Lưu Manh Lão Sư

Chương 207: Cô Họ Lại




"Hừ, xem sau này em còn dám nói loạn nữa không?" Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Thiên Minh, Yến đắc ý nói.

"Chị, sau này mỗi buổi tối chị đều qua đây ngủ được không?" Trần Thiên Minh dâm đãng nhìn bộ ngực đầy đặn của Yến nói.

"Thiên Minh, không phải là chị không muốn, phải nói là chị rất muốn thế, nhưng mà hiện tại chị đang thức tập ở bệnh viện nhân dân, công việc rất bận, một tuần nhiều nhất chị chỉ đến với em được 1 lần thôi." Yến bất đắc dĩ nói với Trần Thiên Minh.

"Uh, một tuần một lần cũng được." Trần Thiên Minh nghĩ một chút, còn hơn là một tuần không có lần nào. Hơn nữa, bác sĩ thực tập chình là đi theo các giáo sư khám bệnh, sau khi hết giờ, còn phải tổng kết rồi vân vân, Yến cũng rất khổ cực, hắn không muốn Yến cứ vất vả chạy tới chạy lui như vậy.

"Vẫn là Thiên Minh quan tâm chị nhất." Yến hạnh phúc nói.

"Chị, vậy chị có phải là nên an ủi em một chút không?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa dâm đãng nhìn xuống phía dưới của Yến.

"Cái gì, em còn muốn nữa sao?" Yến kinh hãi nói, mới vừa rồi quá khích đã làm nàng không chịu nổi rồi, vậy mà giờ Trần Thiên Minh lại muốn, vậy nàng làm sao mà chịu nổi đây?

Trần Thiên Minh thấy Yến như vậy, hắn cũng không đánh lòng nói: "Chị, em nói là chị giúp em tắm rửa, không có ý gì khác đâu, chị không phải là hiểu lầm chứ? He he, nguyên lại là tư tưởng của chị cũng không lành mạnh nha." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cười Yến.

"Cái gì, em dám cười chị, chị không giúp em tắm rửa nữa." Yến cố ý nghiêm mặt, không thèm để ý đến Trần Thiên Minh.

"Đừng, em sai rồi mà, đừng như thế mà?" Trần Thiên Minh thấy Yến hình như đang giận, hắn vội vàng lấy lòng.

"Hừ!" Yến lạnh lung hừ một tiếng. "Sau này không nghe lời chị, chị sẽ không để ý đến em nữa." Nói xong, Yến cũng không thể giả vờ thêm được nữa, phải phì cười.

"Chị, ngày mai lúc nào chị về bệnh viện?" Trần Thiên Minh hỏi Yến.

"Chị mai đi làm trưa, sáng mai về là được. Còn em?" Yến hỏi lại Trần Thiên Minh.

"Em sáng mai phải đi báo danh, bây giờ hiện đang làm việc ở trường 9." Trần Thiên Minh nói.

"Được rồi, chúng ta đi tắm nào, sau đó thì đi ngủ một chút, em không nên đến muốn, làm việc ở thành phố không thể như ở nhà được." Yến vừa nói đến "tắm rửa", khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên, cũng không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa.

"Được, chị, chúng ta cùng làm uyên ương hý thủy đi." Trần Thiên Minh vừa nói vừa ôm Yến lên, đi về phía phòng tắm.

Sáng sớm hôm sau, Trần Thiên Minh tỉnh dậy đi mua bữa sáng, sau đó đặt trên bàn phòng khách, rồi đến hôn một cái lên mặt Yến đang say ngủ, sau đó thì vội chạy đi làm.

Vừa mới mở cửa ra, hắn cũng thấy ngay Tiểu Băng cũng đi ra. Vừa nhìn thấy Tiểu Băng, Trần Thiên Minh không khỏi phì cười, bởi vì hai tròng mắt của Tiểu Băng hiện giờ rất giống như Panda.

"Ngươi cười cái gì, đều là do ngươi hại cả." Tiểu Băng thấy Trần Thiên Minh cười mình, nàng cũng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói.

"Là tôi hại cô, cô có phải là họ Lại không vậy?" Trần Thiên Minh cũng trừng mắt nhìn Tiểu Băng, nói.

"Ngươi, làm sao ngươi biết được ta họ Lại? Ngươi, có ý đồ gì vậy?" Tiểu Băng thất kinh, dáng vẻ sợ hãi nói.

"Cái gì? Cô thật sự là họ Lại sao? Trời ạ, ha ha ha, cười chết mất thôi." Trần Thiên Minh không ngờ Tiểu Băng lại mang họ Lại, vì thế cao hứng nói: "Tôi vốn nghĩ là nói cô vô lại mà thôi, ai biết cô lại thật sự mang họ Lại, xem ra, tôi quả thật là thiên tài rồi!"

