Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 37: Anh sẽ chăm sóc em




Nếu như là trước kia chắc chắn Nam Ca biết rõ, Vương Hiểu Phương không muốn làm cho Tiểu Địch lo lắng nên mới tạo ra lời nói dối này.

hiện giờ cô cũng biết Vương Hiểu Phương đang an ủi Tiểu Địch nhưng mà biểu hiệncủa Nam Ca vậy mà lại giống Tiểu Địch như đúc. Cả hai đều kinh ngạc nhìn ra sau lưng Vương Hiểu Phương sau đó lộ ra ánh mắt sùng bái.

"Cánh tình yêu?" Mắt Tiểu Địch mở lớn: "Đây là cái gì? Nghe thật là lợi hại!"

nói xong bé còn dùng sức vỗ tay. Vương Hiểu Phương thấy bé vui vẻ, tâm tình cũng sung sướng theo: "Đó chính là cái cánh nha."

"Chờ Tiểu Địch lớn lên cũng sẽ có sao?" Tiểu Địch chờ đợi nhìn Vương Hiểu Phương.

Vương Hiểu Phương gật đầu, ánh mắt yên tĩnh mà xa xăm chứa đựng trong đó là tất cả tình thương của người mẹ: "Chờ khi Tiểu Địch có người muốn bảo vệ dĩ nhiên sẽ có cánh."

Tuổi bé vẫn còn quá nhỏ, nghe không hiểu mẹ bé đang nói cái gì nhưng mà bé vẫn đem câu này ghi nhớ trong lòng.

Vương Hiểu Phương vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện Nam Ca cùng Trương Vĩ đứng ở cửa. không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, vội xin lỗi nói: "Hai người đến rồi sao? Nhanh vào đây ngồi nào."

Tối qua Trương Vĩ ở bên giường Vương Hiểu Phương liên tục canh giữ. Khi đó cònkhông cảm thấy có gì, bây giờ lại chỉ cảm thấy rất lúng túng.

Vương Hiểu Phương cũng có cảm giác giống thế, ngại Nam Ca đang ở đây lại còn có trẻ con, đương nhiên cô không có biện pháp lộ ra ngoài.

Nam Ca đi qua, vẻ mặt cứng ngắc này chính là điểm tốt của cô, ít ra thì ai cũng khôngbiết cô đang nghĩ gì.

"Tôi giúp cô kiểm tra một chút."

Trương Vĩ trước tiên đem Tiểu Địch ôm lên. Nam Ca liền tiến lên phía trước, nói là kiểm tra nhưng cô cũng không có dụng cụ hay thiết bị tiên tiến gì, chỉ là nhìn nhìn mắt Vương Hiểu Phương, lại hỏi cô ấy mấy vấn đề.

Ngẫu nhiên Nam Ca quay đầu hỏi Trương Vĩ: "Cả đêm đều không có gì lạ thường hả?"

Trương Vĩ lắc đầu: "không có, tôi liên tục quan sát đều không thấy có gì."

Sau khi Lý Du Chuẩn bị cắn, rất nhanh liền biến thành Zombie, nếu mà tình huống Vương Hiểu Phương chuyển biến xấu chắc chắn sẽ không đợi được Nam Ca lại đây.

Vì vậy Nam Ca hơi thở phào nhẹ nhõm, còn dặn kỹ Trương Vĩ: "Tôi để lại thuốc cho côấy, nhớ cho cô ấy uống trong lúc ăn, chú ý không được làm cho miệng vết thương bị nhiễm trùng."

nói đến phương diện chữa bệnh, Nam Ca còn có đạo lý rõ ràng, Trương Vĩ đương nhiên nghiêm túc cẩn thận nghe.

Bên trong phòng có vài người khiến Nam Ca ngồi ngây ngốc không thoải mái, cộng thêm cô vẫn còn nhớ Lý Du Chuẩn nha, vậy nên cô đứng dậy nói với Trương Vĩ: " anhở lại chăm sóc cô ấy đi, tôi đi tìm Lệ Sâm."

