Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 47: Chết tâm




Trong lòng có tâm sự, liền cảm thấy thời gian thực sự rất chậm, mặt trời chậm rì nhô lên, rồi quá lâu lặn xuống. Cũng may, ngày mai là Lâu Tập Nguyệt trước khi ra đi đã hẹn ngày quay về.

Song, chuyện của Bạch Khiêm, tôi hỏi hắn sao?

Tôi đang cầm một nửa bộ quần áo, ngồi ở trong phòng ngây người cả nửa ngày, lòng dạ rất mâu thuẫn.

Nếu không phải Lâu Tập Nguyệt làm, hắn nhất định sẽ không vui, bởi vì tôi dụng ý xấu đo lòng hắn, không tin tưởng hắn, nhưng mà, nếu thực sự là hắn….

Ngực bỗng nhiên đau một chút, khiến cho tôi không thể không nắm chặt vạt áo mới có thể thở dễ hơn chút, trái tim bị một loại sợ hãi nói không nên lời bóp trụ nó. Đúng lúc này, trong tai tôi bỗng nhiên nghe thấy ngoài phòng hình như có tiếng ồn ào vang lên.

Chẳng lẽ, là sư phụ về sớm?? Tôi vội vàng đi đến trước cửa, “Rầm” cửa phòng mở ra, ngoài ý muốn là thấy một bóng người màu xanh tựa như chim yến bay xẹt qua trời không. Chỉ cần liếc mắt một cái, tôi có thể nhìn ra đó là ai.

“Tô công tử!” Tôi bước ra ngoài cửa, ngửa đầu gọi. Thân hình Tô Mạc Phi bỗng nhiên bị kiềm hãm ở giữa không trung, vội vàng ngoái đầu lại nhìn thoáng qua tôi, nhưng chỉ xoay người một cái đã dừng ngay bên cạnh tôi

“Tô công tử, huynh làm sao. . . . . .” Tôi vừa muốn tiến lên tò mò hỏi anh ta vì sao đến nơi này, thình lình nhìn thấy người nọ được anh ôm vào trong ngực đã hôn mê, kinh sợ. Tô Mạc Phi sắc mặt lo lắng nói: “Đường cô nương, Thường Dữ bị thương.” Tôi hoàn hồn, tránh ra hai bên cửa, nói với anh ta: “Mau vào đi thôi. Những người đó đến muội xử lý.”

Tôi theo sau anh vừa mới bước vào cửa, thì nghe ở ngoài sân hàng loạt bước chân lộn xộn. Sau một lát, có tiếng gõ cửa.

Một người đứng ở ngoài cửa nói: “Đường cô nương, có thích khách trà trộn vào, chúng tôi. . . . . .” Tôi bình tĩnh cắt ngang lời gã nói, “Ta đang nghỉ ngơi, không thấy thích khách các ngươi nói.” Người nọ tiếp tục kiên trì: “Đường cô nương, xin mở cửa. . . . . .” giọng điệu của tôi hơi lạnh hơn: “Không có nghe thấy lời ta nói hay sao?” Người nọ lặng im trong chốc lát, rốt cục mở miệng nói: “Đã quấy rầy Đường cô nương .” Rồi sau đó, tiếng bước chân rời đi xa xa

Tôi thở dài ra một hơi, quay lại nhìn về phía Tô Mạc Phi, đương nhìn thấy vết máu trên ngực Thường Dữ cùng sắc mặt tái nhợt hoảng sợ. Tôi bỗng nhiên nhớ lại vì sợ tôi đâm bị thương ngón tay, Lâu Tập Nguyệt để lại cho một hộp cao Lam Ngọc cho tôi, vội vàng tìm lấy đưa cho Tô Mạc Phi. Tô Mạc Phi cũng không có khách khí, xem xét thương thế của Thường Dữ, đón nhận hộp cao Lam Ngọc đắp lên vết thương.

Khi cao lạnh như băng kích thích vào thân thể, Thường Dữ than nhẹ một tiếng từ từ tỉnh dậy, lúc đầu mở to mắt nhìn thấy Tô Mạc Phi, ngây người trong phút chốc, sau chuyển mắt nhìn thấy tôi, hoàn toàn sửng sốt.

