Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 2 - Chương 5




Nếu muốn ra cung việc đầu tiên phải kiếm được thẻ bài ra cung, việc tiếp theo là phải kiếm được một bộ y phục của thái giám.

Việc kiếm một bộ y phục thái giám về cơ bản là khá đơn giản, hắn chỉ cần hỏi mượn thái giám trong viện là được. Tuy rằng y sẽ cảm thấy kỳ quái nhưng mà việc của chủ tử, y nào dám quản?

Thế còn về thẻ bài thì sao?

Đan Hoành cũng đã hỏi thăm được, thẻ bài cho phép ra vào cung là do Tiểu Tuyền Tử nắm giữ, một phi tần nào đó, cần mua một vài đồ ở bên ngoài sẽ phái người tới gặp Tiểu Tuyền Tử để nhận lấy thẻ bài.

Mỗi ngày, số người ra khỏi cung không được vượt quá 49 người, bởi vậy thẻ bài cũng chỉ có 49 chiếc, từ lúc Tiểu Tuyền Tử đồng ý việc để người ra khỏi cung cho tới khi thái giám đó nhận được thẻ bài cũng phải mất tới 3 ngày, còn chậm thì sẽ phải đợi tới 10 ngày, mà thẻ bài này cũng chỉ được dùng ngay trong ngày hôm đó, tới sẩm tối ngày hôm đấy bắt buộc phải trở về cung.

Đan Hoành cũng không có việc gì cần phải gấp, có điều hắn muốn kiếm một chiếc thẻ bài dự bị, như vậy hắn sẽ không phải hoàn trả lại thẻ bài đó nữa.

Đan Hoành đã tìm hiểu từ sớm rằng, hiện tại, Hoàng đế đang ở thư phòng xử lí quốc sự, Tiểu Tuyền Tử thì đang phân phó cung nhân bày biện, trang trí hoàng cung, Đan Hoành không biết trong cung sắp tổ chức sự kiện gì, có điều hắn cũng không hứng thú, hắn hiện tại chỉ hứng thú với thẻ bài ra vào cung mà thôi.

Đan Hoành tìm gặp Tiểu Tuyền Tử, nở nụ cười nịnh nọt:

“Công công Tiểu Tuyền Tử , ngài quả là vất vả a, có việc gì ta có thể hỗ trợ cho ngài được không?”

“Hoành chủ tử, đây đều là những việc của nô tài, bởi vậy đương nhiên là có nô tài cung nhân đảm nhận, nếu ngài cảm thấy rảnh rỗi, vậy hãy tới thăm bệ hạ đi, ta nghĩ bệ hạ nhất định sẽ rất vui vẻ”.

“Hoàng thượng? Chẳng phải hắn đang bận đó sao? Ta chỉ muốn tìm ngươi .”

“Hoành chủ tử nếu có việc gì xin ngài cứ nói, nếu trong viện thiếu thứ gì, ngài cứ nói ra, lát nữa ta sẽ sai cung nhân mang tới cho chỗ ngài”.

“Ta muốn một chiếc thẻ bài ra vào hoàng cung”.

“Ồ, vậy là ngài muốn phải người ra ngoài cung?”

“Chuẩn a, còn phải xem xét một chút việc”.

Ngươi muốn hỏi ta đang xem xét chuyện gì sao? Đương nhiên là xem xem vào ban ngày,lúc nào Hoàng đế không thể tới được chỗ hắn.

Cái này cần phải giải thích nguyên do, ấy là bởi vì dạo này Hoàng đế có thêm một sở thích nữa, đó là trưa nào cũng nhất định phải ăn cơm cùng hắn, không biết hôm nào hắn mới có đủ một ngày để chuồn ra khỏi cung đây?

“Như vậy a, không dám dối gạt chủ tử, thẻ bài của nô tài thường xuyên được phân phát hết, không bằng nếu chủ tử muốn phái người ra cung hôm nào thì hãy sai người sáng sớm tới báo cho nô tài trước”.

