Lưu Manh Lão Sư

Chương 149: Võ công luyện thành như thế này ư




Mấy người Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói quên một mắt xích hết sức trọng yếu, trong lòng cũng vui mừng.

Trách không được mình luyện vài tiếng đồng hồ cũng không có hiệu quả, thì ra là do lão đại chưa nói điều trọng yếu nhất cho bọn họ biết.

"Lão đại, anh nói mau, cuối cùng là mắt xích quan trọng gì? Làm chúng em vội vàng muốn chết, luyện mấy tiếng đồng hồ mà không có cảm giác như anh nói?" Trương Ngạn Thanh sốt ruột nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh sờ cằm, nói với bọn họ: "Hiện giờ anh mới nghĩ ra, trước kia khi ông bác dạy anh luyện công thì đánh khắp toàn thân anh, nghe ông ấy nói đó là đả thông kinh mạch. Xem ra, các cậu luyện mấy giờ cũng không có cảm giác có thể là do kinh mạch của các cậu chưa được đả thông."

"Vậy lão đại giúp chúng em đánh nhanh lên!" Lâm Quốc vừa nghe đả thông kinh mạch. Liền nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp, khi đề cao công lực đều là làm như vậy. Không ngờ hôm nay mình có thể thực sự được mở mang kiến thức, không ngờ mình được giúp đả thông kinh mạch.

"Lão đại,… làm trước cho em đi, em thuộc nhiều khẩu quyết hơn, hẳn là so với anh Quốc học được nhanh hơn." Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh muốn bắt đầu, vội vàng tranh giành, muốn Trần Thiên Minh đả thông kinh mạch trước cho hắn.

"Ngạn Thanh, tại sao lại không biết người trên kẻ dưới, đương nhiên là anh trước." Lâm Quốc thấy Trương Ngạn Thanh muốn cướp vị trí đầu của mình, lườm hắn một cái cái, tức giận nói.

"Được rồi, không nên tranh nhau, anh trước làm cho Quốc, sau đó đến Ngạn Thanh, anh sẽ đả thông kinh mạch cho tất cả các cậu." Trần Thiên Minh nói xong liền đi đến trước mặt Lâm Quốc, giơ bàn tay lên lại dừng tay. Bởi vì, hắn quên mất khi đó ông bác đã giúp hắn đánh như thế nào, dùng lực mạnh cỡ nào, đánh ở nơi nào, dánh bao nhiêu thì đủ, hắn hoàn toàn quên. Hơn nữa lúc ấy hắn đang mơ hồ luyện công, cũng không biết thời gian ông bác đánh là bao nhiêu, chỉ biết là đến khi mình hét to một tiếng sau đó thì bất tỉnh.

"Lão đại, sao vậy? Tại sao còn chưa bắt đầu?" Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh ở trước mặt mình nghĩ tới nghĩ lui không động thủ, kì quái mà hỏi Trần Thiên Minh.

"Có thể bắt đầu, sao lại không thể bắt đầu mới được chứ?" Trần Thiên Minh hỏi ngược lại,mịa, không phải chỉ là đánh thôi sao? Nhớ lại hình như ông bác đánh khắp toàn thân mình, vậy thì mình cũng đánh khắp toàn thâm Lâm Quốc là được. Đánh cho hắn kêu to, đánh cho hắn ngất đi. Cho dù không thể đại công cáo thành thì cũng có thể tiểu công cáo thành! Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh giơ tay lên, chuẩn bị động thủ.

Chỉ thấy Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vận một lượng khí nhỏ lên bàn tay, sau đó đánh tới người Lâm Quốc.

"Ôi chao, mẹ ơi!" Chưa được một lúc, Lâm Quốc đã hét lên thanh âm như heo bị giết thịt. Bởi vì Trần Thiên Minh làm gì phải là đả thông kinh mạch, hắn đánh loạn trên người Lâm Quốc. Lại còn vận khởi Hương Ba Công mà đánh, nếu như không phải Lâm Quốc da dày thì đã sớm bị Trần Thiên Minh đánh hôn mê.

