Lưới Tình

Chương 24: Tương tư 2




Thời gian gặp gỡ người kia liền phát sinh một loại cảm giác, nếu như phải cụ thể hình dung thì thực không rõ ràng, thế nhưng nếu đem đơn giản hoá một chút, đó chính là "Hạnh phúc"

Kiến Vũ lôi kéo Vương Thanh lặng lẽ bước vào phòng ngủ, chỉ thấy Hạ Bảo đúng như lời hắn nói tứ chi mở rộng ngủ rất ngon lành. Ngọn đèn nhu hòa bao quanh thân thể nhỏ bé của hắn, khiến trong lòng người tràn ngập cảm giác ấm áp.

"Thú vị chứ?" Kiến Vũ nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.

"Giống thiên sứ." Vương Thanh dứt lời cẩn thận sờ mặt con.

Thiên sứ thấy hai má ngứa ngứa, mất hứng xoay người một cái, quay mông nhỏ về phía song thân.

Vương Thanh nhìn thấy cái mông nhỏ  của con có cái đuôi nhỏ liền bật cười.  Thật giống một con heo nhỏ, vẫy vẫy đuôi nhìn thật khả ái."Ngươi mua?" Hắn hỏi vợ đang đặp chăn cho con.

"Ân, hắn có rất nhiều quần áo giống như vậy." Kiến Vũ biết cái đuôi heo kia hấp dẫn người nào đó liền nói.

"Ta xem ngươi ban ngày mặc chính là đồ giống như Hạ Bảo."

"Đó là Hạ Bảo chọn." Kiến Vũ nói xong đột nhiên nhớ đến một việc. Hắn rất nhanh quan sát Vương Thanh một chút, kết quả là cười thầm trong lòng. Con trai có lẽ đã dự tính trước, quà sinh nhật có lẽ không cần mua.

"Ngươi giống như rất hài lòng?"

"A?" Hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? "Ta không có a." Hay hài lòng cũng không thể để người khác biết.

"Quên đi, đi ra ngoài cùng ta xem TV chút."

"Ân, hảo."

Cửa mở để lại một khe nhỏ bé, có thể nhìn Hạ Bảo một chút, xác định hắn đang ngủ ngon giấc hai người mới ngồi xem TV.

Xấu hổ dường như chậm rãi xuất hiện. Kiến Vũ thực sự không biết nói gì. Vương Thanh hình như đang chọn chương trình, cũng không nói với hắn lời nào.

Chỉ chốc lát sau, TV rốt cuộc dừng lại ở một chương trình. Là chương trình rất phổ biến ngày trước Kiến Vũ có xem qua, là "Brokeback Mountain." (nga~ phim nổi tiếng nha~ *hắc hắc*). Hắn không được tự nhiên ngồi dịch ra một chút, trong lòng nghĩ Vương Thanh ngươi nhất định là cố ý? Chính là cố ý? Chính là cố ý nha?

Vương Thanh không để ý, thoải mái ôm lấy Kiến Vũ vào lòng. Kiến Vũ cứng ngắc, hắn nhìn phòng bếp một chút nói: "Ta đi lấy nước, ngươi uống gì?"

"Uống sữa đi, ta rất hay mất ngủ, không thể uống trà hay cà phê."

"Nga."

Kiến Vũ nghe vậy đi vào phòng bếp, chỉ cần có thể thoát khỏi vòng tay hắn, quản hắn uống sữa trâu hay sữa bò. Ân, sữa, sữa...

Vương Thanh không xem TV nữa, từ lúc Kiến Vũ đứng dậy cũng chỉ nhìn hắn. Kiến Vũ cảm giác đứng ngồi không yên, nhưng cũng không dám quay đầu lại.

Sữa bột cho vào trong bình chứa, làm nhiều đã quen tay. Sau đó lại dùng nước ấm đổ vào, đẩy nắp lại.

Kiến Vũ cầm sữa hướng tới sô pha đưa cho Vương Thanh.

Vương Thanh nghĩ thấy kỳ quái lại càng thấy kỳ quái hơn."Cho ta cái này làm cái gì?" Hắn hỏi.

"Uống nha, ngươi điều không phải muốn uống sữa sao?"

"..." Vương Thanh ấn ấn thái dương: "Kiến Vũ, ngươi xác định đây là cho ta uống?" Núm vú cao su trẻ con... Trời ạ, đây không phải cho trẻ con bú sao?

"Ân?" Kiến Vũ nghe vậy cúi đầu vừa nhìn: "//(ㄒoㄒ)//" tại sao có thể như vậy...

"A, ngươi tại sao lại khả ái như vậy." Vương Thanh đem thứ kia đặt lên bàn, tay trái kéo người đang đỏ mặt kia vào hôn một cái. Hắn tay trái ôm lấy lưng vợ, tay phải ôn nhu vuột ve cần cổ mảnh khảnh của người kia.