"Ngươi, ngươi nói ta vô lại sao?" Lại Tiểu Băng tức giận nghiến răng nghiến lời, còn may, nàng hiện giờ còn phải đi làm, chứ trong tay không có thái đao, nếu không thì chắc đã lao vào chém Trần Thiên Minh thành 8 khúc, 10 khúc rồi.

"Vậy cô dựa vào cái gì nói tôi biến cô thành gấu mèo?" Trần Thiên Minh hỏi lại.

"Ngươi tối qua cùng bạn gái nhảy gì trên giường hả? Lại còn nhảy đến mấy giờ chứ. Mà ngươi có bệnh à, sao khổng nhảy trên mặt đất, lên giường nhảy cái gì." Lại Tiểu Băng hình như nhớ đến điều gì đó, mặt đỏ bừng lên.

"Nhảy múa? Cô mới có bệnh nhảy múa trên giường đó, tôi qua chúng tôi chỉ làm việc mà đêm trước các người làm thôi." Trần Thiên Minh vẻ mặt rất tức giận.

"Ngươi có muốn làm cái gì, cũng đừng ảnh hưởng đến người khác ngủ chứ?" Lại Tiểu Băng nói.

"Này, cô nói thế à, chỉ cho các người làm việc không để người khác nghỉ ngơi, còn không cho tôi làm sao? Đây là đạo lý gì thế hả?" Trần Thiên Minh cười lạnh nói một tiếng.

"Ngươi, ngươi làm đến tận mấy giờ, định gạt người à? Ngươi, ngươi đấy là giả vờ." Kỳ thật khi Tiểu Băng nghe thấy Trần Thiên Minh làm thời gian dài như vậy, nàng cũng không tin, chỉ nghĩ là Trần Thiên Minh cố ý làm ầm, không cho nàng ngủ mà thôi.

"Gì mà giả vờ, ôi, cũng không có cách nào, tôi là một nam nhân mạnh mẽ như vậy, căn bản không giống người bình thường chỉ làm được chốc lát, thật là bi thảm mà! Được rồi, nếu cô còn mắng tôi, tôi sẽ không khác khí đâu. Cô có thể làm ầm, chẳng lẽ tôi lại không thể sao? Đương nhiên, tôi tuy có chút quá phận, các người chỉ "ầm" được khoảng chục phút, còn chúng tôi thì hơn mấy giờ, quả thật là chệnh lệch lớn, nhưng mà cũng chỉ vô ý thôi, ai kêu bản lĩnh tôi lớn làm chi? Cô có bản lĩnh thì "làm ầm" trên giường mấy giờ đi, tôi cũng không có ý kiến đâu." Trần Thiên Minh làm ra dáng vẻ "ta là người rộng lượng" nói.

"Hừ, lưu manh!" Lại Tiểu Băng lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu.

"Ta khinh, ta hơn mấy giờ là lưu manh, vậy các ngươi mấy phút thì là vô năng!" Trần Thiên Minh cũng tức giận đi làm. Tới phòng làm việc, hắn mới phát hiện là Lý Hân Di đã ngồi làm việc ở bàn nàng rồi.

"Buổi sáng tốt lành." Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di.

"Anh cũng vậy." Lý Hân Di nói.

"Bây giờ ngồi xe khó khăn, tôi đến muộn." Trần Thiên Minh nhìn giờ một chút, còn chưa đến giờ, nhưng mà nếu so với thủ trưởng đến sớm thì hắn lại không tốt, cho nên vội giải thích.

"Chưa muộn, dù sao đến 8 giờ anh tới cũng được, còn thói quen của tôi là đến sớm, rồi tư mình lái xe tới." Lý Hân Di nói.

"Tự mình lái xe?" Trần Thiên Minh kinh ngạc nói. Quả là thành phố có khác, phụ nữ có thể tự mình lái xe riêng tới, xem ra hắn đúng là được mở rộng tầm mắt.

Lý Hân Di thấy ánh mắt của Trần Thiên Minh, biết hắn có hiểu lầm, vì thế nàng vội giải thích: "Tôi là lái xe máy tới, không giống như anh lái xe riêng."

"Ồ, nguyên lai là như vậy." Trần Thiên Minh gật đầu, nguyên lai từ "lái xe" cũng có nhiều học vấn như vậy, ví như mỹ nữ nói là chính mình có xe, đây có thể là xe tải, xe con, xe máy, xe đạp, xe người kéo, xe ngựa kéo, cũng nên xem người như thế nào mà liên tưởng giải thích.

"Thiên Minh, anh không phải là có xe con sao? Tại sao không tự lái đến?" Lý Hân Di kỳ quái hỏi Trần Thiên Minh.

"Tôi không có, đó là mượn của bản, còn tôi chỉ là thầy giáo nghèo, làm gì có xe con chứ?" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

"Ồ," Lý Hân Di bắt đầu cúi xuốn sửa sang văn kiện.

Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di bắt đầu làm việc, hắn cũng vội vàng làm những việc hôm qua chưa xong, hai ngày sau phải nộp bảng thống kê cho nàng, nhưng hắn vẫn muốn làm xong sớm một chút.

"Hân Di, côn việc trong phòng chúng ta rất nhiều, mình cô thì quá sức lắm." Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di.

"Đúng vậy, mặc dù chúng ta chỉ trông nom đoàn ủy, nhưng quả là trường chúng ta lớn, đoàn ủy cũng thường xuyên nhờ chúng ta hỗ trợ, hơn nữa thành viên đoàn trường ta rất nhiều. Việc lớn nhỏ đại sự trong trường đều làm tôi chóang váng đầu óc quá." Lý Hân Di gật đầu, cười khổ.

"Vậy cô phải chú ý đến thân thể, không nên làm việc quá mệt mỏi." Trần Thiên Minh quan tâm nói. Cũng có thể coi như là vỗ mông ngựa, sẽ có lợi cho tiền đồ của hắn.

"Cám ơn, chẳng qua là tôi cũng không cần làm nhiều như vậy, một nữa công việc đã phân cho anh mà, hì hì." Lý Hân Di cười cười với Trần Thiên Minh, giống như lừa được người lên thuyện vậy.

"Đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, vì mỹ nữ mà ra sức, đây chính là hạnh phúc của tôi." Trần Thiên Minh vừa nói vừa tự vỗ ngực khoe.

"Miệng lưỡi trơn tru, xem ra, anh chuyên môn đi lừa con gái rồi, bạn gái hiện giờ của anh làm sao mà lừa được thế?" Lý Hân Di dường như muốn thăm dò cái gì đó.

"Tôi, tôi chưa có bạn gái." Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu, nói. Đây chính là sự thật, Yến cùng Lưu Mỹ Cầm cũng không thể xem là bạn gái hắn, càng nàng đều là vợ hoặc là tình nhân của hắn.

"Anh miệng lưỡi ngọt ngào như vậy mà không có bạn gái, có quỷ mới tin." Lý Hân Di vừa cười vừa nói, mà có vẻ như lại càng cười tươi hơn thì phải.

"Ôi, tôi phải làm gì cô mới tin đây?" Trần Thiên Minh giả bộ cười khổ nói.

"Được rồi, tôi tin anh, dù sao anh có hay không, cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ nói qua mà thôi." Lý Hân Dir a vẻ thoải mái nói.

"Cũng đúng, cũng đúng." Trần Thiên Minh cũng không nhìn thấu được nữ thủ trưởng này, có khi thì có chút thân mật với mình, có khi lại như là ngăn cách gì đó. Có lẽ, đây là phong phạm lãnh đạo, khi thì kết thành một khối với ngươi, có khi lại đề phòng ngươi, để ngươi không thể nhìn thấu nàng, khiến ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nàng, làm việc như trâu như bò.

"Thiên Minh, anh cố gắng làm việc chăn chỉ thật, đám tài liệu ngày hôm qua, tôi cứ nghĩ phải mất cả ngày mới xong, không ngờ anh chỉ làm một chốc là xong." Lý Hân Di nói.

"Đây đều là do chỉ đạo đúng đắn của cô mà." Trần Thiên Minh cũng không nhận công, vội vàng nhường hết công lao cho Lý Hân Di.

"Anh đó? Toàn nói lời ngọt ngào à, đúng là miệng lưỡi trơn tru." Lý Hân Di hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, cười nói.

Trần Thiên Minh nhìn đến ngốc luôn, ánh mắt Lý Hân Di như cười mà không cười, thật là hấp dẫn khó mà cưỡng được. Đặc biệt là bộ ngực đầy đặn của nàng dường như cứ phấp phồng, khiến hai tròng mắt hắn như sắp rớt ra vậy.

"Thiên Minh, giờ anh đi đến phòng giáo sư ban sơ nhất ở lầu một tìm cô giáo Hà giúp tôi, đựơc không?" Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh, nũng nịu nói.

"Được, thật cao hứng được ra sức vì cô." Trần Thiên Minh đứng dậy, cố ý cùi người nói.

"Đừng đùa nữa, nhanh đi, cô giáo Hà ở tầng một, nàng là một giáo viên âm nhạc." Lý Hân Di nói.

"Được, tôi đi luôn đây," Trần Thiên Minh gật đầu, vội vàng chạy đi ra ngoài.

Đi tới đối diện lầu một, Trần Thiên Minh thấy ngay tấm bảng "Phòng làm việc của giáo viên cấp sơ nhất", hắn nhẹ nhàng đi đến, gõ cửa, lễ phép nói: "Xin hỏi, cô giáo Hà có ở đây không?"

"Là ai tìm tôi?" Một thanh âm phụ nữ ở bàn công tác đối diện vang lên.

Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy, hắn đột nhiên đứng im ngây ngốc.