Tô Mạc Phi xụ mặt, dùng giọng điệu nghiêm khắc mà tôi chưa bao giờ nghe qua nói chuyện với cậu ta:”Thường Dữ, ngươi coi nhẹ môn quy một mình xuống núi, sau khi trở về chưởng môn nhất định nghiêm trị không tha.” Thường Dữ ngượng ngùng cúi đầu không nói tiếng nào. Tô Mạc Phi chỉ đành thở dài, xoay người đem hộp cao Lam Ngọc trả lại cho tôi, ôm quyền nói: “Đa tạ Đường cô nương. Tại hạ sẽ mau chóng mang sư đệ rời đi.” Tôi liền xua tay “Không có việc gì không có việc gì.” Khóe mắt khẽ liếc nhìn Thường Dữ, “Cậu ta hình như bị thương không nhẹ, các người có thể ở lại nghỉ ngơi chút hẵng đi…”

“Không cần ngươi giả bộ, yêu nữ! Nếu không phải ngươi, ta. . . . . .”

“Thường Dữ!”

Hai chữ, khiến cho Thường Dữ muốn nói đều ngậm về trong miệng. Thường Dữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy tức giận. Tôi không biết bản thân mình vì sao đắc tội cậu ta, có thể khiến cho giận dữ đến như thế, nhất thời mù mịt nhìn về phía Tô Mạc Phi. Sắc mặt Tô Mạc Phi như thường, nói ý xin lỗi: “Thất lễ, Đường cô nương.”

Tôi lắc lắc đầu, Thường Dữ coi tôi như kẻ thù không phải ngày một ngày hai, tôi tất nhiên không để ý lắm. Nhưng mà. . . . . .”Tô công tử, các người vì sao lại đến Thiên Nhất giáo?” Tôi nhịn không được hỏi. Theo lý mà nói, lúc này rất nhanh đến thời điểm chấm dứt tám năm hẹn ước, đúng lúc hai phái rất căng thẳng, Tô Mạc Phi đến nơi này có phần quá mức kỳ quái.

Tôi vừa dứt lời, một giọng nói nổi giận đùng đùng nói tiếp: “Còn không phải là vì đóa Tam Sinh hoa bị ngươi cướp đi!”

Tôi giật mình, nhìn chằm chằm Tô Mạc Phi hỏi: “Huynh là đến tìm Tam Sinh hoa sao?”

“Chẳng liên quan gì tới nhị sư huynh ta, là ta đi trộm, nhị sư huynh chỉ là tới tìm ta” Thường Dữ lảo đảo đứng dậy. Phía dưới vai bị vết thương do kiếm thoạt nhìn không nhẹ, Tô Mạc Phi lo lắng vươn tay nâng đỡ cậu ta.

“Tô công tử, Tam Sinh hoa rất quan trọng đối với các người sao?” Tôi rốt cục hỏi ra nghi vấn phức tạp trong đầu. Lâu Tập Nguyệt cần Tam Sinh hoa là vì giải cổ độc, mà nó đối Tử Thần phái lại có ý nghĩa đặc biệt gì, thế nhưng khiến cho Thường Dữ mạo hiểm như vậy?

Tô Mạc Phi rất bình tĩnh nhìn tôi, nói “Thánh dược Tử Kim Hoàn cần Tam Sinh hoa mới có thể phối thành”. Tôi gật đầu: “À, thì ra là thế.” Trong trái tim lặng lẽ nảy lên ý nghĩ ‘vật về nguyên chủ’ liền bị đè nén trong đầu. Tôi biết đã mình rất ích kỷ, chiếm đoạt người khác cái gì đó liền không buông tay, đối với tôi không thể không làm như vậy. Trước kia là vì Lâu Tập Nguyệt, bây giờ, còn muốn vì đứa con trong bụng.

Tôi theo bản năng sờ về phía bụng. Sắp bắt đầu mùa đông, trên người đã phải ăn mặt nhiều, có điều cách mấy tầng áo cũng không sờ tới được. Đúng lúc này, tôi thấy Thường Dữ không để ý có thương tích trong người, dẫm chân la lớn với Tô Mạc Phi: “Nhị sư huynh, huynh làm sao không nói cho cô ta, Tử Kim hoàn phải . . . . .” Tô Mạc Phi liếc mắt, lệnh Thường Dữ lại chớ có lên tiếng, khiến cậu ta kích động đến độ ngực phập phồng.

Tôi hoài nghi đánh giá Tô Mạc Phi, gương mặt tuấn lãng đó không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Cũng không biết vì sao, tôi nhìn vẻ mặt anh ta bình tĩnh như thế lại thấy bất ổn không yên

Lát sau, tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, đi lên trước nhìn vào mắt Tô Mạc Phi hỏi: “Tô công tử, muội muốn hỏi huynh một chuyện”

“Mời nói”

