Lưu Manh Lão Sư

Chương 164: Oan gia ngõ hẹp




"Thiên Minh, em xem ra không thành thật chút nào cả" Phạm Văn Đình nhìn Trần Thiên Minh hờn rỗi nói.

"Chỗ nào, chị Đình, vừa rồi thật sự em thấy không thoải mái, sau đó chị giúp em kiểm tra em rất cảm động, tốt rồi" Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ tức giận của Phạm Văn Đình, hắn thấy hai ngọn núi nhỏ của nàng dường như cũng lay động làm cho hắn thấy ngứa ngáy trong người, nhưng khi nghĩ đến chồng nàng là cảnh sát thì hắn lại không dám loạn động nữa.

"Hừ, Chị có cho em cũng không dám" Phạm Văn Đình lại lập tức biến thành một người khác. Nàng nhìn Trần Thiên Minh cười nói: "Thiên Minh, tối nay chúng ta song ca bài: Vợ chồng vui vẻ bên nhau nhé".

"Cái gì? Song ca bài: Vợ chồng vui vẻ bên nhau sao?" Trần Thiên Minh thấy đầu đau nhức, bài hát đó có thể tùy tiện hát ư? Nếu không cẩn thận để cho người khác nghe được thì thật đúng là thảm họa.

"Đúng" Phạm Văn Đình cao hứng gật đầu.

"Em, em không hát được" Trần Thiên Minh vội nói.

"Mất hứng quá đi" Phạm Văn Đình trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

"Chị Đình, hôm nay chị tới câu lạc bộ chồng chị có biết không?" Trần Thiên Minh hỏi Phạm Văn Đình.

"Biết!"

"Cái gì? Anh ấy biết?" Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn Đình trả lời, hắn quả thực không tin vào lỗ tai mình, chồng của Phạm Văn Đình biết nàng đi hát cùng hắn, không phải nàng rõ ràng không cho hắn con đường sống ư?: " Không phải chị rất sợ chồng chị biết những việc làm của chị sao?"

"Chồng chị mới không để ý đến chuyện của chị" Phạm Văn Đình lắc đầu.

Trần Thiên Minh không dám tin, rõ ràng lúc trước Phạm văn Đình nói thế với Lý hiệu trưởng thế mà nàng lại rối gạt hắn, nàng đúng là không có lương tâm mà: "Không phải chị nói với Lý hiệu trưởng chồng của chị muốn tra xét việc của chị sao?"

"Chị nói thế thì cái lão dê già đó mới hết hy vọng, nếu chị không nói thế lão có từ bỏ hy vọng của hắn không? Thiên Minh" Phạm Văn Đình vừa nói vừa duyên dáng liếc nhìn Trần Thiên Minh.

"Đúng, đúng, chị nói đúng, rât đúng" Trần thiên Minh vừa nghe nói chồng của Phạm Văn Đình không để ý đến chuyện của nàng, hắn thấy rất sảng khoái như trút được gánh nặng trong lòng. Như vậy đêm nay hắn đi hát karaoke sẽ không bị nguy hiểm, không phiền toái gì cả, có khi lại có diễm ngộ thì sao? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh chỉ muốn được nhìn xem hai ngọn núi đầy đặn của Phạm Văn Đình, tâm trạng ngứa ngáy lạp tức xuất hiện trong hắn. Hắn chỉ muốn tiến lên chạm vào chỗ đó, vui vẻ hưởng thụ nó, bù đắp cho tâm trạng lo lắng, bất an lúc trước của hắn.

"Xem em kìa, bộ dạng đắc ý như thế. Đáng tiếc em lại không hát bài: vợ chồng vui vẻ bên nhau" Phạm Văn Đình khẽ thở dài, lắc đầu nói.

"Được, em sẽ hát" Trần Thiên Minh lập tức trả lời.

"Em hát?"

"Không, ý của em là ca khúc này cũng không khó học, em sẽ học đến lúc đó em và chị sẽ cùng hát" Bây giờ Trần thiên Minh đã trở thành một người khác hẳn. lúc trước hắn là một người trầm lắng, uể oải nhưng bây giờ thì lại là người khác hẳn, dáng điệu vui vẻ, yêu đời

"Được lắm đến lúc đo xem em hát thế nào, Thiên Minh, nói xem chị mặc bộ nào đẹp nhất?" Phạm Văn Đình cầm quần áo kéo lên trước ngực rồi hỏi Trần Thiên Minh.

"Em xem một chút" Trần Thiên Minh lập tức chạy đến trước mặt Phạm Văn Đình, nhìn quần áo trên tay cô, không chính xác mà nói thì hắn há hốc mồm nhìn hai ngọn núi nhỏ đầy đặn của nàng.

"Có đẹp không?" Phạm Văn Đình giơ bộ quần áo trong tay lên hỏi Trần Thiên Minh.

