Lưu Hương

Chương 35: 35: Ai Ghê Gớm Hơn





Trong phòng tiếp khách, lão Hứa chuẩn bị để đũa xuống chợt khựng lại.
Không phải vì lý do gì khác mà là do dưới hương vị đậm đặc của thịt lại có một loại hương vị hoàn toàn mới sinh ra trong khoang miệng của ông ta.
Thứ hương vị này rất nhẹ, rất nhạt, vậy mà đầu lưỡi lại có thể cảm ứng được sự xuất hiện của nó giữa hương vị dày đặc khác, giống như một bức tường kiên cố bị phá vỡ, dẻo dai, lâu dài.
Sau khi nếm ra được hương vị này, trong một khoảng thời gian ngắn lão Hứa cũng không hoàn toàn tin tưởng, vốn dĩ muốn thả đũa xuống lại nâng lên, tiếp tục đưa nước sốt vào miệng để nếm lại một lần nữa.
Lần này, ông ta không hờ hững giống như vừa rồi mà tỉ mỉ cân nhắc từ lúc cho nước sốt vào miệng.
Không sai, đây tuyệt đối là nước sốt sử dụng thịt bò làm chủ đạo, hương vị này mình không thể nhận lầm.
Tiếp theo là cải bẹ, muối ớt, cùng với các loại gia vị có lớp vỏ cứng bên ngoài, đây là tầng hương vị thứ hai, cũng là hương vị quen thuộc trong nước sốt.
Tiếp theo chính là nó!
Lão Hứa bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn!
Ông ta phát hiện hương vị thanh đạm nhàn nhạt kia được giấu ở phía cuối cùng của hương vị thịt bò, thứ hương vị này khi vừa được ông ta phát hiện ra đã giống như một hạt giống muốn đâm chồi nảy lộc, hiện tại cảm thấy thứ hương vị này lại càng giống một tiểu ngoan đồng muốn cùng mình chơi trò trốn tìm hơn, ngươi càng muốn tóm lấy nó thì nó lại càng không muốn để cho ngươi dễ dàng tóm được.
Suốt một quãng đường đuổi bắt, tuy rằng kiên trì rất lâu nhưng cuối cùng nó vẫn giống như nước sốt cơ bản lấy hương vị thịt bò làm chủ đạo, cùng nhau tiêu tan trong khoang miệng.
Lão Hứa cảm thấy tiếc nuối vô cùng, đầu lưỡi động động, chép miệng một cái, vẫn không thể nhận ra vị khí tức thanh thanh nhàn nhạt kia rốt cuộc là vị gì, giống như hương vị của cỏ xanh? Lại giống như không khí mùa xuân? Nói chung là thú vị vô cùng, không hề khiến cho người ta chán ghét, phối hợp với hương vị lúc trước cũng coi như thích hợp.
Nếu như bản thân không đoán sai, vậy hương vị này chắc hẳn vẫn luôn được giấu bên trong thịt băm, chỉ là vô cùng ngoan cố, cho nên đến khi hương vị thịt băm bốc hơi hết nó lại vẫn còn tồn tại như cũ.
Có điều vẫn còn một vấn đề.

Đầu lưỡi của ông ta cũng coi như nhạy bén, vậy mà đến tận bước ngoặt cuối cùng mới có thể bắt lấy được một hương vị nhàn nhạt ; nếu như đổi lại thành đầu lưỡi của người bình thường thì liệu có thể nắm bắt được đến mức nào?
Lão Hứa một bên trầm tư, một bên tiếp tục dùng đũa chấm vào đĩa nước sốt cho lên miệng.

