Lưu Manh Lão Sư

Chương 102: Bị ám sát




"Đại ca, chuyện nhỏ như vậy, anh không cần phải đụng tới, cứ để bọn em xử lý hộ cũng được" ngồi trong quán mì, Thiên Bằng nói với Thiên Tinh.

"Không sao, hôm nay anh cũng rảnh, không có việc gì làm. Tên Trần Thiên Minh này quả thật không đơn giản, tra qua tư liệu, hắn chỉ là một giáo viên nhưng lại có được một khách sạn cùng một công ty địa ốc" hắn giương mắt nhìn ra ngoài nói.

"Cái gì? Hắn còn có cả một công ty địa ốc nữa sao? Diệp Đại Vĩ, con mẹ mày, dám gạt bọn ta?" Vừa nghe Diệp Đại Vĩ không đưa cho bọn hắn tư liệu chính xác, Thiên Bằng liền nổi giận.

"Diệp Đại Vĩ chính hắn cũng không biết, anh chính là mua được từ người có liên quan nên mới biết" Thiên Tinh lắc đầu nói "Điểm kỳ quái của Trần Thiên Minh chính là chỗ này, công ty và khách sạn của hắn đều do người khác đứng tên. Có thể sau lưng hắn chính là có người chống lưng, nếu không cũng không thể có nhiều vốn như vậy" Thiên Tinh đang ngẫm nghĩ bỗng nhiên giật mình.

"Nghe nói hắn còn có võ công?"

"Vâng, lần trước anh hỏi tên Lông Rậm nghe được ngày đó lúc giao thủ, không biết Thiên Minh ra tay như thế nào mà bọn chúng đều bị đánh ngã cho nên cũng có chút lo lắng, phải tới đây xem kỹ một lần" Thiên Tinh cũng nói ra nguyên nhân vì sao hắn muốn tới.

"Hắn là sao mà luyện được võ công nhỉ? Xem hắn cùng lắm mới chỉ hai mươi, sao lại luyện công phu được chứ. Dù sao chúng ta cũng là đệ tử Ma Môn, chỉ cần một người cũng đủ để đối phó với hắn. Vả lại chúng ta còn có sự giúp đỡ của cao thủ lợi hại, từ trước tới giờ chưa từng thất thủ" Thiên Bằng kiêu ngạo nói, như thể Trần Thiên Minh chết chắc.

"Bằng, trước kia anh nói với mày thế nào, núi cao còn có núi cao hơn. Ngàn vạn lần đừng xem mình là vô địch, mày cứ xem sư đệ của chúng ta, hắn tuy nhập môn sau, tuổi còn trẻ. Nhưng sư phụ nói công phu của hắn còn hơn cả hai chúng ta, chỉ cần mười năm nữa, thì chính là thiên hạ không đối thủ" nhìn đệ đệ kiêu ngạo của mình, hắn không khỏi khiển trách, cũng bởi chuyến đi này, cẩn thận chính là vấn đề được đề cao nhất, chỉ cần có thế, vạn sự đều thành công.

"Đại ca, anh nói vậy cũng không được.Hắn ta chỉ là đệ tử lứa mới, công phu tập luyện chưa lâu, nên so với chúng ta có chút hoàn hào, được sư phụ ưu ái cũng không có gì đáng nói, chính người cũng nói cốt cách của hắn chính là vô cùng thích hợp để luyện võ công Ma Môn. Hiện tại, ngoài sư phụ ra, hắn chính là kẻ có quyền uy lớn nhẩt" nghe hắn nói thế, Thiên Bằng cũng gật gật đầu đồng ý.

"Chúng ta trong sư môn cũng chỉ là một quân cờ nhỏ, sư phụ sáp đặt việc này, cũng là có mục đích" Thiên Tinh ngẫm lại, không khỏi đột nhiên thốt lên.

"Mục đích gì?" vừa nghe sự việc này do sư phụ sắp đặt, chắc chắn là có ý tứ hắn liền nhịn không được hỏi đại ca một tiếng.

"Việc này em cũng không nên quản, biết nhiều cũng không có lợi gì" Thiên Tinh biết mình đã nói quá nhiều, liền cản lại.

"Ồ"

"Chúng ta cẩn thận một chút làm tốt làm tốt sự tình này, không nên để xảy ra sai lầm" Hắn liền cẩn thận dặn dò.

"Đại ca anh không phải lo, hôm nay em có mang theo cái đó" Thiên Bằng vừa nói vừa vỗ vỗ sau thắt lưng.

