Lưu Manh Lão Sư

Chương 464: Ta muốn thu cả lãi nữa




Sau giờ làm việc, lúc 6h, Trần Thiên Minh cùng Hoàng Na về tới biệt thự, Tiểu Lăng đang đi đi lại lại trong phòng khách tầng 1, thấy mọi người về liền vui vẻ chạy tới, có lẽ nàng đã chờ bọn hắn từ rất lâu rồi.

"Tiểu Lăng, sao không ở trong phòng học? đói rồi hả?" Hoàng Na hướng Tiểu Lăng âu yếm hỏi,

Từ lúc xảy ra các sự việc ngày hôm nay, nàng thực sự thấy yêu quý tính mạng của minh, càng thêm yêu con gái hơn.

"Mẹ, con đã học xong rồi, thấy mọi người chưa về nên con ở chỗ này chờ"

Hoàng Lăng vừa nói, vừa len lén nhìn Trần Thiên Minh, hình như người nàng đợi chỉ là hắn thôi.

Từ sáng đến giờ, Tiểu Lăng đã đếm thời gian chờ hắn về, thực tế, mấy ngày gần đây, nàng đã quen với sự có mặt của Trần Thiên Minh bên cạnh, hôm nay không có, nàng cứ cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, làm chuyện gì cũng không chú ý.

"Tiểu Lăng, con càng lớn càng ngoan, thấy con như vậy mẹ ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực cũng đều có giá trị" Hoàng Na cảm động nói.

Bậc cha mẹ thật là mong muốn con cái hiểu được mình, thấy Hoàng Lăng như vậy, Hoàng Na có thể không vui vẻ sao.

"Mẹ, mọi người đã vất vả cả ngày rồi, mau đi ăn cơm thôi, vừa rồi, khi Quốc ca nói mọi người sắp về, con đã bảo dì Liễu chuẩn bị cơm để khi mọi người về thì có cơm ăn ngay." Hoàng Lăng hưng phấn nói,

Không biết nàng làm như thế là cho Hoàng Na hay vì Trần Thiên Minh mà chuẩn bị.

"Ha ha, hôm nay đúng là mặt trời mọc phía Tây mà, bình thường mọi người phải chiếu cố Tiểu Lăng, hôm nay thì ngược lại, thật khó tin mà" Hoàng Na vui vẻ nói,

Nàng còn tưởng rằng do Hoàng Lăng biết có người cố ý gây khó cho Hoàng thị tập đoàn nên đã hiểu chuyện hơn, quan tâm đến mọi người hơn.

"Mẹ, sao lại nói thế, con cũng lớn rồi, cũng nên chiếu cố đến người khác chứ" Hoàng Lăng cự lại.

Nàng bị Hoàng Na coi là vẫn còn nhỏ nên không thích, nếu chưa lớn, làm sao làm bạn gái của Trần Thiên Minh được.

"Tốt rồi, không nói nữa, mọi người về phòng chuẩn bị chuẩn bị chút, sau đó nhanh chóng xuống ăn cơm." Hoàng Na quay về mấy người nói.

Chỉ lát sau, mọi người đã tập trung ở phòng ăn, cả bọn Lâm Quốc cũng tới. Hẳn là Hoàng Na biết bọn Lâm Quốc cùng Trần Thiên Minh rất thân thiết nên gọi đến ăn cùng.

Hơn 20 người ngồi quanh 2 cái bàn lớn. Cũng may, từ sáng Hoàng Na đã gọi thêm người tới giúp đỡ, nếu không chỉ có mình dì Liễu thì thật là vất vả.

Ăn cơm xong, mọi người đều đi lo chuyện của mình, Hoàng Na đã về phòng, bọn Lâm Quốc phân công nhau cảnh giới, còn Hoàng Lăng lôi Trần Thiên Minh vào phòng mình trên tầng 4, nói là phụ đạo nàng học bài.

"Hoàng Lăng, em có gì không hiểu cứ hỏi đi" Trần Thiên Minh ngồi xuống ghế nói

"Thầy, chúng ta ngồi trên giường nói chuyện đi"

Hoàng Lăng đã đợi hắn cả ngày, rốt cục Trần Thiên Minh đã về nên muốn tán gẫu với hắn.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: "Em có gì không hiểu cứ hỏi đi".

