Lưu Manh Lão Sư

Chương 227: Không được nói cho bất cứ ai




Đang lúc Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào ngực Ngả Tiểu Ny, hắn lập tức ngây ngốc, bởi vì lúc này, trên ngực Ngả Tiểu Ny dĩ nhiên lại có một con nhện, một con nhện màu đỏ rất lớn.

"Anh, anh lưu manh!" Ngả Tiểu Ny thấy Trần Thiên Minh cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, mắng lớn.

"Anh không phải là lưu manh, là chỗ này của em…" Trần Thiên Minh không biết phải nói thế nào với Ngả Tiểu Ny, chẳng lẽ nói là ngực của nàng, hay là nói ngực bên phải chắc?

"Anh, anh còn nói nữa." ngã Tiểu Ny khuôn mặt đã đỏ bừng lên, nàng không nghĩ đến Trần Thiên Minh đã nhìn bên ngoài, hiện giờ lại còn đòi chỉ cả bên trong.

"Không phải, là chỗ đó của em có con nhện." Trần Thiên Minh rất bất đắc dĩ, dù sao hắn cũng khó mà biếu đạt ra được, nếu thẳng thắn chỉ vào bộ ngực của Ngả Tiểu Ny thì quên đi.

"Gì? Con nhện, Anh gạt người, không ngờ được anh lại là một tên lừa đảo." Ngả Tiểu Ny vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng không tin. Còn tưởng rằng Trần Thiên Minh đang lừagạt nàng.

"Thật mà, em không tin thì nhìn thử đi." Trần Thiên Minh có chút sốt ruột, loại nhện màu đỏ này trên lý luận thì chắc chắn có độc, Ngả Tiểu Ny sao lại không nghe mình chứ? Mình ở huyện J chính là thanh niên "3 tốt" đó.

Ngả Tiểu Ny nửa tin nửa ngờ nhìn xuống bộ ngực của mình, nàng chỉ thấy quả nhiên có một con nhện đang bò ở trên ngực bên phải của nàng, "A! Con nhện!" Ngả Tiểu Ny thất thanh kêu lên, vội ném sài đao trong tay rồi chạy ngay đến trước mặt Trần Thiên Minh, sốt ruột nói: "Nhanh, nhanh giúp em đuổi con nhện đi, em, em sợ nhất là nhện đó!" Ngả Tiểu Ny sợ hãi kêu lên, nàng hiện giờ đã quên là vừa rồi còn rất ghét Trần Thiên Minh, cũng quên luôn là nếu Trần Thiên Minh giúp nàng đuổi con nhện đi là việc không thích hợp. Hiện giờ, nàng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đuổi con nhện đáng ghét làm mình sợ này đi mà thôi.

Trần Thiên Minh thấy Ngả Tiểu Ny chạy đến bên cạnh mình, đưa bộ ngực của nàng đến trước mặt hắn, còn kêu hắn giúp nàng đuổi con nhện đi nữa chứ. Trần Thiên Minh tất nhiên là không chút do dự, bởi vì hắn thấy Ngả Tiểu Ny sợ đến mực nhắm mắt lại rồi, vì thế hắn cũng không từ chối.

Vậy con nhện màu đỏ này là loại gì đây? Trần Thiên Minh nhìn con nhện trước ngực Ngả Tiểu Ny, hắn giơ tay phải của mình lên, sau đó nhanh chóng quét qua ngực phải của Ngả Tiểu Ny, ha ha, mình quả là quá lợi hại, mới lướt qua đẫ rơi rồi. Nhưng mà cảm giác vừa mới chạm qua ngực của Ngả Tiểu Ny cũng khiến hắn rất hưng phấn. Bởi vì hắn đã đụng vào ngực của Ngả Tiểu Ny, hơn nữa cảm giác còn vô cùng mềm mại, mà hắn còn cảm thấy nàng không mặc áo ngực.