"Em mang theo cả súng hả?"

"Đúng vậy, em không phải là sợ có việc gì, chỉ đề phòng nếu hắn ra tay không cân nhắc, liền giết hăn" Thiên Bằng âm hiểm cười, đắc ý nói.

"Cũng tốt, để phòng ngừa vạn nhất có gì bất ngờ. Tuy rằng ở đây chúng ta có người giúp đỡ, nhưng bớt được một chuyện thì càng tốt" Thiên Tinh gật gật đầu nói.

"Đại ca, huynh đệ bên ngoài báo rằng hắn đã đi ra" Thiên Bằng hướng điện thoại về phía hắn.

"Tốt, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi" Vừa nói xong, Thiên Tinh liền đeo mặt nạ vào.

Trần Thiên Minh tuyệt không tuyệt không biết nguy hiểm đang ở bên cạnh, hắn còn đang vui vẻ cùng Lưu Mỹ Cầm nói chuyện, hướng tới bãi đỗ xe đằng xa. Vừa rồi Tiểu Tam gọi điện thoại, nói rằng đã chuẩn bị xong, sẽ trở lại nhanh nên hắn cùng nàng xuống đó đợi.

"Thiên Minh, khách sạn này của anh tổng cộng có bao nhiêu công nhân?" nàng chỉ về mấy người mang khẩu trang quét rác, nói với hắn.

"Anh không biết, những cái này đều là do bọn Lâm Quốc an bài, cái chức tổng giám đốc này của anh cũng chỉ là hữu danh vô thực, đều là anh em quan tâm" hắn cũng có kỳ quái tại sao hôm nay lại có nhiều người quét rác đến thế, bình thường cũng chỉ có một, hai người

"Anh sao lại như vậy, mọi việc đều để cho người khác quan tâm" nàng điểm tay vào trán hắn.

Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói rằng:"Anh bận việc, còn công việc ở trường nữa! Hơn nữa, ai làm ông chủ lại muốn tự mình làm việc, đầu là do cấp dưới làm hết".

"Vậy anh đối xử với họ tốt một chút nhá" nàng ngẫm lại thấy cũng phải, nhưng cũng đá thêm một hai câu.

"Biết rồi mà bã xã, sau này nhất mực đều nghe em hết" hắn nhìn nàng, cười cười nói.

"Biết ngay cái tính của anh mà" nàng cũng cười rộ lên, đi theo hắn.

Lúc này, một công nhân đang ở đang hướng vòi nước ra xa, đột nhiên chuyển hướng về phía hắn. Thủy lực mạnh thư thế, cả hai người ngay lập tức ướt sũng.

"Mẹ, mày làm gì thế?" Thấy Lưu Mỹ cầm và mình ướt sũng, hắn không khỏi nóng máu, hướng tới phía người công nhân chửi lớn.

Tên đó cũng biết việc sai của mình, vội chạy về phía hắn, ngượng ngùng xin lỗi. Mà mọi người cũng đi tới hướng đó cầu tình, ánh mắt trách cứ người đó.

Đột nhiên một người đang tới gần Lưu Mỹ Cầm tay liền biến thành trảo, chặt về phía cổ nàng.

"Mỹ Cầm" nhìn nàng chậm rãi ngã xuống, hắn kêu to một tiếng. Những người khác đột nhiên cũng móc dao ra, hướng hắn xông tới.

Vốn định nhìn xem Mỹ Cầm như thế nào, hắn đành phải đối phó cùng bọn công nhân đang đánh tới. Những người này hình như đều đã trải qua huấn luyện, người tấn công vừa rút người khác liền xông tới, nhiều lúc làm cho hắn suýt nữa bị đâm trúng.

"Đại ca, anh thấy bọn họ thế nào?" Ngồi trong xe quan sát Thiên Bằng cao hứng hỏi.

"Được, phối hợp rất tốt" Thiên Tinh cũng vui vẻ nói.

"Những người này đều đã học qua một ít công phu nên mới lợi hại như vậy" Thiên Bằng nói.

"Các huynh đệ bên ngoài làm việc thế nào?" Thiên Tinh hỏi.

"Không vấn đề gì, bên ngoài đã xuất hiện sự cố nho nhỏ, làm cho cửa vào bị chặn lại, không có em gọi thì không ai tới được" Thiên Bằng vừa cười vừa nói

Hiện tại Trần Thiên Minh vô cùng nóng nảy. Tuy rằng mấy người trước mặt không có tạo nguy hiểm gì, thế nhưng, Mỹ Cầm đã ngã xuống, sống chết chưa biết, vì thế, hắn muốn giải quyết bọn này nhanh chóng.