"Hấp dẫn, rất hấp dẫn" Trần thiên Minh nuốt nước miếng, hắn si ngốc nhìn vào bộ ngực của Phạm Văn Đình, cổ họng hắn nóng rực, hắn chi cảm thấy một luồng khí nóng di chuyển từ bên dưới lên tới đầu, bây giờ hắn chỉ muốn ở chỗ này được "cùng" với Phạm Văn Đình một phen.

"Tốt lắm,chị mặc cái này" Phạm Văn Đình nhìn bộ quần áo trong tay giây lát, chính nàng cũng cảm thấy hài lòng nên nàng gật đầu cầm bộ quần áo đi vào phòng vệ sinh. Trần Thiên Minh nhìn cặp mông vểnh cao của Phạm Văn Đình hắn không tự chủ được cũng đi theo nàng.

"Thiên Minh, em muốn làm gì?" Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh cũng đi theo nàng vào phòng vệ sinh nàng đỏ mặt hỏi hắn.

"Em, em không làm gì cả" Trần Thiên Minh làm ra vẻ ngây ngô.

"Vậy em đi theo chị làm gì? Có phải em muốn giúp chị thay quần áo không?" Phạm Văn Đình khẽ ngẩng đầu, cười nói với hắn.

"Cái….., cái này, em thì không sao cả, em luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, tại sao em lại không giúp chị thay quần áo được?" Trần Thiên Minh vừa nghe Phạm Văn Đình nói chồng của nàng không quan tâm đến chuyện của nàng, gan hắn càng lúc càng lớn, giờ đay hắn chỉ muốn được ôm Phạm Văn Đình vào lòng cùng nàng vui sướng một phen.

"Được, em tới đây" Phạm Văn Đình mỉm cười với Trần Thiên Minh rồi nàng đi vào trong toilet.

Trần Thiên Minh mừng rỡ, hắn lập tức theo sau nàng: "Bình" vang lên một tiếng, cánh cửa toilet đột nhiên bị Phạm Văn Đình từ bên trong đẩy mạnh, đóng sập lại.

"Má ơi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bẹp mũi mình" Bên ngoài toilet, mũi của Trần Thiên Minh suýt chút nữa đã va vào cánh cửa.

"Chị Đình, chị mở cửa ra, em vẫn chưa vào trong!" Trần Thiên Minh gõ cửa nói vào trong.

"Ồ, em không nên vào, nếu có bản lãnh thì tự mình vào đi" Phạm văn Đình nói vọng ra, Trần Thiên Minh ở bên ngoài nghe rõ âm thanh trong đó, hình như Phạm Văn Đình đã bắt đầu cởi quần áo.

Trần Thiên Minh xem xét cánh cửa toilet một chút. Cánh cửa khônng chắc chắn lắm. Hắn không cần dùng Hương Ba Công cũng đá văng ra được nhưng làm thế có ổn không? Như thế thì có khác gì hành vi của một kẻ háo sắc. Nghĩ thế chân phải của Trần Thiên Minh và giơ lên vội hạ xuống.

Trong giây lát Phạm Văn Đình đã thay xong quần áo đi ra, hai mắt Trần Thiên Minh rực sáng, bộ quần áo này rất hợp với Phạm Văn Đình. Đây là một bộ váy dài, cổ khoét sâu, vừa che hết những chỗ cần phải che nhưng cũng để lộ ra một chút bộ ngực của nàng, thật hấp dẫn.

Nhưng phần váy bên dưới lại càng hấp dẫn hơn bởi vì nó che khuất vừa vặn một nửa phần bắp đùi của Phạm Văn Đình, nửa còn lại lộ ra một nửa đùi bên dưới nhưng không đủ ngắn để nhìn lên phía trên được.

"Thiên Minh. Đẹp không?" Phạm Văn Đình thấy bộ dáng Trần Thiên Minh như thế nàng cao hứng hỏi hắn.

"Đẹp, rất đẹp" Trần Thiên Minh quên béng cảm giác không thoải mái lúc trước, hắn gật đầu trả lời.

"Tốt lắm, chúng ta đi, cũng muộn rồi" Phạm Văn Đình cầm cái túi sách nhỏ ở trên giường rồi đi ra ngoài. Trần Thiên Minh vội giúp Phạm Văn Đình khóa cửa, sau đó hắn đi ra xe của mình.

"Thiên Minh, không ngờ em cũng có xe" Ngồi ở ghế trên, Phạm Văn Đình nhìn bên trong xe một lượt rồi nàng nói với hắn với vẻ hâm mộ.

Trần Thiên Minh cười cười, hắn bật công tắc bắt đầu lái xe đi: "Đây là xe em mượn của bạn, không phải là xe của em" Trần Thiên Minh không muốn để cho người khác biết chuyện kinh doanh khách sạn của hắn.

Đến Huyện thành, Trần Thiên Minh hỏi Phạm Văn Đình xem đi đến câu lạc bộ nào bởi vì ở Huyện thành có mấy câu lạc bộ khác nhau, giá cả cũng khác.

