Lưu Manh Lão Sư

Chương 142: Tiểu nhân




Thái Đông Phong mở cửa xe, để cho Tiểu Trữ ngồi vào bên trong, sau đó liền lái xe đi về phía đại học sư phạm.

Vừa lái xe Thái Đông Phong liếc mắt nhìn Tiểu Trữ một cái, ấp a ấp úng mà nói: "Tiểu Trữ, anh, anh có một câu không biết có nên nói với em hay không?"

"Sư huynh, anh sao lại khách khí đối với em như vậy? Có chuyện gì anh cứ việc thẳng thắn nói ra đi!"

Tiểu Trữ hờn dỗi nhìn Thái Đông Phong, thật ra đối với vị sư huynh này ba năm trước đây nàng đã có ấn tượng rất tốt về hắn, bởi vì lúc ấy hắn trong hội học sinh tuyên truyền hoạt động thường xuyên, là bạch mã hoàng tử của các cán bộ nữ sinh.

"Người kia, cái tên Trần Thiên Minh rất thích em." Thái Đông Phong nói với Tiểu Trữ.

"Em biết nhưng mà em sẽ không thích cái tên đáng ghét đó." Nói đến Trần Thiên Minh, Tiểu Trữ vô cùng ác cảm.

"Trưa hôm nay hắn cùng anh nói chuyện về em." Thái Đông Phong nói.

"Cái tên đáng ghét đó, có thể nói lời gì tốt đẹp đây?" Tiểu Trữ không cho là đúng mà nói.

"Hắn nói hắn rất thích em, muốn anh giúp hắn theo đuổi em, nếu thành công thì sau đó sẽ báo đáp tốt cho anh." Thái Đông Phong liền trợn mắt nói dối.

"Cái gì? Hắn, hắn còn vô lại như vậy. Muốn, muốn anh giúp hắn theo đuổi em?" Tiểu Trữ càng nghe càng tức giận, nếu không phải bây giờ đang trên đường quay về trường học, nàng thật muốn chạy đến trước mặt Trần Thiên Minh mà hung hăng mắng cho hắn một trận.

"Đúng thế, nhưng mà anh không có đồng ý, anh làm sao có thể đem Tiểu Trữ của anh đẩy vào đống lửa đây? Trần Thiên Minh kia anh liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn không phải người tốt, cái gì mà thầy giáo, đích thực là một tên lưu manh, lưu manh trong lưu manh!" Thái Đông Phong vì tranh thủ nhiều một chút sự chán ghét của Tiểu Trữ đối với Trần Thiên Minh, không ngừng nói xấu Trần Thiên Minh.

Đây là chỗ âm hiểm của Thái Đông Phong, hắn là kẻ gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện qủy, nhờ vậy hắn có thể từ Trần Thiên Minh thu được tin tức hắn muốn biết, ở sau âm thầm ám toán Trần Thiên Minh. Hơn nữa lại vừa có thể ở trước mặt Tiểu Trữ nói xấu hắn, làm cho Tiểu Trữ càng thêm ghét Trần Thiên Minh, như vậy Trần Thiên Minh đời này đừng hòng nghĩ tới việc theo đuổi Tiểu Trữ, Tiểu Trữ cuối cùng cũng rơi vào tay mình. Nghĩ tới đây, Thái Đông Phong trong lòng cao hứng mà cười.

"Sư huynh, anh cuối cùng cũng biết Trần Thiên Minh không phải là người tốt!" Tiểu Trữ thấy Thái Đông Phong đồng ý với quan điểm của mình, vui mừng cười nói: "Em đã biết từ trước hắn là người như vậy. Có một lần còn gọi một số tên lưu manh đến làm phiền em, sau đó hắn liền xuất hiện tới cứu em, hừ, chẳng lẽ coi là là một con ngốc." Tiểu Trữ cắn răng oán hận nói.

"Em biết không? Hắn thật là thâm hiểm, hắn là ông chủ của Không Thiên khách sạn vừa rồi, nhưng trước kia hắn lại nói mình là một giáo viên." Thái Đông Phong nói.

