Lưu Manh Lão Sư

Chương 332: Ngươi Đừng Tới Đây




"Hắc hắc, cái loại phụ nữ đó, không chết thì giữ lại làm gì,"Thái Đông Phong âm hiểm cười, hắn một bên thì xem "phim heo" trên TV, một bên thì nói chuyện với Tiểu Trữ. Thái Đông Phong lúc này đã bị ảnh hưởng bởi TV, vốn hắn còn muốn từ từ tâm tình với Tiểu Trữ, nhưng dục vọng lúc này đã bốc lên hứng hực, càng lúc càng cháy lớn, tin trùng phi lên não rồi.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Tiểu Trữ thấy ánh mắt háo sắc của Thái Đông Phong, còn tay hắn thì đang duỗi về phía nàng, nàng sợ hãi nói.

"Sao? Haha, đương nhiên là học một chút kỹ sảo trên TV rồi, chúng ta lát nữa cùng thực hành, khẳng định là so với "phim heo" trên TV còn hoành tráng hơn nhiều!" Thái Đông Phong càng cười điên cuồng hơn, hắn thấy vẻ sợ hại của Tiểu Trữ, lại càng khẳng định nàng vẫn còn là gái trinh.

"Đừng, Thái Đông Phong, ngươi bo qua cho ta đi!" Tiểu Trữ khóc lóc van xin Thái Đông Phong.

"Bỏ qua cho cô? Cô đang nói chuyện cười quốc tế à, tôi vốn còn muốn cùng cô chơi đùa một chút, để cô thích tôi, tôi mới chơi cô, không ngờ, cô lại thích Trần Thiên Minh, tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho chuyện này được, tôi hôm nay nhất định phải chơi cô, cho cô nếm mùi vị của nam nhân." Thái Đông Phong nhìn thấy Tiểu Trữ khóc, trong lòng hắn lại càng cao hứng hơn.

"Thái đông phong, ngươi không phải là ngưoiừ." Tiểu trữ mắng thái đông phong một cậu, nàng biết cầu xin Thái Đông Phong là vô ích, vì thế, nàng dứt khoát chửi mắng hắn cho rồi.

"Haha, tôi là người, còn là một nam nhân "rất lớn" nữa, cô lát nữa sẽ biết, cam đoan cho cô dục tiên dục tử." Thái Đông Phong vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo của Tiểu Trữ.

"Ngươi…buông tay." Tiểu Trữ vung đôi tay nhỏ bé của mình đánh Thái Đông Phong, nhưng chút khí lực nhỏ của nàng làm sao có thể làm gì được Thái Đông Phong, làm sao có thể làm Thái Đông Phong đau được chứ.

Thái Đông Phong thấy Tiểu Trữ cứ nhích tới nhích lui, làm hắn cởi quần áo không được thuận tiện, hắn đã bắt đầu tức giận, "Xoạt" một tiếng, cái áo T-shirt của Tiểu Trữ đã bị Thái Đông Phong xé nát vụn, làm lộ ra nịt ngực màu đen của nàng, da thịt trắng nõn, nịt ngực màu đen, sự đối lập này lại càng làm rõ thêm vẻ trắng trẻo của Tiểu Trữ.

"Oa, Tiểu Trữ, cô thật là đẹp nha!" Thái Đông Phong nhìn nửa thân trên trần trụi của Tiểu Trữ mà nuốt nước miếng, thân thể mềm mại yêu kiều của Tiểu Trữ càng làm hắn thêm hưng phấn.

Tiểu Trữ thấy cái áo T-shirt của mình bị Thái Đông Phong xé nát, làm lộ ra nịt ngực của nàng, nàng vội vàng dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình che ngực, không để cho xuân quang lộ ra.

Nhưng mà nàng càng làm như vậy, lại càng câu dẫn dục vọng của Thái Đông Phong bốc lên, Thái Đông Phong kéo tay của Tiểu Trữ ra, sau đó hung hăng bóp bóp ngực của nàng, cao hứng nói: "Sướng thật, sờ thật là sướng!" Bộ dáng hưng phấn của hắn hiện giờ, cứ như là đang bị thần kinh vậy.