“Ân, rất tốt, rất tốt, hắc hắc, ta đã từng nói qua rằng Tiểu Tuyền Tử ngươi rất thông minh tháo vát chưa?”

Đan Hoành học theo cách khích lệ thủ hạ của cha hắn, dùng tay vỗ vỗ vào lưng Tiểu Tuyền Tử, tuy nhiên vì lực vỗ hơi mạnh, khiến Tiểu Tuyền Tử hồn bay phách lạc.

Đan Hoành muốn đưa tay muốn đỡ y, Tiểu Tuyền Tử vội né tránh, cuống quýt nói:

“ Nô tài tạ ơn Hoành chủ tử đã khích lệ, nếu không còn việc gì vậy cung tiễn Hoành chủ tử”.

Tiểu Tuyền Tử khom người hành lễ.

Mục đích đã đạt được, Đan Hoành vô cùng hài lòng, cũng không muốn dây dưa đứng ngốc ở đây làm cái gì, liền tiêu sái rời đi.

Đan Hoành vừa rời đi, Tiểu Tuyền Tử liền ho liên tục:

“Khụ khụ….khụ khụ”.

Thật không hổ là luyện võ, chỉ vỗ vỗ vài cái vào lưng mà khiến y ho tới không thấy trời đất, vì quy củ trong cung không cho phép y ho trước mặt chủ nhân, nếu không ban nãy y đã ho sặc sụa rồi.

Ai~~~~, còn muốn giúp y ư, chỉ cần hắn không vung tay vung chân làm đổ vỡ thứ gì là đã may mắn cho y lắm rồi.

Đan Hoành chờ a, chờ a, chờ mãi chờ mãi cuối cùng hắn cũng có một cơ hội, ấy là mười ngày sau, trong lúc dùng bữa tối, Hoàng đế đã nói với hắn:

“Hoành khanh, ngày mai trẫm có một số việc cần phải xử lí, nên bữa trưa không thể ăn cùng ngươi, buối tối ta nhất định lại tới dùng bữa với ngươi, ngươi nhớ ngoan ngoãn, đừng gây náo động, mấy ngày nữa là tới sinh nhật 18 tuổi của ngươi, trẫm sẽ tặng ngươi một kinh hỷ…”

Tiếp theo Hoàng đế nói một số trò tiêu khiển để Đan Hoành không cảm thấy nhàm chán, Đan Hoành chỉ ngồi nghe vậy thôi, nhưng hiện giờ tâm trí hắn đang nghĩ tới cơ hội ra ngoài cung lần này, lần này nhất định là hắn có thể ra ngoài chơi những một ngày.

Sau khi Hoàng đế rời đi, Đan Hoành liền vội vã chuẩn bị cho chuyến ra ngoài cung.

Ngân phiếu nhất quyết không thể thiếu, đáng tiếc là không thể kiếm được nhiều ngay một lúc.

Y phục thái giám chính là pháp bảo cho việc ra cung của hắn, đương nhiên cũng không thể thiếu.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, đêm đó Đan Hoành vô cùng hưng phấn, sáng sớm liền tìm Tiểu Tuyền Tử để lấy thẻ bài ra cung, sau khi về viện, hắn thông báo cho các thái giám biết rằng, ngày hôm nay hắn sẽ làm động vật ngủ đông một hôm, bữa trưa cũng không ăn, nếu Hoàng đế tới thì vào báo cho hắn biết, còn những người khác tới thì đều không tiếp.

Phân phó xong, Đan Hoành trở về phòng đóng cửa lại, sau đó lấy then gỗ cài ngang cánh cửa, khóa kiểu này dùng lực thật mạnh để mở cửa e rằng cũng vô cùng khó khăn.

Mặc y phục thái giám trên người, Đan Hoành đi ra ngoài phòng từ cửa sau, sau đó một mạch bước thẳng tới thiên môn, là cửa dành cho thái giám ra vào hoàng cung.

