Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 17




Trên đường về nhà, trời bắt đầu mưa. Chuông điện thoại reo vang, tôi thẫn thời nhấc máy. Giọng Sở Thừa vang lên: “Lưu Bạch, em đang ở đâu? Anh có thể gặp em được không?”.

“Em xin lỗi, em muốn được yên tĩnh một lát”. Tôi ngắt máy, nghĩ một lát rồi tắt nguồn, tiếp tục lái xe.

Cần gạt nước lập đi lập lại những động tác đơn điệu, tôi nhìn thẳng về phía trước, lái xe như một cái máy. Trời đã tối, ai cũng hối hả lái xe về nhà trong làn mưa. Đột nhiên có một thanh niên không mang ô băng qua trước đầu xe, tôi phanh gấp, tim đập thình thịch. Đến khi hoàn hồn, thấy mình lái xe về con ngõ nhỏ chứ không phải hướng về nhà.

Tôi cho xe đỗ ở góc nhà quen thuộc, nắm chặt điện thoại di động trong tay mãi cho đến khi lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.

Rốt cuộc thời gian gần đây tôi đang sống một cuộc sống như thế nào? Ngay từ đâu tôi đã biết tôi và anh sẽ chẳng có kết quả gì, nếu đã như vậy thì tại sao chúng tôi lại tiếp tục quan hệ đến ngày hôm nay?

Không phải tôi đã nghĩ kỹ rồi đó sao, chỉ cần tận hưởng niềm vui, không cần quan tâm đến kết quả bởi sớm muộn gì cũng có ngày chia tay. Tôi cũng đã có sự chuẩn bị kỹ càng về mặt tâm lý cho mình nhưng khi phải đối mặt với thực tế, không ngờ lại đau khổ, lưu luyến đến thế.

Bắt đầu từ bao giờ? Trong đêm ở Thái Lan nghe thấy điện thoại của anh? Hôm ở sân bay được anh đón trước mặt Mặc Nhiên? Hay là hôm anh khẽ khàng bế Mạt Lợi lên tay trong nắng chiều? Bắt đầu từ bao giờ không có anh là tôi không chịu được? Cứ nghĩ đến việc không thể tiếp tục ở bên anh, tôi lại cảm thấy nghẹt thở.

Tôi gục đầu lên vô lăng, chỉ cần bấm mấy số, chỉ cần gọi một cú điện thoạt là tôi có thể nghe tiến Sở Thừa, được anh dỗ dành, an ủi. Nhưng như thế rồi sao nào? Quyết định của anh đã hiện ra rõ ràng trước mắt tôi. Căn hộ đó chính là câu trả lời cảu anh về tương lai của chúng tôi. Liệu tôi có thể chấp nhận làm A Kiều sống trong cung điện của anh, chịu đựng bao nỗi giày vò trên danh nghĩa tình yêu, mãi mãi phải chờ đợi trong tối tăm?

Tay phải đỡ ngực, trái tim tôi đau thắt, khó chịu. Nhưng chỉ một lát sau, tôi đã ngồi thẳng người, nhấn ga quay đầu xe rời con ngõ nhỏ, lao thẳng về hướng nhà mình. Hãy để những chuyện đó trở thành quá khứ. Công tử hào hoa, gia tộc thông gia, tranh giành quyền lợi, người sống kẻ chết, tất cả đều là những của thế giới khác. Tôi không nên cuốn vào đó, cũng không thể trở thành một thành viên trong gia tộc bọn họ. Anh đã đưa quyết định, còn tôi, nếu không thể chấp nhận thì đành phải từ bỏ mà thôi.

Một chiếc xe hơi màu trắng lao như bay đến, phanh gấp trước cửa ngõ, chặn đường tôi lại. Sở Thừa mở cửa xe giữa làn mưa.Trong bóng tối nhá nhem, anh đứng đó nhìn tôi.

