Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 26




Sân bay Bắc Kinh lúc nào cũng nhn nhịp, tấp nập. Chúng tôi bắt xe rời sân bay, người lái taxi liến thoắng giọng Bắc Kinh, đùa với chúng tôi.

“Hai vị từ đâu đến đây?”

“Chú thử đoán xem?”, Sở Thừa bắt chước uốn lưỡi, rất buồn cười.

“Người miền Nam đúng không? Nhìn là nhận ra ngay, nhân dịp Quốc Khánh đến Bắc Kinh để xem kéo cờ đúng không?”

“Đúng mà cũng không đúng.” Sở Thừa vui vẻ, một người hỏi, một người trả lời, không thấy mệt. Xe lên đường cao tốc, ánh nắng chói mắt hắt qua vào trong, tôi lấy tay che mặt. Anh quàng tay qua người tôi, ngồi sát lại: “Lưu Bạch, chổ anh không bị nắng, em ngủ tiếp đi”.

“À, tôi biết rồi, hai cô cậu đến đây nghỉ tuần trăng mật đúng không? Trông hạnh phúc thế, lần này chắc tôi đoán đúng rồi chứ?”, người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu cười đôn hậu.

Tôi nhắm mắt lại không dám lên tiếng, “Chú ơi, nếu mọi việc trên thế gian này chỉ dùng mắt thường mà nhận ra vấn đề thì thiên hạ đã thái bình yêu vui từ lâu rồi”, tôi nghĩ

Sở Thừa bắt đầu nói chuyện bất động sản của Bắc Kinh với người lái xe. Cảnh vật ngoài cửa đơn điệu, ven đường hầu hết là các công trình đang xây dựng, sửa sang, thành phố này ngập trong cát bụi. Đột nhiên sân vận động tổ chim lướt qua trước mặt, tôi ngồi thẳng người, ngắm từ xa.

“À, cái công ty mà cậu nói rất có tiếng đấy. Trông sân vận động tổ chim kia, đất xung quanh đó đều là của họ và còn có một con đường đặt theo tên công ty hô đấy. cậu cũng làm về bất động sản à? Trông cậu có vẻ không phải là người tầm thường, tôi khôn đoán sai chứ?”

“Cháu xin! Chú ơi, chú cũng tán giỏi quá, làm khách hàng của chú cũng đâu dễ dàng gì, cháu cũng đoán không sai chứ?”, tôi nghiến răng cố chịu đựng

Mãi mới đến được khách sạn, tôi xuống xe vươn vai, nhân viên bảo vệ lên trước cúi đầu chào, đón hành lý của chúng tôi. Đại sảnh lộng lẫy, sang trọng, trên đường đi vào đều có nhân viên phục vụ gật đầu chào chúng tôi. Làm xong thủ tục nhận phòng, tôi cúi đầu mở va ly sắp xếp đồ dùng, Sở Thừa quay người chốt cửa lại.

Thảm nhung trải phòng màu xám, dày và mềm mại, tựa như đang đặt chân trên mây. Không ai nói gì, giữa lúc yên lặng, chiếc áo sơ mi của anh rơi xuống trước mặt tôi, màu xanh xám, mùi thơm thoang thoảng, bất giác tôi khẻ nhếch mép. Tôi cố gắng kiềm chế, không ngẩng đầu: “sao vậy? Anh muốn em là áo cho anh à? Áo vẫn chưa giặt mà, đừng đùa nũa”.

Tiếng thở rất sâu, người tôi bị nhấc bổng lên, mắt anh mở to, sáng ngời: “Chị ơi, em không đùa, chị thừ sờ xem em nóng không? Em cần chị, ngay bây giờ”.

Trong lòng vui vô cùng, không chịu được nữa, tôi bèn cúi đầu chủ động hôn anh. Anh khẽ rên lên một tiếng, ngã người xuống giường, nhăm mắt năn nỉ: “Chị ơi, đừng giày vò em nữa, ở bên chị, chân em mềm nhũn ra rồi”.

