Lưu Manh Lão Sư

Chương 346: Miễn phí dạy em thành cao thủ




"Chứng cớ khác?" Trần Thiên Minh suy nghĩ rồi lắc đầu trả lời:

"Lúc chúng tôi đánh Thái Đông Phong phải đi viện, có hai người bịt mặt xuất hiện, chúng nổ súng bắn bọn tôi. Tôi khẳng định chúng sẽ không ra làm chứng. Hơn nữa tôi cũng không có cách nào tìm thấy chúng".

"Xét nghiệm hiện trường cho thấy có rất nhiều vỏ đạn, đúng là Thái Đông Phong có nổ súng bắn các anh, nhưng nhân chứng nói Thái Đông Phong chỉ nổ súng tự vệ và hắn bị anh giết chết" Điền Tuấn Huy khẽ nói:

"Nhưng anh cứ yên tâm, chúng tôi đang tìm cách, phần thắng của chúng ta trong vụ này rất lớn. Nhưng bố của Thái Đông Phong cũng có nhiều mối quan hệ ở thành phố này, điều này chắc chắn gây bất lợi không nhỏ cho anh".

Điền Tuấn Huy nói cũng đúng. Vụ án này có khả năng giảm nhẹ hình phạt. Nhưng nếu Thái Cơ gây áp lực lên các ngành liên quan, chắc chắn sẽ gây bất lợi không nhỏ cho Trần Thiên Minh.

Hơn nữa lúc trước Điền Tuấn Huy hỏi chi tiết vụ việc của Trần Thiên Minh cũng đã phát hiện ra một số lực cản vô hình. Rất may là hắn từ tỉnh tới, không bị ảnh hưởng bởi những thế lực đó.

"Được, làm phiền anh quá. Vậy tôi có thể nộp tiền bảo lãnh không?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Để tôi đi hỏi"

Điền Tuấn Huy vừa nói xong đã thấy Chu lực Quyền và nhân viên đi vào phòng khách.

Chu Lực Quyền liếc nhìn Điền Tuấn Huy rồi nói với Trần Thiên Minh:

"Trần Thiên Minh, hết giờ thăm nom. Mau quay lại phòng giam"

Chu Lực Quyền vừa nghe nói có người tới thăm Trần Thiên Minh. Vì vậy hắn cố tình tới gây khó dễ.

"Tôi đang cùng đương sự thảo luận về vụ án trong phạm vi pháp luật cho phép" Điền Tuấn Huy nói với Chu Lực Quyền.

"Anh là ai?" Chu Lực Quyền hỏi Điền Tuấn Huy.

"Tôi là luật sư. Đây là danh thiếp của tôi. Bây giờ tôi nhận bào chữa cho Trần Thiên Minh"

Điền Tuấn Huy cười trả lời. Hắn lấy danh thiếp ra đưa cho Chu Lực Quyền.

"Luật sư?" Chu Lực Quyền nhận danh thiếp của Điền Tuấn Huy, hắn nhìn qua rồi hỏi: "Luật sư thì là cái gì?

Điền Tuấn Huy thấy Chu Lực Quyền nói vậy. Hắn tức giận nói:

"
Luật sư chả là gì cả. Luật sư chỉ giữ gìn sự công bằng của luật pháp thôi. Xin hỏi anh là ai?"

"
Tôi là người phụ trách vụ án này" Chu lực Quyền ngạo mạn trả lời.

"
Hay quá. Tôi đang muốn tìm anh để hỏi tại sao anh lại dùng hai còng tay với đương sự của tôi. Những người khác anh có còng như thế này không? Nếu không tôi sẽ kiện anh vì hành động cố ý này"

Điền Tuấn Huy nhìn tay, chân của Trần Thiên Minh, nói với Chu Lực Quyền.

"
Anh ta có khuynh hướng bạo lực vì vậy chúng tôi phải dùng hai còng tay với anh ta" Chu Lực Quyền nói.

