Lung Linh Như Nước

Chương 27: Lại một Trình thiếu gia




Trình Mộc Giai hơi giật mình, đối với cấp dưới bao giờ đại ca mình cũng nói năng thận trọng, xử lý công chuyện thiết diện vô tình, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi nhưng chẳng mấy khi động lòng, vậy mà lúc này đại ca đang lẳng lặng ngồi trên sofa, dịu dàng chăm chú nhìn một cô bé đang ôm chiếc gối dựa ngủ gật bên cạnh. Lại nhìn cô bé đó, hắn không khỏi nhếch miệng cười, thật là thú vị, ngủ ngon lành không khác gì đang ở nhà mình. Tư thế thoải mái, thần thái điềm tĩnh, hình như cô ta còn đang làm mộng đẹp, một nụ cười nhàn nhạt như đóa hoa xuân hé nở, hoàn toàn không để ý tới người ngoài.

"Mộc Giai, sao mày lại ở đây?" Để em trai nhìn thấy mình thất thần, Trình Mộc Dương hơi đỏ mặt, may là ánh sáng trong phòng khá yếu.

"Hẹn bạn", Trình Mộc Giai nói nhỏ, "Bạn gái anh à?"

"Không phải", Trình Mộc Dương bối rối nói, "Là bác sĩ Âu Dương".

"A, cô bác sĩ tiếng tăm vang dội đây mà", Trình Mộc Giai lập tức hào hứng, "Anh không quan tâm đến người ta cho nên cô ấy ngủ mất rồi? Thật là thú vị!" Hắn áp sát tới tỉ mỉ quán sát cô, "Ông nội nói đúng thật, đẹp lắm".

Âu Dương Ngâm mở mắt ra, bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung đẹp trai trước mắt, cô giật nảy, trợn mắt nhìn hắn không nói nên lời.

Trình Mộc Dương kéo em trai ra, "Mộc Giai, đừng đùa nữa!" rồi nói với Âu Dương Ngâm, "Em họ anh, Trình Mộc Giai".

Trình Mộc Giai vội móc danh thiếp ra đưa tới, "Anh đã nghe ông nội nhắc đến em".

Âu Dương Ngâm tỉnh táo lại, đứng lên cầm lấy danh thiếp và thản nhiên cười, "Không dám, Âu Dương Ngâm, bệnh viện Huệ Lợi, mong anh chỉ giáo".

Trình Mộc Giai vui vẻ nhếch miệng cười, hắn đưa tay làm tư thế mời rất ga lăng, Âu Dương Ngâm mỉm cười ngồi xuống, Trình Mộc Giai cũng tùy ý ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Ngâm. "Hai vị đang nói chuyện hào hứng, tôi ngồi một lát không làm phiền hai vị chứ?"

Trình Mộc Dương thầm nghĩ, rõ ràng là làm phiền rồi mà còn giả bộ!

Âu Dương Ngâm xin lỗi Trình Mộc Dương, "Tổng giám đốc Trình, ngại quá, hình như em ngủ quên mất".

"Không phải hình như mà là ngủ thậ cô em ạ. Em thật là không coi ai ra gì, ngồi cùng đại ca anh mà cũng ngủ được. Em có biết trong thành phố D này có bao nhiêu cô bé chỉ mong được ngồi ở vị trí này của em không?" Trình Mộc Giai vỗ vỗ sofa, hắn hơi ấm ức thay Trình Mộc Dương, đại ca mình chân thành nhìn cô ta hồi lâu với vẻ thâm tình như vậy, thế mà khi tỉnh lại cô ta lại gọi anh ấy là tổng giám đốc Trình?

"Biết rồi biết rồi!" Âu Dương Ngâm cười, gật đầu như đập tỏi, "Em tạm thời mượn chỗ ngồi này để báo cáo chút chuyện với anh trai anh, giờ thì chỗ ngồi về nguyên chủ!" Cô chuẩn bị đứng dậy.

"A", Trình Mộc Giai kêu lên, "Đừng đi đừng đi, ít nhất cũng chờ anh đi đã rồi em mới được đi, nếu không đại ca anh lại trách anh". Hắn liếc Trình Mộc Dương rồi lại nói, "Em làm cũng không sai, nếu anh ấy cứ lạnh mặt không nói gì thì biện pháp này của em lại rất tốt. Sau này anh cũng phải học em mới được".

Âu Dương Ngâm cười tít mắt nhìn hắn, cũng là một gã dở hơi, có thể sánh được với đám người ở đài truyền hình đó.

"Mộc Giai, không phải mày nói đã hẹn người khác à?" Trình Mộc Dương bực mình vì sự quấy rầy của Trình Mộc Giai nhưng lại không thể nói thẳng ra được.