Tôi nhổm người dậy, búi lại mái tóc vừa bị buột. Cả hai người đều thở hổn hển rã rời. Giọng tôi cũng bắt đầu lạc đi: “Đồ hư thân, anh là đồ hư thân”.

Đôi tay anh không chịu để yên, bắt đầu mò mẫm vào trong áo tôi tìm cách mở áo trong, ánh mắt mơ màng, hơi thở dồn dập. Tiếc là hôm nay tôi lại mặc áo cởi đằng trước, anh đành bó tay, bắt đầu lôi kéo: “Cởi ra đi, anh muốn ngắm em”.

Tôi cười, lúc này, Sở Thừa như một cậu bé nhõng nhẽo. Bản năng của tình yêu và tình mẫu tử có nhiều điểm chung, nỗi khát khao của cơ thể đã khiến tôi quên hết xấu hổ. Tôi đưa tay cởi áo, ga trải giường trắng toát, mồ hôi khiến mùi thơm trên cơ thể anh càng thêm ngọt ngào. Chúng tôi ngất ngây giữa đống quần áo bừa bộn, bắt đầu ngày đầu tiên ở Bắc Kinh.

Làm một trong những công việc tổn hao sức lực nhất thế gian, huống hồ làm xong lại tắm. Trong bồn tắm, anh lại đòi một lần nữa khiến tôi bải hoải rã rời. Hai chúng tôi uể oải nằm vật xuống giường, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ nhạt dần nhưng không ai chịu nhúc nhích.

“Anh không đói à?”, tôi đưa tay đẩy anh. Mặt anh vẫn áp trước ngực tôi, tư thế khêu gợi, giọng càng tệ hơn: “ Đói, nhưng khôn còn sức nữa. Hiện giờ chân anh đứng không vững nữa rồi. Lát nữa phải ăn canh sâm tẩm bổ một chút”.

Thậ tồi tệ! Tôi đang định ngồi dậy tự lực cánh sinh đi tìm cái gì ăn, đột nhiên ngoài cửa có người bấm chuông, một giọng nói lịch sự cất lên: “Xin hỏi, anh Sở Thừa có ở trong phòng không ạ?”.

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, anh ngồi dậy, nói: “Có tôi, xin đợi một lát”. Anh ra hiệu cho tôi nằm xuống rồi mặc quần áo, bước ra ngoài cửa.

“Anh là Sở Thừa đúng không ạ?”

“Tôi đây.”

“Anh là cổ đông lớn của tập đoàn chúng tôi, nếu nhận được thông báo từ trước là anh đến Bắc Kinh thì chúng tôi đã cho người ra sân bây đón, chuẩn bị phòng ở tốt nhất. Anh đến đột xuất quá, mọi việc đều chưa kịp chuẩn bị, nếu Tổng giám đốc không gọi điện hỏi thăm thì chúng tôi cũng không biết. Chúng tôi sơ suất quá, hay bây giờ tôi đổi phòng khác cho anh nhé?”

“Không cần, lần này tôi đến đây mang tính chất cá nhân đi chơi thôi, không cần phải phiền hà thế đâu. À đúng rồi, tôi đã hẹn với Tổng giám đốc của các anh, lúc nào ông ấy đến?”

“Tổng giám đốc đang trên đường đến rồi ạ. Anh còn dặn dò hoặc cần gì nữa không, chúng tôi sẽ làm ngay.”

“Không còn gì nữa đâu. À, đúng rồi, phiền gọi hộ tôi ít đồ ăn tới. Ở đây có đầu bếp Triều Châu không? Cho tôi món canh gà nhân sâm, các món khác thì tùy các anh.”

Tôi ngồi trong phòng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, đến câu cuối cùng, hai má tôi đỏ bừng. Anh chàng này kỳ cục quá, chắc chắn người khác sẽ thấy vô duyên.