"Không có áo ngực?" Trần Thiên Minh hơi ngẩn ra, chẳng lẽ Ngả Tiểu Ny bới vì sống lâu trong núi, cho nên không biết dụng nịt ngực như phụ nữ bên ngoài? Nhìn Ngả Tiểu Ny vẫn còn đang nhắm chặt mắt, sợ hãi cắn chặt môi, hắn trong lòng giật mình nghĩ, quên đi, dù sao Tiểu Ny cũng không nhìn thấy, hơn nữa mình mới vuốt qua một lần, có vuốt thêm thì cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Nghĩ đến đó, hắn lại hưng phấn giơ tay lên, sau đó nhanh chóng quét qua quét lại trên ngực Ngả Tiểu Ny hai cái. Lúc này, Trần Thiên Minh đã có thể chắc chắn, bên trong Ngả Tiểu Ny chỉ mặc quần áo, không có cái cảm giác cứng cứng của nịt ngực. Oa, thật là khóai, Tiểu Ny mặc dù chỉ để mình vuốt qua, cũng chưa phải là chính thức vuốt ve, nhưng hắn vẫn cảm thấy Ngả Tiểu Ny vô cùng đầy đặn, còn rất mềm mại, tuyệt đối là khiến nam nhân muốn chết. Ôi, chỉ tiếc là nàng toàn mặc quần áo như vậy, những thứ tốt bị che hết rồi.

"Sao, thế nào rồi?" Ngả Tiểu Ny sợ hãi hỏi Trần Thiên Minh.

"Được rồi, em không phải sợ, con nhện bị anh đánh rớt rồi." Trần Thiên Minh thấy Ngả Tiểu Ny sợ hãi như vậy, trong lòng hắn cũng không đành lòng, vội vàng an ủi nàng.

Ngả Tiểu Ny nghe thấy trầ thiên minh nói như vậy, nàng vội mở hai mắt, nhìn lại ngực mình, xác nhận là con nhện đã biến mất, lúc này nàng mới thở ra một hơi. "Anh mau giúp em giẫm chết nó." Ngả Tiểu Ny rút cục đã tìm lại được hồn vía của mình, vì thế nàng lui lại ba bước, chỉ vào con nhện kia, rồi nói với Trần Thiên Minh.

"Được, tuân lệnh." Trần Thiên Minh gật đầu với Ngả Tiểu Ny, sau đó nhấc chân phải lên, giẫm lên người con nhện. "Tiểu Ny, anh đã hoàn thành việc em phân phó." Trần Thiên Minh quay lại cười, nói với Ngả Tiểu Ny.

"Uh," Ngả Tiểu Ny hiện giờ đã bình thường lại, nàng chợt nhớ tới vừa rồi Trần Thiên Minh vì giúp nàng đuổi con nhện mà đã vuốt qua ngực nàng, lại còn vuốt 3 lần nữa chứ. Mới vừa rồi vì khẩn trương nên nàng không cảm thấy gì, còn bây giờ, Ngả Tiểu Ny đã hoàn hồn nghĩ lại, Trần Thiên Minh vuốt qua ngực mình ba cái, mà nơi đó chưa từng có ai chạm qua cả, vậy mà lại để hắn chạm vào. Nghĩ đến đó, Ngả Tiểu Ny cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nàng còn biện pháp gì khác sao? Mới vừa rồi mình sợ hãi, chính mình đã nhờ Trần Thiên Minh đánh con nhện đi mà.

Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt Ngả Tiểu Ny vô cùng phong phú, lúc thì hồng, lúc lại trắng, lúc thì tức giận, khi thì lại thẹn thùng, hắn hiện giờ đã không còn hiểu Ngả Tiểu Ny đang nghĩ gì nữa.

"Tiểu Ny, em không sao chứ?" Trần Thiên Minh lo lắng hỏi thăm. CÓ phải là do vừa rồi Ngả Tiểu Ny bị kinh sợ, thế nên hiện giờ còn chưa khôi phục?