Kiến Vũ có cảm giác khó thở. Đây là lần đầu tiên Vương Thanh hôn hắn, hắn có điểm trở tay không kịp. Một chút tư tưởng chuẩn bị không có, một điểm tinh thần chuẩn bị cũng không có, tầm tình hoảng loạn bị chặn ở cổ họng không thể nói ra, hai tay chỉ có thể chặt nắm quần áo Vương Thanh.

Vương Thanh chỉ cảm thấy sự lãnh tĩnh của hắn hoàn toàn bay mất, cỗ nhiệt lưu trong người lan tỏa đi khắp nơi. Ông trời chứng dám, hắn tới đây không phải để bổ xung chỗ thịt thiếu trên bàn ăn tối nay, thế nhưng hiện tại, hình như không phải do hắn, thân thể hoàn toàn không bị khống chế a. (anh định đổ bừa cho ai hả ~)

Vương Thanh buông người trong lòng đang hít thở không thông ra: "Kiến Vũ, có thể chứ?" Thanh âm của hắn bởi vì nhuốm màu dục vọng nên có phần trầm thấp.

Dưới ánh đèn mờ mọi thứ thực trở nên huyễn hoặc, Kiến Vũ chỉ cảm giác bên tai giống như thuốc độc, thanh âm đầy ma lực. Vì vậy hắn rốt cuộc hồi phục hô hấp gật đầu.

Vương Thanh lúc này ôm hắn hướng phòng ngủ đi, thế nhưng vừa đến cửa bị Kiến Vũ ngăn lại. Hạ Bảo tuy đã ngủ nhưng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên."Đi phòng khách." Hắn nhỏ giọng nói.

Vương Thanh nghe lời hắn, ra phòng khách.

Ngày lễ tình nhân đã qua hai tháng, bọn họ cũng chưa gặp người nào khác. Đang ở tuổi huyết khí tràn đầy, ai cũng không có khả năng ôm thân thể vợ mà thờ ơ. Nhưng chuyện xảy ra, ở đây không phải khách sạn, Kiến Vũ cũng không chuẩn bị thuốc bôi trơn hay áo mưa, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ phải sử dụng nhanh như vậy a.

Tại thời khắc then chốt như vậy, chuông cửa vang lên...

"Ách... Ta đi mở cửa." Kiến Vũ sửa sang lại quần áo từ trong lòng Vương Thanh đi ra. Hắn đại khái đoán được người nhấn chuông cửa giờ này là ai, vừa lúc hắn còn có thể mượn này nọ. Vương Thanh kĩ thuật vẫn còn chưa tốt ( còn non lắm =]]), hơn nữa hắn cái kia có chút (lớn nga~ phải hông *chớp mắt*)... Dù sao hắn vẫn không đủ can đảm nếm thử khi không dùng thuốc bôi trơn.

Vương Thanh mặc dù có chút cấp bách, nhưng hắn cũng muốn xem người nào đến, chính vì vậy cũng không ngăn cản.

Kiến Vũ mở rộng cửa, quả nhiên là đôi vợ chồng Thẩm Lương."Đôi ta nghĩ ngươi đêm nay cần cái này, Vì vậy đưa tới." Thẩm Lương đưa một cái túi cho Kiến Vũ. (quả nhiên là huynh đệ tốt nha~)

Tuấn Kiệt biểu tình là lạ, Kiến Vũ nhìn không rõ, bất quá hắn vừa mở ra túi liền biết, bởi vì bên trong chính là thứ hắn cần.

Lúc này Vương Thanh có chút nóng ruột đi ra. Quần thì vẫn mặc, nhưng áo sơmi  chỉ còn một nút đóng. Hắn bày ra tư thế chiếm hữu ôm lấy Kiến Vũ từ đằng sau, vấn: "Hai người là?"

"Của ta bằng hữu, Thẩm Lương, Tuấn Kiệt. Bọn họ ở bên cạnh." Nói xong Kiến Vũ chỉ người ở bên cạnh: "Vương Thanh, ta..."

"Hắn lão công." Vương Thanh thấy hắn không biết phải nói thế nào liền săn sóc mà nói đỡ.

"Hạnh ngộ ~" hai bên bắt tay nhau, bầu không khí hài hòa.

Thẩm Lương nói xong ôm vợ: "Chơi đùa phải vui vẻ nha, Vương tiên sinh đừng quên lúc rảnh rỗi mời ta với lão bà ăn cơm." Nói xong thức thời rời đi. Hắn với Tuấn Tú là bằng hữu tốt của Kiến Vũ, mới ăn cơm cũng là chuyện đương nhiên.

Đóng cửa, Vương Thanh hỏi: "Là một đôi?"

Kiến Vũ gật đầu: "Ân."