"Không đi cũng được", Trình Mộc Giai thở dài nói, "Anh biết hôm nay là ngày gì không? Họp lớp tiểu học! Thật không biết ai nghĩ ra cái ý kiến tồi này, nhiều năm như vậy rồi, ai còn nhớ ai chứ! Còn dặn mang theo gia quyến nữa, gia quyến, anh biết không? Bọn em tuổi này đã có ai kết hôn chứ? Cùng lắm là dẫn bạn gái theo chứ gì, nhưng em mới về nước được mấy ngày? Biết trước em đã dẫn một cô bé mắt xanh tóc vàng về cho chúng nó sáng mắt ra, bây giờ đơn thương độc mã đi phó hội, đúng là mất mặt hết cỡ!"

Trình Mộc Dương cười nói, "Không phải mày tự xưng đẹp trai vô địch à? Sao mấy tháng nay vẫn chưa có thu hoạch gì?"

"Mẹ em suốt ngày nói phải tìm một cái gì môn đăng hộ đối cái gì xứng đôi Trình thị cái gì có thể nâng đỡ lẫn nhau trên thương trường, thế nên em đâu dám tùy tiện? Chẳng may bị quấn lấy mà trong nhà không đồng ý thì chẳng phải tự làm khó chính mình sao? Em đã nghĩ rồi, trước 35 tuổi phải giữ được tự do, học theo gương anh mới là chuẩn men!"

Trình Mộc Dương biến sắc nhìn về phía Âu Dương Ngâm, Âu Dương Ngâm chỉ mỉm cười lắng nghe, sắc mặt không đổi, Trình Mộc Dương càng cảm thấy không thoải mái.

Nhìn vẻ mặt Trình Mộc Dương, Trình Mộc Giai mới nhận ra mình vừa nói sai, sợ Âu Dương Ngâm không vui, hắn vội chuyển hướng, "Thực ra đến lúc đó em cũng không nghe lời mẹ đâu, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn môn đăng hộ đối? Nhà họ Trình chúng ta chẳng lẽ còn phải dựa vào việc cưới hỏi để phát triển sự nghiệp à? Anh trai, anh bảo có đúng không?"

Trình Mộc Dương cười nói: "Chuyện của mày ai mà quản được? Chỉ sợ gặp phải cô nàng nào vừa mắt là ngày mai đã đi đăng ký luôn cũng nói không chừng".

Âu Dương Ngâm nói: "Môn đăng hộ đối cũng có lý lẽ nhất định, tư tưởng, quan niệm, thói quen cuộc sống mà có khác biệt quá lớn thì sẽ dẫn đến mâu thuẫn. Không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân được, đây là kinh nghiệm, di sản văn hóa phi vật thể. Để bảo vệ di sản lịch sử, phải có người tự thể nghiệm mới được. Nhà họ Trình bọn anh thử thí nghiệm xem, cũng xem như cống hiến cho dân tộc Trung Hoa và nhân dân toàn thế giới!" Cô cố nén cười, định uống trà nhưng lại không dám uống vì sợ sẽ bật cười phun ra mất.

Trình Mộc Giai cười ha ha, "Cô em, cô em thật là thú vị!"

Trình Mộc Dương không vui nói: "Mộc Giai, mày xưng hô kiểu gì thế?"

Âu Dương Ngâm vội nói: "Không sao không sao, em chỉ mong đám học sinh cấp 3 cũng gọi em là cô em ấy chứ, trẻ tuổi đã tốt rồi nhưng trẻ con thì lại còn tốt hơn! Cứ gọi đi, không sao đâu!"

Trình Mộc Giai lấy chứng mình thư ra đưa cho Âu Dương Ngâm, "Nhìn xem, có gọi là em được không?"

Âu Dương Ngâm nhìn, không ngờ hai người lại cùng năm cùng tháng, mình chỉ nhỏ hơn hắn 5 ngày, liền gật đầu nói: "Gắng gượng thì cũng được". Thấy Trình Mộc Giai xòe tay ra đòi chứng minh thư của mình cô đành phải vừa luc túi tìm vừa oán trách, "Không phải anh mới từ nước ngoài về à? Không biết tuổi của phụ nữ là bí mật sao?"

Trình Mộc Giai nói: "Trước giờ anh chưa bao giờ là một quý ông cả". Vừa nhìn chứng mình thư của cô hắn đã bật cười, "Còn kém 5 ngày, cô em, lần sau anh với em cùng tổ chức sinh nhật nhé!" Hắn hoàn toàn không thèm để ý tới Trình Mộc Dương đang sầm mặt bên cạnh.

Âu Dương Ngâm nói: "Sau 18 tuổi em đã không thích làm sinh nhật nữa rồi, để giữ mãi thanh xuân, năm nào cũng là 18, đừng để em nhận ra là mình đang già đi".

Trình Mộc Giai nói: "Vậy thì có gì khó đâu, chúng ta làm ngược lại là được. Năm nay 26, sang năm 25, giữ mãi thanh xuân cũng không bằng cải lão hoàn đồng mà!"

Âu Dương Ngâm cười nhìn Trình Mộc Dương, "Tổng giám đốc Trình, nhà anh đúng là nhiều nhân tài, lại phát hiện thêm một gien ưu tú".