Cửa cung vắng lặng, ngoại trừ thị vệ canh cửa và thị vệ tuần tra thì không còn ai lai vãng.

Khi Đan Hoành bước tới gần cửa cung, một thị vệ liền bước ra.

“Công công muốn ra ngoài sao? Vậy mời đưa ta xem thẻ bài.”

Đan Hoành cúi thấp đầu, đưa thẻ bài ra, trong bụng khấn thầm rằng đừng ai nhận ra hắn.

Thị vệ nhìn thẻ bài, rồi lại nhìn Đan Hoành hỏi.

“Công công thuộc cung nào?”

“Ta thuộc Đan Sung viện”.

Đấy là nơi hắn ở, nên dù có bị hỏi hắn cũng không sợ bị lộ.

“Ồ!”Thị vệ đưa thẻ bài về phía Đan Hoành.

Đan Hoành thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm thẻ bài định lấy về, thế nhưng tên thị vệ hoàn toàn không có ý định buông thẻ bài ra, Đan Hoành định dùng lực giật lại.

Đan Hoành ngẩng đầu lên, ý muốn hỏi tên thị vệ nguyên do, chẳng lẽ y nhận ra hắn sao? Thật không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của tên thị vệ đang gần sát.

Theo phản xạ, Đan Hoành liền thối lui một bước, lúc này bỗng tên thị vệ đem thẻ bài giúi vào tay Đan Hoành.

“Tiểu công công, chúng ta đã từng gặp nhau, xem ra tới tám phần mười là ngươi đã quên mất rồi, đừng sợ, ta chẳng qua chỉ muốn nhìn cho rõ xem có đúng là ngươi không thôi, xem ra là ta không có nhận sai người, nga, thẻ bài trả lại cho ngươi, thôi ngươi ra ngoài làm việc đi, ta không trêu chọc ngươi nữa, nhớ kỹ nửa đêm giờ tý là giờ đóng cổng, ngươi phải trở về trước giờ đó, nếu không sẽ không thể vào trong được”.

Đan Hoành luôn mồm cảm tạ, nhận lại thẻ bài, rồi rụt đầu rụt cổ vội vã đi ra ngoài.

Đan Hoành vừa bước chân ra ngoài, tên thị vệ ban nãy vừa hỏi chuyện Đan Hoành liền bị đồng bạn đá cho một đá vào chân.

Tên thị vệ không hiểu liền hỏi: “Tại sao đá ta?”

“Còn hỏi ta tại sao à? Người ta chỉ là một tiểu công công, vậy mà ngươi nỡ làm khó người ta, khiến cho mặt người ta đỏ hết cả lên rồi”.

“Phải đứng đây tới mấy canh giờ, thật là buồn chán, ngươi không thấy tiểu công công kia khuôn mặt rất ưa nhìn đó sao? Trêu chọc hắn là đương nhiên rồi”.

Hai người đang trò chuyện chợt nghe thấy thanh âm của Ninh Bình truyền tới:

“ Các ngươi xem ra nhàn hạ nhỉ, còn không mau lại đây”.

“Vừa ra cung là thái giám thuộc cung nào?”

Nguyên lai Ninh Bình vừa tuần tra ngang qua đây, chợt thấy đằng xa có bóng lưng rất giống của Đan Hoành, hơn nữa lại nhìn thấy hai người thị vệ vừa kiểm tra thẻ bài của thái giám đó, liền thuận miệng hỏi.

“Trữ tổng quản, hắn nói hắn ở Đan Sung viện”.

Ninh Bình nghĩ không ổn, Đan Hoành chỉ mới về cung có hơn một tháng, ăn mặc đã có nội vụ phủ cung cấp, chắc chắn không thể thiếu thứ gì, thư gửi về nhà thì Hắc Uy đã cầm theo rồi, hắn phái người ra cung để làm cái gì?

Để đề phòng việc ngoài ý muốn, Ninh Bình liền phái người bám theo sau, rồi tự mình tới Đan Sung viện để hỏi cho rõ.