"A…" Bộ ngực của mình bị Thái Đông Phong tập kích, Tiểu Trữ sợ hãi kêu lên, nhưng mà, với sức lực của nàng làm sao có thể kháng cự được Thái Đông Phong, nàng chỉ còn cách dùng chân mà liên tục đá vào người hắn.

Thái Đông Phong hoàn toàn không để ý đến sự kháng cự yếu ớt đó, sau khi hắn bóp bóp ngực của Tiểu Trữ mấy cái, sau đó liền bắt đầu muốn cởi quần của Tiểu Trữ, Thái Đông Phong lúc này đã quá kích động rồi, hắn mạnh mẽ cởi quần dài của nàng, sau đó xé rách luôn.

"Oa, sướng thật!" Thái Đông Phong hưng phấn kêu lên. Quần lót của Tiểu Trữ cùng màu đen, màu sắc như là cùng một bộ với nịt ngực bên trên.

Tiểu Trữ hiện giờ thật không biết phải làm gì nữa, nàng chỉ biết lớn tiếng kêu cứu: "Cứu mạng với, cứu mạng với!"

"Cô cứ kêu đi, lớn tiếng mà kêu đi, tôi quên mất không nói cho cô biết, căn phòng này là do tôi cho người đặc biệt làm, hiệu quả cách âm tốt vô cùng, cứ coi là cho dù có ném cả một quả lựu đạn vào đây, bên ngoài cũng không nghe được bao nhiêu đâu." Thái Đông Phong dâm đãng cười nói, hắn thích Tiểu Trữ kêu to lên, như vậy đến lúc hắn "làm", Tiểu Trữ càng kêu to hơn, hắn lại càng thấy nghiền!

Một bên Thái Đông Phong nhìn nửa thân trên trần trụi mê người của Tiểu Trữ,một bên thì nhanh chóng tự cởi quần áo của mình, hắn nghĩ đến sắp được chơi Tiểu Trữdangs vẻ giờ cao hứng đến mức không tả nổi. Chỉ trong chốc lát, Thái Đông Phong đã cởi sạch quần áo của mình, để lộ ra dâm căn cứng rắn.

Tiểu Trữ nhìn thấy Thái Đông Phong "sạch sẽ" như vậy, nàng càng thêm kinh hoàng kêu lên, nhưng nàng có kêu cũng không có tác dụng gì, theo như lời của Thái Đông Phong, phòng này đã được thiết kế đặc biệt, cho dù Tiểu Trữ có gào đến nát cổ, cũng không ai nghe thấy được, Hơn nữa đây là biệt thự, những căn biệt thự khác cũng cách xa vô cùng.

Thái Đông Phong lúc này đã bị t*ng trùng lên não, hắn làm gì còn biết đến thương hương tiếc ngọc nữa, hắn chỉ biết phi cái thân thể trần như nhộng của mình đến trước mặt Tiểu Trữ, sau đó dùng sức kéo nịt ngực của Tiểu Trữ ra, "Xoạt" một tiếng, nịt ngực đã bị Thái Đông Phong giựt đứt, hắn lại kéo tiếp, làm cái nịt ngực rơi ra.

Thái Đông Phong vừa nhìn lại thì ngốc luôn, đôi thỏ ngọc của Tiểu Trữ đang ngạo nghễ hiện ra trước mặt hắn, trắng trắng hồng hồng, thánh khiết vô cùng, hơn nữa bởi vì Tiểu Trữ đang sợ hãi, đôi thỏ ngọc lại cứ liên tục nhún nhẩy, khiến dục hỏa của Thái Đông Phong bốc lên phừng phừng.

"A!" Tiểu Trữ sợ hãi kêu lớn, nàng vội vàng lấy cái gối ở bên cạnh che lên ngực mình, che đi đôi thỏ ngọc, không cho Thái Đông Phong nhìn thấy.