"Kêu gào cái gì, không sao đâu, vừa mới bắt đầu đều là như thế này, là sẽ đau đến mức muốn hét lên."

Trần Thiên Minh nhìn bọn Trương Ngạn Thanh ở bên cạnh vừa cười vừa nói, khi trước lúc đại bá giúp hắn, cũng là hô một tiếng sau đó liền té xỉu. Cho nên, hắn mới thấy kì lạ, tại sao Lâm Quốc không có ngất đi, còn đang vừa chạy nhảy vừa kêu, dường như rất sợ bàn tay hắn đánh trúng. Đây là giúp hắn đả thông kinh mạch! Chẳng lẽ là do mình khí lực mình đánh chưa đủ mạnh! Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Lão đại, anh tha cho em đi! Anh đánh em đau quá!" Lâm Quốc vẻ mặt đau khổ hô lên, hắn thấy bị Trần Thiên Minh đánh cho toàn thân đỏ bừng, trong lòng không ngừng kêu khổ. Thì ra đả thông kinh mạch khó khăn như vậy. Xem ra, võ công này không phải người bình thường có thể học được!

"Quốc, cậu tại sao lại như vậy chứ? Gặp phải một chút khó khăn liền trốn tránh, điều này là không tốt, nam tử hán đại trượng phu phải dám làm dám chịu, không sợ khó khăn, vượt khó mà tiến lên mới được! Cậu chưa từng nghe qua câu nói này sao? Kêu la cái gì? Không trải qua một phen lạnh lẽo xương cốt thì làm sao hưởng thành quả ngọt ngào, cậu có hiểu không? Võ công là luyện thành như thế này đó?" Trần Thiên Minh thấy hình như Lâm Quốc rất sợ mình giúp hắn đả thông kinh mạch, vì vậy mới tận tình khuyên bảo, lời lẽ thấm thía để thuyết phục Lâm Quốc.

"Nhưng..nhưng mà, lão đại, anh, hay là anh… giúp Ngạn Thanh trước được không, em… em nghỉ ngơi… nghỉ ngơi." Lâm Quốc thấy Trương Ngạn Thanh ở bên cạnh hai mắt sáng lên. Trương Ngạn Thanh không phải là muốn tới trước sao? Thì để cho hắn tới trước đi, còn mình bây giờ nên nghỉ ngơi một chút, chờ cơ thể hết đau, lại để lão đại tiếp tục giúp đả thông kinh mạch.

"Không được! Không được! Lão đại, em làm người trước sau như một… biết lớn nhỏ, trước sau, hay là anh giúp anh Quốc trước đi. Nếu không bảo Tiểu Hào cũng được." Trương Ngạn Thanh khôn khéo để ý thấy từ khi Trần Thiên Minh bắt đầu đánh Lâm Quốc, Lâm Quốc liên tục kêu thảm cho tới bây giờ. Cho nên, hắn hơi sợ hãi.

"Đúng, Tiểu Hào, cậu tới đây để lão đại giúp đánh một lúc, anh nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi anh hơi đau nhưng bây giờ đã hơi có cảm giác khác lạ." Lâm Quốc vì để mình được tạm dừng một lúc, cố ý vận động một cánh tay làm ra bộ dáng rất thoải mái.

"Được, lão đại, để em đến." Phùng Hào nhìn thấy Lâm Quốc như vậy, lại có chút động tâm, hắn nhìn Trương Ngạn Thanh dường như đang hối hận, liền mỉm cười nói với Trần Thiên Minh.

"Được, để cho Quốc nghỉ ngơi một chút, Tiểu Hào, cậu tới đây." Trần Thiên Minh nghĩ rằng vừa rồi có lẽ là mình dùng lực còn chưa đủ. Vì vậy hắn vận thêm khí vào bàn tay, chuẩn bị lần này sẽ đánh mạnh hơn.

"Mẹ ơi, đau chết con." Phùng Hào lại phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như Lâm Quốc vừa rồi.