"Cái gì? Hắn là ông chủ của khách sạn vừa rồi?" Tiểu Trữ nghe Thái Đông Phong nói vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Trần Thiên Minh chỉ là một giáo viên, nhưng thật không ngờ hắn là một kẻ có tiền.

"Đúng vậy, hắn ỷ vào mình có tiền, phong lưu khắp nơi, nghe nói đã dụ dỗ mấy nữ hài tử, sau đó vứt bỏ không quan tâm đến người ta nữa."

"Không ngờ Trần Thiên Minh là một kẻ hèn hạ như vậy, em trước kia còn nghĩ rằng hắn chỉ là một loại giống như bọn lưu manh, không ngờ hắn còn có thể làm ra những chuyện như thế." Tiểu Trữ nghe Thái Đông Phong nói như vậy, tất nhiên là tin tưởng, bởi vì trong lòng nàng lời của Thái Đông Phong là người duy nhất có thể tin tưởng ngoại trừ người thân của mình.

"Hắn thật ra còn hèn hạ tỉ bỉ hơn thế, còn muốn anh đến hỏi em có nguyện ý theo người có tiền như hắn không? Nếu như không thể theo cả đời, thì lên giường cùng hắn một năm, một tháng, hay một ngày cũng được, hắn sẽ cho em tiền, chỉ cần em đồng ý ra giá." Thái Đông Phong thấy Tiểu Trữ càng lúc càng giận, trong lòng như nở hoa, hắn biết mình đã khích bác vô cùng thành công, Tiểu Trữ đối với Trần Thiên Minh chán ghét đến cực điểm. Vốn ấn tượng của nàng đối với Trần Thiên Minh đã rất không tốt, giờ đây hẳn là đã hận Trần Thiên Minh thấu xương, sau này Trần Thiên Minh dù có nói gì đi chăng nữa, nàng đều cho rằng Trần Thiên Minh đang nói dối nàng.

"Hắn dám nói như vậy?" Tiểu Trữ nghiến răng, tức giận mà nói, tên Trần Thiên Minh này chẳng những lưu manh, lại còn vũ nhục nhân cách của nàng, nghĩ rằng có tiền thì có thể dùng tiền để mua nàng, hắn cũng không suy nghĩ lại, nàng là hạng người như vậy sao? Nàng cả đời này hận nhất là những người tự cho là mình có tiền, làm xằng làm bậy đặc biệt là việc làm thương tổn phụ nữ, không ngờ hôm nay lại nàng lại gặp phải, hắn chính là Trần Thiên Minh.

Cái tên Trần Thiên Minh khốn kiếp này! Trong lòng Tiểu Trữ thầm nguyền rủa Trần Thiên Minh trăm ngàn vạn lần.

"Nhưng mà, anh đã cự tuyệt hắn, anh nói rằng em đã có bạn trai." Thái Đông Phong híp mắt, từ kính chiếu hậu nhìn Tiểu Trữ nói, đặc biệt là song phong đầy đặn của Tiểu Trữ, làm cho sắc tâm của hắn nổi lên. Nếu như không phải vì mấy năm nay mình theo sư phụ học võ công thì mình đã sớm tìm đến nàng, một cô gái xinh đẹp mê người như vậy tìm đâu ra người thứ hai.

Cho nên, hắn đem Tiểu Trữ so sánh với những phụ nữ đã lên giường với hắn, so ra kém xa Tiểu Trữ trước mặt, vẻ đẹp của Tiểu Trữ là một loại vẻ đẹp thanh tân thuần khiết, làm cho người ngắm có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm. Tuy nhiên càng là dạng phụ nữ như thế này, người ta càng khao khát chinh phục. Nghĩ tới đây, Thái Đông Phong hận không thể dừng xe, lập tức làm thịt Tiểu Trữ.

Chẳng qua, hắn nhẫn nại áp chế, hắn không thể để bao nhiêu công sức trôi đi một cách uổng phí như vậy, Tiểu Trữ sớm muộn gì cũng sẽ sà vào lồng ngực hắn, nhất định ở dưới thân mình rên rỉ, mặc cho mình muốn làm gì thì làm!

"Sư huynh, tại sao anh lại nói như vậy? Nói em đã có bạn trai." Tiểu Trữ nghe Thái Đông Phong dùng biện pháp đó cự tuyệt Trần Thiên Minh, cảm thấy hơi buồn cười, mình có bạn trai khi nào?