"Hắc hắc, Tiểu Trữ, cô đừng sợ, tôi tới đây." Thái Đông Phong hưng phấn kêu lên, Tiểu Trữ càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy kích thích, Sau khi hắn kêu lên một tiếng, liền lao luôn tới chỗ Tiểu Trữ. Chỉ cần hắn có thể cởi nốt cái quần lót của nàng, sau đó cứ vác thương đâm thẳng, tiến vào bên trong Tiểu Trữ.

"Ngươi đừng như vậy, đừng…" Tiểu Trữ sợ hãi dùng sức đá đá, không biết là nàng vô tình hay cố ý, một cước của nàng đã đá trúng "tiểu đệ" của Thái Đông Phong.

"Ôi má ơi!" Thái Đông Phong ôm "tiểu đệ" kêu thảm, mặc dù khí lực của Tiểu Trữ không lớn, nhưng mà dù sao cũng là một cước toàn lực khi nàng liều mạng, hơn nữa còn đá trúng chỗ yếu nhất của Thái Đông Phong, cho nên, lúc này Thái Đông Phong cảm thấy vô cùng đau.

Xoa xoa một lúc Thái Đông Phong mới cảm thấy tốt hơn chút, mới vừa rồi "tiểu đệ" còn đang cứng rắn bị Tiểu Trữ đá cho mềm xéo. Hiện giờ, hắn nhìn thấy quần lót màu đen giữa hai chân Tiểu Trữ, thế nên lại dựng đứng lên.

Hắn vọt tới, hung hăng cho Tiểu Trữ một cái tát, "Mẹ kiệp, con điếm thối, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt à, tao không cho mày biết tay, mày không biết lợi hại à!" Nói xong, hắn lại tát Tiểu Trữ thêm cái nữa. Hai cái tát này cũng làm cho khóe miệng của Tiểu Trữ xuất hiện vết máu.

Thái Đông Phong thấy sau khi hắn đánh Tiểu Trữ, nàng có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, vì thế hắn cúi đầu, chuẩn bị xé quần lót của Tiểu Trữ.

Trần Thiên Minh lái xe như giết người, hắn liều mạng phi về phía số 29 đường Điền Hải, vừa lái vừa sốt ruột kêu, "Tiểu Trữ, em ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may!"

Đi tới đường Điền Hải, hắn theo biển nhà mà nhìn, tới rồi, đây chính là số 29. Vì thế, Trần Thiên Minh vội vàng dừng xe, sau đó hắn xuống xe. Nhìn qua một chút căn biệt thự này, hắn phát hiện tường rất cao, vì thế, hắn thầm vận nội lực, nhảy vèo cái qua, nhẹ nhàng chạm đất.

"Ông chủ, Trần Thiên Minh tới rồi," Trường Mao ở trên xe nhỏ giọng kêu lên. "Trời ạ, Trần Thiên Minh bay, cứ như vậy mà báy qua tường cao đến thế." Trường Mao nói như nuốt mất lưỡi, nói với Diệp Đại Vĩ.

"Có gì mà kinh ngạc, cái này gọi là khinh công, người học võ công đều làm được, tao cũng vậy, lát nữa tao sẽ mang mày bay vào bên trong thì mày sẽ biết." Diệp Đại Vĩ trừng mắt nhìn Trường Mao, không cho là đúng nói. "Trường Mao, mày nhớ cho kỹ, sau 15 phút, chúng ta sẽ lén lút đi vào. Rất nhanh sẽ đến lúc chúng ta ra tay." Diệp Đại Vĩ cười âm hiểm.

Sau khi Trần Thiên Minh vào trong biệt thự, hắn thầm vận công lực, sau đó nhanh chóng phi vào trong nhà, hiện giờ, hắn đã động sát khí, nếu có người ra ngăn cản, hắn sẽ giết ngay.

Kỳ thật, trong biệt thự làm gì còn người nữa, bởi vì Thái Đông Phong tưởng là việc hắn làm quỷ thần không biết, hơn nữa hắn còn cảm thấy thủ hạ ở lại thì chỉ vướng tay vướng chân, cho nên, hắn kêu thủ hạ lái xem, còn một mình mang Tiểu Trữ vào trong đây, chuẩn bị chơi nàng.