" Không sao, lát nữa cậu ngất đi là xong." Trần Thiên Minh thấy lần này Phùng Hào hét còn lớn tiếng hơn, nghĩ rằng mình rất nhanh có thể đại công cáo thành. Vì vậy hắn càng dùng sức đánh mạnh hơn.

"Phải đánh cho người ngất đi?" Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh sợ hãi mà liếc nhìn nhau một cái, không dám lên tiếng.

"Đúng thế! Ngày ấy anh cũng như vậy, các cậu tưởng rằng để học được võ công là rất dễ dàng sao?" Trần Thiên Minh tức giận trợn mắt mà liếc bọn họ một cái, sau đó tiếp tục đánh Phùng Hào.

Cứ như thế, bọn Lâm Quốc bị Trần Thiên Minh hung hăng đánh cho một trận, đám người thở ngắn than dài, không mong Trần Thiên Minh tiếp tục giúp bọn họ đả thông kinh mạch nữa.

"Các cậu có cảm giác gì không?" Trần Thiên Minh nhìn mấy người Lâm Quốc đang ủ rũ cúi đầu, hắn cũng có chút nản chí. Xem ra, mình không có khả năng làm sư phụ rồi, sau này gặp lại ông bác thì phải hảo hảo mà hỏi ông ta làm thế nào để mà đả thông kinh mạch.

"Có, có cảm giác." Bọn Lâm Quốc sợ hãi nháy mắt cho nhau, sau đó tất cả cùng đồng thanh mà nói. Nếu như bọn họ nói không có cảm giác, sợ rằng lát nữa Trần Thiên Minh lại tiếp tục đả thông kinh mạch cho bọn họ.

Xem ra, mấy người bọn minh không có thiên phú luyện võ. Lão đại, anh ấy chỉ cần luyện một lúc là có cảm giác, còn bọn họ luyện không có cảm giác, sau khi bị đánh thì có cảm giác. Nhưng không phải là cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh mà là toàn thân có cảm giác đau đớn muốn chết.

"Có cảm giác là tốt rồi, có cảm giác là tốt rồi." Trần Thiên Minh nghe mấy người Lâm Quốc nói bọn họ có cảm giác, vội vàng hạ cánh tay đang giơ lên của mình xuống, vui mình mà nói.

Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh đã hạ tay xuống, mới thở dài một hơi. Hắn xoa cơ thể đang vô cùng đau đớn của mình, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ.

" Lão đại, em phải đi xuống xem xét một chút." Trương Ngạn Thanh dường như đột nhiên nhớ ra khách sạn phải có người trong coi, cho nên vội vàng nói với Trần Thiên Minh.

"Không cần, các cậu cứ ở đây luyện công một lúc, anh đã gọi điện cho Lệ Linh. Cô ấy đã đi xuống trông coi, có nàng ở đó, lại còn một số anh em giúp nàng, hẳn là không có vấn đề gì." Trần Thiên Minh thấy Trương Ngạn Thanh ngay cả võ công tốt như vậy cũng không học để đi trông coi khác sạn, trong lòng không khỏi cảm động.

"Ồ, thì ra là như vậy." Trương Ngạn Thanh thất vọng mà trở lại ngồi trên ghế. Xem ra, buổi tối hôm nay phải ở chỗ này tiếp tục chịu khổ, khổ luyện võ công rồi.

" Đến đây, các cậu đem cái bao tải kia mở ra." Trần Thiên Minh chỉ vào một cái bao tải ở bên cạnh. Đây là hắn đã mua vào lúc giữa trưa ở trên đường đi về. Chính là muốn kiểm tra xem bọn Lâm Quốc học được võ công như thế nào?

"Đây là cái gì? Lão đại." Lâm Quốc đi tới cạnh cái bao tải, vừa mở ra vừa hỏi Trần Thiên Minh.

" Đồ tốt đó, là để cho các cậu dùng luyện công." Trần Thiên Minh mỉm cười nói với bọn họ.