"Đương nhiên là đến nơi tốt nhất" Phạm Văn Đình nói địa chỉ để Trần Thiên Minh lái xe tới đó. Trần Thiên Minh lái xe tới trước một câu lại bộ đêm rồi dừng lại. Nhìn ra ngoài hắn không khỏi nhíu mày lại.

Bởi vì hắn biết câu lạc bộ này, đây đúng là câu lạc bộ của Diệp Đại Vĩ. Hắn đã tới đây một lần khi cứu Hà Đào cùng Lưu Mỹ Cầm. Hắn nhớ rằng nơi này đã bị đóng cửa rồi chứ. Sao Diệp Đại Vĩ còn có thể mở cửa kinh doanh được? Trần Thiên Minh thấy buồn bực, hắn muốn ngày mai phải hỏi bọn Trương Ngạn Thanh mới được. Chẳng lẽ Diệp Đại Vĩ có hậu thuẫn mạnh mẽ, có thể giúp hắn gặp dữ hóa lành.

Kỳ thật Trần Thiên Minh không ngờ người giúp Diệp Đại Vĩ gặp dữ hóa lành chính là Thái Đông Phong. Sáng nay Thái Đông Phong lợi dụng mối quan hệ gọi điện cho các nhân viên có liên quan cho nên việc lớn có thể hóa nhỏ, việc nhỏ thành ra không có, không có bằng chứng dể đóng cửa, cho phép tiếp tục kinh doanh, sau này sẽ từ từ kiểm tra lại. Quyết định này đã được cấp lãnh đạo thông qua.

Vì thế Diệp Đại Vĩ đã xoay sở giải quyết sự việc trong buổi sáng, buổi chiều vẫn mở cửa như thường. Những cô gái trẻ đó cũng đã được thả ra, không còn chuyện gì nữa. Bây giờ Phạm Văn Đình lựa chọn đúng câu lạc bộ đêm của Diệp Đại Vĩ làm cho Trần Thiên Minh thấy không thoải mái: "Chị Đình, chúng ta hát ở đây ư? Đến chỗ khác đi?" Trần Thiên Minh nói với Phạm Văn Đình.

"Được rồi, vào đây đi" Phạm Văn Đình vừa nói vừa xuống xe.

Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình nói như vậy, hắn không thể làm gì hơn đành bất đắc dĩ xuống xe đi vào trong. Có thể bây giờ ông chủ ở đây đã thay đổi. Trần Thiên Minh vừa đi vào cùng Phạm Văn Đình vừa nghĩ thế.

"Tiểu thư, cho ta thuê một phòng hát" Phạm Văn Đình cố ra vẻ tự nhiên đi tới chỗ nữ nhân viên tiếp tân.

"Được, mời theo tôi" Nữ nhân viên tiếp tân đứng lên đưa hai người Trần Thiên Minh lên tầng hai: "Phòng này, hai người cứ tự nhiên, lát nữa nhân viên âm thanh sẽ đến giúp hai người điều chỉnh" Nói xong nhân viên tiếp tân đi xuống lầu.

Lúc này một người đang đi dọc theo hành lang. Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên phát hiện người này chính là kẻ thù của mình Diệp Đại Vĩ.

"Trần Thiên Minh, ngươi tới nơi này làm gì?" Diệp Đại Vĩ phát hiện ra Trần Thiên Minh hắn tưởng Trần Thiên Minh tìm đến hắn gây chuyện nên hắn cảnh giác nhìn Trần Thiên Minh. Lúc trước hắn vốn gọi Thiên Tinh đến giúp hắn giết Trần Thiên Minh, nhưng sau khi cầm của hắn một trăm vạn không hiểu tại sao toàn bộ người của Thiên Tinh bị giết. Hắn nghe nói chúng có hành vi phạm pháp và bị cảnh sát bắn chết.

Ngay cả gã Thiên Tinh cũng chết làm hại hắn mất đi một trăm vạn mà không thu hoạch được gì.

"Ta đương nhiên đến đây hát Karaoke, chẳng lẽ tới đây đẻ gặp tên hỗn đản ngươi sao?" Bây giờ Trần Thiên Minh không sợ Diệp Đại Vĩ nữa. Nói về tiền, hắn không kém Diệp Đại Vĩ, nói về quan hệ thì Diệp Đại Vĩ không đấu lại hắn, hơn nữa hắn còn có chỗ dựa sau lưng là Hà Liên.

"Trần Thiên Minh, sao hôm nay Hà Đào không cùng ngươi đến đây hát, mà ngươi lại cùng với một người đẹp khác, để Hà Đào ở nhà. Ôi, ngươi thật đáng khâm phục, mỗi lần gặp ngươi lại thấy một người đẹp, không biết ngươi có bao nhiêu người đẹp đây?" Diệp Đại Vĩ tưởng Phạm Văn Đình là bạn gái Trần Thiên Minh nên hắn cố ý nói móc Trần Thiên Minh trước mặt Phạm Văn Đình để cho nàng ghen tức với hắn.