Có tiếng đóng cửa rồi Sở Thừa bước vào: “Lưu Bạch, anh phải đi gặp một người, em ở đây ăn cơm nh1!”.

“Khách sạn này cũng là của công ty họ à?”

“Ừ, một trong những tài sản của tập đoàn bọn họ, cũng không đến nỗi nhỉ?”

“Vị Tổng giám đốc đó là người mà lần này anh muốn gặp hả.”

“Đâu thể như vậy được! Ông ta chỉ là người điều hành thôi. Anh hẹn gặp ông ta chẳng qua là để cho một số người biết. Người mà anh muốn gặp là người quan hệ rất sâu sắc với anh. Nếu không có anh ấy, lần này bọn anh cũng không dám mạnh dạn dồn lượng vốn lớn vào một công ty.”

“Xem ra cũng rất phức tạp nhỉ.”

“Không sao đâu, Lưu Bạch.Anh đã nói chuyện với ông ta một lát là xong thôi. Còn nhân vật quan trọng kia, em sẽ được gặp ngay thôi.”

“Em cũng phải gặp ư? Những chuyện lớn như thế này, em không tham gia thì hơn.” Thế gian này quan trọng nhất là biết mình có thể làm được việc gì và việc gì tốt nhất nên đứng ngoài.

“Anh ấy là bạn thân của anh. Anh muốn bọn em làm quen nhau.” Sở Thừa cúi đầu hôn lên trán tôi rồi quay người đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa. Trời đã tn, tôi trở mình, đột nhiên điện thoại đổ chuông, tôi liền chạy ra bàn lục túi. Màn hình điện thoại lấp lánh trong bóng tối, tên Cho tựa như câu thần chú làm chói mắt tôi.

Rất muốn từ chối nghe máy nhưng bổng nhiên tối có linh cảm rằng cú điện thoại này không nghe không được. Tôi ngẩn ngơ cầm máy, cuối cùng vẫn bấm nút nghe, ghé sát vào tai.

“Lưu Bạch?”, giọng Cho vang lên. “Không lên tiếng, ha ha, anh biết là em mà.”

“Có việc gì vậy? Anh có gì thì nói đi.” Nói chuyện với người đàn ông này phải ngắn gọn, rõ ràng, lần đầu tiên quen anh ta tôi đã giữ nguyên tắc này, nếu không anh ta sẽ lôi chủ đề ra tận đẩu tận đâu.

“Sở thừa đâu?”, Không ngờ lần này anh ta lại đi thẳng vào vấn đề khiến tôi sửng người không biết phải trả lời thế nào.

“Đang ở gần em hả? Hai người đến Bắc Kinh rời phải không? Lưu Bạch, em đừng thẫn thờ như thế nữa, nói chuyện đi.”

Điện thoại bổng chốc trở nên nóng ran, tư nhiên tôi muốn ném ngay đi. Cho đáng sợ thật, biết hết mọi hành động của chúng tôi. Và một điều đáng sợ hơn là, đứng xa như thế nói chuyện mà anh ta còn đoán được phản ứng của tôi.

“lưu Bạch, em chỉ cần trả lời anh đúng hay không là được rồi. Hãy tin anh, điều này rất quan trọng.”

Giọng Cho tỏ ra rất nghiêm túc, tôi thấp thỏm bất an, nghĩ ngợi một lát rồi khẽ đáp: “Phải!”.

Tiếng thở dài vọng lại: “Lưu Bạch, em ghê ngớm thật. Cảm giác có người phát điên vì mình thế nào?”.

“Anh nói thế là có ý gì?”, đột nhiên tôi hỏi lại thấy hốn hận vì đã nói thật. “ Nếu anh Viên chỉ định nói chuyện tào lao thì tôi tắt máy đây”.

“Anh cũng vừa đặt chân đến Bắc Kinh. Lưu Bạch, chắc lúc này Sở Thừa không có bên cạnh, em ra gặp anh đi, có những việc qua điện thoại không nói hết được đâu.”