"
Nếu vậy anh hãy đưa chứng cứ ra. Nếu không tôi sẽ kiện anh tội vu cáo cho đương sự của tôi"

Điền Tuấn Huy đối chọi gay gắt với Chu Lực Quyền, không chút khoan nhượng.

"
Cái này…." Chu Lực Quyền không biết đào đâu ra chứng cớ. Trần Thiên Minh có đánh bọn hắn, nhưng đó căn bản không phải là chứng cớ cụ thể. Hơn nữa chính những phạm nhân ở phòng tạm giam số bốn cũng không thừa nhận chuyện đó. Hắn không nói chuyện đó ra được.

"
Bây giờ tôi yêu cầu anh bỏ còng tay cho đương sự của tôi"

Điền Tuấn Huy nói xong lấy từ trong cặp công tác một cái camera. Hắn quay camera chụp tay và chân của Trần Thiên Minh rồi hắn nói tiếp:

"
Tôi lưu giữ lại để kiện anh. ảnh chụp này là bằng cớ xác thực nhất".

Chu Lực Quyền thấy Điền Tuấn Huy nói thế hắn vội bảo nhân viên mở còng tay và chân cho Trần Thiên Minh. Lúc trước hắn còn xem thường Điền Tuấn Huy nhưng khi thấy Điền Tuấn Huy động tý là nói kiện cáo, rồi lại còn chứng cớ. Chu Lực Quyền đã thực sự sợ hãi.

"
Xét thấy đương sự của tôi có thể bị gây tổn hại trong thời gian tạm giam. Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh cho đương sự tôi ra ngoài"

Điền Tuấn Huy nói với Chu Lực Quyền.

"
Không được. Đây là vụ án giết người. tôi không cho phép bảo lãnh"

Chu Lực Quyền vừa nghe Điền Tuấn Huy nói thế hắn vội phản đối. Nếu để cho Trần Thiên Minh được tại ngoại. Hắn sẽ không thể tìm cách giết Trần Thiên Minh được nữa.

"
Nếu như đương sự của tôi bị xâm hại thì sao?" Điền Tuấn Huy nói.

"
Đây không phải là việc của chúng tôi. Khi anh ta đánh nhau với Thái Đông Phong có thể đã bị thương. Cũng có thể anh ta sẽ chết vì nội thương phát tác ngay ngày mai cũng không chừng" Chu Lực Quyền cười nhạt:

"
Anh ta là hung thủ giết người, chết cũng đáng".

Điền Tuấn Huy lại cầm camera chụp ảnh toàn thân của Trần Thiên Minh, "
Tôi đã chụp ảnh toàn bộ tình hình hiện tại của đương sự của tôi, sau đó tôi sẽ đi công chứng. nếu như sau này tôi phát hiện đương sự tôi bị tổn hại điều gì, tôi sẽ kiện đội hình cảnh ra tòa. Hơn nữa tôi sẽ đi gặp đội trưởng của các

anh, yêu cầu đổi lại người phụ trách vụ án này. Tất cả những gì anh nói tôi đã ghi âm lại. nếu còn đối xử bất công với đương sự của tôi, tôi sẽ dùng những cái này là chứng cớ".

Trần Thiên Minh nghe Điền Tuấn Huy nói thế hắn không khỏi thầm khen ngợi Điền Tuấn Huy. Luật sư từ tỉnh tới có khác. Điền Tuấn Huy nói thế không chừng Chu Lực Quyền sẽ bị dọa không dám làm xằng bậy nữa.

"
Anh đã ghi âm?" Chu Lực Quyền sợ hãi hỏi lại.

"
Đúng thế. Nếu anh không muốn tôi khởi tố anh, anh đừng có hành động xằng bậy" Điền Tuấn Huy chậm rãi nói.

"
Có dũng khí đấy. Nhưng trên thế giới này phàm là kẻ cứng đầu lại là người không có gì"

Chu Lực Quyền cố ý nói một cách hàm hồ nhưng thực ra hắn đang đe dọa Điền Tuấn Huy. Nói xong Chu Lực Quyền tức giận bỏ đi ra ngoài.