Hiện tại hắn thấy mình với mẹ con Hoàng Na đều có mối quan hệ phức tạp, cả hai đều có ý tứ đối với mình, trời ạ, không biết có chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây (Ước gì mình được như anh ấy!)

"Thầy, em đã chờ thầy cả ngày rồi, đến giờ mới về mà cũng không thèm quan tâm đến em, sao lại như vậy chứ" Hoàng Lăng càng nói càng thương tâm,

Bản thân mình thực sự thích hắn, thế mà hắn lại cứ làm ra vẻ vô tình. Nói xong, Hoàng Lăng rơm rớm nước mắt.

"Tiểu Lăng, đừng khóc, đừng khóc, được rồi, tôi cùng em nói chuyện vậy"

Trần Thiên Minh thấy vậy đến gần nàng an ủi.

Hoàng Lăng lau mắt nói: "Anh không quan tâm đến em, em có thể không khóc sao", nàng giả bộ khóc lớn.

Hiện tại, nàng đã lừa được Trần Thiên Minh đến gần, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Tuy nàng khóc có phần gượng gạo nhưng do Trần Thiên Minh đã bị rối loạn khi thấy nàng khóc, vì thế cũng không phân biệt được.

"Tôi đâu nói là không quan tâm đến em, chỉ là muốn giải quyết vấn đề mà em chưa hiểu trước, sau đó mói nói chuyện phiếm sau"

Trần Thiên Minh giải thích.

Hoàng Lăng chu cái miệng nhỏ lên, tức giận nói:

"Em đã học cả ngày rồi, đầu óc loạn hết cả lên, giờ muốn nói chuyện phiếm với thầy trước, thầy lại bắt em học, thầy thật là không thương em mà."

Trần Thiên Minh thấy vậy nhượng bộ: "Được rồi, không học nữa, để em thư giãn một lúc"

"Ân, còn may là thầy biết suy nghĩ đến em" Hoàng Lăng lập tức chuyển từ khóc sang cười:

"Thầy, cả ngày nay em không gặp thầy, em nhớ thầy, thầy có nhớ đến em không?"

"Cái này, cái này…."

Trần Thiên Minh không biết phải trả lời sao cho đúng, nói không nghĩ đến, biết đâu nàng lại đau lòng mà khóc, nói có thì sẽ làm nàng càng thêm hy vọng đối với mình (chà chà, phải tay ông thì cứ bốc phét chơi, được thì trời cho, đúng không anh em)

Vì vậy, hắn đành đánh trống lảng: "Hoàng Lăng, ngày nay ngoài việc học bài ra, em có làm việc gì nữa không?"

"Thầy, thầy không tin em sao?" Hoàng Lăng khẩn trương hỏi,

Kỳ thực, cả ngày nay nàng đâu có học được, vì Trần Thiên Minh không ở bên cạnh, nàng chán xem tivi rồi lại ngủ thôi.

"Thế nào mà không tin, nhưng em vẫn phải học nữa, như vậy mới thành tài được, không phụ công sức của mẹ em" Trần Thiên Minh giải thích.

"Em biết rồi, thầy, em phát hiện thấy thầy cũng giống mẹ em, lúc nào cũng muốn quản thúc em" Hoàng Lăng trề môi nói.

Trần Thiên Minh hung hắc nhìn nàng:

"Hoàng Lăng, em không thể nói về mẹ em như vậy, mẹ em tuy bận rộn nhưng rất quan tâm đến em, mẹ em làm việc ở bên ngoài cũng thật vất vả mà"

Trần Thiên Minh thở nhẹ. Ngày hôm nay hắn đã biết, mặc dù gia sản của Hoàng Na trên trăm triệu nhưng nàng cũng có nỗi khổ mà người ngoài không thể cảm nhận được.

Hiện tại, cách nhìn của hắn đối với nàng cũng đã thay đổi, đặc biệt dàng vẻ kiên quyết đối mặt với khó khăn của nàng, đàn ông cũng chưa chắc đã làm được.

Hoàng Lăng cười duyên nói với hắn:"Thầy, nói vậy tức là thầy cũng quan tâm đến em".

Nói xong, nàng cười khánh khách, vẻ rất hưng phấn,

Trần Thiên Minh nói như vậy tức là cũng để ý đến nàng rồi, không thích sao được.