Tôi thấy lạnh người, dường như anh ta đang ở bên theo dõi mọi hoạt động của chúng tôi. Căn phòng lặng ngắt như tờ. Bầu không khí làm tình ban nãy vẫn còn nhưng lúc này, cơ thể để trần của tôi đang sởn gai ốc.

“Lưu Bạch, mười phút sau anh sẽ đứng ngoài khách sạn đợi em.” Đột nhiên Cho cười nhỏ: “Em đang sợ hả? Yên tâm đi, anh sẽ đến sớm hơn bất cứ người nào khác, kể cả trời có sập, anh cũng phải bảo vệ em”.

“Ai? Anh nói trước xem còn ai đến nữa?”

“Em xuống mau nhé, anh rất muốn được ngắm gướng mặt em, chắc chắn lúc này sẽ rất xinh đẹp.”

Thần kinh! Tôi dập máy lại, bải hoải ngồi thụp xuống chân giường. Đột nhiên, tối có cảm giác như mình bị một tấm lưới rộng chụp kín người. Hiện giờ tôi chính là một con cá bị quãy trong nước, giãy giụa chờ chết, không còn đường thoát.

Ra khỏi khách sạn, hai bên đài phun nước ngoài cổng có rất nhiều xe đỗ ở đó. Tôi đưa mắt tìm xung quang, một chiếc xe Audi màu đen chạy tới, cửa sổ hạ xuống, gương mặt Cho hiện ra. Một tuần không gặp, lại là một thành phố hoàn toàn khác, cảm giác lạ lẫm trước sự tồn tại của con người này trong tôi bất chợt nhạt dần. Cho đưa tay mở cửa xe: “Lưu Bạch, không phải em quên anh rồi chứ?”.

Không có thời gian để do dự, tôi nghiến răng, bước lên xenh xe được dán màu đen, cách âm cũng tốt, trong xe không có tiếng nhạc, cửa xe đóng kín, ánh đèn bên ngoài lập tức tối om, đột nhiên tôi có cảm giác hoàn toàn cách biệt bới thế giới bên ngoài. Cho lái xe ra khỏi cổng khách sạn, cũng không nói với tôi là đi đâu. Thực ra, hoàn cảnh này khiến tôi thấy sợ nhưng trước khi ali1, Cho nghiêng đầu sang phía tôi, ánh mắt điềm đạm, bình tĩnh, không hiểu sao nổi bất an trong lòng tôi tự nhiên lắng xuống như có phép màu vậy.

“Anh định nói gì với em?”

“Lưu Bạch, tuần vừa rồi em sống thế nào? Nhà họ Sở rối lên như mớ bòng bong, ngay cả anh cũng phải bay về đó một lần, vừa về đến nơi lại bay đến đây ngay. Sức hấp dẫn của em thật vô bờ bến, ha ha.”

Lần nào nói chuyện với anh ta, mười câu thì có chín câu tôi không biết trả lời thê nào

Cho vòng xe qua khách sạn, dừng lại ở hao viên đằng sau rồi tắt máy. Hoa viên yên tĩnh không một bóng người, không chịu nổi bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người trong xe, tôi đưa tay bấm hạ thấp cửa sổ xuống, tiếng rả rích của côn trùng vọng tới, hương hoa thoang thoảng đâu đây.

Cho nghiêng người nhìn tôi, khẽ cau mày rồi trở lại bình thường , thở dài: “Đến lúc này anh cũng đã hiểu tâm trạng của anh chàng điên khùng nhà họ Sở rồi”.

“Việc anh ấy đang làm rất nguy hiểm phải không?”, không muốn vòng vo nhiều, tôi hỏi thẳng điều mình đang lo lắng.

“Em có biết năm xưa anh lấy vợ thế nào không?”, Cho không trả lời câu hỏi của tôi ngay mà nói chuyện đâu đâu. Trong thâm tâm, tôi cũng hiểu rồi Cho cũng sẽ nói ra điều tôi muốn biết nên không hỏi thêm gì nữa, tôi lặng lẽ lắng nghe.

