Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 29: Chương 29: Nghiệt Thần nghi hoặc






Edit : Linhxu
Beta: ss Thanh Nhã
“Buông!”
“Em muốn tôi buông hắn ra, hay là buông em ra?”
“Anh xuống khỏi người anh ấy, sau đó buông!”
Nghiệt Thần hơi hơi nheo đôi mắt lại, tươi cười tà ác: “Quả nhiên đúng vậy, em xem trọng tiểu tử này .”
“… Nhìn cái đầu anh ấy, cút xuống dưới cho tôi! !”
Sau một tiếng sư tử hà đông rống, mỗ nam ủy khuất kéo kéo ống tay áo hai người bọn họ: “Có thể cho tôi đứng lên trước không?”
“…”
Nghiệt Thần mới nhớ tới mình còn đang khóa ngồi ở trên người hắn, vội vàng đứng lên, kéo kéo giáo phục màu lam sẫm trên người, lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái: “Nhìn sắc mặt ngươi thật giống quỷ, thật không hiểu ngươi có thể sống qua mùa đông này không.”
“Yên tâm, tôi so với các hạ sống lâu hơn nhiều lắm.”
KING đứng lên, đem bài tập nhét vào trong lòng Nam Cung Phiêu, đoạt lại Côca trong tay cô, ngẩng đầu lên, uống hơi cạn sạch. Sau đó phi thường thuận tay ném xuống hồ nhân tạo.

“Đông!” sau một tiếng vang thật mạnh, thân ảnh cao lớn xoay người rời khỏi bên hồ.
Kẻ thù gặp mặt nhìn nhau đỏ mắt, Nam Cung Phiêu đánh giá từ trên xuống dưới, nhăn mi lại thấp giọng hỏi: “Anh vào đây làm gì?”
“Nhiệm vụ!”
Nghiệt Thần liếc mắt một cái nhìn bóng dáng KING, tầm mắt đặt ở trong hồ nhân tạo, cái lon rỗng kia như thế nào còn không có nổi lên bọt khí? Hắn không phải đã uống hết sao?
Cho dù còn có Côca ở bên trong, cũng không thể chìm mất tăm như vậy được!
Nam Cung Phiêu vươn thẳng tay, cảnh cáo Nghiệt Thần: “Tôi nói cho anh biết, đừng làm rối loạn kế hoạch của tôi, có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội gì xử lý anh!”
“Chỉ bằng em?”
Nam Cung Phiêu quơ quơ ngón tay, kiêu ngạo trừng mắt, xoay người rời đi.
Nghiệt Thần thấy cô đi xa, xoay người lại, hai tay khoanh ở trước ngực, cùng đợi cái lon Côca kia, theo bản năng cho rằng nam nhân kia không phải người thường.
Một lát sau, lon Côca không có nhìn thấy, chỉ thấy một con cá sấu nổi lên mặt nước, bụng chậm rãi hướng lên trời, nước chung quanh dần dần hiện ra hồng sắc. Cái lon Côca chờ mong kia biến thành một cục “Côca sắt đá”, dán trên đầu cá sấu.
Nghiệt Thần nhất thời nheo đôi mắt lại, lấy di động ra, bấm dãy số của Aojie, trầm thấp nói: “Giúp ta điều tra partner của A Phiêu, cám ơn.”

Buổi chiều tan học, Nam Cung Phiêu ngồi ở dưới một tàng cây trên đường lớn trước cổng trường học, chuyên tâm xem truyện tranh, tiếp tục nghe MP3, cứ theo lẽ thường chờ đợi KING tan học.
Một lát sau, một thân ảnh cao lớn đột nhiên đứng ở trước mặt cô, kế tiếp quăng ra một phong thư, không có dừng lại, trực tiếp rời đi.
Nam Cung Phiêu cũng không vội vàng vươn tay, chỉ nhìn chằm chằm phong thư. Phong thư màu trắng nằm trên mặt đất, gió nhẹ thường thường thổi qua, nhưng không có thổi nó bay đi, chứng minh bên trong có cái gì đó nặng hơn giấy.
Một đôi giày da màu đen chậm rãi đi đến trước mặt, KING ngồi xổm xuống, nhặt phong thư lên, đưa cho cô: “Của em?”
“Chắc vậy.”
“… Không xem?”
“Đang đoán xem bên trong có cái gì.”
“…” KING rũ mắt xuống, trực tiếp mở phong thư ra, lấy ra một tờ giấy viết thư cùng thẻ tín dụng.
Phản ứng đầu tiên của mỗ Phiêu chính là đoạt lấy thẻ tín dụng, đôi mắt đẹp hiện lên hai ký hiệu $$ , đem thẻ nhét vào trong ba lô.
Phi thường rõ ràng tính cách của cô, KING mở thư ra, nhìn liếc qua một cái, trầm thấp nói: “Có người muốn hợp tác với em, ba ngày sau tìm em, cho em chuẩn bị.”
“Hắc hắc, tiếng Anh tiến bộ không ít.”