"
Điền luật sư, anh thật lợi hại. Tôi rất yên tâm khi anh là luật sư cho tôi"

Trần Thiên Minh phá lên cười khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Chu Lực Quyền.

"
Ha, ha, tôi thích đối phó với những loại người như thế. Tôi nghĩ hắn sẽ không dám làm điều ám muội sau lưng nữa đâu"

Điền Tuấn Huy vừa cười vừa nói.

"
A Quốc, cậu nhất định phải bảo đảm an toàn cho Điền luật sư ở đây".

Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ tới ánh mắt đe dọa của Chu Lực Quyền. Hắn lo lắng nói với Lâm Quốc.

"
Em biết, đại ca" Lâm Quốc gật đầu nói.

"
Trần tiên sinh, phòng tạm giam của anh thế nào? Có muốn tôi xin đổi phòng giam cho anh không?"

Điền Tuấn Huy chợt nghĩ tới ý tứ của Chu Lực Quyền. Hắn biết Chu Lực Quyền có dụng ý xấu với Trần Thiên Minh.

"
Không cần, bây giờ tôi là đại ca của phòng đó. Bọn chúng bây giờ cung cúc phục tùng tôi"

Trần Thiên Minh cười rồi kể chuyện đánh bài, uống rượu ở phòng giam số bốn. làm cho mọi người cười rất thoải mái.

"
Thì ra anh ở trong đó cũng rất phong lưu khoái hoạt, làm hại người ta phải bận tâm lo lắng cho anh"

Tiểu Trữ buột miệng nói khi nàng nghe chuyện của Trần Thiên Minh.

"
Em thật sự lo lắng cho anh sao?" Trần Thiên Minh nghe Tiểu Trữ nói thế hắn cao hứng hỏi.

Hai người Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ muốn nói chuyện riêng với nhau nên đi ra ngoài phòng.

"
Ừ. Lo lắng gần chết. Tim lúc nãy còn đập thình thịch" Tiểu Trữ e thẹn nói.

"
Thật sao? Để anh xem thử nào"

Trần Thiên Minh nghe Tiểu Trữ nói vậy hắn hưng phấn nhìn bộ ngực đầy đặn của nàng nói với giọng dâm đãng.

"
Không đứng đắn gì cả. Anh hãy nghiêm chỉnh đi" Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái

"
Tiểu Trữ, em không được quay về nơi ở của em nữa. Anh sợ người của Thái Đông Phong sẽ trả thù với em. Em hãy về ở trong công ty của anh. Có bọn Trương Ngạn Thanh bảo vệ em anh yên tâm hơn nhiều"

Trần Thiên Minh ở trong này hắn muốn các huynh đệ của mình buổi tối có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho nàng.

"
Được" Tiểu Trữ gật đầu nói. "Nhưng em chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh thôi" Nói xong nàng cúi đầu xuống.

"
Anh cũng muốn thế nhưng bây giờ anh đang ở trong phòng tạm giam. Em không ở đó được. Tiểu Trữ, em không giận anh chứ?"

Trần Thiên Minh nghe Tiểu Trữ nói thế hắn vui mừng hỏi nàng.

"
Em không muốn nghĩ nhiều nữa. Em chỉ cần thấy anh bình an là em mãn nguyện rồi" Tiểu Trữ đỏ mặt nói.

Trần Thiên Minh vì cứu nàng mà trở nên như này. Nếu Trần Thiên Minh phải ngồi tù cả đời nàng cũng nguyện ý chờ hắn cả đời.

"
Tiểu Trữ, anh không sao. Tin anh đi" Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ôm Tiểu Trữ, âu yếm nói với nàng.

"
Em không muốn anh xảy ra chuyện" Tiểu Trữ đau lòng nói.

Trần Thiên Minh giật mình khi nhìn đôi môi đỏ tươi của Tiểu Trữ, hắn xúc động cúi xuống hôn lên đôi môi đó.

"
Ui" Tiểu Trữ khẽ kinh hoàng kêu lên. Sau đó hai tay nàng nắm chặt áo, để mặc Trần Thiên Minh hôn mình.

