Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 12




Hộp trang sức có hai tầng, tầng trên đặt một chiếc hoa tai tinh xảo và một miếng vải màu trắng, nhưng dưới phía nắp hộp lại treo một thanh dao găm sắc nhọn sáng loáng, mũi dao nhắm thẳng xuống dưới, giống như lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ họng.

Đệ Nhị Hoàng Phi rất quen thuộc với hai món này. Hoa tai là trang sức công chúa Trình Nhiễm yêu thích nhất, miếng vải trắng lại là một góc quần áo của con trai ả - Thất hoàng tử.

Tầng dưới hộp trang sức, đặt một bộ xương tay không trọn vẹn.

Trắng đến đáng sợ.

Nhất là ở chỗ đầu ngón tay hoàn toàn bị nghiền nát.

Ám vệ đến đưa hộp cung kính thi lễ sau đó thuật lại:"Thái Tử điện hạ phân phó cho thần nhắn với người hai câu, câu đầu tiên là Trình Nhiễm điên rồi, cá và chân gấu không thể có cả hai. Câu còn lại chính là tay không nên duỗi quá dài."

Hoang đường, đây tuyệt đối là sỉ nhục.

Lời nói của Lê Hi cùng đồ vật bên trong hộp trang điểm, hàm nghĩa bên trong không cần nói cũng biết.

Đây là trắng trợn uy hiếp, trực tiếp vã mặt!

Đệ Nhị Hoàng Phi ném cái hộp xuống đất, giận quá ngược lại nở nụ cười.

Chỉ là một Thái Tử không có chút căn cơ, hiện tại lại khoe khoang làm càn trước mặt mình diễu võ dương oai.

Nhưng vào lúc này, thị nữ của Trình Nhiễm lảo đảo nghiêng ngã từ ngoài cửa chạy vào, toàn thân run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.

"Hoàng Phi, Hoàng Phi, không xong! Thái Tử, Thái Tử điện hạ vậy mà khôi phục lại thú hồn, còn muốn giết chết công chúa!"

"Cái gì?" Đệ Nhị Hoàng Phi cả kinh thất sắc, vội vàng gọi thị nữ lại, cẩn thận hỏi, sau đó chán nản ngã ngồi xuống ghế.

Ả vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ tới Trình Hoàn lại có may mắn như thế. Hai chân bị liệt ngược lại nhận được che chở của thần thú. Nếu điều thị nữ nói là thật, vậy thì người thừa kế tương lai của Hoa Vân đế quốc không ai khác sẽ là hắn.

Thậm chí không chỉ là Hoa Vân đế quốc mà là toàn bộ đại lục. Bởi vì tại Ngự Thú thế giới, nơi tín ngưỡng thần thú cao hơn hết thảy mà nói, được Thần Thú sủng ái chính là có tất cả mọi thứ.

Kế hoạch hơn hai mươi năm nhưng lại ở trong phúc chốc hóa thành nước, thất bại trong gang tấc. Nội tâm Đệ Nhị Hoàng Phi vô cùng phức tạp.

Vì khiến Trình Hoàn mất đi tư cách kế thừa vương vị rồi đẩy con trai mình lên, ả phải hao phí biết bao nhiêu tâm sức trên tay còn nhiễm biết bao nhiêu máu tươi?

Hậu cung hoàng thất rắc rối phức tạp, từ một nữ quan không được coi trọng từng bước từng bước trở thành Đệ Nhị Hoàng Phi nhận được quang vinh cưng chìu.

Mắt thấy có thể thành công, kết quả vẫn thua tại cái thứ vận khí cùng thần sủng hư vô mờ mịt này.

Ả không cam lòng, nhưng không có biện pháp nào. Bởi vì không có một đế quốc nào sẽ buông tha người được Thần Thú che chở.

"Kêu người chúng ta dừng tay. Còn công chúa, sau khi nhận trở về liền đưa nó về tẩm cung, không cho nó ra ngoài." Mệt mỏi dựa vào ghế, trong mắt Đệ Nhị Hoàng Phi lóe lên một tia quyết tuyệt. Thái Tử ý tứ hết sức rõ ràng, muốn ả làm ra lựa chọn.

Lúc này con gái đã không còn dùng được, ả ít nhất phải bảo trụ được con trai. Còn sau này, ả chỉ có thể suy tính kĩ hơn. Tuy hiện tại ả trong tình thế thua cuộc nhưng ả vẫn còn có cơ hội lật ngược tình thế.

- ------------------------

Tẩm cung Thái Tử.