Mọi quyết định sắt đã vừa đưa ra trong tích tắc đã tan tành mây khói, tôi ngồi trong xe, không biết phải làm gì.

Chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế đó. Không ai động đậy, không ai lên tiếng. Bất ngờ có tiếng còi xe phía sau, rồi có người quát: “Thần kinh à? Sao lại chặn hết lối đi thế này, có định cho người khác đi không đấy?”. Dường như Sở Thừa không nghe thấy gì, vẫn đứng im không nhúc nhích. Nước mưa nhòe nhoẹt trên mặt anh, đôi mày cau lại, hoàn toàn không giống vẻ bình thường mà tôi vẫn nhìn thấy. Cuối cùng không chịu được nữa, tôi bèn lùi xe, mãi cho đến khi lùi vào góc nhỏ, tôi mới xuống xe.

Sở Thừa vẫn nhìn tôi im lặng, tôi lay vai, thấy người anh cứng đờ. Một lát sau, anh quay lên ghế lái, ném lại một câu: “Lên xe!”.

Xe đợi trong con ngõ đã xếp thành hàng dài, có lẽ cảnh mà chúng tôi đang diễn quá ly kỳ khiến mọi người đều tưởng rằng đang được xem một đoạn phim hấp dẫn nên không ai thúc giục gì nữa. Không cần thiết phải làm trò cười giữa bao ánh mắt của thiên hạ, tôi liền ngoan ngoãn ngồi lên xe anh.

Hai chúng tôi ngồi nhìn nhau trong xa nhưng không nói với nhau lời nào, một bầu không khí im lặng bao trùm. Cuối cùng, không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, tôi bèn lên tiếng trước: “Sở Thừa, em phải về nhà”.

Đột nhiên anh nhắm mắt, ngực thở phập phồng, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. Lòng nặng trĩu, tôi định nói tiếp nhưng cổ tay đã bị anh nắm chặt, bóp rất mạnh, không chịu nổi tôi khẽ kêu lên: “Đau!”.

“Đau hơn anh không?” Sở Thừa cau mày nhưng lập tức thả lỏng tay ra ngay. “Lưu Bạch, rốt cuộc là em định làm gì? Anh sắp phát điên rồi đây, em có biết không? Anh sắp bị em dồn đến phát điên rồi đây!” Tôi bị anh kéo ra khỏi xe, dòng xe chờ đợi phía sau lần lượt chạy qua, người nào trong xe cũng liếc nhìn chúng tôi bằng cái nhìn mờ ám, thậm chí có gã đàn ông lãng nhách còn thổi sao: “Này, người anh em, phải nhẹ nhàng hơn với cô em xinh đẹp chứ!”.

Sở Thừa quay sang trợn mắt: “Biến!”.

Trời ạ! Tôi chưa bao giờ được chứng kiến cảnh Sở Thừa tức giận như vậy. Mọi dũng khí ban nãy giờ đã tan thành mây khói, liệu tôi có thể lựa chọn cách biến mất trong tích tắc?

Dường như Sở Thừa nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi, anh kéo tôi về phía khu chung cư: “Không được đi đâu hết, chúng ta về nhà”.

“Lưu Bạch, rốt cuộc là em muốn thế nào?”, vừa bước vào khu chung cư, Sở Thừa liền nắm chặt vai tôi, hỏi bằng giọng bài hoài.

“Em muốn thế này?” Tôi há miệng, nhìn anh thẫn thờ nói: “Sở Thừa, hôm qua em nói vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?”.

“Chưa rõ ràng!”, anh cao giọng. “Em nói không chịu cảnh chia sẻ. Làm gì có chia sẻ! Con người anh vẫn đang hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt em, mọi suy nghĩ và thời gian của anh đều dành cho em. Anh đối với em như vậy, em còn chưa hài lòng hay sao? Lẽ nào em là con ngư không có cảm giác ư?”