Thế nhưng, không thế so với bọn Lông Rậm trước đây, những người này hình như có võ công, xuất thủ phi thường nhanh, kình đạo xé gió. Hắn vốn định hạ thủ từng người, nhưng vừa định tấn công mục tiêu nào thì lập tức có vài tên tấn công hắn, nếu như cố tình đả thương mục tiêu thì chính mình cũng chịu thụ thương.

Xem ra, không tàn nhẫn thì không được. Hắn vừa nghĩ vận công lực vận đủ mười thành, rống lên một tiếng, đánh tới một tên công nhân.

"Không tốt, chúng ta nhanh tới đó trợ giúp" Thiên Tinh thấy biến hóa của hắn vội kêu lên.

Khi Thiên Bằng và Thiên Minh vừa tới nơi thì Trần Thiên Minh đã đánh gục ba người, ba người này đều bị hắn cho một quyền vào bụng dưới, không đứng dậy nổi.

Nếu như không phải lo nghĩ đến Lưu Mỹ Cầm, Trần Thiên Minh thật sự muốn lao tới bồi thêm mỗi người một đá, chí ít để cho bọn chúng một tháng không bò dậy nổi. Hắn lúc này đã vô cùng tức giận, nếu không phải hai người kia đi tới, thì đã có thêm ba kẻ ngã xuống.

"Anh em, chúng ta cùng tiến lên, tốc chiến, tốc thắng" Thiên Tinh sốt ruột nói, lập tức cùng Thiên Bằng vung tay đánh tới phía hắn.

Trần Thiên Minh nhìn nắm tay hai người bọn họ, tâm tình càng trầm trọng, bọn công nhân cũng đã ngừng tay, hai người này so với bọn lúc nãy thì lợi hại hơn nhiều.

Hắn hiện tại vận công lực toàn thân, cẩn thận đối phó.

Ba người đánh như rồng bay phượng múa, ba công nhân còn lại liền ngừng công kích, hướng ra xa, nếu như bọn họ nhúng tay vào, có thể sẽ bị thương tích.

Hắn càng lúc càng nóng ruột, Mỹ Cầm lúc này vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Tam cũng chưa trở về. Xem ra chỉ có thể ra tay tàn nhẫn. Bởi vì từ trong lúc giao thủ hắn cũng nhìn ra, Thiên Tinh thực lực cường đại, Thiên Bằng thì yếu hơn, nên hắn cắn răng, thầm hạ quyết tâm, chuẩn bị liều lĩnh đánh ngã tên đó trước.

Nói thì chậm, còn sự việc lại rất nhanh, Trần Thiên Minh đột ngột vọt tới, vận đủ công lực toàn thân, hung hăng đánh một quyền vào ngực Thiên Bằng, quyền này, chỉ cần hắn đánh chúng, thì Thiên Bằng cho dù không chết cũng bị thương nặng.

Thiên Tinh thấy tình cảnh này, cũng dùng hết khí lực toàn thân hướng Trần Thiên Minh đánh tới. Hắn vốn muốn vây Nguỵ cứu Triệu, bức Trần Thiên Minh ngừng công kích để cứu Thiên Bằng.

Thế nhưng, Trần Thiên Minh cũng không tránh một quyền của hắn, cắn răng, "Thịch" một tiếng, hung hăng đánh tới Thiên Bằng. Thiên Bằng bị đánh trúng lập tức bay ra ngoài xa ba thước. Lại "Thịch" một tiếng, phía sau lưng Trần Thiên Minh cũng bị đánh một quyền.

Hắn chỉ cảm thấy yết hầu có chút vị ngọt xông lên, cảm giác muốn ngất đi. Nhưng hắn cắt chặt đôi môi, lắc đầu âm thầm tự nhắc chính mình "Không thể ngã xuống, không thể ngã xuống, mày còn phải cứu Mỹ Cầm nữa".

Lúc này, Thiên Tinh lập tức vọt tới đệ đệ của mình, dìu hắn đứng lên, hỏi:"Sư đệ, em không sao chứ?"

"Không có việc gì Đại ca". Thiên Bằng ngang ngạnh đứng lên, sau đó từ sau lưng móc ra một khẩu súng nhìn Trần Thiên Minh âm hiểm cười "Mẹ kiếp, Trần Thiên Minh, để xem mày lợi hại, hay súng của tao lợi hại".