Lưu Manh Lão Sư

Chương 116: Chị mở cửa




"Em Cầm, em tỉnh chưa?" Lý Yến nhẹ nhàng đẩy Trần Thiên Minh ra, sau đó khều khều cánh tay của Lưu Mỹ Cầm, nói.

"Đừng …" Bị chọc một hồi, Lưu Mỹ Cầm rốt cục đã tỉnh lại, nàng nhìn thấy Lý Yên cũng đang khỏa thân, sau đó nhìn Trần Thiên Minh một chút, phát hiện ra cả ba người cũng đang khỏa thân, nàng liền nghĩ đến việc khi nãy. Nhưng nghĩ mãi không ra, lần đầu tiên cùng một chổ với Trần Thiên Minh cũng thế này, lần thứ hai cũng thế này. Nghĩ đến đây, nàng lập tức đỏ mặt, không biết nhìn mặt Lý Yến như thế nào.

"Em bây giờ cảm thấy thế nào?" Lý Yến quan tâm hỏi Lưu Mỹ Cầm, mặc dù trong lòng nàng cũng rất thẹn thùng, nhưng mà, đây không phải là lúc để thẹn. Quan trọng hơn là đứa con trong bụng của Lưu Mỹ Cầm, rốt cục có chuyện gì không?

"Em … em …" Lưu Mỹ Cầm muốn tìm một cái chăn để che thân hình lại, nhưng không tìm thấy, "Em … em không sao, chỉ cảm thấy đau".

"Vậy bụng của em cảm giác thế nào? Có cảm giác không thoải mái không?" Lý Yến nghe Lưu Mỹ không có chuyện gì, trong lòng cũng thoải mái ra nhiều, nhưng nàng vẫn còn lo lắng, hỏi một câu.

"Không có chuyện gì".

"Có cảm giác đau hay nhức ở đâu không?"

"Không có" Lưu Mỹ Cầm lắc đầu.

"Vậy thì tốt rồi, vừa rồi em mới hù chết chị" Lý Yến nói xong, quay đầu lại nhìn Trần Thiên Minh, nói: "Đều do tên quỷ này hại người cả".

"Em … em không khống chế được chính mình!" Trải qua một phen phát tiết, bây giờ Trần Thiên Minh đã tỉnh táo. Hắn bây giờ, cảm giác vô cùng thanh tỉnh, nhưng mà khi nãy, sao lại như vậy. Lúc hắn tiến vào cơ thể của Lưu Mỹ Cầm, cả người dường như tan chảy, giống như là bị lửa thiêu rụi. Cho nên, chuyện sau đó, hắn chỉ nhớ loáng thoáng.

Hình như khi Lưu Mỹ Cầm bất tỉnh, thì chị Yến đi vào, sau đó mình và chị Yến.. sau đó nữa thì mình phát tiết ra. Cảm giác nóng như lửa khi đó như bị một xô nước lạnh tạt vào, lập tức tỉnh táo.

Chẳng lẽ, mình bị dục hỏa thiêu não, xúc động? Hay là do có quỷ trong người, bản thân không thể khống chế chính mình? Trần Thiên Minh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra một đầu mối.

"Em … em không thể khống chế bản thân?" Lý Yến hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.

Nhưng mà, nàng cũng nhớ lại khi nãy bản thân bị Trần Thiên Minh làm cho không thể khống chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.

Trần Thiên Minh nhìn thấy thân thể của Lý Yến, thằng em lại bắt đầu không nghe lời.

"Em … em còn muốn làm bậy?" Lý Yến nhìn thấy thằng em Trần Thiên Minh cứng lên, tức giận mắng hắn. Đặc biệt là phần dưới của nàng vô cùng đau, vừa giận vừa thẹn.

"Em … em cũng không muốn, nhưng … nó luôn không nghe lời em. Còn nữa, ai kêu chị mê người như vậy, làm em không tự chủ được!" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn bộ ngực cao vút của Lý Yến, cười dâm.

"Hừ!" Lý Yến hừ một tiếng, sau đó chạy xuống giường, tìm quần áo của mình: "Thiên Minh chết tiệt, em nhìn xem, em làm quần áo của chị trở thành thế này!" Lý Yến vừa nói vừa cầm áo ngực bị hắn xé rách giơ lên.