Trình Mộc Giai nói: "Anh trai anh mới là gien ưu tú, em không biết chứ, không chỉ các cô gái theo đuổi anh ấy mà còn có không ít người thích anh ấy, muốn làm mẹ vợ anh ấy nữa đấy. Không phải vì gien thì còn vì cái gì nữa?"

Thấy hắn vẫn tiếp tục liên thiên, Trình Mộc Dương vội giục: "Mày còn chưa đi họp lớp đi à?"

Trình Mộc Giai nói: "Anh trai, anh cho em mượn bác sĩ Âu Dương một lát được không? Làm bạn gái em mấy tiếng?" Hắn quay lại nói với Âu Dương Ngâm: "Giúp anh việc này, anh sẽ vô cùng cảm kích. Chúng ta cùng lên sân khấu làm chấn động toàn trường?"

Âu Dương Ngâm giật mình nhìn hắn, "Anh đúng là rất ổn! Nhưng nhỡ đâu trong buổi họp lớp đó em gặp một người đẹp trai hơn, có tiền hơn anh thì chẳng phải là chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hoa rơi nhà bên cạnh sao? Anh làm vậy chẳng phải là sẽ lỡ đại sự cả đời của em à?"

Lần này đến phiên Trình Mộc Giai trợn mắt há mồm, đầu óc cô nàng này xoay chuyển nhanh quá, hắn còn chưa dứt lời người ta đã bịt kín đường lui của hắn rồi. Xem ra cô ta mới là gien ưu tú, thảo nào đại ca mình mãi vẫn không xử lí được.

Cuối cùng Trình Mộc Dương cũng thở phào được một hơi, cười nói, "Mộc Giai, được lãnh giáo rồi chứ?"

Trình Mộc Giai ôm quyền nói với Âu Dương Ngâm: "Cam bái hạ phong! Anh không dám gọi em là cô em nữa! Ngâm Ngâm, mấy hôm nữa mới em đi ăn cơm!" Hắn áp tới bên tai cô nói, "Anh đi đây, còn không đi thì anh trai anh sẽ phải ghen mất".

Thực ra hắn nói không hề nhỏ, nhưng Trình Mộc Dương và Âu Dương Ngâm đều chỉ có thể làm như không nghe thấy.

"Ngâm Ngâm, từ nhỏ thằng Mộc Giai đã nghịch nhất nhà anh rồi, toàn nói năng liên thiên, nó nói gì em cũng đừng để trong lòng". Trình Mộc Dương thấp thỏm không yên, đúng là càng sợ cái gì thì cái đó càng đến. Anh ta biết rõ vì sao Âu Dương Ngâm đang trốn tránh mình, đối với các cô bé khác thì xuất thân và sự nghiệp của anh ta chính là ưu thế, nhưng đối với Âu Dương Ngâm thì đó lại là nhược điểm. Bất kể mình tỏ ra không quan tâm thế nào, nói bóng nói gió thế nào thì cô ấy vẫn cứ đề phòng, vẫn cứ lễ phép, và vẫn cứ không chịu tiến lên nửa bước.

"Anh ấy có nói gì sai đâu, thú vị thật!" Âu Dương Ngâm làm bộ không hiểu. Quả nhiên là sự xót xa của thế gia vọng tộc, cho dù đương sự không để ý thì người ngoài cũng sẽ để ý. Nhà họ Trình lấy con dâu kiểu gì hay con gái nhà họ Trình gả cho người như thế nào thì cũng đều có người soi mói nói ra nói vào. Chẳng lẽ cũng là vì môn đăng hộ đối nên cô cô mới tìm đến người đó? Cô nhớ tới bố mẹ mình đang ở ngoài ngàn dặm, họ chưa bao giờ gây áp lực cho mình, ngay cả nhắc nhở cũng không có, họ chỉ mong cô có thể tìm được một người yêu cô và cũng được cô yêu. Đúng là thật tốt, cô bắt đầu thấy nhớ họ, chắc họ cũng đang lo lắng cho cô?

"Có một điểm nó nói không sai, sự nghiệp nhà anh phát triển đến giờ đâu còn cần dựa vào cưới hỏi để phát triển gì đó nữa? Ông nội anh là người rất thoáng, ông chưa bao giờ để ý đến vấn đề môn đăng hộ đối". Trình Mộc Dương chỉ có thể nói cho rõ ràng, và anh ta cũng biết thực ra Âu Dương Ngâm có thể nghe rõ ràng, chỉ sợ cô không chịu tin tưởng anh ta.

"A, vậy thì cô cô cũng không nhất định phải tìm người môn đăng hộ đối?" Âu Dương Ngâm nhìn Trình Mộc Dương thăm dò. Thế giới bên ngoài rất lớn, có vô số người ưu tú để lựa chọn.

"Đương nhiên", Trình Mộc Dương mỉm cười, cúi đầu uống trà che giấu sự mất mát của mình. Âu Dương Ngâm, em đúng là quá kiêu ngạo!