Trần Thiên Minh lén lút đi vào trong nhà, khi hắn vào đến đại sảnh, hắn thấy ngay thân thể trần truồng của Thái Đông Phong đang chuẩn bị làm gì Tiểu Trữ, Trần Thiên Minh tức giận lập tức giơ hữu chưởng của mình, chém thằng một đạo kình phong về phía Thái Đông Phong. Vì hắn sợ làm tổn thương đến Tiểu Trữ ở bên cạnh, vì thế không dám dùng nhiều nội lực quá.

"Bình" một tiếng, chưởng phong của Trần Thiên Minh đánh trúng ngay lưng của Thái Đông Phong. Bởi vì Thái Đông Phong không ngờ được có người tiến vào, hơn nữa hắn còn đang tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú muốn lột quần lót của Tiểu Trữ xuống, vì thế không chú ý, mới bị Trần Thiên Minh đánh trúng. Bởi vì Trần Thiên Minh ra tay không nặng, Thái Đông Phong chỉ hơi lắc lu một chút, sau đó thì bay vọt đến bên kia đại sảnh.

Thái Đông Phong bay người qua bên kia, sau đó vội xoay người, hắn muốn xem rút cục là ai không biết sống chế mà tiền vào quấy rối chuyện tốt của hắn. "Trần Thiên Minh, là mày?! Mày làm sao mà tìm được đến đây?" Thái Đông Phong kinh ngạc kêu lớn, hắn không ngờ được, chính mình đã bắt Tiểu Trữ đến đây, lúc ấy Trần Thiên Minh không có ở đó, làm gì có khả năng hắn biết mình ở đây.

Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Thái Đông Phong nói vậy, hơn nữa nhìn vẻ kinh ngạc của Thái Đông Phong, hắn thầm nghĩ đây không phải là âm mưu của Thái Đông Phong, mà là có người tố cáo. Trần Thiên Minh không thèm để ý đến Thái Đông Phong, hắn bước nhanh đến bên người Tiểu Trữ, rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Trữ, em không sao chứ?" Khi hắn nhìn thấy trên người Tiểu Trữ không còn chút quần áo nào, trong lòng rất tức giận, sau đó khi nhìn xuống dưới của Tiểu Trữ, hắn thấy nàng vận còn một cái quần lót, vì thế biết là Thái Đông Phong chưa làm được gì nàng.

"Ngươi đừng đến đây, đừng có đến đây." Tiểu Trữ còn đang sợ hãi, thần trí còn chưa tỉnh lại, nàng liều mạng nói. "Tiểu Trữ, là anh, Trần Thiên Minh, anh đến cứu em đây." Trần Thiên Minh nắm lấy tay của Tiểu Trữ, đau lòng nói. Thằng chó má Thái Đông Phong này đã làm gì Tiểu Trữ mà khiến Tiểu Trữ sợ đến mức này chứ.

Nghe thấy Trần Thiên Minh gọi, Tiểu Trữ mới định thần lại, nàng nhìn thấy đó thật sự là Trần Thiên Minh, nàng vội khóc lớn, "Thiên Minh."

Hiện giờ Trần Thiên Minh không biết làm thế nào? Đôi thỏ ngọc trần trụi của Tiểu Trữ đang găt gao nhún nhẩy trong lòng hắn, kích thích này khiến tâm lý hắn vô cùng thoải mái, cảm giác vừa mềm mại vừa đầy đặn này, nếu không phải còn có Thái Đông Phong, hắn thật sự là muốn ôm Tiểu Trữ cả đời, tình cảnh được ôm nàng thế này, hắn đã mơ không biết bao lần rồi.

Nghĩ đến thái đông phong, đột nhiên trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, thấy thái đông phong muốn lén rời đi, hắn tức giận nói: "Con mẹ mày, thái đông phong, mày muốn đi sao?" Nói xong, trần Thiên Minh vũng hữu chưởng lên, một đạo kình phong lập tức đánh tới thái đông phong