“Sao em lại không có cảm giác chứ? Nếu không có cảm giác thì sao em lại sợ hãy như thế này! Em sợ để mất anh, sợ chúng mình không thể ở bên nhau được nữa” Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng ấm ức trước những lời chất vấn của anh.

“Em không biết tại sao anh lại mở công ty, tại sao lại mua căn hộ đó à? Anh làm như vậy để em yên tâm, để em biết anh sẽ không rời xa em, em có hiểu không?”

Anh không nhắc đến căn hộ đó còn đỡ, tự nhiên nhắc tôi, trái tim mềm yếu của tôi lại trở nên sắt đá: “Không rời xa em? Sở Thừa, anh sắp làm đám cưới rồi, anh có biết không? Anh sắp lấy vợ rồi! Căn hộ đó là để em yên tâm làm vợ lẽ của anh ư?”.

Cả hai chúng tôi cùng im lặng, cuối cùng tôi cũng rõ hết những suy nghĩ trong lòng. Vẻ mặt anh như người bị đánh thảm hại, hai môi mỉm chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn, mái tóc bị mưa xối ướt vẫn đang nhỏ nước. Không thể tiếp tục nhìn anh trong cảnh tượng đó, tôi quay đầu sang hướng khác.

Giọng anh lạc đi: “Lưu Bạch, em đã biết hết hoàn cảnh gia đình anh rồi chứ?”

Tôi gật đầu, mỗi lời Cho nói, tôi đều nhớ như in.

“Lần này cha anh muốn dồn mọi sức lực, cha anh đã già, nếu như thất bại, anh không dám tưởng tượng đến hậu quả, em có hiểu không?”

Tôi vẫn gật đầu.

“Mặc dù anh không đồng ý với quyết định của ông nhưng ông ấy là cha anh, anh không thể lựa chọn. Anh muốn đưa em về nhà, anh muốn tự hào khoe với mọi người rằng anh có em. Anh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng anh không được lựa chọn, em có hiểu không?”.

“Em hiểu! Em hiểu hết nhưng em không muốn chúng mình ở bên nhau như thế này. Sau này sẽ rất đau khổ, hai bên sẽ oán hận nhau, anh có hiểu không?”, không thể kìm nổi nước mắt trào ra, tôi vừa khóc vừa nói.

“Không thể!” Anh ôm chặt tôi vào lòng: “Anh từng nói rằng hãy cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, em hay tin anh được không?”.

“Không phải em không tin anh nhưng em chỉ muốn được hưởng hạnh phúc của một người bình thường, không phải chui lủi, không phải suốt đời sống trong bóng tối, không phải chia sẻ anh với một người phụ nữ khác. Anh có hiểu không?”.

“Sẽ không phải là suốt đời đâu, những điều này chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần em cho anh thời gian, chắc chắn anh sẽ làm cho em được đứng bên canh một cách quang minh chính đại, không phải chui lủi. Em có thể tạm thời kiên nhẫn được không?”

Tôi nghiến răng, chút lý trí còn sót lại trong lòng đang giãy giụa gào thét, kết thúc vào thời điểm này mới là sự lựa chọn sáng suôt nhất, tiếp tục lún sâu vào mối quan hệ này chỉ khiến cả hai chúng tôi càng thêm mệt mỏi mà thôi. Nhưng ngay lập tức, đôi môi anh đã ập xuống, kèm theo một cảm giác bất anh xen lẫn đau đớn, cuốn hết chút lý trí cuối cùng của tôi. Chúng tôi vừa thở hổn hển vừa xiết chặt lấy nhau, giọng anh vang bên tai tôi: “Lưu Bạch, cho dù em quyết định như thế nào anh cũng không từ bỏ. Em hãy nhớ kỹ, anh sẽ không từ bỏ. Em cũng không được từ bỏ, tt đối không từ bỏ”.