“Nhà họ Viên bọn anh đến đời cha anh thì di cư hết sang Mỹ, đến thế hệ bọn anh, những quy định của gia tộc cũng không còn quá khắt khe. Từ nhỏ, anh đã ngang bướng, mặc dù cũng tham gia vào chuyện làm ăn của gia đình nhưng anh không hào hứng lắm với kiểu làm ăn truyền thống của mọi người nên anh tách ra làm ăn riêng từ rất sớm.”

“Cho nên lúc chuẩn bị lấy vợ, anh có thể tự do lựa chọn, không cần phải quan tâm nhiều đến gai đình đúng không?”

Cho mỉm cười: “lưu Bạch, không phải người đàn ông nào cũng biết thưởng thức những người phụ nữ quá thông minh đâu. Có lẽ đây cũng là điều bi ai của em nhưng một điều may mắn là, anh rất thích điều này, thực sự anh rất yêu em ở điểm này. Mỗi lần nói chuyện với em, chỉ cần một vài câu là nói hết được vấn đề, thoải mái vô cùng”.

Anh ta biết rõ lòng tôi đang nóng như lửa đốt mà lại có tâm trạng để đùa nữa. Nhưng vì đã nhiều lần tiếp xúc vời con người này nên tôi hiểu tính cách kỳ cục của anh ta, mình càng sốt ruột, anh ta càng thích thú. Một người hỏi một người đáp, không biết anh ta còn lôi ra những chuyện tầm phào gì nữa, thế là tôi khôn ngoan không mở miệng, lấy mắt ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

“Mặc dù nói như thế nhưng hồi đó cũng bét lắm. Anh là con trai cả mà dám lấy một cô vợ tây, nhà họ Viên từ trên xuống dưới đều không thể chấp nhận sự thật này, Cha anh bị mất mặt trước họ hàng, cắt đứt quan hệ với anh, sửa cả di chúc. Hồi đó, anh coi trời bằng vung, chẳng quan tâm đến chuyện đưa vợ sang Đức. Mãi sau khi ly hôn mới gặp lại cha mẹ. Lúc anh bỏ nhà ra đi, Lâm vẫn còn nhỏ, đến khi về nhà gặp lại, nó đã sắp đi làm nên anh và Lâm mặc dù là anh em ruột nhưng luôn cảm thấy có gì đó rất là xa cách.”

Tôi thầm thở dài, quá khứ của người đàn ông này thật ngông cuồng. “Có rất nhiều chuyện, qua rồi là hết, có tiếc cũng chẳng để làm gì. Dù sao cũng là tình cảm máu mủ, ruột thịt, tình cảm này không thể phai nhạt theo thời gian.”

Bất ngờ Cho đưa tay ra khiến tôi giât mình nhưng anh ta chỉ vén lọn tóc nên tai tôi: “lưu Bạch, có phải em thây rất lạ không? Trong một gai đình, chỉ có chồng và vợ là hai người không có mối quan hệ ruột thịt. Bản thân mình không thể lựa chọn cha mẹ, cũng không thể lựa chọn con cái, họ đều là những người thân ruột thịt của mình, đến cuối cùng, mọi cái mà mình tưởng rằng có thể từ bỏ, lại quay trở về vị trí ban đầu”.

“Thế nên em và Sở Thừa sớm muộn rồi cũng sẽ quay trở lại vị trí ban đầu, đây là điều anh muốn nói ư?”, tôi nghiến răng, bất lực đáp lại. Cho nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ thương hại, chắc chắn người đàn ông này thấy chúng tôi giống như anh ta ngày trước. Cố nhân nói, nhớ bài học cũ để làm gương cho cuộc sống sau này. Biết rõ là dấn thân vào đường chết mà tôi vẫn lặp lại vết xe đỗ của anh ta, anh ta thương hại tôi, âu cũng là lẽ thường tình.