"Em … em không cố ý. Hay là để ngày mai em dẫn hai người đi mua" Vẻ mặt đau khổ của Trần Thiên Minh nhìn Lý Yến và Lưu Mỹ Cầm nói. Cái này có thể trách hắn sao? Vốn lúc đó đã rất cấp bách, tình huống khẩn trương, người nào còn thời gian để nghiên cứu các vấn đề này, đương nhiên là dùng phương pháp nhanh nhất, xé nó ra!

"Hừ!" Lý Yến lại hừ một tiếng với Trần Thiên Minh, sau đó cầm quần áo che lên người, rồi chạy ra ngoài.

Mỹ Cầm nhìn thấy Lý Yến ra ngoài, nàng cũng vội vàng tìm quần áo của mình.

"Của em nè …" Trần Thiên Minh thấy hành động của Lưu Mỹ Cầm có chút chậm, vì vậy chủ động nhặt giúp.

"Cảm … cảm ơn!" Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh.

"Thật xin lỗi, anh vừa rồi không cẩn thận đã làm hư cái đó của em… ngày mai anh dẫn em đi mua cái khác" Trần Thiên Minh cầm lấy cái áo lót màu đỏ của nàng, thấp giọng nói.

"Không, không sao đâu, cũng không cần anh phải bồi thường" Lưu Mỹ Cầm nhìn thấy cái áo lót màu đỏ rách tả tơi, không cách nào khác đành đặt một bên, sau đó mặc quần áo vào, nói với Trần Thiên Minh.

"Cái này không phải bồi thường, em là người của anh, anh mua cho em vài bộ đồ cũng rất bình thường" Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm không mang áo ngực, chỉ mặc áo ngoài để che lại, nghĩ đến bên trong của nàng trống không, sắc tâm bắt đầu khởi.

"Ừm, ngày mai tính! Em … em về phòng chị Yến, tối nay em sẽ ngủ cùng chị Yến".

"Em bây giờ thế nào, bụng có đau không?" Trần Thiên Minh nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, nếu không phải chị Yến xuất hiện, thì hậu quả không thể tưởng nổi.

"Không có việc gì" Lưu Mỹ Cầm lắc đầu nói.

"Thật sao? Để anh sờ thử" Trần Thiên Minh vừa nói vừa bắt đầu sờ lên người Lưu Mỹ Cầm, bất quá hắn không phải sờ bụng, mà là đang sờ lên bộ ngực trống không của nàng.

"A, anh sờ nhầm rồi!" Lưu Mỹ Cầm hờn dỗi kêu lên.

"Ồ, nhầm rồi, ngượng quá. Chẳng qua, sai cũng không sao, dù sao cũng thế thôi" Trần Thiên Minh nói xong, lại tiếp tục sờ sờ thêm mấy cái. Ha ha, đây là cái chổ mình muốn sờ mà, sao mà sai được! Trong lòng hắn cười gian.

"Em đi, anh đi tắm đi" Lưu Mỹ Cầm nói xong đi ra ngoài.

Tốt đó, đi tắm một cái, Trần Thiên Minh ngẫm lại, bản thân cũng nên đi tắm cho mát, vừa rồi đổ mồ hôi rất nhiều, nếu không tắm thì sẽ rất khó chịu.

Tắm xong, Trần Thiên Minh rãnh rỗi quá, ngồi xem TV tại phòng khách. Lúc đó, Lý Yến đã để cho Lưu Mỹ Cầm đi tắm trước, chờ khi nàng ta tắm xong mới bắt đầu đi tắm.

"Chị, vừa rồi có thoải mái không?" Trần Thiên Minh ngồi bên cạnh Lý Yến nhỏ giọng nói.

"Không thoải mái" Lý Yến nói xong, thẹn thùng kẹt chặt hai chân của mình.

"Không phải chứ, vậy vừa rồi là ai kêu lớn tiếng vậy? Chẳng lẽ là nghe nhầm, nếu không bây giờ chúng ta quay về phòng thoải mái một chút cũng được" Trần Thiên Minh nói đến đây, trong lòng bắt đầu sản sinh ra sự gian xảo.

"Đi chết đi, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến chuyện này, không đứng đắn nghiêm chỉnh gì hết" Lý Yến nghe Trần Thiên Minh nói xong, khuôn mặt càng trở nên hồng hơn.

"Chị Yến, sao lại nói vậy, tục ngữ nói, thực sắc giả, tính dã, sao lại gọi là không đứng đắn, nghiêm hỉnh?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa lắc đầu.

"Vậy … vậy cũng không thể cả ngày cứ nghĩ đến chuyện kia, em vừa mới … bây giờ lại muốn, như thế nào … như thế nào lại có thể?" Lý Yến càng nói càng nhỏ giọng.