Ông ta vẫn muốn cùng với bát nước sốt kia phân cao thấp, để xem đến cùng hương vị ấy là cái gì.
Đến khi ông ta vẫn còn đang suy nghĩ thì « cạch » một tiếng, đầu đũa chạm đến đáy bát sứ!
Lão Hứa nhất thời tỉnh táo lại từ trong việc nếm thử vị của nước sốt giống như nhập ma.
Ông ta định thần nhìn lại thì thấy vốn dĩ một đĩa nước sốt hoàn chỉnh, vô tình ông ta nếm đến giờ lại chỉ còn 1 nửa.
Mặt già của ông ta đỏ ửng, để che giấu sự bối rối của mình, vội vã ho khan một tiếng, nói: « Vừa rồi cậu muốn gọi nó là Nước sốt Vị Mới phải không? »
Dịch Bạch Đường: "Phải".
Lão Hứa tự rót cho mình một chén nước, định làm tan đi hương vị trong miệng, ông suy nghĩ rồi nói tiếp: « Nước sốt Vị Mới, cậu muốn được chúng tôi cho vay bao nhiêu? »
Dịch Bạch Đường: "Hai triệu."
Lão Hứa: "Ồ".
2 triệu cũng không phải con số quá lớn.

Gần đây cũng không có ai đến để vay cho nên hiệp hội đầu bếp hiện tại có một khoản tiền vẫn luôn để phủ bụi, chỉ cần yêu cầu cậu ta viết công thức chế biến nước sốt này để làm đặt cọc, vậy thì khoản vay này của cậu ta cũng không có vấn đề gì...!Có điều, theo thói quen, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ ép giá xuống để họ cảm thấy có khó khăn, từ đó sẽ không lãng phí số tiền được vay.

Vậy thì mình sẽ giảm xuống 1.5 triệu, hay là để 1.7 triệu nhỉ?
Chút vấn đề nho nhỏ này, ôi chao, cũng thật thú vị!
Lão Hứa uống một hớp nước.
Sau đó ông ta đột nhiên phát hiện ra trong cổ họng mình có điều gì đó không đúng.
Ông ta phát hiện ra trong miệng mình không lưu lại hương vị của nước sốt – cái này, làm sao lại có khả năng?
Hương vị thịt bò trong nước sốt dày đặc như vậy, cho dù chỉ ăn một đũa, trong miệng cũng sẽ lưu lại hương vị; vừa rồi ông ta rõ ràng đã ăn thử một nửa bát nước sốt, nếu như không phải vị giác của ông ta đột nhiên mất linh, vậy nhất định là do...
Lão Hứa bỗng nhiên quay người, mở to mắt nhìn Dịch Bạch Đường đang ngồi cạnh bàn:
"Cậu vừa nói nước sốt của cậu gọi là nước sốt vị mới? Nó có tác dụng gì?"
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn cũng không hiểu một công dụng đơn giản như vậy lại làm cho đầu bếp trong ngành nếm không ra, không thể làm gì khác hơn là giải thích, hắn nói, "Công dụng chính là tạo ra một hương vị mới."
Lão Hứa: "..."
Ông ta cũng không hiểu vì sao lại có người nói một việc tương đương với phát minh mới hoàn toàn thành điều đơn giản như vậy!
Ông ta tức giận vỗ lên bàn một cái, nói: "Rất tốt, cậu đã thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của tôi, hai triệu này tôi..."
"Đùng" một tiếng!