"Không có cách nào khác, nếu không nói như vậy thì tên lưu manh đó sẽ không từ bỏ ý định, vì để cho hắn thêm tin tưởng, anh còn nói bạn trai của em là anh đó!" Thái Đông Phong vừa nói vừa nhìn Tiểu Trữ qua kính chiếu hậu, hắn muốn biết tình cảm của Tiểu Trữ đối với hắn đến mức độ nào rồi.

"Sư huynh, anh thật đáng ghét." Tiểu Trữ vốn là rất tức giận, vừa nghe Thái Đông Phong nói như vậy, vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu, thẹn thùng gắt lên.

Thái Đông Phong nhìn thấy Tiểu Trữ chỉ thẹn thùng mà không có thật sự tức giận, hắn biết ngày hắn thành công không còn xa!

Đem Tiểu Trữ về trường học, Thái Đông Phong liền lập tức gọi điện cho Thiên Bằng: "Thiên Bằng, anh giờ đang ở đâu? Nếu rảnh rỗi mang em đi tìm nữ nhân vui đùa được chứ?" Lúc này Thái Đông Phong bị Tiểu Trữ làm cho dục hoả trỗi dậy, hắn muốn tìm một phụ nữ để phát tiết dục vọng.

"Đương nhiên không thành vấn đề, tiểu sư đệ em đang ở đâu, anh lập tức tới tìm em." Thiên Bằng vừa nghe Thái Đông Phong nói bây giờ muốn đi tìm phụ nữ, hắn cũng cao hứng, Thái Đông Phong đi tìm phụ nữ nhân thời mình cũng có thể tìm nữ nhân mà.

Thiên Bằng dẫn theo Thái Đông Phong đi tới câu lạc bộ đêm của Diệp Đại Vĩ.

"Anh Bằng, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy?" Diệp Đại Vĩ vừa nghe Tóc Xù nói Thiên Bằng của Thiên Tinh bang mang một người tới đây, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón Thiên Bằng, Thiên Bằng là một kẻ tàn nhẫn hắn không dám trêu vào.

"Mịa, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì phụ nữ, anh Diệp là ông chủ nơi này, không có cái gì nhiều, chỉ có nhiều nữ nhân, anh nhìn lại anh đi, trở nên gầy gò như vậy, nhất định là do nữ nhân ở nơi này mà thành." Thiên Bằng vừa cười với Diệp Đại Vĩ, vừa mang theo Thái Đông Phong đi vào sương phòng.

"Vị này là?" Diệp Đại Vĩ thấy Thiên Bằng đối với Thái Đông Phong bộ dáng cung kính, biết Thái Đông Phong nhất định là một người có lai lịch, cẩn thận hỏi Thiên Bằng.

"Ồ, đây ông chủ trong thành phố, anh ngàn vạn lần không nên chậm trễ, nếu không anh xảy ra chuyện gì thì cũng chớ trách tôi!" Thiên Bằng cảnh cáo Diệp Đại Vĩ, người như Thái Đông Phong chính mình làm việc với hắn cũng phải cẩn thận, về phần Diệp Đại Vĩ lại càng không cần phải nói tới, vì thế Thiên Bằng có lòng tốt nhắc nhở Diệp Đại Vĩ.

Diệp Đại Vĩ vừa nghe Thiê Bằng nói như vậy đối với thân phận Thái Đông Phong lại càng tò mò, hắn lập tức bảo Tóc Xù gọi tới bốn cô gái xinh đẹp nhất trong hộp đêm đến tiếp rượu.

"Anh Bằng, người bạn này của anh có lai lịch thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?" Diệp Đại Vĩ thừa dịp lúc Thái Đông Phong cùng các cô gái vừa hát vừa oản tù tỳ phạt rượu, lén kéo Thiên Bằng đi tới một góc nhỏ mà hỏi.