“Đi vào chủ đề chính nhé!”, đột nhiên Cho đổi giọng, “Sở Thừa không nói với em cậu ta đến Bắc Kinh làm gì sao?”

“Lẽ nào anh không biết ư? Vừa nãy anh lái xe đến thẳng khách sạn bọn em ở, em nghĩ chắc chắn anh còn biết nhiều chuyện hơn em, có khi anh còn biết nhiều chuyện hơn cả Sở Thừa đó chứ”, tôi nhìn về phía trước, giọng châm chọc.

Cho cười ha ha, lắc đầu: “Anh không qua mặt em được, Lưu bạch ạ. Thôi được, anh sẽ nói cho em biết câu trả lời àm em muốn biết, khoản tiền này là hồi đầu nhà họ Sở lấy danh nghĩa cá nhân Sở Thừa để đầu tư riêng. Theo anh đoán tstrongi chắc là cha cậu ta muốn thu lời riêng, không muốn mấy anh em biết để chia nhau cái bánh này. Công ty này không có vấn đề gì, vụ đầu tư này cũng không có vấn đề gì nhưng vấn đề là ở chổ hiện giờ cha cậu ta muốn chuyển hết khoản tiền này về nước nhưng cậu ta lại không chịu làm theo. Cậu ta muốn đánh cược bằng tài sản gia đình mình. Nếu vụ này thua, chỉ nhà cậu ta sẽ bỏ lỡ thời cơ, không ngốc đầu lên được, cho dù có thắng vụ này thì cũng không có người biết ơn cậu ta vì đối với gai đình, những việc mà câu ta làm chính là phản bội”.

“Cho dù anh giải thích những việc này với em thì em cũng không hiều.”

“Đúng vậy! Nhưng Lưu Bạch ạ, hiện giờ em là nhân vật quan trọng trong cả câu chuyện này. Tại sao Sở Thừa không chịu làm theo lời cha, chắc là em phải biết chứ.”

“Anh nói tiếp đi”, tối bắt đầu khó chịu. Thời gian đang dần trôi qua, bao giờ Sở Thừa về phòng? Nếu anh biết tôi và Cho đang ngồi ở đây nói những chuyện này, anh sẽ có phản ứng gì?

“Nhà họ Sở hoàn toàn khác với nhà họ Viên bọn anh. Tổ tiên của họ ở Triều Châu, gia tộc đông đúc, mặc dù hai năm gần đây lần lượt đi cư ra nước ngoài nhưng toàn bộ gốc vẫn ở trong nước. Sở Thừa cũng không giống với anh, câu ta là thành viên trong gia tộc, kể cả bây giờ câu ta có ý định tách ra đầu tư riêng, không có khoảng thời gian dài vài ba năm thì cũng không làm được, cha cậu ta thực sự đang phát điên, anh vừa đặt chân đến đây, chắc là người nhà cậu ta cũng đến đây ngay thôi.”

“Thế thì sao nào? Họ sẽ đối xử thế nào với em? Dùng tiền? Dùng quyền lực? Hay là dùng mỹ nam kế?”, câu nào của Cho cũng chối tai, tôi không thể chịu được nữa, bèn lên tiếng phản bác.

“Lưu Bạch, chắc từ trước đến nay ít nhiều em cũng phải nghe nói tổ tiên các thế hệ ở Triều Châu đã giàu lên bằng con đường nào chứ?”

Tôi lườm Cho, câu nói này chẳng khác gì đe dọa, tôi biết làm thế nào bây giờ? Hét lớn chạy trốn hay van xin anh ta buông tha?

Cho nhìn tôi mỉm cười: “Làm em sợ rồi phải không? Em đừng sợ, ít nhất ở bên anh, em không cần phải sợ. Điều anh muốn nói là, kể cả lần này Sở Thừa có thành công thì cùng lắm là nhà họ Viên bọn anh rút vôn. Chuyện đám cưới mới chỉ là kế hoạch trong nội bộ, chưa có gì ầm ĩ, Lâm cũng không phải thiệt thòi gì nhưng anh thấy lần này chắc chắn không thể qua mặt được cha Sở Thừa. Để đảm bảo an toàn, thời gian này em nên ở bên anh thì hơn”.

