không tốt, chỉ vì trong nhà y là người nhỏ nhất, từ thuở nhỏ y vốn được sủng ái, vào lúc bảy tuổi hai mắt bị mù, sau đó họ càng cưng chiều y hơn nữa, cho dù Hoa Mãn Lâu không ngại mình là một người mù, nhưng người nhà đối xử cẩn thận từng li từng tí với y như vậy cũng khiến y không mấy dễ chịu.

Bây giờ thật vất vả mới thuyết phục được người nhà cho phép y rời khỏi Hoa gia sống một mình, tuy rằng vẫn trong phạm vi Hoa gia có thể trông nom, y vẫn rất cao hứng.

Trên mặt Hoa Mãn Lâu luôn lộ ra nụ cười ấm áp, tay y sờ sờ tán lá của chậu hoa lan để trước ngực y.

−−−−− Tuy nó không thể gọi là hoa, cho dù Hoa Mãn Lâu nỗ lực dùng mọi cách, nó vẫn chưa từng ra hoa.

Mà bây giờ, Hoa Mãn Lâu lại ôm chậu phong lan này, cứ như y không bỏ nó xuống được. Đối với Hoa Mãn Lâu mà nói mỗi một bụi cây hoa cỏ y đều yêu thích, y trồng mỗi chậu hoa đều có từng câu chuyện khác nhau, mà chậu trong lòng y, cũng đặc biệt nhất.

Chậu này y trồng hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ ra hoa phong lan. Nếu đổi lại là người khác, cho dù yêu thích đi chăng nữa, cũng sợ tốn công vô ích mà tiếc nuối vứt đi, cũng chỉ có Hoa Mãn Lâu vẫn như trước mỗi ngày xới đất bón phân cho nó, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, cho dù nó không ra hoa, y vẫn cứ vui vẻ vì nó vẫn tươi tốt.

Chậu phong lan nhỏ này do bốn bụi cây tạo thành, dáng dấp cái lá cây lớn nhất tốt nhất bất quá cũng chỉ khoảng một thước (1 thước = 1/3 mét), trong mắt người ngoài nghề không biết đến phong lan, nó cùng với đám cỏ dại thông thường chả mấy khác biệt, nhưng trong mắt người yêu thích cây hoa, bụi phong lan này quanh năm phiến lá xanh nhuận sáng bóng, bản thể của lá nhẵn nhụi, mạnh khỏe đàn hồi, giả hành ôm chặt chân lá cây, hình thể bụi cây chặt chẽ, nhiều mà không loạn, lá cong cong tự nhiên, tư thái đoan trang diễm lệ, duyên dáng độc đáo.

Toàn bộ Hoa gia không ai không biết Hoa Mãn Lâu coi trọng chậu phong lan này, cũng biết vì sao Hoa Mãn Lâu lại đối với nó đặc biệt như vậy.

Đó là chuyện Hoa Mãn Lâu vừa bị mù không quá một tháng, tuy Hoa Mãn Lâu thông minh từ nhỏ nhưng hai mắt đột nhiên bị mù, y còn nhỏ tuổi nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ tươi cười an ủi khuyên giải phụ mẫu huynh trưởng tự trách mình không chiếu cố tốt y, cũng vì vậy càng khiến họ tự trách mình hơn, đứa trẻ nhỏ này rõ ràng vẻ mặt mờ mịt, lại giả vờ kiên cường nở nụ cười, dù ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.

Đột nhiên có một ngày, Hoa Mãn Lâu mù mờ chẳng biết từ đâu mà có được một gốc cây cỏ dại tựa như mầm cây phong lan nhỏ, nụ cười của y trở nên chân thật và vui sướng, ôm cây phong lan hỏi mọi người có ngửi thấy mùi hương hay không, sự ngây ngô, vui sướng như tràn ngập trong lời nói, truyền vào lòng tất cả mọi người.

Đó là lí do mà cho dù không ai ngửi thấy mùi hương ấy, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện hùa theo y, sau khi biết được Hoa Mãn Lâu cũng không nổi giận, chỉ tự mình chăm sóc phong lan, thoắt cái chăm sóc hơn mười năm, trồng một gốc mầm cây nhỏ thành bốn bụi cây như bây giờ, mặc dù không ra hoa nhưng y vẫn thấy vui ở trong lòng.

Nhìn thấu sự quý mến của y, cho nên vào lúc cả nhà Hoa Mãn Lâu vơ vét các loại kì hoa dị thảo, lại chưa bao giờ tặng qua một gốc cây lan nào.