"Chị không phải vừa nói là không thoải mái sao? Cho nên, em chỉ muốn cho chị thoải mái một chút" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn vào ngực nàng, không biết nàng có mang áo ngực không? Hắn đưa tay sờ lên ngực nàng, trời, quả thật trống không, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn.

"Em … em muốn làm gì?" Địa phương trống không của Lý Yến bị Trần Thiên Minh đánh lén, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Chị, sao chị chưa thay quần áo?" Trần Thiên Minh hưng phấn nói.

"Chị … chị chưa … một lát tắm rửa xong mới thay".

"Chị, vừa rồi nhờ có chị" Trần Thiên Minh cảm kích nói: "Nếu không, đứa nhỏ trong bụng Mỹ Cầm sợ có nguy hiểm"

"Em còn không biết xấu hổ, vừa rồi em như người điên vậy" Lý Yến liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái.

"Em … em cũng không biết. Đầu óc dường như bị lửa thiêu rụi vậy" Trần Thiên Minh cười khổ.

"Về sau, em nên cẩn thận một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nàng" Lý Yến nói.

"Nhưng mà, em phải làm sao bây giờ? Do cái đồ vật xấu xa kia chứ bộ" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn ngực Lý Yến, ra vẻ đau khổ.

"Vậy … vậy … nếu em muốn, chị … chị có thể giúp em" Lý Yến nói, đầu cúi thấp đến mức chạm vào bộ ngực trống không.

"Tốt, tốt, vô cùng tốt" Trần Thiên Minh nghe Lý Yến hứa hẹn, cười đắc ý, hắn chờ những lời này của nàng.

Lúc này, Lưu Mỹ Cầm đã tắm rửa xong, nàng nói với Lý Yến: "Chị Yến, em xong rồi, chị đi tắm đi, em cảm thấy mệt, muốn ngủ một hồi" Lưu Mỹ Cầm mặc dù nói với Lý Yến, nhưng câu cuối lại nhìn Trần Thiên Minh.

"Tốt, em ngủ trước đi, hôm nay em cũng đã mệt rồi" Lý Yến nói, cười một cái đầy mập mờ với Mỹ Cầm, sau đó quay về phòng lấy quần áo, Lưu Mỹ Cầm thấy Lý Yến nhìn, cúi đầu.

"Mỹ cầm, em không xem TV sao?" Trần Thiên Minh nói với Lưu Mỹ Cầm.

"Không, em cảm thấy mệt, đầu hơi đầu, muốn ngủ một chút" Mỹ Cầm lắc đầu.

"Tốt, vậy em ngủ đi" Trần Thiên Minh nhìn thấy bộ dáng có chút mệt của nàng, cũng không ép buộc nàng ta xem TV với mình. Muốn chiếm tiện nghi cũng không nhất thiết phải hôm nay, còn nhiều thời gian mà!

Trần Thiên Minh thấy chị Yến đi vào phòng tắm, cảm thấy nhàm chán, chuyển kênh liên tục. Đột nhiên, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa phòng tắm, nghe một chút, bên trong truyền ra tiếng nước, xem ra chị Yến đã bắt đầu tắm rửa.

"Chị ơi, mở cửa đi" Trần Thiên Minh vừa nói vừa gõ cửa phòng tắm.

Qua một lúc sau, tiếng nước dừng lại, Lý Yến lên tiếng.

"Thiên Minh, có chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi trong lúc tắm, em để quên đồ!" Trần Thiên Minh ra vẻ khẩn trương nói.

"Vật gì vậy?"

"Chị không biết đâu, bên trong quần của em, chị giúp em đem quần ra đi!"

"Ồ" Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Lý Yến cầm cái quần đưa ra cho Trần Thiên Minh.

Nhưng mà, Trần Thiên Minh không cầm lấy quần, mà dùng sức đẩy cửa phòng tắm ra, sau đó nhảy vào.

"A! Thiên Minh, em muốn làm gì?" Lý Yến ở bên trong sợ hãi kêu lên.

"Vào trong tìm đồ" Trần Thiên Minh đáp.

"Chị còn phải tắm! Nhanh, em đi ra ngoài cho chị!" Bên trong truyền ra một ít âm thanh.

"Em biết, nếu không, em cũng không vào! Chị, chúng ta tắm uyên ương đi!" Trần Thiên Minh bắt đầu giở thói lưu manh.

"Em … không phải em đã tắm rồi sao?"

"Luật nào quy định một người tắm rồi không được tắm lại nữa?"