Thấy dáng vẻ khẩn trương của Tiểu Trữ Trần Thiên Minh biết đây là nụ hôn đầu của nàng vì thế hắn càng điên cuồng, đầu lưỡi hắn luồn vào trong miệng nàng, hắn điên cuồng ôm nàng. Cảm thấy Tiểu Trữ sắp ngã ra hắn vội vàng ôm nàng chặt hơn.

Trần Thiên Minh không biết hắn đã hôn nàng trong bao lâu hắn chỉ cảm thấy mình rất sảng khoái như chưa hề tức giận bao giờ. Hắn buông nàng ra, đắm đuối nhìn nàng.

Hai mắt Tiểu Trữ nhắm lại, hai má đỏ ửng, bộ ngực đầy đặn của nàng phập phồng lên xuống như đang muốn mời gọi Trần Thiên Minh tiến tới, nhưng hắn nghĩ đây là trại tạm giam mình phải nhẫn nại một chút.

"
Tiểu Trữ, miệng em thơm quá"

Trần Thiên Minh mặt dầy nói với Tiểu Trữ. Hắn có thể hôn môi nàng chứng tỏ quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, sau này sẽ tiếp tục phát triển.

"
Miệng anh bốc mùi" Tiểu Trử đỏ mặt, nàng nói lý nhí,

"
Trong miệng toàn mùi rượu" Nói xong nàng xấu hổ cúi đầu xuống.

"
Hề, hề, lúc nãy anh vừa uống rượu với phạm nhân trong phòng tạm giam. Sau này anh sẽ chú ý đánh răng trước khi hôn em" Trần Thiên Minh thản nhiên nói.

"
Ai thèm hôn anh?" Tiểu Trữ trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, ra vẻ tức giận nói.

Trần Thiên Minh cũng thật là. ở ngay tại đây mà cũng dám cùng mình như vậy. Thật xấu hổ chết đi được.

"
Ha, ha. Anh cũng không biết vừa rồi ai cũng hôn môi anh. Anh chỉ biết người đó quá vụng về. Đã không hôn môi anh còn suýt nữa cắn đứt dầu lưỡi của anh. Nhưng không sao, anh là người tốt bụng. Sau nàng anh sẽ dạy người đó hôn miễn phí, nhất định người đó sẽ trở thành cao thủ hôn môi"

Trần Thiên Minh cười ha hả nói.

"
Trần Thiên Minh, anh thật lưu manh. Anh ăn hiếp em"

Lúc này Tiểu Trữ xấu hổ nàng dùng đôi nắm tay nhỏ nhắn trắng như tuyết nhẹ nhàng đánh vào ngực Trần Thiên Minh, giống như đang đấm ngực giúp hắn.

"
Ai da!" Trần Thiên Minh cố ý kêu lên thảm thiết. Tay hắn đặt vào chỗ vừa bị Tiểu Trữ đánh làm ra vẻ đau đớn.

"
Thiên Minh, anh sao vậy?"

Tiểu Trữ thấy dáng vẻ Trần Thiên Minh như vậy nàng đau lòng hỏi.

"
Anh, chỗ anh trúng đạn vốn không đau nhưng nãy em đấm anh, hình như lại đau"

Nói xong Trần Thiên Minh cố ý ho nhẹ một tiếng.

"
Mau để em xem nào"

Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói nàng đánh làm hắn đau nên nàng càng lo lắng.

"
Không việc gì. Chỉ đau thôi, không chết được" Trần Thiên Minh làm ra vẻ thoải mái nói.

"
Không sao hả? Không phải anh trúng đạn vào tay hay sau lưng à? Tại sao lại trúng đạn vào ngực? Không phải bác sĩ đã nói anh không sao rồi mà?"

Hình như Tiểu Trữ biết Trần Thiên Minh giả bộ vì vậy nàng tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

"
Trời ơi, tại sao mình lại quên chứ? Mình không phải trúng đạn ở ngực ''.

Trần Thiên Minh thầm kêu khổ.