"Em, em không có chuyện gì." Ngả Tiểu Ny mặt đỏ bừng, chính mình thật sự không có gì sao? Chỉ là tình hình như vậy, mình có thể trách Trần Thiên Minh sao?

"Không sao là tốt rồi." Trần Thiên Minh hơi yên tâm. Ngả Tiểu Ny không sao, hắn cũng yên lòng nhiều. "Đều là ngươi làm hại Tiểu Ny phải sợ hãi." Trần Thiên Minh vừa nói vừa giẫm mấy cái lên thi thể của con nhện.

"Tiểu Ny, rút cục là có chuyện gì vậy?" Một người cầm sài đao nhanh chóng phi đến, hỏi Ngả Tiểu Ny. Trần Thiên Minh vừa nhìn lại, hóa ra là Bàng Chí Dũng.

"Không có gì đâu, Chí Dũng sư huynh." Ngả Tiểu Ny mặt đỏ bừng, liếc mặt nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó lắc đầu nói với Bàng Chí Dũng. "Không có chuyện gì? Ta vừa mới nghe tiếng của em kêu, cho nên, ta đi mấy cánh rừng, tìm đến nơi này." Bàng Chí Dũng nói. Vừa rồi sau khi hắn luyện võ công, đang vùng mấy sư huynh đệ luận bàn, liền muốn cầm sài đao đi tìm Ngả Tiểu Ny, muốn cùng nàng đốn củi.

Nhưng vừa mới đến gần đó, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng Ngả Tiểu Ny kêu lớn, cho nên, hắn tìm một lúc, mới tìm đến được đây. Nhưng đến nơi, hắn mới thấy Ngả Tiểu Ny đang ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh, hơn nữa Ngả Tiểu Ny mặt còn đỏ bừng, hình như vừa có chuyện gì đó phát sinh qua.

"Thật, thật sự là không có mà." Ngả Tiểu Ny lắc đầu, mặt lại càng thêm đỏ.

Bàng Chí Dũng cũng không nói gì nữa, boiử vì hắn nghe thấy Ngả Tiểu Ny nói như vậy, hắn biết khẳng định là Ngả Tiểu Ny sẽ không nói chuyện vừa phát sinh cho mình. Hơn nữa vẻ mặt vừa rồi của Ngả Tiểu Ny, nàng lại luôn đỏ mặt lắc đầu, điều này khiến hắn càng tin tưởng có chuyện gì đó vừa phát sinh.

Ngả Tiểu Ny nhặt sài đao của mình lên, sau đó buộc chặt chỗ củi mình đốn được, sau đó đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh không được nói cho người khác chuyện vừa xảy ra đó."

"Uh, em cứ yên tâm, anh sẽ không nói cho bất cứ ai đâu." Trần Thiên Minh gật đầu, nhỏ giọng đáp lại. Hắn cũng không phải kẻ ngu, loại chuyện này có thể nói cho người khác sao? Cho dù có nghiêm hình tra khảo hắn, dùng tiền tài mỹ nữ hấp dẫn, Trần Thiên Minh hắn cũng sẽ không nói cho người khác.

"Nhớ kỹ là bây giờ anh đã nói đó." Ngả Tiểu Ny đỏ mặt cúi đầu, vác bó củi lên lưng rồi rời đi.

"Tiểu sư thúc, mới rồi anh và Tiểu Ny nói chuyện gì vậy?" Bàng Chí Dũng muốn biết chuyện gì vừa mới xảy ra, hắn thấy không hỏi được gì từ Ngả Tiểu Ny, thế nên quyết định hỏi Trần Thiên Minh.

"Không có gì, chỉ là nói lời từ biệt thôi mà." Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

"Vậy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?" Bàng Chí Dũng lại tiếp tục hỏi Trần Thiên Minh.

"Vừa rồi đã có chuyện gì sao?" Trần Thiên Minh giả vờ giật mình hỏi.