Tại sao những câu nói kiên quyết nào lại có thể thốt ra từ miệng anh - một con người từ trước đên nay vốn rất điềm đạm nho nhã? Tại sao khi nói những lời đó, giọng anh lại run run. Tôi đưa tay ôm chặt cổ, áp sát mặt vào bờ vai anh. Tại em sao? Làm sao em nỡ để anh đau đớn như vậy, làm sao em nỡ xa anh?

Trong bóng tối, mặt tôi áp sát vào ngực anh, anh ôm chặt tôi trong vòng tay.

Tim tôi như thắt lại nhưng cuối cùng lý trí vẫn giành được chiến thắng. Tôi ngồi thẳng người, bật đèn lên rồi nói: “Sở Thừa, em hứa với anh là em sẽ ở bên anh cho đến ngày anh làm đám cưới. Đây là sự quyết định cuối cùng của em, nếu anh không thể chấp nhận thì…”.

“Thì em sẽ làm thế nào?”, Sở Thừa cũng ngồi dậy, nhìn tôi chằm chằm.

“Thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa”.

Anh không nói gì, một lúc lâu sau mới thốt ra vài tiếng: “Em ác quá, Lưu Bạch ạ!”.

Tôi cô gắng giữ giong mình bình tĩnh: “Sở Thừa, chúng ta vẫn còn thời gian để ở bên nhau, từ giờ đến cuối năm vẫn còn một khoảng thời gian khá dài. Chúng mình cứ việc tận hưởng khoảng thời gian này, không tốt hay sao?”.

“Sao em lại có thể thốt ra được những câu nói này?”.

Đột nhiên tôi muốn bật cười: “Đúng vậy, nghe hơi buồn cười. Có lẽ những câu nói đó phải là lời thoại của đàn ông thì đúng hơn”.

“Em cứ việc làm theo những điều em nghĩ, anh cũng vậy. Lưu Bạch, thời gian sẽ chứng minh tất cả”.

“Vâng, vậy thì hãy để thời gian chứng minh tất cả”, tôi gật đầu. “Bọn mình được ở bên nhau ngày nào cứ việc tận hưởng ngày đó, đúng không anh?”.

“Vậy thì từ nay trở đi em không được từ chối điện thoại của anh”.

“Vâng”.

“Không được tắt máy”.

“Vâng”.

“Không được trốn gặp anh”.

“Lần nào cũng bị anh túm được, em thất bại quá chừng”.

“Em chỉ đến những chỗ quen thuộc, không tìm được mới là lạ”.

“Em buồn ngủ quá. Anh không buồn ngủ à?”

Anh ngồi thẳng lên, nói: “Anh không ngủ, anh muốn ngắm em”.

“Đồ ngốc!”, tôi khẽ nói. Bất giác hai tay tôi ôm chặt lấy anh, dụi má vào ngực anh. Tôi không muốn rời xa anh, cho dù chỉ là chia tay trong tưởng tượng cũng thấy con tim đau thắt.

Lúc yêu nhau, ai chẳng đầy ắp niềm tin, tưởng rằng tình yêu có luồng sức mạnh vô bờ, sẽ vượt qua được mọi khó khăn. Chỉ tiếc em đã được tận mắt chứng kiến mặt khác của tình yêu, nó sẽ đem đến một nỗi đau vô tận, sẽ khiến con người thương tích đầy mình, quãng đời còn lại phải sống trong nỗi khiếp đảm nhưng em sẽ không nói ra những câu này, bởi hiện tại chắc chắn anh sẽ không tin.

“Đừng nghĩ nhiều nữa! Hãy để mình quên đi tất cả, thỏa sức tận hưởng quãng thời gian này”, tôi thầm cảnh cáo mình. Tôi cuộn người lại, tìm lại vị trí quen thuộc trong vòng tay anh, nhắm mắt nằm yên. Anh đưa tay tắt đèn, trong bóng tối, anh vẫn giữ tư thế nằm nghiêng, nhìn tôi mãi cho đến khi tôi mơ màng đi vào giấc ngu