Nói ngắn gọn một chút rồi tiếp tục chuyện ban nãy, chuyện xen vào cũng không ảnh hướng đến nhiệt độ của nơi nào đó. Kiến Vũ cởi cúc áo cuối cùng trên người Vương Thanh: "Sau này không được mặc như vậy cho người khác nhìn!" Như vậy gợi cảm, khiến hắn phiền muộn a. Chích là thực sự nhìn rất hảo.

"Vì sao?" Biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Ngươi cũng mặc áo ngủ vậy."

"Ta mặc áo ngủ cũng không lộ ra đâu a, ngươi đó là có phong hoá."

"Thực không thành thật." Vương Thanh khẽ cắn lỗ tai Kiến Vũ: "Nói thẳng ngươi không muốn người khác nhìn ta là tốt rồi?"

Kiến Vũ trong nháy mắt câm miệng, trong lòng nghĩ ngươi đúng là da mặt dày.

"Ngươi ở trong lòng mắng ta, ta như thế nào biết." Vương Thanh dứt lời dùng ngón tay có thuốc bôi trơn tham tiến vào nơi tư mật của Kiến Vũ.

Kiến Vũ không dám nghĩ, càng không dám nói. Chỉ có thể liều mạng nhịn xuống  tiếng rên rỉ. Gần giống lần trước, lần này kích thích lớn hơn nữa, bởi vì biết được người phát sinh quan hệ là Vương Thanh, tâm lý  sung sướng giống như nhiệt huyết sôi trào.

Vương Thanh cũng như vậy, lúc tiến nhập có cảm giác thoái mái hơn lần trước, rốt cuộc  có thể hoàn toàn viên mãn. Kiến Vũ ở dưới thân hắn đong đưa, thỉnh thoảng khống chế không được rên rỉ truyền đến, căn bản không thể dùng hai chữ "tuyệt vời" để hình dung. Mồ hôi lấp lánh chảy xuống, tình sắc nhưng ấm áp.

Kiến Vũ như lọt vào trong sương mù, cảm giác thẹn thùng biến mất mà dần trầm luân vào, ngủ bao lâu cũng không biết.

Lúc tỉnh dậy trời đã sáng rồi, đây là hắn bình thường đều dậy tương đối sớm. Hạ Bảo đã tỉnh ở bên cạnh hắn chơi gấu bông. Bất quá nhóc con kia một chút cũng không khóc nháo, hắn lúc đầu không để ý, vừa nhìn mới phát hiện, hắn lại nhớ ra mình ngủ ở trong phòng ngủ. Thân thể hẳn đều được tẩy sạch sẽ, không có cảm giác khó chịu,  ngoại trừ thắt lưng đau.

Vương Thanh không có ở đây, nhưng trên bàn lưu lại một tờ giấy.

《 lão bà:

Tây trang của ta bị ngươi làm nhăn, không có quần áo nên phải sang chỗ nãi nãi lấy, buổi trưa gọi điện cho ngươi. Thân.

Thanh 》

"Mama, ăn ăn ~" Hạ Bảo nhào vào trong lòng Kiến Vũ đòi bữa sáng.

Kiến Vũ đứng dậy xuống đất, người lảo đảo, hơi không đứng vững. Hạ Bảo thấy thế  kêu một tiếng êm ái "Mama ~", khiến cho người bị gọi không có ý tứ nhìn con nửa ngày.

Miễn cưỡng đi cho con ăn sữa, bản thân cũng ăn một chút, lúc này mới có cảm giác.

Bảy giờ bốn mươi, Kiến Vũ mặc quần áo ôm con ra cửa. Nói hay là đi phơi nắng, trên thực tế, chính là muốn tiễn người nào đó đi làm. Hạ Bảo không biết, nếu không nhất định Kiến Vũ bị con trai khinh bỉ.

Tựa như lần trước gặp nhau, Vương Thanh bảy giờ năm mươi xuất môn, Kiến Vũ nhìn thấy hắn từ xa.

Vương Thanh cũng thấy bóng dáng ôm con quen thuộc. Nắng sớm vừa vặn chiếu vào trên người, tựa như lần đầu nhìn thấy, khiến cho hắn có cảm giác ấm áp an nhàn.

Hắn đánh xe lại gần, nghe thấy Hạ Bảo cười gọi "Ba ba".

Kiến Vũ phất phất tay với hắn, hắn chạy chậm lại để Kiến Vũ lại gần. Sáng sớm người không nhiều lắm, nhưng hắn lá gan lớn, ngay trong tiểu khu nhanh chóng hôn vợ một cái, sau đó nói: "Buổi tối gặp."

Kiến Vũ quên phản ứng, ngược lại Hạ Bảo cấp ba ba một cái hôn gió dữ dội. (đáng iu chết ta~)

Chìm đắm trong hạnh phúc nên không biết, cử động của bọn họ vừa văn rơi vào mắt Hàn lão thái thái đang trên đường đi tập dưỡng sinh về. (nga~)