Ám vệ đi truyền tin trở về, đồng thời đem phản ứng của Đệ Nhị Hoàng Phi thuật lại cho Lê Hi.

Lê Hi gật đầu ra hiệu cho hắn lui xuống.

Tựa vào gối trên nhuyễn tháp, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cổ thân thể này cũng chưa tốt lắm vừa mới bệnh nặng mới khỏi, trong quá trình nghỉ ngơi lại không được chiếu cố cẩn thận, vì vậy động một chút là sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Tấm thảm đột nhiên không gió tự bay nhẹ nhàng rơi lên người Lê Hi.

Lê Hi sửng sốt, nhìn quanh bốn phía lại không phát hiện có người. Chỉ có Ngự Thú Pháp Điển trong tay lấp lánh hiện hai luồng ánh sáng vàng và bạc.

"Thần Thú?" Lê Hi mở miệng hỏi.

"Ừm." Thanh âm trầm thấp hết sức quen thuộc, lại có hương vị đặc biệt.

Trong lòng Lê Hi đột nhiên sinh ra suy nghĩ, hắn cảm thấy Thần Thú chính là hóa thân người yêu mình ở thế giới này.

Mặc dù mấy thế giới trước, người nọ đều rất lâu mới xuất hiện, nhưng sau khi tỏ tình liền bất ngờ tích cực, hận không thể từng giây từng phút ở bên người hắn.

Đồng thời thân phận của người yêu luôn đặc thù, dù là ở nơi nào cũng có địa vị siêu nhiên. Trước mắt bọn họ ở thế giới Ngự Thú, ở nơi này, Thần Thú chính là sự tồn tại chí cao vô thượng.

"Đi ra tâm sự?" Nghĩ về chuyện này, Lê Hi dứt khoát kêu Thần Thú ra.

"Được." Dưới ánh sáng vàng bạc xen kẽ xuất hiện một người nam nhân tuấn mỹ cao lớn đứng trước mặt Lê Hi.

Mái tóc vàng cao quý lại lóa mắt, giống như nắng ấm sau giờ ngọ. Đôi mắt cực ôn nhu, lại mang theo khắc chế và cẩn thận quen thuộc nhất.

"Không nghĩ tới Thần Thú của tôi lại đẹp mắt như vậy!" Lê Hi cười đưa tay kéo vạt áo y kéo người tới trước mặt mình, cố ý trêu chọc.

Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc như sứ, đặt trên cổ áo tối màu càng thêm mê người.

Mà ngón tay nhẹ nhàng leo lên cổ áo vỗ về như có như không trên cổ nam nhân.

Trong nháy mắt màu đỏ bò đầy tai Thần Thú, thân thể y cứng còng, một cử động cũng không dám. Mà cặp mắt kia cũng dần trở nên thâm trầm.

Biến hóa vi diệu của Thần Thú dễ dàng bị Lê Hi phát hiện, liên tưởng tới ngày hôm đó khi ngưng tụ Thú Hồn mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh, hắn cười ngẩng đầu cắn bờ môi của y mập mờ nói: "Hình như đây vẫn không phải là ngươi hoàn chỉnh."

"Không sai." Nguyên bản ôn nhu trầm thấp thanh âm từ từ hỗn tạp một tia từ tính hoa lệ.

Vẻ mặt Thần Thú không đổi, nhưng một con mắt đen trong đó lại biến thành màu khói lạnh.

Bên trong còn đè nén khát vọng cùng tràn ngập tính chiếm hữu làm cho người ta hít thở không thông....

- -----------------

Mà giờ khắc này, nam chính Giang Lạc còn ở trong rừng rậm Ngân Nguyệt.

Bọn họ rời khỏi đế đô đã được một tuần, đoạn đường này họ trèo non lội suối vô cùng khổ cực.

Học trưởng mang đội nhận được tin tức từ đế đô truyền tới. Biết được Thú Hồn Thái Tử khôi phục, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện lỡ tay trong thi đấu, vội vàng nói thông tin này cho Giang Lạc.

"Vận khí không tệ!" Học trưởng vỗ vỗ vai gã tỏ ý chúc mừng.

"Giả mô tam đạo (?)" Giang Lạc hừ lạnh nghiêng người né tay học trưởng, vẻ mặt vô cùng khinh thường.

Ở trong mắt Giang Lạc, người trong hoàng thất không ai tốt. Nói không truy cứu cũng chỉ làm dáng bày đặt khoan dung rộng lượng trước mặt bình dân, chỉ vì có thể tiếp tục duy trì mặt nạ giả nhân giả nghĩa.