"Vậy sao Tiểu Ny lại sợ hãi kêu như vậy?" Bàng Chí Dũng nói.

"Không thể nào? Ta cũng ở đây. Nếu vừa rồi có chuyện gì, thì sao ta không nghe thấy Tiểu Ny kêu chứ?" Trần Thiên Minh tiếp tục diễn.

Bàng Chí Dũng thấy cũng không hỏi được gì ở Trần Thiên Minh, nên cũng không hỏi nữa, sau đó hắn nói vài ba câu với Trần Thiên Minh, rồi rời đi.

Trần Thiên Minh thấy tất cả mọi người đã đi, trong lòng hắn thầm cao hứng. "Ha ha, không nghĩ đến hôm nay lại nhặt được tiện nghi lớn như vậy, có thể vuốt ve ngực của Ngả Tiểu Ny đến ba lần, mặc dù chỉ vuốt qua, nhưng cũng thấy mãn nguyện rồi." Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngả Tiểu Ny, trong lòng hắn rất ngứa ngáy, muốn hôn nàng một cái, sau đó lại sợ mó bộ ngực không mang nịt ngực của nàng. Sướng, chắc chắn là phải tuyệt lắm.

"Lão đại, anh ở đây à, làm hại bọn em tìm khắp nơi." Trần Thiên Minh tiếp tục đi dạo, thì bất ngờ Lâm Quốc gọi với theo.

"Làm sao vậy? Có việc sao?" Trần Thiên Minh có chút cả kinh, không phải có chuyện chứ? Ngả Tiểu Ny không phải đã nói với mình là không được nói với ai sao? Tại sao nàng lại nói với người khác? Chẳng qua, chuyện này mình cũng là đúng, dù sao cũng là Tiểu Ny nhờ mình, cũng không phải là mình chủ động, mình cũng chỉ học Lôi Phong làm việc tốt thôi, có cũng là khen ngợi, không thể trừng phạt mà!

"Bây giờ là giờ ăn cơm, giờ quy định ăn cơm của Huyền Môn, anh quên rồi sao?" Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh. Bởi vì Huyền Môn có quy định, đến giờ ăn cơm, mỗi người đều phải về ăn cơm, chậm thì không chịu, cho nên, tất cả đều về rất chuẩn, không khi về chậm sẽ không có cơm ăn.

"Đi, chúng ta đi ăn cơm." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Mẹ, chính mình còn tưởng là chuyện gì, thiếu chút nữa thì bệnh tim tái phát.

Tới phòng ăn cơm, Trần Thiên Minh thấy ngay Ngả Tiểu Ny đang lấy cơm ở đó. Hắn vội vàng đi đến. nói với Ngả Tiểu Ny: "Tiểu Ny, em lấy cơm à, để anh giúp em!" Nói xong, hắn mỉm cười với Ngả Tiểu Ny.

"Không cần." Mặt Ngả Tiểu Ny đỏ bừng lên, nàng không nghĩ tới là gan Trần Thiên Minh lớn như vậy, trước mặt bao người ở đây lại đến lấy lòng mình. Hơn nữa, Trần Thiên Minh càng làm như vậy, lại càng khiến nàng nhớ đến chuyện con nhện trong rừng vừa rồi.

"Khách khí cái gì, trưởng bối quan tâm vãn bối là chuyện thường mà." Trần Thiên Minh cười nói với Ngả Tiểu Ny.

Ngả Tiểu Ny nhìn xung quanh một chút, phát hiện có rất nhiều người nhìn về phía này, nàng đỏ mặt, khẽ cắn môi, bất đắc dĩ nói với Trần Thiên Minh: "Tiểu, tiểu sư thúc, hay là để em giúp anh lấy cơm đi, vãn bối quan tâm trưởng bối, đó là việc chúng rm nên làm."

"Được, được." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Có mỹ nữ giúp mình đi lấy cơm, còn có chuyện gì tốt hơn nữa chứ?