Trương Vĩ vội vàng đáp lời, còn trực tiếp đem Tiểu Địch giao cho Nam Ca: "Tiểu Địch, cháu đi theo dì nhỏ ra bên ngoài chơi nhé."

Tiểu Địch còn muốn ở lại với mẹ, nghe vậy liền hướng ra sau nhìn thoáng qua.

Vương Hiểu Phương cũng có lời muốn nói cùng Trương Vĩ, cô ấy cầm bàn tay trắng nộn của Tiểu Địch: "đi theo dì nhỏ đi, đừng sợ."

Tiểu Địch lập tức vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nhắn của bé: "Con có gì phải sợ đâu? Dì nhỏkhông phải là người xấu!"

Nam Ca đứng ở cạnh bé có chút lúng túng. cô là Zombie mà lại bị một đứa bé biến trở thành người tốt?

Nên biết là đứa bé này có dị năng, thật sự rất thơm rất thơm, nhỡ đâu cô không nén được đem Tiểu Địch cắn thì làm sao bây giờ?

Nam Ca càng nghĩ càng lo lắng, chân bước nhanh tới chỗ nhốt Lý Du Chuẩn.

Tiểu Địch giơ cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ đuổi theo ở phía sau, cất cao âm thanh mềm mại gọi: "Dì nhỏ chờ Tiểu Địch với! Dì đi nhanh quá Tiểu Địch đuổi không kịp!"

Nam Ca chỉ có thể giả vờ hung ác quay đầu lại, còn làm mặt quỷ tự cho là rất đáng sợnói: "Đừng đi theo dì, coi chừng dì ăn thịt cháu."

Tiểu Địch sững sờ, thế mà lại vui vẻ nở nụ cười: "Ha ha ha..." Bé che bụng mình nói: "Dì nhỏ! Dì không phải là đại hôi lang mà, sao có thể đem Tiểu Địch ăn hết đây?"

Lần đầu tiên Nam Ca hù dọa trẻ nhỏ, không nghĩ tới vậy mà có thể đem đứa bé hù dọa đến cười... Cảm giác thật sự là rất dọa người.

Vì vậy mặt cô lạnh xuống, cũng mặc kệ Tiểu Địch: "Cháu thích thì cùng đi theo đi, lát nữa bị sợ khóc cũng đừng tìm dì."

Tiểu Địch mặc dù không biết rõ Nam Ca muốn đi đâu, nhưng mà tâm tư của đứa trẻ sáng long lanh như vậy, bé không có cảm giác Nam Ca đối với mình ác ý, liền vui vui vẻ vẻ theo sát cô.

một lát sau ở trong phòng chỉ còn Trương Vĩ cùng Vương Hiểu Phương mắt to trừng mắt nhỏ, có chút không biết nên làm như thế nào để mở miệng mới tốt.

Thời điểm sinh ly tử biệt có nói thế nào cũng không còn cảm thấy quá phận nữa. Nhưng bây giờ cả hai người đều tỉnh táo... Trương Vĩ ngượng ngùng mở miệng.

anh ta lo lắng Vương Hiểu Phương cảm thấy anh lỗ mãng, dù sao tận thế mới xảy ra được một thời gian ngắn, tình cảm sao có thế tới được nhanh như thế?

Thậm chí anh ta sắp bốn mươi tuổi rồi, bây giờ còn nói tình tình yêu yêu, không xấu hổ sao?

Vương Hiểu Phương còn rất trẻ tuổi, Tiểu Địch mới có một tí tuổi. cô ấy lại là cô gáitốt, cô ấy có thể tiếp nhận mình sao?

Vì vậy Trương Vĩ lắp bắp mở miệng: "Cái kia... cô có chỗ nào không thoải mái haykhông?"

Vương Hiểu Phương một cái tay cầm lấy góc chăn cúi đầu, sắc mặt cũng đã đỏ rực: "không có... Chỉ là hơi đau..."

"Vậy tôi đi gọi chị dâu nhỏ đến đây!" Lệ Sâm nhìn cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, Nam Ca so với Lệ Sâm còn nhỏ hơn. Nhưng coi như là Trương Vĩ so với tuổi cả hai cộng lại còn lớn hơn nhưng gọi anh vơi chị dâu đã thành thói quen.