“Ở bên anh?”, tôi cười gằn. “Vòng vo một hồi, cuối cùng là anh muốn nói câu này ư? Việc gì em phải tin anh? Anh và Sở Thừa như nước với lửa, em làm sao biết liệu anh có lợi dụng em để gây ra những chuyện bất lợi cho anh ấy hay không?”

“Em yên tâm, anh sẽ không chơi xỏ cậu ta, và cũng không cần thiết phải làm việc đó. Năm năm sau có lẽ Sở Thừa mới đủ tư cách đọ với anh. Nếu bây giờ anh có ý định chơi xỏ cậu ta thật thì mười cậu ta cũng không đủ, không phải em và cậu ta chuẩn bị gặp một người đó sao? Gặp người ấy xong em sẽ biết những điều anh nói có đúng hay không.”

Ngay cả điều này mà anh ta cũng biết, Tôi khẽ rùng mình: “Thôi em phải về khách sạn đây. Cho dù thế nào, em cũng không thể tự nhiên vô cớ bò đi theo anh được”.

“Lưu Bạch…”, Cho định nói gì xong lại thôi.

Tôi mở cửa xe, may mà chiếc xe này không giống chiếc xe kỳ dị lần trước, lần nào tôi cũng bị khóa trái bên trong. “Anh không phải đưa về đâu, em tự về được.”

Tay tôi bị Cho túm chặt, người khựng lại. Tôi quay đầu, có phần sợ hãi.

“Lưu bạch, em đừng làm vậy. Mấy ngày nay, anh thấy rất lo”. Ánh mắt Cho khó hiểu, tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ta nói chuyện ngập ngừng thế này. “Anh lo cho em, Sở Thừa trẻ như vậy, anh sợ cậu ta không bảo vệ được lại khiến em phải đau khổ. Anh biết hiện giờ sẽ rất khó khăn để em chấp nhận lời đề nghị của anh nhưng em có thể, có thể…”

“Em không thể!” Tôi cố gắng giằng khỏi tay Cho rồi nói tiếp: “Đề nghị anh đừng nói gì nữa, bây giờ em phải về khách sạn. Và còn một điều nữa, đề nghị anh đừng gọi điện thoại cho em nữa, em sợ Sở Thừa sẽ hiểu lầm”.

Bất ngờ Cho cười: “Lưu bạch, khi đứng trước mặt em thật khó làm chủ được mình”.

Không thể đứng đây với anh ta được nữa, lý trí thôi thúc tôi rảo bước thật nhanh. Giọng Cho với theo sau: “Mấy ngày này anh sẽ ở Bắc Kinh, nếu cần em có thể gọi cho anh”.

Tôi không muốn trả lời. Giữa hương hoa và gió chiều, tôi bắt đầu chạy nhanh.

Tôi chạy một mạch về đến cổng khách sạn, nhân viên gác cổng vẫn là anh chàng lúc trước, nhìn thấy dáng vẻ của tôi có phần bất ngờ. Biết chắc mình đang rất xộc xệch, tôi dừng bước để mình bình tĩnh lại, sau đó mới bước vào.