“Tôi đoán .”
“…”
Nam Cung Phiêu cầm lấy thư, đem túi sách quăng cho hắn cầm, hai người đứng lên, đi ra cổng trường. Cô vừa đi, vừa chăm chú đọc nội dung trong phong thư. Tựa hồ cá lớn còn chưa hoàn toàn tín nhiệm cô, yêu cầu cô tiến hành một hợp tác khác. Phỏng chừng chuyện của Đức Húc, hắn muốn xem biểu hiện của cô.
Cô đương nhiên sẽ không làm cho hắn thất vọng.
Nam Cung Phiêu nhắc tay trái lên, mở nắp đồng hồ ra, bên trong thấy một cái đỏ đang lóe sáng ở phụ cận. Cô kéo kéo tay áo KING, chỉa chỉa vào cái điểm đỏ, giải thích nói: “Tôi thả trong ví tiền của Đức Húc một cái máy định vị mini, điểm đỏ này là vị trí của hắn, nếu điểm đỏ này ở bên cạnh, nghĩa là hắn đã cách chúng ta rất xa, anh phải theo phương hướng này đi tìm. Thời gian này tôi muốn anh bảo đảm an toàn cho hắn, nhóm người kia hẳn là rất nhanh sẽ có hành động .”
“…” Lam mâu kinh ngạc chớp chớp, đang từ từ tiêu hóa cái khoa học kỹ thuật hiện đại này, cái này gọi là gì vậy?
“Nhạ, đồng hồ cho anh mang, đừng đánh mất.”
Nam Cung Phiêu cởi đồng hồ, đeo lên tay hắn, cẩn thận cài dây da.
KING nhìn nàng đang lộ ra bộ dáng chăm chú, có đôi khi ở thời điểm nữ nhân đặc biệt nghiêm túc có thể làm cho người ta động tâm.
Lam mâu dần dần trở nên thâm thúy, đôi mắt bị che phủ bởi một tầng sương mù dụ hoặc. Nhất thời, bên người mông lung, một cỗ mộng ảo như sương trắng bao phủ bọn họ, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, giống như là trong thần thoại.
Nam Cung Phiêu mang đồng hồ xong, ngẩng đầu, tầm mắt xẹt qua bốn phía, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn: “Oa! Hảo lãng mạn! Đây là…” khi ánh mắt trở lại KING trên mặt, toàn bộ ngôn ngữ lập tức ngừng, mê hoặc nhìn hắn.
Hảo suất nha!
Thon dài ngón tay ở bất giác nâng cằm của nàng lên, lam mâu lóe ra ánh sáng mê người: “A Phiêu…” tiếng nói khêu gợi làm cho người ta có cảm xúc muốn khóc.
“Ừm?” Mỗ nữ sớm bị mê hoặc ngay cả mình họ gì cũng không biết, chỉ biết ngoan ngoãn đáp lại.
“Tôi có thể hấp…”
“Ba!”

Một bàn tay nhoáng lên, toàn bộ không khí dụ hoặc bị xua tan, sương mù nhanh chóng tản đi, trên khuôn mặt trắng nõn của KING in lại dấu ấn năm ngón tay, lam mâu nhìn thân ảnh mảnh khảnh, khó hiểu nghiêng đầu.
Đã quên mình sống bao nhiêu năm, nhưng là lại tinh tường nhớ rõ, cô là thứ “Đồ ăn” đầu tiên không coi hắn vào đâu!
Chẳng lẽ sau khi hắn tỉnh lại mị lực biến mất, trở nên không hề có tác dụng? Tại sao A Phiêu một chút cũng không bị hắn mê hoặc? Làm sao lại xảy ra chuyện này?
Bên này, Nam Cung Phiêu vừa phẫn nộ bước nhanh ra cổng trường, vừa thấp giọng mắng: “Ma cà rồng chết tiệt, thật đúng là nghĩ rằng đẹp trai là giỏi sao, mỗi lần đều thừa dịp ta không chú ý muốn hấp huyết của ta? Hừ! Ta Nam Cung Phiêu mới sẽ không dễ dàng mắc mưu đâu! Chờ coi, lần sau đem anh lừa lên giường, cho anh uống xuân – dược, chiếu A phiến ở trước mặt anh. Đem Senke cởi sạch thả xuống dưới thân anh, cho hai kẻ các anh nam nam luyến, lại dùng chụp GV bán đi Nhật Bản, kiếm một đống tiền lớn, sau đó bán anh đi làm vịt! !”
“Hắt xì!”
Senke đang ở cổng trường chờ đợi đột nhiên hắt xì một cái, lau chóp mũi, ảo não nhăn mi lại. Sẽ không phải là bị chủ nhân lây bệnh chứ?
Một thân ảnh màu đỏ thẫm vọt lên xe, vỗ vỗ ghế xe, quát: “Lái xe!”
“… Phiêu tiểu thư, chủ nhân đâu?”
“Để cho anh ta tự đi trở về đi!”
“Không, vẫn nên đợi chủ…”
“Anh có phải hay không muốn thử món thịt dơi kho tàu có vị như thế nào! !”
“…”
Xe thể thao màu đen lập tức khởi động, nhanh chóng biến mất trước cổng trường, chỉ để lại một tiếng vang chói tai…