Có âm thanh truyền đến từ phía sau phòng khách, ngắt ngang lời Lão Hứa chuẩn bị nói.
Đối thoại của hai người trong phòng khách tạm thời dừng lại.
Dịch Bạch Đường mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về về phía cánh cửa phát ra âm thanh, sau đó dừng lại trên người lão Hứa.
Lúc này lão Hứa mới nhớ đến phía sau lưng mình vẫn còn một vị khách quý!
Trong một khoảng thời gian ngắn ông ta cũng không kịp nói gì với Dịch Bạch Đường, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng về phía sau, sau đó lại vội vàng chạy ra, đến trước mặt Dịch Bạch Đường, cầm lấy bát nước sốt rồi lại quay trở vào.
Dịch Bạch Đường: "..."
Sau đó hắn nghe được một giọng nói kì lạ truyền đến: "Hừ, không phải là cho thêm bạc hà cùng với một phần cánh hoa thôi sao, cho vào ninh cùng với tương thịt bò xay nhuyễn mà thôi, tôi còn tưởng là có cái gì khai thiên ích địa nữa."
Dịch Bạch Đường: "..."
Hắn nâng mày, tầm mắt đặt ở cánh cửa ngăn giữa phòng khách, chỉ thấy một hình bóng hư ảo ánh trên cánh cửa, người cao là lão Hứa vừa nói chuyện với hắn, còn vừa lùn vừa mập lại hơi đặc biệt, giống như một quả bí đao đang ngồi, so với người bình thường phải to gấp hai lần.
Từ buổi sáng, lúc bắt đầu tiến vào đến giờ, trừ thời gian nấu nướng ra, đây là lần đầu tiên Dịch Bạch Đường tập trung chú ý: "Ồ? Vậy ông nếm thử rồi nói cho tôi biết tôi đã cho những gì vào?"
"Cái này có gì khó?" Âm thanh ẩn cười truyền đến từ bên trong.

Tiếp theo, âm thanh kì quái kia lại vang lên, "Bạc hà chiếm phần lớn, tiếp theo là bách hợp, hoa hẹ, không có hoa hồng, không có hoa quế, không có cánh hoa vị nồng...!À, tám phần mười là cậu còn cho thêm thịt quả, ít nhất là có táo tây, phải không?"
Cũng chỉ trong chớp mắt, người ngồi ở bên trong đã thuộc như nằm trong lòng bàn tay, phân tích được 90% các loại nguyên liệu Dịch Bạch Đường dùng trong nước sốt của mình.
Dịch Bạch Đường nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt ngưng trọng.
Chỉ một lúc sau hắn đã lên tiếng: "Không sai."
Người ngồi ở nơi kia lại tiếp tục nói: "Tôi còn biết cậu nghĩ gì.


Thịt xay vị nặng, sau khi ăn xong trong miệng sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên cậu dùng loại hương vị thanh đạm này để át đi vị thịt xay.

Cuối cùng, trong miệng của thực khách không phải là không có hương vị gì mà là lưu lại hương vị của hoa quả, hương vị vẫn sẽ có, chỉ là từ việc phá hỏng hương vị chuyển thành trung hòa hương vị."
Trong phòng tiếp khách, một người bên trong một người bên ngoài đang nói chuyện với nhau, những gì xảy ra ngoài kia không ai chú ý đến, trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau còn có hai người nữa đang tiến đến đây.
Người dẫn đường đang định trực tiếp đưa người đến phòng khách, nhưng bí đao trong kia lại đang nói chuyện, cho nên người đi phía sau lão Trần ngăn ông ta lại, dừng chân dưới một tán quýt, nghiêm túc lắng nghe.

Khi nghe thấy "chuyển từ phá hoại hương vị sang trung hòa", trong mắt ông ta chợt có ánh sáng lấp lóe, ánh mắt ban đầu rơi xuống bát nước sốt đang đặt trên bàn trong phòng khách, tiếp theo là rơi lên trên người chế biến ra nó.
Tiếp theo, ông ta lại hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt.
Dịch Bạch Đường vẫn luôn im lặng không nói gì, nghe bí đao nói đủ thứ.
Ánh mắt của hắn không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào vị trí của bí đao, sau khi cái bóng khổng lồ kia nói xong, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: "Một nửa là ăn rồi đoán được, một nửa là đoán ra ý đồ của tôi để tìm ra cách tôi làm nước sốt.

Nước sốt này tôi làm ra đúng là không có gì đặc biệt hơn người, ông..."
Hắn lạnh lùng nói:
"Cũng chưa chắc có gì đặc biệt hơn người.".