"Cái này, cái này…" Thiên Bằng cố ý ấp úng rồi không nói thêm gì nữa, hắn sẽ không ngu gì mà làm vậy, không có lợi lộc gì thì việc gì phải nói cho Diệp Đại Vĩ biết chứ? "Tôi không phải đã nói là khách đến từ trong thành phố? Thân phận có chút đặc thù, không thể nói, không thể nói." Nói xong, Thiên Bằng lại còn cố ý lắc lắc đầu.

"Anh Bằng, tiểu đệ cùng anh giao tình tốt như vậy, tại sao anh có thể đối xử lạnh nhạt với tiểu đệ như vậy? Anh xem, tất cả chi phí đêm nay ở đây toàn bộ tôi sẽ không tính." Diệp Đại Vĩ khẽ cắn môi không thương tiếc quyết tâm nói, cho dù đêm nay Thiên Bằng muốn vui đùa với các cô gái ở câu lạc bộ đêm của mình thì cũng miễn phí cho hắn.

Bởi vì, hắn từ trong mắt của Thiên Bằng nhìn ra điều gì đó, một người là lão nhị của một bang phái lớn nhất vùng này Thiên Tinh bang, thế mà có chút sợ hãi người trẻ tuổi trước mặt này, mà người này lại từ trong thành phố tới, điều này nói lên người này có lai lịch rất lớn, nếu không thì đã không thể trấn áp Thiên Tinh bang này.

Diệp Đại Vĩ hắn bây giờ làm ăn không lớn, chính vì hắn không có hậu thuẫn mạnh, trong vùng này có một số viên chức hắn không dám thân cận, cũng không dám trêu vào, cho nên bây giờ hắn cần một cái hậu thuẫn thật lớn mới có thể giúp mình làm ăn càng lúc càng lớn được, nếu không thì mình căn bản không thể chơi đùa được con điếm Hà Đào kia.

"Tốt, ai bảo chúng ta là bạn bè đây! Tôi nói cho anh, người này tên là Thái Đông Phong, là ông chủ của một công ty bất động sản, nhưng mà điều này cũng không quan trọng, trọng yếu là cha của hắn chính là phó thị trưởng, có hậu thuẫn như vậy, anh nói xem, làm ăn kiểu gì mà không phát đạt?" Thiên Bằng nói xong, lấy tay vỗ vỗ vào bụng Diệp Đại Vĩ cười lớn.

"Đúng vậy, đúng vậy, cảm ơn anh Bằng, đêm nay anh cùng ông chủ đến từ trong thành phố kia cứ tận tình chơi đùa, tiểu đệ sẽ không thu tiền của hai người." Diệp Đại Vĩ vừa nghe Thiên Bằng nói như vậy, cảm thấy mình nên nắm chặt cơ hội lôi kéo Thái Đông Phong, nếu như có thể lôi kéo hắn, vậy thì việc kiếm tiền của mình về sau sẽ dễ dàng hơn dàng hơn nhiều.

"Vậy thì cảm ơn ông chủ Diệp." Thiên Bằng nghe xong, cao hứng cười, đêm nay muốn thử một mình 4P, dù sao cũng không mất tiền, chính mình còn chưa thử chơi vs ba! Không biết thân thể có chịu nổi không đây? Thiên Bằng nhẹ nhàng sờ xương sườn bị Trần Thiên Minh đả thương vừa khỏi, âm thầm nghĩ.

"Anh Bằng, tý nữa giúp tôi giới thiệu, để cho tôi nhận thức một chút ông chủ trong thành phố." Diệp Đại Vĩ cười lấy lòng với Thiên Bằng, dù sao mình cũng đã miễn phí toàn bộ cho bọn họ, ít nhất cũng nên thu về một chút lợi ích.

"Được thôi, điều này không thành vấn đề." Thiên Bằng gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Diệp Đại Vĩ.

"Ông chủ Thái, đây là ông chủ của hộp đêm Điệp Đại Vĩ." Thiên Bằng chỉ vào Diệp Đại Vĩ nói với Thái Đông Phong.

"Ông chủ Diệp, đây là ông chủ đến từ trong thành phố Thái Đông Phong." Thiên Bằng lại chỉ vào Thái Đông Phong nói với Diệp Đại Vĩ.

"Chào ông chủ Thái, chào ông chủ Diệp." Thái Đông Phong cùng Diệp Đại Vĩ bắt tay chào hỏi.