Vừa vào phòng, nhìn thấy trên bàn đầy bát đĩa gốm sứ. Thãm sàn mềm mại, bước chân không hề gây tiếng động. Tôi bước đến, giữa bàn là bát canh lớn, mở nắp ra, canh nhâm sâm hầm gà, vẫn đầy nguyên, chỉ có đều đã hơi nguội.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, mờ nắp từng chiếc bát một, đôi đũa một đầu bọc bạc được đặt trên chiếc kệ sứ màu trắng, cầm trong tay nặng trĩu. Tôi gắp thức ăn trong từng đĩa một, chậm rãi thưởng thức. Không hổ danh là đầu bếp của khách sạn năm sao, món ăn Triều Châu nấu rất chính cống, thanh đạm, ngon miệng. Mặc dù canh đã hơi nguội nhưng cũng không thấy váng dầu nổi lên. Chiếc bát gốm mỏng manh có hình chiếc lá nhỏ xinh. Lung linh. Tôi múc một bát canh, uống từng ngụm một. Thỉnh thoảng, chiếc thìa xinh sắn lại va vào thành bát phát ra những tiếng kêu lách cách.

“Ngồi mát ăn bát vàng! Lưu Bạch, cuộc sống này vốn không phải của mày, thế giới này vốn không liên quan gì đến mày. Hiện giờ, mày được ngồi đây điềm nhiên hưởng thụ, lát nữa không biết sẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì?”

Đột nhiên có tiếng cười khẽ, phòng đang lặng ngắt như tờ, tiếng cười làm tôi giật bắn mình nhưng bụng bảo dạ, chỉ mỗi việc yêu nhau, có làm chuyện gì xấu xa tày trời đâu, cùng lắm là cả hai cùng chết. Tôi và anh có duyên nên mới gặp nhau, nếu đây là định mệnh, dù muốn cắt đứt cũng không cắt được, nếu trời không cho, dù muốn gắn bó với nhau cũng không thể đến với nhau. Đã đến nước này, lẽ nào tôi lại rút lui, để anh ở lại một mình đối đầu với bốn bề khó khăn hay sao? Đến ngày hôm nay, tôi thà phụ người đời, chứ không thể phụ anh. Nghĩ vậy, tôi bình tâm trở lại, nhấc đũa lên tiếp tục ăn uống ngon lành.

Cửa bật mở, giọng Sở Thừa vọng vào: “Lưu Bạch, em vẫn còn ăn à?”.

Nghe thấy tiếng động, tôi liền nhìn ra, thực ra mới chỉ cách vài tiếng đồng hồ, không hiểu sao khi nhìn thấy anh tôi lại có cảm giác như bắt được vàng. Tôi đặt đũa xuống, chạy đến ôm chặt eo, tựa đầu vào ngực anh, âm áp, thơm dịu. Đây mới là người duy nhất mà tôi cần, chưa bao giờ tôi lại có suy nghĩ kiên định như bây giờ.

Có lẽ Sở Thừa giật mình vì hành động của tôi, một hồi lâu không thấy anh có phản ứng gì, mãi sau anh mới cười nói: “Chị ơi, không nghĩ chị lại tình cảm thế này. Em vui suýt ngất nhưng đến bây giờ chân em vẫn đang mềm nhũn. Hay là chị cho em một chút thời gian nhé, cho em ăn bát canh, nghỉ ngơi một lát, chút nữa em sẽ không làm chị thất vọng đâu”.

Tôi đỏ mặt, buông tay ra: “Chẳng bao giờ nói được câu nào nghiêm túc cả, muốn uống thì canh ở trên bàn đó”.

Sở Thừa gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng mắt vẫn cười cười: “Anh biết, nói chuyện với em phải nghiêm túc, nếu không dễ bị ăn mắng lắm. Giờ thì anh phải tuânh ăn canh thôi. Em lên giường trước đi, anh sẽ lên ngay để nhận phê bình”.

Không nhịn được tôi liền bật cười, nhìn anh đi về phía bàn, dưới ánh đèn, gương mặt anh dịu dàng, điềm đạm biết bao, “Em yêu anh, Sở Thừa ạ! Nếu thế gian này có phép màu thì phép màu chính là hai người được ở bên nhau, tận hưởng hạnh phúc. Bắt đầu từ bây giờ, chúng mình hãy ở nên nhau, cùng nhau đối đầu với mọi khó khăn anh nhé”, tôi nhủ thầm trong đâu.