Tôi cắn cắn môi dưới, nhịn xuống lo lắng trong lòng mở miệng nói: “Bảy năm trước, huynh luôn đi theo sư phụ muội tới khách điếm Thiên Môn?” Tô Mạc Phi thoáng suy tư, gật gật đầu. Tôi kích động túm ống tay áo anh ta, giống như trái tim đập thình thịch ngay bên tai, thùng thùng, thùng thùng, tiếng nói chuyện cũng có chút run rẩy: “Vậy hắn dọc đường đi có liên lạc với người khác không?” Tô Mạc Phi đáp lời: “Hẳn là không có. Khi đó chưởng môn mới vừa cùng Lâu giáo chủ định ra tám năm hẹn ước, tại hạ sợ hắn không thể tuân thủ, cũng là còn trẻ hết sức lông bông, cố ý theo hắn ba tháng thời gian, mãi đến..” anh ta rũ mắt nhìn về phía tôi, trong mắt loé ra ánh sáng không thôi “Mãi đến, hắn mang cô nương đi, rồi sau đó năm năm không tái xuất giang hồ.”

Tôi dùng sức đè lại ngực, một luồng nhiệt nóng từ đáy lòng dâng lên khiến hốc mắt tôi nóng lên

Không phải sư phụ, thật sự không phải hắn. Hắn không có gạt ta. . . . . .

“Đường cô nương, cô làm sao vậy?” Tô Mạc Phi có lẽ phát hiện sắc mặt tôi không ổn, quan tâm hỏi han

Tôi ra sức lắc đầu, có phần gần như vui quá mà khóc, mắt cũng không dám chớp, sợ chớp mắt, sẽ làm trò trước mặt Tô Mạc Phi. Gắng sức kiềm chế tâm tình cuồn cuộn, đối với anh ta lộ ra nụ cười tươi nói: “Tôi không sao. Đa tạ huynh, Tô công tử.” Nếu không phải nghe thấy lời nói của anh ta, cả đời tôi không giải được khúc mắc này.

Tôi kìm không được quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, nếu bây giờ Lâu Tập Nguyệt đứng ở nơi đó thì tốt biết bao. Tôi chưa từng giống như bây giờ, muốn nhìn thấy hắn.

“Đường cô nương yên tâm, chúng tôi lập tức rời đi.” Tô Mạc Phi bỗng nhiên mở miệng nói. Tôi bỗng nhiên ý thức rằng bản thân mình nhìn chằm chằm vào cửa khiến cho anh ta hiểu lầm, vội vàng quay đầu lại, mặt hơi ửng đỏ nói “Không, muội không phải đang thúc giục các huynh đi.” Tô Mạc Phi lạnh nhạt cười cười: “Đường cô nương bảo trọng.” Nói xong, giúp đỡ Thường Dữ đi về phía cửa..

“Tô. . . . . .” Tay của tôi vươn đến giữa không trung, dừng lại, theo sau lặng lẽ rút tay về. Nhìn bóng dáng cao ngất Tô Mạc Phi, trong lòng không hiểu vì sao rung động. Nếu thực tới một ngày nào đó như Lâu Tập Nguyệt nói, tôi còn có thể cùng Tô Mạc Phi chỉa đao kiếm vào nhau.

Cho nên tôi cùng với anh ta, cái gì nên cắt đứt thì ở ngay bây giờ là tốt nhất.

Mắt nhìn thấy Tô Mạc Phi nhanh đi đến bên cạnh, anh ta bỗng nhiên dừng cước bộ, đưa lưng về phía tôi thấp giọng hỏi: “Nếu lúc trước là tại hạ tới trước tìm được cô nương, cô nương sẽ lựa chon như thế nào?” Tôi không thể đáp lại, bởi vì, không có nếu. Tô Mạc Phi đối với sự im lặng của tôi cũng không lấy làm kì, gật gật đầu nói: “Đều là do mục tiêu đã định. Tại hạ chỉ ít hơn nửa canh giờ, cho nên. . . . . .”

“Nửa canh giờ?!” Tôi bỗng nhiên cất cao âm điệu, nhào tới giữ chặt cánh tay anh ta. Tô Mạc Phi cả kinh, mà Thường Dữ được anh ta giúp đỡ trừng mắt mắng tôi: “Yêu nữ, ngươi muốn làm gì? ! Buông tay ngươi ra!”

Tôi hoàn toàn mặc kệ, chặn trước đường đi của Tô Mạc Phi: “Tô Mạc Phi, huynh nói cái gì nửa canh giờ, huynh nói rõ ràng.”

Tô Mạc Phi bị phản ứng dữ dội của tôi khiến sửng sốt, sau đó trả lời: “Khi gần đến khách điếm Thiên Môn, Lâu giáo chủ dùng kế khiến tại hạ lạc mất hắn. Tại hạ ở chung quanh tìm một vòng cũng chưa thấy người, mãi cho đến khi thấy hoả hoạn ở khách điếm xa xa, tại hạ mới chạy qua, chỉ thấy đến trên mặt đất thi thể đạo tặc. Rồi sau đó”

“Rồi sau đó, huynh vào, khiến Lâu Tập Nguyệt buông. . . . . .” Tôi thì thào nhả ra từng chữ, ánh mắt thất thần tan rả chẳng bám víu được chổ nào. Tim, rớt nhanh xuống..