Vương Hiểu Phương lập tức từ chối: "không cần, loại đau đớn này là bình thường, hiệngiờ mặc dù mất đi một cánh cánh tay, nhưng còn có thể sống sót tôi đã cảm thấy rất may mắn."

trên mặt cô ấy còn vệt đỏ khiến Trương Vĩ nhìn đến mức tinh thần sảng khoái.

"Cái này..." anh ta thanh thanh cổ họng ho hai tiếng, lắp bắp: "cô cũng đừng nghĩ nhiều... Tất cả mọi người trong thôn rất lo lắng cho cô, về sau chắc chắn cũng sẽchắm sóc tốt cho hai mẹ con..."

Vương Hiểu Phương hơi thất vọng nhìn anh ta: "Lẽ nào chỉ như vậy thôi sao?"

cô còn nhớ rõ tối hôm qua lúc mình cho rằng sắp chết đến nơi. Trương Vĩ đã ôm cô nóinhững lời kia.

Khuôn mặt Trương Vĩ đều đỏ lên, cũng may anh ta vốn đen sẵn cho nên nhìn cũngkhông rõ ràng lắm: "Chúng tôi... Chúng tôi cũng sẽ cố gắng tìm vật tư, sẽ không để cho hai người chịu khổ... Việc giáo dục Tiểu Địch cô cũng đừng lo lắng, về sau sẽ tìm người có văn hóa dạy nó học tập kiến thức..."

Vương Hiểu Phương càng nghe Trương Vĩ nói, tim càng trầm xuống. Lẽ nào anh ấy đối với mình thật sự không có tâm tư kia sao?

Trương Vĩ nói một lúc lâu vẫn chưa nói đến điểm chính, kỳ thật trong lòng còn sốt ruột hơn Vương Hiểu Phương. Mắt thấy trán đều đã đổ đầy mồ hôi, anh ta dậm dậm chân.

Bây giờ trong lòng Vương Hiểu Phương đang rất thất vọng, cúi đầu rầu rĩ trả lời: "Tất cả mọi người rất chiếu cố chúng tôi, tôi đều đặt trong lòng, về sau nhất định sẽ báo đáp mọi người..."

"Chúng tôi cùng cô còn cần báo đáp cái gì..."

"anh trước hãy nghe tôi nói hết." Vương Hiểu Phương ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Trương Vĩ khiến trong nháy mắt anh ta ngậm miệng lại.

Lúc này cô mới nói tiếp: "Tôi là một người đàn bà, vai không thể gánh tay không thể xách. Còn mang theo đứa bé, thật sự là liên lụy, các anh không nói tôi cũng hiểu. hiệngiờ tôi lại mất một tay, nếu các anh ghét bỏ tôi, tôi cũng biết điều, sẽ không trách cácanh ... Chỉ có thể trách chính mình số mệnh không tốt..."

nói xong cô còn lau con mắt ửng đỏ chua xót.

Trương Vĩ lúc này mới bối rối: "cô nói cái gì đó! Chúng tôi sao có thể ghét bỏ cô,không có việc như thế!"

"anh còn nói không có?" Vương Hiểu Phương đau khổ nhìn anh, cuối cùng lại tự mình cam chịu nói: "Ài, tôi đều biết, tôi vốn cũng không tư sắc gì, càng không nên vào lúc này còn nghĩ cái gì mà không thuộc về mình này nọ..."

Trương Vĩ sốt ruột nóng giận cổ họng cũng đã khô khốc.

Thấy Vương Hiểu Phương quay lưng lại muốn ngủ, lúc này Trương Vĩ mới bỗng nhiên kêu: "Hiểu Phương, về sau để cho anh chăm sóc em đi!"

Thân thể Vương Hiểu Phương cứng ngắc không quay đầu lại.