"Cái gì? Là gạch?" Lâm Quốc lấy từ trong bao tải ra bốn khối gạch, nghi hoặc mà nói.

"Đúng, là gạch." Trần Thiên Minh gật đầu khẳng định.

"Gạch này để làm gì vậy? Lão đại." Phùng Hào nhìn bốn khối gạch này, kì quái, hắn cẩn thận mà cầm lên xem xét vài lần. Đã xác nhận cái này đúng là gạch, không phải là vàng, mà là cùng với những viên gạch khác để xây dựng nhà cửa hoàn toàn giống nhau, chỉ là mới hơn thôi.

" Dùng để luyện công!" Trần Thiên Minh nói.

" Luyện công? Cái này này luyện công như thế nào?" Bốn người Lâm Quốc không hẹn mà đồng thanh hỏi. Chiều hôm nay, sau khi phải đả thông kinh mạch, làm bọn họ lo lắng một mực đề phòng.

"Anh nói cho các cậu biết, lần đầu tiên anh học xong Hương Ba Công, lúc này liền có cảm giác, sau đó một chưởng đánh viên gạch thành hai khối." Trần Thiên Minh nói.

"Oa, lão đại, anh thật lợi hại, thật mạnh." Bọn Lâm Quốc thấy có cơ hội như vậy, vội vàng vừa lấy lòng vừa vỗ mông ngựa Trần Thiên Minh.

"Nào có, nào có!" Trần Thiên Minh còn biết khiêm tốn, không có vì thế mà phơi phới tự mãn: " Cho nên, bây giờ, các cậu mỗi người cầm một khối gạch, sau đó vận khí lên tay, đem viên gạch trong tay đánh làm hai nửa."

"Cái gì? Đem viên gạch trong tay chúng em đánh làm hai nửa?" Trương Ngạn Thanh kinh hãi thất sắc. Cầm viên gạch mà tay run rẩy, lúc mới cầm trên tay đã có cảm giác viên gạch cứng như đá vậy. Mình dùng tay đánh hòn đá, còn phải làm nó vỡ làm đôi. Xem ra, giờ đây nếu như đầu mình không có vấn đề thì một lát nữa có vấn đề chính là tay của mình.

"Đúng thế, sau khi học Hương Ba Công, phải kiểm tra các cậu học được như thế nào." Trần Thiên Minh nói.

"Lão đại, chúng em có thể nghỉ ngơi một chút chứ?" Lâm Quốc vẻ mặt lại đau khổ, nói.

"Không được, lúc trước anh cũng muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng ông bác kia liền dùng cái chân thối của ông ấy đá anh, bây giờ các cậu có phải cũng muốn anh dùng bàn chân thơm tho đá các cậu?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa giơ chân của mình lên.

"Không phải, không phải, chúng em có muốn nghỉ ngơi đâu, vừa rồi là anh Quốc nói đùa đó." Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh giơ chân, vội vàng lắc đầu nói.

Bốn người Lâm Quốc bắt đầu dùng tay trái cầm gạch, tay phải liều mạng đánh lên viên gạch.

Nhưng mà, tiếng hét trợ uy của bọn họ thì lớn, nhưng khí lực xuất ra thì nhỏ, làm sao có thể đánh cho viên gạch hao tổn.

Trần Thiên Minh ở bên cạnh xem hồi lâu, cau mày nói: "Anh nói cho các cậu biết, nếu như hôm nay các cậu không thể viên gạch này đánh vỡ đôi, các cậu không được đi ra ngoài." Bọn Lâm Quốc vừa nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, không dám lười biếng nữa, vội vàng dùng sức mà đánh viên gạch một phát, hai phát, ba phát, bốn phát…

"Lão đại, cuối cùng em cũng đã đánh viên gạch thành hai nửa." Lâm Quốc ở quân đội đã từng học qua ngạnh công, nhìn vào tay phải đã sưng vù lên của mình, cao hứng nói với Trần Thiên Minh.