Thủ đoạn như vậy gã đã sớm quen, căn bản sẽ không bị lừa.

"..." Học trưởng kinh ngạc nhìn gã, kinh ngạc gã vậy mà khinh nhờn hoàng thất. Còn những người khác trong đội ngũ, cũng bởi vì lời nói đại nghịch bất đạo của Giang Lạc mà tâm tồn xa cách.

Vốn có mấy người thân cận với gã cũng dần dần rời xa, vạch rõ giới hạn vì bị tư duy cấp tiến của gã hù sợ.

Nguyên bản có mấy người thân cận với gã cũng dần dần rời xa, vạch rõ giới hạn, bị tư duy cấp tiến của gã hù sợ.

Thực ra cuộc thi đấu giữa Giang Lạc và Thái Tử mọi người đều xem rõ.

Ngay từ đầu là Trình Nhiễm khiêu khích Giang Lạc trước, sau đó lại vũ nhục.

Nhưng Thái Tử đi ngang qua nghe nói ngọn nguồn mọi chuyện, cũng trách cứ Trình Nhiễm trước mặt mọi người, đồng thời cho Giang Lạc một bậc thang đi xuống cùng mặt mũi.

Rõ ràng Giang Lạc không thuận theo cũng không chịu bỏ cuối cùng mới lên lôi đài sinh tử chiến.

Còn ngộ thương phía sau càng là tai bay vạ gió.

Làm một Thái Tử điện hạ kiêm cao cấp Thú Hồn Sư muốn chống lại loại phế vật Thú Hồn cấp thấp Thú Hồn Sư như Giang Lạc, ngay cả một chiêu cũng không cần, dựa vào Thú Nguyên Lực chèn ép cũng có thể lấy mạng gã.

Nhưng Thái Tử điện hạ vẫn thủ hạ lưu tình, ra tay vô cùng có chừng mực, vẫn không thực sự tung ra hết thực lực.

Ngược lại là Giang Lạc vẫn luôn hùng hổ dọa người, không cho ai đường lui. Tìm lỗ hỏng trong quy tắc trong trận chiến, dùng trang bị Ma Đạo Khí hủy hai chân Thái Tử.

Hiện tại Thái Tử nhân hậu không trách phạt, nhưng gã cũng không cảm kích còn chửi rủa vũ nhục.

Lòng dạ hẹp hòi như vậy thực sự làm lòng người nguội lạnh.

Nhất thời ánh mắt mọi người trong đội ngũ khi nhìn Giang Lạc đều vô cùng vi diệu.

Nhất là những người đã cãi nhau hoặc khó chịu với gã càng cẩn thận tránh cùng gã ở một chỗ.

Không tới nửa buổi, Giang Lạc đã bị mọi người cô lập.

Tất cả mọi người không tự chủ được tránh né gã. Ngay cả Thú Hồn Sư hệ chữa trị tính cách ôn nhu hồn nhiên nhất cũng không muốn đi bên cạnh gã.

Bầu không khí trong đội ngũ bắt đầu trở nên đông cứng, tiếng hô kiến nghị muốn Giang Lạc rời khỏi tiểu đội cũng ngày càng cao.

Nhưng Giang Lạc cũng không quan tâm, tự mình cho là những hành động của mấy người này đều do Thái Tử sai sử. Trong lời nói cũng thêm khinh miệt, thậm chí trong tối ngoài sáng trào phúng, mắng chửi bọn họ là tay sai của quý tộc và hoàng thất.

Học trưởng dẫn đội nhiều lần nỗ lực điều tiết không khí, cũng không có bất kỳ hiệu quả, thậm chí còn bị Giang Lạc mỉa mai, nói hắn dối trá làm người ta buồn nôn.

Trong cơn tức giận đội trưởng quyết định không thèm quan tâm gã nữa.

Nhưng ngoài ý muốn luôn xảy ra vào giờ khắc này. Đội ngũ bởi vì tranh chấp quá mức kịch liệt mà không quan tâm phương hướng xung quanh cuối cùng đi lạc xông vào cấm địa

Không tìm thấy đường ra cùng thức ăn ngày càng khan hiếm làm cho mọi người càng trở nên táo bạo. . Truyện Võng Du

Mâu thuẫn thật lâu cuối cùng bạo phát, Giang Lạc và các đội viên lần thứ hai phát sinh cải vã, thậm chí còn động thủ.

Trong thi đấu bởi vì kỹ năng không bằng người, Giang Lạc lần thứ hai sử dụng bom Ma Đạo.