"Mẹ em đối với em không giống như thầy đối với em, em không thể coi là một được" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

Hoàng Lăng này cũng thật là suy nghĩ linh tinh quá, Hoàng Na đối với nàng là tình mẫu tử, còn mình với nàng là tình thầy trò, hoàn toàn khác nhau

Hoàng Lăng suy nghĩ một lúc, gục gặc đầu nói:

"Thầy, cái này em biết, mẹ em với em theo tình cảm nữ giới, còn thầy với em là tình cảm nam nữ, quả thật là khác nhau"

Nói xong Hoàng Lăng bưng miệng cười.

Này, như vậy có phải là đen càng thêm đen sao, Trần Thiên Minh cười khổ nghĩ

"Thầy, thầy sang đây, ngồi lên giường đi"

Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh vẫn đang đứng liền kéo tay hắn ngồi xuống giường.

Bất đắc dĩ hắn đành ngồi xuống nói: "Hoàng Lăng, có cái gì thì em nói nhanh đi, thầy đang nghe đây"

Thực sự hắn chỉ muốn nói chuyện nhanh một chút rồi còn sớm về phòng mình.

"Thầy, thầy vẫn còn thiếu nợ em, thầy chưa hôn em" Hoàng Lăng nhìn hắn nói

"Thầy, thầy đã quên rồi" Trần Thiên Minh lắc đầu nhớ, hình như đã 3 lần rồi, nhưng hắn sao có thể nói như vậy, hay nhất là Hoàng Lăng cũng quên đi, như vậy mình càng đỡ phải làm chuyện thân mật này.

"Thầy, đã 3 lần rồi đó, em không biết, giờ em hôn anh"

Hoàng Lăng vừa nói, vừa ngồi lên đùi hắn, vòng tay ra ôm lấy cổ hắn

Bị Hoàng Lăng ngồi như vậy, tim Trần Thiên Minh chợt đập mạnh, với kiểu ngồi này, cái mông nhỏ của nàng đè ngay lên tiểu đệ của hắn, mặt khác, nàng lại luôn động đậy làm tiểu đệ của hắn bắt đầu có phản ứng.

"Hoàng Lăng, không cần như vậy" Trần Thiên Minh nhẹ giọng nói,

Nói vậy nhưng hắn thực sự cảm thấy thích thú vì Hoàng Lăng áp bộ ngực nhỏ của nàng vào ngực hắn, cái cảm giác mềm mềm ấy thật thích thú

"Thầy, em yêu thầy" Hoàng Lăng đỏ mặt hôn hắn một cái,

Sau đó liếc mắt nhìn hắn rồi lại tham lam hôn tiếp 2 cái hai bên:

"Thầy, đây là tiền vốn, em sẽ thu lãi sau"

"Cái gì, còn có lãi nữa?" Trần Thiên Minh ngây người.

"Đúng vậy, thầy thiếu nợ em 3 lần, em không tính lãi sao được, nếu không thì làm gì có chuyện cho thầy nợ." Hoàng Lăng vui vẻ cười,

Bộ ngực rung rung ép vào hắn, mông nàng thậm chí còn lắc lư vài cái.

"A" Trần Thiên Minh thầm kêu,

Cô bé này không phải muốn người ta ăn thịt sao. Hắn thực sự muốn thò tay xuống xoa bóp cặp mông mềm mại, co dãn đang ngọ ngoạy trên tiểu đệ đệ của hắn.

Mặc dù hắn có bản lãnh chống cướp cò khi xung trận nhưng cũng không thể kiềm chế được tiểu JJ của hắn đang dần dần cương lên. Cũng may là Hoàng Lăng chưa từng có kinh nghiệm chuyện này nên hình như không cảm giác được dị vật ở dưới mông nàng.

Lần đầu tiên được thân mật với đàn ông như thế này, Hoàng Lăng cảm thấy tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng lại thấy vô cùng sảng khoái, chỉ muốn được mãi mãi ôm hắn.

"Ca", cánh cửa bật mở,

"Tiểu Lăng, con xem cái điện thoại di động kiểu mới nhất mẹ mua cho này"

Hoàng Na dáng vẻ hưng phấn đi vào.

Nàng biết Trần Thiên Minh đang phụ đạo cho Hoàng Lăng học bài nhưng cũng muốn cho Hoàng Lăng một chút bất ngờ nên mới đẩy cửa đi vào.

Chợt nàng không khỏi ngây người vì thấy Hoàng Lăng đang ngồi trên đùi Trần Thiên Minh, hay tay lại ôm lấy cổ hắn ra vẻ rất thân mật.