Nửa canh giờ đó, là lúc mẹ tôi bị dày vò thê thảm nhất, Lâu Tập Nguyệt đã tới rồi.

Hắn ngay tại bên cạnh, thờ ơ nhìn.

Không có ai nhận thấy được.

***

Khi Tô Mạc Phi đi ra khỏi cửa phòng sau đó đóng lại, phút chốc đó, thân mình tôi bỗng nhiên lay động, đau đớn mà che bụng ngồi trên mặt đất. Sáng sớm tôi đã lệnh mọi người ra ngoài, không được phép không được tự tiện vào. Mà giờ phút này, tôi nghĩ phải mở miệng gọi người, trong cổ họng lại nghẹn chỉ có thể phát ra tiếng thở dài rên rỉ.

Đau, thật sự rất đau.

Ngón tay tôi co rút nắm lấy quần áo, nước mắt ào ào tuôn rơi

Xin lỗi mẹ, rất xin lỗi……….cho dù biết sự thực, đứa con này, tôi còn muốn giữ nó.

Tôi vùng vẫy ngã nhào vào cái bàn, vịn vào bên cạnh bàn đứng lên, vung cánh tay lên, đem tất cả gì đó trên bàn hất xuống đất.

Tiếng vỡ vụn của đồ sứ rơi xuống đất, vô cùng chói tai.

Sau đó trước mắt tôi tối sầm, tôi trượt từ trên bàn ngã xuống, ngã ra phía sau, thân mình lại ngoài ý muốn ngã vào một vòng tay ấm áp.

“Tiểu Tự, Tiểu Tự!” tiếng lo lắng vang lên bên tai, đồng thời một luồng khí hùng hậu từ ngực len vào trong cơ thể. Đau nhức hình như giảm bớt một ít, tôi hé mở mắt, thấy rõ khuôn mặt gần trong gang tấc kia

“Diệp Linh đâu? Gọi Diệp Linh tới!” Lâu Tập Nguyệt hướng phía người phía sau thô bạo quát, những người đó sợ tới mức sắc mặt đều trắng. Tôi biết sắc mặt tôi nhất định cũng càng khó nhìn hơn bọn họ, cho nên khi Lâu Tập Nguyệt quay đầu lại nhìn tôi, cũng không nhẫn lại liếc mặt nhìn xem. Cánh tay hắn run rẩy ôm lấy tôi, để cho tôi tựa vào trước ngực hắn, nước mắt kỳ tích dừng rơi.

Tôi dùng tiếng nói mỏng manh không thể nào hơn được nữa nói với hắn: “Lâu Tập Nguyệt, ta đã cho rằng ta có thể tin ngươi, nhưng mà. . . . . . Ta sai lầm rồi.” Tôi thật sự không thể chịu đựng được, một người thờ ơ lạnh nhạt nhìn mẹ tôi chết như vậy, lại dùng cùng ánh mắt đầy gợi tình nhìn tôi.”

Cả người Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ.

Mồ hôi lạnh như mưa, ướt đẫm xiêm y. Tôi gian nan ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt tựa như bão tố trên mặt biển, cái gì cũng mơ hồ không rõ: “Lâu Tập Nguyệt, Bạch Khiêm là Lục Triển Bằng. . . . . . hại chết phải không? Ngươi trả lời ta. . . . . .”

Lâu Tập Nguyệt hơi hơi suy nghĩ, trả lời: “Không phải.”

Tôi nghe vậy, thế nhưng lại nở nụ cười: “Ngươi thực tàn nhẫn” cậu thiếu niên đó, khi chết đều nhớ kỹ hành động tốt đẹp của ngươi, còn kỳ vọng có thể gọi ngươi một tiếng ‘ sư phụ ’.

Bàn tay kề sát sau lưng tôi run mạnh một cái, một nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong thân thể tôi. Tôi cuộn tròn ở trên giường, liều mạng đẩy tay hắn ra: “Đừng đụng ta, Lâu Tập Nguyệt.”

Lâu Tập Nguyệt nắm lấy cánh tay tôi, dường như giận, lạnh lùng nói: “Đường Tự, ở trong lòng của ngươi, ta chính là loại người này?”

“Không” Tôi cắn răng, từ trong kẽ răng cố nói ra vài chữ “Ở trong tim ta, ngươi ngay cả loại người này, cũng không bằng.”