Tuy thắng lại vô tình đánh trúng tấm bia đá thần thú Bạch Hổ trấn thủ.

Bầu trời cùng mặt đất rung chuyển, trong nháy mắt toàn bộ khu rừng Ngân Nguyệt bởi vì quấy nhiễu Thần Thú mà xảy ra chấn động.

Vô số mãnh thú bị trấn áp trăm ngàn năm qua không được hưởng thụ máu thịt bên dưới từ tấm bia đá xông ra, dựa vào bản năng lao tới nơi có nhiều máu thịt mới mẻ.

Kết giới cấm địa Ngân Nguyệt không cách nào chịu đựng trùng kích như vậy, chỉ kiên trì mấy ngày đã lung lay sụp đổ, vỡ tan nát.

Mà tiểu đội cũng vì vậy mà thất lạc.

Giang Lạc một thân một mình ở trong cấm địa, cửu tử nhất sinh tránh được một kiếp cùng Bạch Hổ thần thú ký kết Khế Ước Bình Đẳng, nhân họa đắc phúc.

Nhưng đối với người khác đây cũng không phải là chuyện may mắn. Mất đi trấn thủ của thần thú Bạch Hổ, ma thú dưới sự dẫn dắt của mãnh thú trong rừng rậm Ngân Nguyệt tạo thành thú triều, công kích các thôn trang xung quanh.

Giờ khắc này, bọn họ cũng không còn là minh hữu của loài người, mà là kẻ thù muốn xâm lược đại lục!

Thôn xóm bên ngoài rừng rậm đều bị ma thú tấn công, may mắn có quân đội hằng năm đóng giữ cộng thêm rút lui kịp thời mới không có thương vong quá lớn, nhưng quê hương bọn họ đời đời kiếp kiếp sinh hoạt lại triệt để tan biến gần như không còn.

Còn đội viên đi lạc cũng bị thú triều vây quanh, nhiều lần gặp đau khổ. May mắn gặp được quân đội tới cứu viện mới thoát khỏi cái chết, nhặt về mạng nhỏ.

Khi nói chuyện cùng với quan quân, bọn họ rốt cuộc biết được nguyên nhân thú triều bạo phát.

Sau đó người đầu tiên tập thể bọn họ nghĩ tới đó chính là Giang Lạc.

Bạch Hổ thần thú tìm kiếm kí chủ, tự nhiên là muốn chọn đồng tông.

Thú Hồn của Giang Lạc chính U Minh Linh Miêu, tuy là phế hồn, nhưng xác thật cũng là hậu duệ của Bạch Hổ.

Chỗ rừng rậm người thưa thớt, chỉ có tiểu đội bọn họ tiến vào khu cấm địa.

Huống chi thái độ làm người của Giang Lạc là hẹp hòi trừng mắt tất báo, tràn ngập oán hận với hoàng thất.

Biết rõ Thần Thú quan trọng nhưng vì ân oán cá nhân, muốn làm cho cả đế quốc náo động nên khế ước cũng không phải không có khả năng.

"Đồ vô liêm sỉ! Lẽ nào gã không nhìn thấy tình cảnh bi thảm chung quanh Ngân Nguyệt?" Trong quân trướng, sĩ quan không nhịn được chửi ra tiếng. Ai cũng rõ hàm nghĩa của Thần Thú Bạch Hổ đối với đế quốc, nhưng Giang Lạc vẫn làm ra chuyện không màng tới đại cục, thật sự vô cùng ích kỷ.

Chẳng qua hắn cũng rất nhanh tỉnh táo lại, ra mệnh lệnh mới, để cho người tìm kiếm Giang Lạc, đồng thời đem tình huống hoàn chỉnh truyền về đế đô.

- --------------------

Đế đô hoàng cung.

Quốc Vương nhận được tin tức, không khỏi sợ hãi. Rừng Ngân Nguyệt nằm ở nội địa đế quốc, trăm ngàn năm qua, bởi vì có Thần Thú Bạch Hổ trấn giữ, vì vậy vẫn luôn vô cùng an ổn.

Tình hình các quốc gia trước mắt hết sức vi diệu, nếu như ngay trong đế quốc xảy ra mâu thuẫn, theo nhau mà tới chỉ sợ sẽ là cuộc xâm lược với quy mô lớn.

Mà các đại thần bên dưới cũng nghị luận ầm ĩ, nhưng càng nhiều hơn là kiến nghị cầu viện các quốc gia khác.

Mà Quốc Vương cũng không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý.

Đúng vào lúc này, một thanh âm du dương cắt đứt âm thanh thảo luận của mọi người.