Trương Vĩ còn cứng cái cổ, nói như tuyên thệ: "anh... anh mặc dù lớn tuổi, cũng khôngcó dị năng nhưng mà anh biết thương em! Về sau có thứ gì tốt, nhất định đem cho em cùng Tiểu Địch trước! anh vốn có tâm tư muốn chăm sóc em, trước vẫn luôn khôngdám mở miệng lần này em gặp chuyện không may làm anh hiểu rõ. Con người nên quý trọng thứ trước mắt, nếu bỏ qua chắc chắn sẽ mất đi! Hiểu Phương, anh khôngmuốn hối hận cả đời!"

Trương Vĩ nói một hơi dài đầy mạnh mẽ trực tiếp khiến Vương Hiểu Phương đỏ mặt. cônghiêng đầu vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận nhìn anh: "anh đang... đang nói bậy bạ gì đó?"

Trương Vĩ rất khổ sở nhìn cô: "Hiểu Phương, em không muốn đồng ý sao?"

"Tôi... Tôi đồng ý anh cái gì nha..." hiện tại Vương Hiểu Phương cũng rất khẩn trương, đến nỗi quên cả đau đớn trên cánh tay.

Vốn là có vài thanh niên trẻ tuổi nhẹ nhàng trốn ở ngoài phòng nghe lén, nghe một látthật đúng là sốt ruột thay hai người. Mã Viễn trực tiếp đẩy cửa đi vào, rất tùy tiện nói: "Trương ca, để em thay thế chị dâu nói đi, chị ấy muốn gả cho anh!"

một đám người sau lưng bắt đầu dụ dỗ, Trương Vĩ cùng Vương Hiểu Phương đều ngẩn người tại chỗ.

cô vốn còn muốn nói gì đó. Bây giờ thì tốt lắm, thật sự nằm xuống không nói lời nào.

Trương Vĩ vừa nhìn tư thế này, cũng lo lắng cô tức giận, lập tức liền đuổi theo Mã Viễnđang chạy: "Đồ nhãi con, sao chỗ nào cũng đều có cậu! Cậu nhanh cút ra ngoài!"

Mã Viễn còn không phục: "Vốn hai người đều có ý lại đều để ở trong lòng, nếu đã có tình nghĩa với nhau vì sao không cùng một chỗ? Ấp úng bóp méo ý nhau, em đều sốt ruột thay hai người!"

"Cậu còn cãi! Nhanh đi ra ngoài!" Trương Vĩ tiếp tục đuổi người, đáng tiếc anh ta chạykhông bằng Mã Viễn.

Mã Viễn còn cười hì hì hỏi Vương Hiểu Phương: "Chị dâu, chị xem anh Trương đối với chị một mảnh tình thâm nghĩa trọng, chị mau đồng ý đi? Được không?"

Vương tiểu Phương giả vờ ngủ không được, quay đầu nhìn cậu: "Tôi... Tôi là quả phụ chồng vừa mới mất không bao lâu... Như thế nào..."

Mã Viễn rõ ràng là biết cô có ý gì, lập tức nhướn mày: "Đừng nói bây giờ là tận thế, coi như là trước kia, cũng có ai thủ tiết đâu! Chị dâu an tâm gả cho anh Trương đi, dù sao bọn em đều đã gọi một tiếng chị dâu rồi." Mã Viễn còn hướng về đám người phía sau hét lên: "Các anh em nói có đúng hay không?"

Tất cả mọi người ồn ào: "Đúng vậy! Chị dâu!"

Vương Hiểu Phương chứng kiến những ánh mắt chân thành này thật sự là nói khôngnên lời cự tuyệt.

Đúng vậy, bây giờ là tận thế. Trương Vĩ cũng có thể dũng cảm bước ra một bước, cô vì sao không thể lại một lần nữa theo đuổi tình cảm đây?

Vì vậy cô không cự tuyệt nữa, xem như cam chịu chị dâu cùng “chị dâu” trước khônggiống nhau đi.

Mã Viễn cười ha ha, còn dùng sức vỗ lưng Trương Vĩ lưng: "anh Trương! anh nhìn em ra tay một cái, anh liền cưới được vợ tới tay luôn!"